Lãi Được Bé Yêu

Chương 251: Người khác thật sự khó chen chân



Ông cụ nhìn cô một cái: “Vậy à? Vậy ông không giữa con nữa, buổi tối con vẫn tới chứ?”

“Dạ.”

Thịnh Tâm Lan gật đầu, lúc cúi đầu, che giấu khổ sổ nơi đáy mắt.

“Tiểu Linh Linh, đi.”

Lúc đi, Nguyễn Lập Huy bỗng kéo góc áo cô, khó khăn phát ra một tiếng nghẹn ngào: “Mẹ…”

Bầu không khí trên bàn ăn dường như thoáng chốc đông cứng lại.

Nguyễn Anh Minh không chút phản ứng.

Lập Huy gọi Thịnh Tâm Lan là mẹ đã không phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ là số lần mở miệng trước mặt mọi người chỉ đếm trên đầu ngón tay, sắc mặt anh như thường, chỉ muốn xem thử Thịnh Tâm Lan có phản ứng thế nào.

Ông cụ lại xụ mặt.

“Lập Huy, tùy tiện gọi người khác là mẹ cũng được sao?”

Nguyễn Lập Huy lại bỗng cực kỳ uất ức, kéo áo Thịnh Tâm Lan không chịu buông tay, bàn tay nhỏ khẽ run rẩy, gào lên: “Ông cố xấu, con muốn mẹ…”

Nhất thời, bầu không khí toàn bộ sảnh ăn đều bị phá vỡ, người làm mặt mũi nhìn nhau, sắc mặt phức tạp.

“Lập Huy.” Giọng Thịnh Tâm Lan cực kỳ khổ sở, hận không thể dẫn cậu bé đi khỏi chỗ này ngay lập tức.

Để một đứa bé mới hơn năm tuổi chịu những hỉ nộ ái ố thế này, rốt cuộc là tại sao?

“Nếu có thể, con dẫn Lập Huy tới chỗ con hai ngày.”

Thịnh Tâm Lan gần như căng da đầu không ôm chút hi vọng gì hỏi ra câu đó.

“Không được?” Ông cụ xụ mặt: “Vậy sao được? Sao Lập Huy có thể tùy tiện đi theo người ngoài?”

Nghe vậy, Nguyễn Lập Huy khóc càng to.

“A Minh, con còn không ôm Lập Huy đi dỗ?”

Ông cụ nổi giận với Nguyễn Anh Minh.

Nguyễn Anh Minh ngồi như tượng ở chỗ của mình không nhúc nhích, nghe vậy vẫn là không chút biểu cảm, khẽ nhún vai, thản nhiên nói: “Con không dỗ được, Lập Huy mà khóc thì không ai dỗ được.”

“Con muốn chọc tức ông.”



Ông cụ giận đến run rẩy, tự mình đứng dậy, đi tới cạnh Thịnh Tâm Lan, kéo cánh tay Lập Huy, giật tay cậu bé ra khỏi người Thịnh Tâm Lan, lạnh mặt nói: “Cô Thịnh, cô có thể đi rồi.”

Trong lòng Thịnh Tâm Lan dù có không nỡ thì cũng đành cắn răng rời đi.

Trước khi đi, nhìn thấy dáng vẻ Lập Huy khóc đến không thở nỗi, lòng đau như dao cắt.

Ra khỏi cửa lớn nhà tổ nhà họ Nguyễn, Thịnh Tâm Lan thắt dây an toàn, lái xe ra khỏi khuôn viên.

Ghế sau truyền tới giọng nói nghẹn ngào của Thịnh Ái Linh: “Mẹ, anh khóc dữ dội, chúng ta thật sự không quản anh sao?”

Thịnh Tâm Lan mắt nhìn về phía trước, ngón tay đặt trên vô lăng nắm chặt: “Không phải mẹ không quản, là bây giờ không thể quản được, đợi ba con mời luật sư về nước, mẹ nhất định nghĩ cách để anh quay về cạnh chúng ta.”

Thịnh Ái Linh khịt mũi, vành mắt đỏ bừng khiến cô bé nhìn như một chú thỏ con: “Mẹ, tại sao con lại lớn lên cùng mẹ, mà anh trai lại theo chú Nguyễn, là lúc nhỏ anh bị ba và mẹ cho đi sao?”

Trẻ con sẽ không suy nghĩ quá nhiều, kiểu tư duy của chúng khá cố định, chúng không có quá nhiều kinh nghiệm cuộc đời, cũng không biết trên thế giới này có rất nhiều âm mưu xảo trá.

Thịnh Ái Linh luôn cho rằng Nguyễn Lập Huy giống mình, đều là con của Cố Duy và Thịnh Tâm Lan, chỉ vì một số nguyên nhân nào đó, mà cậu bé ngay từ khi rất nhỏ đã rời khỏi họ.

Thịnh Tâm Lan cũng không biết nên giải thích với cô bé thế nào, im lặng thật lâu sau, mới buồn bã nói: “Vì lúc mẹ sinh các con quá sơ suất, nên đánh mất anh trai.”

“…”

Thịnh Tâm Lan đi rồi, bên trong sảnh ăn nhà họ Nguyễn trở nên hỗn loạn.

Nguyễn Anh Minh nghiễm nhiên trở thành pho tượng, không hề có ý định đến dỗ con trai nhà mình, người làm ai nấy luôn chân luôn tay, ai đến gần Nguyễn Lập Huy cũng đổi lại tiếng gào khóc càng to của cậu bé, khiến người ta không dám lại gần.

“Đồ vô dụng các người.”

Ông cụ tức giận đập bàn, tay chân luống cuống, khom người muốn an ủi Nguyễn Lập Huy: “Lập Huy ngoan, đừng khóc nữa…được không?”

Nguyễn Lập Huy khịt khịt mũi, tiếng khóc im bặt, chính lúc mọi người đều cho rằng ông cụ đã thần kỳ khuyên được cậu nhóc.

Thì “bốp” một tiếng, bàn tay nhỏ của Nguyễn Lập Huy trực tiếp đánh lên mặt ông cụ, cậu nhóc tức giận dậm chân: “Người xấu!”

Mọi người trong phòng đều nghệch mặt.

Ngay cả lão Chu quản gia cũng mặt mày chấn động, không dám tin nhìn một màn trước mắt.

Ông cụ hoành hành thương trường cả đời, đến đâu mà không phải được người ta nịnh hót, bây giờ già rồi, lại bị cháu cố mình đánh lên mặt.

Mặt ông cụ cũng rõ ràng xanh mét.

“Ông, Lập Huy còn nhỏ.” Lâm Mạn Hàm vội đứng dậy nói giúp.



Nguyễn Anh Minh vẫn thản nhiên, đặt ly nước đã uống một ngụm lên bàn, dùng thái độ gần như đạm mạc nhìn tất thảy xảy ra trước mắt.

Ông cụ cau mày, hít sâu một hơi, giây lát sau, lại khom người xuống, cố gắng nặn ra nụ cười.

“Đúng, ông cố xấu, nếu Lập Huy cảm thấy đánh ông cố hai cái có thể hả giận, thì cứ đánh đi, ông cố tuyệt đối không giận, cũng sẽ không khóc, nhưng Lập Huy cũng không được khóc nữa, phải ăn hết cơm.”

Mọi người gần như ngã ngửa.

Lão Chu quản gia mắt sắp trừng rớt xuống đất.

Quả nhiên, ông cụ cưng chiều cháu cố không còn ranh giới, trước đây nhìn không ra, chỉ là vì thời gian ở chung ít, lại thêm không gặp được thời khắc kỳ ba này.

“Con muốn mẹ…” Lập Huy khóc, bàn tay nhỏ kháng cự đẩy ông cụ ra, bản thân lùi về sau hai bước, khuôn mặt nhỏ giàn giụa nước mắt, nhìn cực kỳ đáng thương.

Ông cụ thở dài, xem như hiểu rõ câu Nguyễn Anh Minh nói ‘Lập Huy đã khóc thì không ai có thể dỗ’ có ý gì, ngoại trừ Thịnh Tâm Lan, sợ rằng thật sư không ai có thể dỗ được.

Người làm dẫn Nguyễn Lập Huy đi, mặc dù không dỗ được, nhưng những người trong sảnh ăn cũng xem như mắt không thấy tâm không phiền.

Bữa cơm này không ai còn khẩu vị nữa.

Sảnh ăn khôi phục yên tĩnh thì bầu không khí còn ngưng đọng hơn cả vừa rồi, Lâm Mạn Hàm liếc mắt nhìn, thức thời đứng dậy: “Ông, anh Anh Minh, con ăn no rồi, vừa khéo cũng còn chút việc, con đi trước.”

“Vậy đã no rồi?” Ông cụ khách sáo nói: “Phòng bếp còn món chưa lên mà.”

“Không cần đâu ông, con ăn ít, giảm béo, lần sau lại nói đi.”

Lâm Mạn Hàm lễ phép cười: “Đúng rồi, buổi tối con có việc nên sẽ không đến.”

Nói xong, thấy ông cụ gật đầu, bèn rời khỏi nhà họ Nguyễn.

Sau khi lên xe, cô ta mở danh bạ điện thoại, nhìn số điện thoại nửa ngày, cuối cùng như lấy đủ dũng khí mới bấm gọi đi.

“Alo, là tôi, Lâm Mạn Hàm.”

“…”

“Cô có thời gian không? Tôi thấy cô vừa nãy cũng không ăn mấy, nếu không ra ngoài cùng ăn bữa cơm đi, tôi không có ý gì khác, chỉ là có chút chuyện muốn nói với cô.”

“…”

Thời gian nói chuyện rất ngắn, sau khi cúp máy, Lâm Mạn Hàm lấy túi giấy màu da bò từ ghế phụ ra, rút ra báo cáo kiểm định ADN, đôi mắt vốn trong suốt lại nhiễm lên vài phần sâu sắc.

Sự đời khó lường, cô ta vốn cho rằng Cao Mỹ Lệ lừa cô ta, nhưng bây giờ chứng cứ ngay trước mắt, cô ta đành phải tin, trên thế giới này thật sự có duyên phận, hai người được duyên phận an bài, người khác thật sự khó mà chen chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.