Lãi Được Bé Yêu

Chương 243: Tôi chưa từng nói là chia tay em



Nguyễn Anh Minh nghe thấy câu “Tôi là vợ anh ấy”, cảm thấy giống như có hàng trăm hàng ngàn cây kim đâm vào màng nhĩ, lập tức mặt mày xanh mét:

“Em nói cái gì?”

“Hôn nhân trên danh nghĩa cũng là hôn nhân.” Thịnh Tâm Lan nhướn mày, không hề sợ hãi, nói: “Trên danh nghĩa, tôi đúng là vợ hợp tình hợp lý hợp pháp của anh ấy.”

“Thịnh Tâm Lan.” Nguyễn Anh Minh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Em cố ý.”

Cố ý nói những lời như này trước mặt anh để anh tức giận.

Thịnh Tâm Lan nhìn anh, vờ như không hiểu: “Cố ý cái gì? Tôi nói đều là sự thật, lẽ nào anh có thể chỉ ra được lời tôi vừa nói có gì không đúng sao?”

Nguyễn Anh Minh nhíu chặt mày lại: “Vậy chúng ta có quan hệ gì?”

“Chúng ta?”

Thịnh Tâm Lan khoanh tay trước ngực, đánh giá Nguyễn Anh Minh một lượt từ đầu tới chân: “Không phải rõ ràng lắm sao? Quan hệ người yêu cũ, quan hệ rất bình thường sau khi chia tay.”

Sau khi từ thành phố T quay về, Nguyễn Anh Minh đã thay đổi thái độ lạnh nhạt trước kia, ngày nào cũng sai người tặng hoa, đưa đồ ăn tới văn phòng Thanh Vân, đã mấy ngày rồi không quản mưa gió.

Thế nhưng, Thịnh Tâm Lan là loại người không thích mật ngọt chết ruồi, đã bỏ lỡ liền là bỏ lỡ, chưa nói tới đến giờ anh vẫn chưa chính thức xin lỗi cô, cho dù đã xin lỗi, cô cũng chưa nghĩ xong là có nên quay lại với anh hay không.

Thế nên, bây giờ, đương nhiên chỉ là quan hệ người yêu cũ.

Nhưng dường như Nguyễn Anh Minh không nghĩ như thế, nghiêm mặt nói:

“Hình như em nhớ nhầm rồi, tôi chưa từng nói là chia tay em.”

“Vậy sao?” Thịnh Tâm Lan nghiêm túc nhìn anh: “Nhưng hình như tôi nghe nói là tối hôm đó ở đồn cảnh sát, anh nói chúng ta không phải đang yêu đương?”

Tối đó cãi nhau đòi chia tay, cô báo cảnh sát trong lúc tức giận, khi Nguyễn Anh Minh bị vặn hỏi ở đồn cảnh sát, vậy mà lại phủ nhận là đang yêu đương với cô, nếu không phải là thân phận của anh đặc biệt, sớm đã bị bắt giam vì hiếp dâm không thành.

Chuyện đã qua rồi, nhưng cô thù dai, trêu ghẹo anh:

“Đại trượng phu dám làm thì dám nhận, lời nói ra chắc như đinh đóng cột, không có lý nào rút lại lời đã nói.”

Nguyễn Anh Minh nghẹn họng, nắm chặt tay thành quyền, nói:

“Bây giờ Chu Phương càng ngày càng to gan rồi.”

“Ôi, anh đừng đổ oan cho Chu Phương, anh ấy cũng chưa từng nói chuyện này với tôi.”

Thịnh Tâm Lan liếc nhìn anh, tiếp đó liền châm chọc: “Cũng không rõ là ai nói nữa, khó trách bị người ta soán vị, tôi thấy đầu óc anh cũng không tài giỏi như trong lời đồn.”

Nguyễn Anh Minh mặt mày khó coi.

Sau khi túm được sơ hở của anh, người phụ nữ này có thể dùng cả đời có đúng không?

Thấy anh không còn gì để nói, Thịnh Tâm Lan cũng không châm chọc anh nữa:



“Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Nguyễn Anh Minh vội nói:

“Tôi đưa em đi.”

“Không cần.” Thịnh Tâm Lan khéo léo từ chối, cười khách khí mà xa cách: “Tôi lái xe tới, hơn nữa cũng không tiện đường.”

Cô và Nguyễn Anh Minh cần có một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, để nghĩ xem đối phương có phù hợp với mình hay không, hơn nữa, hiện tại, rõ ràng cô phải cân nhắc nhiều hơn Nguyễn Anh Minh.

Nguyên do vài lần cãi nhau đều là con cái và bí mật năm đó, cô cần làm rõ ràng chuyện năm đó mới có thể quyết định bản thân có thể tiếp tục tiến tới với anh hay không.

Nguyễn Anh Minh đứng im tại chỗ, nhìn bóng người không hề ngoảnh đầu lại kia, mày nhíu chặt lại không giãn ra được.

Anh bỗng hiểu ra lời Cao Khải nói với anh trước khi đi.

Phụ nữ đều thù dai, hơn nữa còn thích lôi chuyện cũ ra, nếu cô còn chưa bắt đầu lôi chuyện cũ ra, vậy nhất định cô đang gom góp lại những sơ hở này, vào một lúc quan trọng nào đó sẽ lôi hết ra, nói cho anh nghẹn họng không đáp lại được.

Giống như bây giờ.

Một câu nói khi đang tức giận ở đồn cảnh sát của anh trước kia, đã trở thành đòn sát thủ khi Thịnh Tâm Lan từ chối anh.

Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng đây thật sự là tự mình tạo nghiệp không thể sống.



Tần Ba dẫn dắt đội ngũ thiết kế làm gấp trong 1 tuần, làm xong bản mẫu thiết kế đồng phục nhân viên.

Trước khi chính thức đấu thầu, Thanh Vân đã mở một cuộc họp về hạng mục.

“Lần này, phương thức đánh giá của nội bộ tập đoàn Kiều An là quyết định của lãnh đạo cao tầng chiếm 30%, các nhân viên bỏ phiếu chiếm 70%.”

Trong cuộc họp, giám đốc bộ phận hành chính của Thanh Vân – Hứa Khải đã phân tích chi tiết tình hình cụ thể của hạng mục lần này.

“Thế nên, quyền quyết định chủ yếu của lần này vẫn là nhân viên của tập đoàn Kiều An?”

“Nếu đấu thầu hoàn toàn công bằng thì là như thế.”

Hứa Khải nói rất rõ ràng.

Mặc dù nhân viên tập đoàn Kiều An có 70% quyền bỏ phiếu, nhưng không ai có thể đảm bảo tập đoàn Kiều An có người lén lút động tay động chân, thao túng nhân viên bỏ phiếu hay không.

Dù sao, đối với nhân viên mà nói, một bộ quần áo mặc khi đi làm cũng không phải cực kỳ quan trọng, nhưng đối với những doanh nghiệp may mặc tham gia đấu thầu như bọn họ mà nói, ý kiến của nhân viên hiển nhiên cực kỳ quan trọng.

Không thể loại bỏ khả năng có người bỏ tiền để mua chuộc lòng người.

“Thế nên, trong khoảng thời gian này, chúng ta cần có người chú ý đến chiều hướng nội bộ tập đoàn Kiều An, một khi xuất hiện hiện tượng bỏ phiếu xấu, chúng ta cần kịp thời có biện pháp ứng đối tương ứng.”

Hứa Khải vừa nói lời này, bên dưới liền bắt đầu bàn luận ồn ào:



“Sao còn phải theo dõi nữa? Làm giống như ‘Nhiệm vụ bất khả thi’ vậy.”

“Ai làm chuyện này chứ?”

“Chắc thuê bên ngoài, tôi nghe nói là có dân chuyên.”

“…”

Vừa khéo, điện thoại của Thịnh Tâm Lan reo lên, sau khi thấy người gọi tới, cô đứng dậy rời đi: “Mọi người bàn trước, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Sau khi đóng cửa phòng họp lại, bên tai liền trở nên yên tĩnh.

Nhấn nút nghe máy, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói thiếu niên trong sáng: “Chị, đã điều tra xong rồi, chiều tôi tới Đông Lăng.”

“Nhanh thế sao?” Thịnh Tâm Lan hơi nghi ngờ.

Để điều tra chuyện ngoài ý muốn khi Nguyễn Lập Huy còn nhỏ, Thiên Ân gần như đã chạy khắp nửa cái nước R, đi tìm những vú em từng làm việc trong nhà họ Nguyễn lúc đó, điều tra nghe ngóng như mò kim đáy bể, vốn tưởng là dù có thế nào cũng phải điều tra tới sang năm, không ngờ mới hai tháng mà anh ta đã điều tra xong rồi.

“Ừ, tình hình cụ thể chờ tôi về rồi nói với chị, nói chung là có thể xác định, chuyện ngoài ý muốn năm đó của Lập Huy là có người thao túng, hơn nữa… sợ là Nguyễn Anh Minh cũng biết chuyện.”

Nghe thế, lòng Thịnh Tâm Lan “lộp bộp” một thoáng, giọng nói cũng trầm xuống:

“Chuyến bay lúc mấy giờ, tôi đi đón cậu.”

“Không cần đâu, tôi đến thẳng nhà chị.”

“Ừ.”

Sau khi ngắt máy, lòng Thịnh Tâm Lan ngũ vị tạp trần, không rõ là cảm thấy thế nào.

Nếu chuyện năm đó thật sự có liên quan tới Nguyễn Anh Minh, cô không thể chấp nhận để Lập Huy tiếp tục ở bên cạnh anh nữa.

Tại biệt thự của nhà họ Nguyễn,

Sau khi vú em nhắc nhở Nguyễn Anh Minh đi đón Nguyễn Lập Huy, anh nhìn đồng hồ, gấp tờ báo lại chuẩn bị tới nhà để xe lấy xe.

Trước khi đi, nữ đầu bếp ra khỏi phòng bếp, gọi anh lại:

“Cậu chủ, cậu chủ nhỏ chả ăn uống gì cả, có phải là cậu ấy không thích ăn đồ ăn tôi nấu không?”

Nguyễn Anh Minh nhíu mày: “Đồ nó thích ăn cô không nấu được.”

Nữ đầu bếp mặt mày buồn bực.

Tốt xấu gì cô ta cũng xuất thân là chuyên gia dinh dưỡng, bao nhiêu người trả lương cao cũng không mời được cô ta, nhưng sau khi đến làm ở nhà họ Nguyễn, vậy mà ngày nào cũng không hợp khẩu vị của hai vị chủ nhà này, thật sự là quá thất bại.

Chiếc xe thể thao chạy ra khỏi nhà để xe, màu xanh ngọc cực kỳ chói mắt dưới ánh mặt trời, Nguyễn Anh Minh lái xe rời khỏi khu biệt thự.

Nguyễn Lập Huy kén ăn vẫn luôn là một vấn đề, do Thịnh Tâm Lan chiều mà ra, bây giờ chỉ chịu ăn đồ ăn cô nấu, ngày nào cũng trông chờ đồ ăn mà Ái Linh mang cho cậu bé, đồ ăn nhà nấu không chịu ăn miếng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.