“Thế ông đang làm khó cháu hay làm khó Mạn Hàm đây?”
“Sao ông lại làm khó Mạn Hàm? Mẹ của nó đã đề cập chuyện này với ông mấy lần rồi, chỉ cần cháu mở lời, ngày mai hai cháu tổ chức tiệc cưới cũng được.” Ông cụ tức giận trừng mắt: “Cháu đừng có mà đùn đẩy trách nhiệm.”
“Cuối tháng này Mạn Hàm phải về nước Pháp, ngoại trừ anh của cô ấy ra, cả nhà đều phải di cư, nếu như ông hy vọng cháu theo bọn họ di cư thì cũng được thôi, nước Pháp cũng được.”
“Cái gì?” Sắc mặt ông cụ xanh mét, ông ấy lập tức đứng bật khỏi ghế ngay, đi qua đi lại một vòng quanh phòng, cuối cùng trở về đập tay xuống bàn.
“Ông không quan tâm đến chuyện Mạn Hàm có đi hay không, cuối năm nay cháu phải giải quyết xong chuyện kết hôn cho ông, cháu sắp ba mươi rồi mà cứ lông ba lông bông tối ngày, còn quấn lấy vợ của người ta, chuyện này bị lan truyền ra ngoài thì còn ra cái giống gì nữa?”
“Tùy tiện kết hôn với ai cũng được à?”
“Ai cũng được, Thịnh Tâm Lan thì không!”
Nguyễn Anh Minh khoanh tay nhìn quanh quất một vòng, cuối cùng kéo một người đang khom lưng nấp bên cửa nghe lén ra: “Thế thì cưới nó đi, ông cũng biết hết gốc gác của nó, xem như là nuôi con dâu từ bé cho cháu vậy.”
“Hả?” Nguyễn Nhất Nhất sợ đến nỗi gương mặt trắng bệch.
Ông cụ vừa nhìn thấy Nguyễn Nhất Nhất là sắc mặt đã xanh mét: “Nhóc con, cháu…”
Quản gia Chu cũng sợ hết hồn, ông ta vội vàng hòa giải.
“Cậu chủ đừng nói đùa nữa, cô Nhất Nhất là cô của cậu, xét về bối phận thì đây là loạn luân đấy, xét về tuổi tác thì hành vi của cậu cũng bị xem là vi phạm pháp luật.”
Gương mặt Nguyễn Anh Minh hoàn toàn không chút cảm xúc.
“Nó là con gái nuôi của ông nội, không có quan hệ huyết thống gì với tôi cả, còn tuổi tác ấy à, đó cũng là vì ông nội yêu cầu phải kết hôn trong năm nay, nếu như ông nội không để ý thì tôi có thể đợi, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
Nguyễn Nhất Nhất sợ hãi, cô bé ngơ ngơ ngác ngác, bị Nguyễn Anh Minh tóm lấy cánh tay như một con gà nho nhỏ, nói ấp a ấp úng:
“Mười ba.”
“Mười ba, tôi đợi nó năm năm, không lâu lắm.”
Nguyễn Anh Minh đáp lời rồi nhìn ông cụ một cách nghiêm túc.
Ông cụ khó lòng kiềm chế nổi cơn giận của mình, chiếc bàn làm bằng gỗ sưa đã bị đập vỡ: “Ông thấy cháu điên rồi đấy! Có ra thể thống gì không, có ra thể thống gì không?”
Nguyễn Anh Minh buông Nguyễn Nhất Nhất ra rồi chỉnh trang bộ vest.
“Cháu làm cái gì thì ông cũng cảm thấy chẳng ra thể thống, thế cháu còn làm được gì nữa đây?”
“Cút đi.” Chiếc bàn bị ông cụ đập đến nỗi kêu vang, người trong phòng im thin thít, âm thanh to lớn ấy vang vọng trong phòng: “Kể từ ngày hôm nay, nếu như cháu không biết mình phạm phải sai lầm gì thì cháu đừng hòng bước chân vào nhà họ Nguyễn nữa.”
Lần này ông cụ thật sự rất tức giận.
Nguyễn Anh Minh muốn đi cũng chẳng có ai cản, vốn dĩ ông Chu toan khuyên can, nhưng cuối cùng cũng đành thôi khi nghe ông cụ quát mắng như thế.
“Ai dám cản nó thì cút đi chung với nó luôn đi.”
Quản gia Chu vừa quay đầu lại nhìn thấy ông cụ tức giận ngồi trên ghế bành: “Ông nói xem thằng này nó giống ai thế? Hồi đó ba nó hiền lành như thế, sao lại sinh ra đứa con như nó chứ?”
Quản gia và Nguyễn Nhất Nhất đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều quay sang nhìn ông cụ.
Có thể đây là di truyền cách thế hệ nhỉ.
Sau khi bảo Nguyễn Nhất Nhất, cô bé vẫn còn đang chìm trong cơn sợ hãi ấy đi, người hầu mang trà hoa cúc hạ nhiệt lên, quản gia xếp bàn cờ lại lần nữa: “Cậu chủ còn trẻ nên nóng tính, ông khoan hẵng tính toán với cậu ấy.”
“Nó mà trẻ trung gì nữa, hơn ba mươi tuổi rồi, suốt ngày lông ba lông bông, tôi kêu nó kết hôn thì sai à? Với thân phận và địa vị của nó, không kết hôn lỡ rước phải món nợ tình ái nào đó thì sao? Lập Huy gặp chuyện liên tục là trò đùa đấy à?”
Nói đến đây, ông cụ lạnh mặt: “Từ nhỏ đến lớn thằng nhóc này đều lạnh lùng như thế, nếu như không sớm ngày kêu nó lập gia đình cho có người trông nom nó thì không biết sau này nó còn làm ra chuyện gì nữa.”
“Thật ra lạnh nhạt một chút cũng không phải là chuyện gì xấu, lúc cậu cả còn sống, chẳng phải ông hay cảm thấy cậu ấy quá do dự thiếu quyết đoán, tính tình ôn hòa hay sao? Sau đó vì chuyện này nên mới…”
Nhắc đến đứa con duy nhất đã qua đời nhiều năm của mình, ánh mắt ông cụ thoáng hiện vẻ đau buồn, có thể nhận ra nét tang thương in hằn trên gương mặt của ông ta, ông cụ vốn anh minh trở nên ảm đạm ngay phút chốc.
“Kỳ Hoa giỏi giang biết bao nhiêu, ban đầu nó nói muốn kết hôn với Mẫn Mẫn, tôi vui lắm, ai mà ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy, đúng là tạo nghiệt thật mà.”
“Đều tại tôi cả.” Quản gia hơi hối hận: “Tại tôi nhắc đến chuyện buồn, ông đừng nghĩ nghĩ đến chuyện ấy nữa, còn chưa chơi cờ xong mà, chơi tiếp đi.”
“Không chơi nữa.” Ông cụ đứng dậy: “Tôi mệt, muốn đi ngủ một lúc.”
Thấy ông cụ đi vào trong phòng ngủ, quản gia thở dài.
Cả đời này ông cụ Nguyễn đã trải qua nhiều thăm trầm, mấy ba lúc còn nhỏ, đến tuổi trung niên lại mất con, cháu trai không thân với mình, mấy năm nay trong nhà chẳng có bao nhiêu thời khắc ấm áp.
Đột nhiên quản gia nhớ ra chuyện gì đấy, hiếm lắm cái nhà này mới ra dáng cái nhà là vào mấy tháng trước, lúc cậu chủ cùng cô Thịnh quen nhau, khi ấy những tưởng rằng mọi thứ có thể trở nên tốt đẹp.
…
Thịnh Tâm Lan mua đồ về nhà, vừa mở cửa đã nói với vào phòng.
“Thiên Ân, lát nữa chị phải qua nhà họ Nguyễn để nấu ăn cho Lập Huy, tôi có mua thức ăn rồi này, nếu đói thì cậu và Ái Linh nấu ít mì ăn đi, tôi sẽ về nhanh thôi…”
Còn chưa nói dứt lời, lúc cúi đầu cô mới nhìn thấy giày dép nằm lộn xộn, rõ ràng không chỉ có hai người ở đây, rõ ràng có một đôi dép của đàn ông nữa.
Đang lúc ngẩn người, một cậu nhóc vụt đến bên chân cô, ôm cô thật chặt, cậu bé nhỏ giọng gọi:
“Mẹ ơi..”
“Lập Huy?” Thịnh Tâm Lan sững sờ, thậm chí cô còn hơi bối rối: “Sao con lại ở đây?”
“Tôi đã nói là không ai mời bọn họ đến, anh ta còn nói chị mời hai người họ đến đây đấy.” Giọng nói của Cố Thiên Ân vang vọng ra từ trong phòng khách.
Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu lên bèn nhìn thấy vẻ mặt đầy vẻ tức giận của Cố Thiên Ân, anh ta trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh: “Bây giờ anh còn gì muốn nói không? Mau dọn đồ rồi cút đi.”
“Sao thế?...Sao anh lại đến đây?”
Thịnh Tâm Lan ôm Nguyễn Lập Huy vào phòng khách, nhìn thấy một hàng người đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, xếp theo thứ tự chiều cao từ trái sang phải, lần lượt là Cố Thiên Ân, Nguyễn Nhất Nhất, Thịnh Ái Linh, ba người họ đều trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh ngồi một mình ở ghế sô pha đơn, trông có vẻ thù hận gì lắm.
Cảnh tượng này khiến cho người khác thấy ngạc nhiên.
Lúc cô đang miên man suy nghĩ, Nguyễn Lập Huy cũng buông tay cô ra, vội vàng chạy đến ngồi với Thịnh Ái Linh, phối hợp với bọn họ trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh.
Chuyện gì thế này?
“Nói đi, chuyện gì vậy?”
Thịnh An Thiên rửa tay xong bèn quay trở lại, cô đứng trước bàn trà chặn màn hình tivi: “Ai nói trước?”
“Tôi.” Cố Thiên Ân là người đầu tiên giơ tay lên, gương mặt anh ta đong đầy vẻ phẫn nộ.
“Tôi vừa đưa Ái Linh đi ăn về, con bé ấy đã ngồi trước cửa nhà mình.” Anh ta chỉ tay vào người Nguyễn Nhất Nhất.
“Con bé ấy nói mình là bạn của Ái Linh nên tôi mới cho vào, không ngờ nó lại không chịu đi nữa, chơi trò bỏ nhà đi đấy à, tôi muốn báo cảnh sát, kết quả còn chưa kịp báo nữa.”
Cố Thiên Ân quay sang nhìn Nguyễn Anh Minh.
“Anh ta đã dẫn thằng nhóc này đến rồi, nói là chị đồng ý rồi, ăn tối ở nhà mình, chị đồng ý đó hả?”
“Nhà mình?”
Giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Anh Minh vang lên, rõ ràng câu “nhà mình” của Cố Thiên Ân khiến cho anh không vui, anh híp mắt nhìn anh ta, ánh mắt tương đối lạnh lùng.