Nguyễn Anh Minh quét nhìn cô ta một chút, vẻ mặt lạnh nhạt: “Là con gái của nhân viên tập đoàn.”
“Sao anh lại xem ca bệnh của con gái nhân viên tập đoàn vậy, là nhân viên nào?”
Nghe vậy, Nguyễn Anh Minh khép tài liệu ở trong tay lại bỏ lên phía trên bệnh án, trong giọng nói mang theo vài phần khí thế không thể xâm phạm, hỏi ngược lại: “Chuyện của tôi, mỗi một chuyện nào cũng phải nói cho em biết à?”
Cao Mỹ Lệ căng cứng sắc mặt: “Không, em không phải là có ý này, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
“Em hỏi nhiều quá đó.” Nguyễn Anh Minh khá không kiên nhẫn: “Tôi còn có việc phải làm, hẹn với ông nội của tôi là bữa tối, đến lúc đó thì cứ trực tiếp đi, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Cái này chính là ra lệnh đuổi khách.
Cao Mỹ Lệ nhất thời hối hận vì mình đã không lựa lời mà hỏi quá nhiều, muốn vãn hồi nhưng mà nhìn thấy sắc mặt của Nguyễn Anh Minh hiển nhiên không còn kiên nhẫn, cô ta đành phải xấu hổ tìm lý do rời khỏi phòng làm việc, chỉ là trước khi đi thì ma xui quỷ khiến lại nhẩm cái tên “Thịnh Ái Linh” này ở trong lòng một lần.
...
“Anh Minh chủ động sắp xếp nhà trẻ cho cháu hả?”
Ở trong phòng khách nhà cổ nhà họ Nguyễn, ông cụ đang cầm điện thoại, tinh thần vô cùng phấn chấn: “Nhanh như vậy mà đã chủ động giúp đỡ cho mẹ của cháu rồi, xem ra quả là không tệ.”
Giọng nói ở bên kia vô cùng non nớt: “May mắn là có ông nói cho cháu biết tung tích hành động của chú Minh, nếu không thì sao cháu có thể để mẹ với lại chú Minh ngẫu nhiên gặp nhau ở trong nhà hàng được.”
“Đây cũng là do mẹ của cháu ưu tú, phụ nữ có thể lọt vào trong lòng cái thằng nhóc Anh Minh này cũng không nhiều đâu.”
“Ý của ông chính là mẹ của cháu có hi vọng rồi ạ!”
“Sao chỉ là có chút hi vọng được chứ, là rất có hi vọng.”
Hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau, quản gia bước vào từ ngoài cửa, nhắc nhở: “Ông chủ, cậu chủ với lại cô Cao đến rồi.”
Lúc này ông cụ mới vui tươi hớn hở nói: “Tốt quá, Anh Minh mới trở về, đúng lúc thừa cơ hội này để ông hỏi suy nghĩ của nó như thế nào, sẽ liên lạc lại với cháu sau nha Ái Linh.”
“Vâng ạ, cháu chào ông.”
Giọng nói thánh thót hoạt bát ở đầu dãy bên kia điện thoại làm cho lông mày của ông thả lỏng, sau khi cúp điện thoại hồi lâu rồi mà trên mặt vẫn mang theo ý cười.
“Cô nhóc Ái Linh này rất được lòng của tôi, nếu như sau này mẹ của con bé có thể dẫn con bé đến ở nhà của chúng ta, vậy thì trong nhà coi như náo nhiệt hơn rồi, Lập Huy cũng có người làm bạn.”
“Ông chủ không sợ là người đã có con của mình rồi thì đối với con của người khác sẽ không quan tâm đủ à?”
“Không phải là ngày hôm đó ông đã nhìn thấy ở trong nhà hàng rồi hả? Ái Linh với Lập Huy chơi với nhau vui vẻ biết bao nhiêu, mẹ của con bé đối xử với Lập Huy cũng vô cùng quan tâm.”
Nói đến chuyện ngày hôm đó ở trong nhà hàng nhật, biểu cảm của quản gia mới lỏng một chút.
Nguyễn Anh Minh dẫn theo Cao Mỹ Lệ trở về nhà, chuyện này cũng không có gì kỳ quái, kể từ năm năm trước bắt đầu từ lúc ông cụ hối anh kết hôn, vẫn luôn dẫn một lát chắn suốt ngày ở nhà họ Nguyễn. Thoạt đầu ông cụ cũng cho rằng hai người bọn họ có cái gì đó, thời gian lâu dài ông cũng đã nhìn ra căn bản cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.
“Sao Lập Huy lại không về theo vậy?”
Ở trên bàn ăn, ông cụ nhắc tới Nguyễn Lập Huy.
Nghĩ đến việc Nguyễn Lập Huy đang làm ầm ĩ ở nhà, Nguyễn Anh Minh khẽ nhíu mày: “Gần đây tâm trạng của thằng bé không tốt, cho nên không thể dẫn đến đây làm ông khó chịu.”
“Cũng chỉ có cháu mới làm ông bực dọc thôi.”
Ông cụ liếc mắt qua nhìn anh, giọng điệu không vui: “Cháu cũng không chịu tìm một người mẹ chăm sóc cho Lập Huy, ngày nào cũng ở chung với một đám người giúp việc, tính tình của thằng bé có thể tốt hơn được hả? Sau này phát triển thành cái dạng gì đều là trách nhiệm của cháu hết đó.”
Nói đến chuyện này, Nguyễn Anh Minh gác đũa xuống: “Cháu đã suy nghĩ đến chuyện này rồi, ông nói không sai, cho nên cháu đã dự định kết hôn.”
“Cháu muốn kết hôn hả?”
Ông cụ còn chưa kịp vui mừng liền nghe thấy Nguyễn Anh Minh bổ sung thêm một câu: “Cho nên cháu dẫn Mỹ Lệ về nhà để nói một tiếng với ông.”
“Cái gì chứ?” Ông cụ lập tức thay đổi sắc mặt: “Cháu nói là cháu muốn kết hôn với cô ta?”
Sắc mặt của ông cụ âm trầm lợi hại, Nguyễn Anh Minh không hiểu làm sao, cau mày nói: “Mỹ Lệ ở bên cạnh của cháu đã nhiều năm như vậy rồi, nếu như ông đã hy vọng cháu kết hôn, vậy thì cứ kết hôn thôi.”
“Không phải, cháu chờ cái đã.”
Đầu óc của ông cụ có chút hỗn loạn, suy nghĩ cả nửa ngày mới định thần lại: “Lập Huy thì sao? Lập Huy có đồng ý để cho cháu kết hôn không?”
Nguyễn Anh Minh mang theo vẻ mặt chắc chắn: “Chuyện này chủ yếu là đã cân nhắc suy nghĩ của Lập Huy.”
“Không thể nào!”
Ông cụ tức giận thở khì một hơi, trực tiếp nói ở trước mặt của Cao Mỹ Lệ: “Ông không đồng ý chuyện này đâu, Lập Huy không tự nói là thằng bé đồng ý ở trước mặt của ông thì ông không thể nào đồng ý được.”
Biểu cảm của Nguyễn Anh Minh hơi kinh ngạc, ban đầu anh cho là mình đồng ý nói đến chuyện kết hôn thì ông nội sẽ vui mừng mới đúng, bây giờ phản ứng này là có chuyện gì xảy ra đây.
Sắc mặt của Cao Mỹ Lệ tái xanh, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, kiềm chế không vui mà nhỏ giọng nói: “Ông à, sau khi kết hôn thì cháu sẽ đối xử với Lập Huy thật tốt, với lại ngoại trừ cháu ra thì cũng không có người nào hiểu rõ Lập Huy hơn, dù sao thì cháu cũng đã chứng kiến thằng bé lớn lên.”
Ông cụ lườm cô ta một cái, không mặn không nhạt cười lạnh một tiếng nhìn về phía quản gia ở bên cạnh: “Lão Chu, ông tự mình đi đón Lập Huy về đây.”
Khoảng cách của nhà tổ với nhà của Nguyễn Anh Minh không tính là xa, vừa đi vừa về cũng không đến nửa tiếng đồng hồ, quản gia đã đến đón Nguyễn Lập Huy đến.
Vừa mới bước vào cửa, nhìn thấy Cao Mỹ Lệ thì Nguyễn Lập Huy hơi co rúm lại, có chút khiếp sợ.
Ông cụ vẫy tay với Nguyễn Lập Huy, vẻ mặt ôn hòa nói: “Lập Huy, nào nào, đến đây với ông nào cháu.”
Lúc này Nguyễn Lập Huy mới chạy tới.
“Lúc nãy ba của cháu vừa mới nói với ông cháu muốn có một mẹ có đúng không?”
Nguyễn Lập Huy lắc đầu, khóe mắt thoáng nhìn về phía Cao Mỹ Lệ, rùng mình một cái thế là lại gật gật đầu.
Nguyễn Anh Minh nhìn thấy ở trong mắt, cũng hơi kinh ngạc.
“Trẻ con sẽ không hiểu những thứ này cho lắm, nhưng mà ai đối xử tốt với nó nó đều biết hết.”
Cao Mỹ Lệ vỗ tay với Nguyễn Lập Huy dịu dàng cười nói: “Nào Lập Huy, đến chỗ của dì nào.”
Nguyễn Lập Huy rụt ra sau lưng của ông cụ theo bản năng.
Ông cụ thấy hết tất cả những chuyện này, đôi mắt lạnh lùng nhìn Cao Mỹ Lệ: “Lời này của cô không đúng rồi đó, trẻ em có thể hiểu được nhiều thứ hơn là chúng ta suy nghĩ, phương thức giao tiếp giữa cô và trẻ em sẽ quyết định trẻ em trở thành người như thế nào.”
Nụ cười ở trên mặt của Cao Mỹ Lệ có chút cứng ngắc, vội vàng nói: “Đúng vậy ạ, ông nói phải, sau này cháu sẽ chú ý đến cách nói chuyện.”
Ông cụ mang theo vẻ mặt lạnh lùng từ chối cho ý kiến, nhìn về phía Nguyễn Anh Minh rồi nói: “Cháu cũng đã ba mươi tuổi, nếu như trước đó đã không kết hôn vậy thì bây giờ cũng không cần phải vội vàng làm gì, kết hôn thì phải cân nhắc tốt về mọi mặt, chuyện này sau này rồi hãy tính.”
Trong lời nói này còn có thái độ là sẽ không đồng ý, còn có cái gì để nói nữa?
Cao Mỹ Lệ tức giận đến nỗi móng tay cũng cắm sâu vào trong lòng bàn tay, trái lại là Nguyễn Anh Minh dường như không có phản ứng gì.
Bữa tối tan rã trong không vui, lúc đi ra ngoài, Cao Mỹ Lệ muốn đi cùng với Nguyễn Anh Minh, nhưng mà ông cụ lại kêu cô ta đi trước, nói là giữ Nguyễn Anh Minh lại có chuyện muốn nói.
“Ông già chết tiệt! Rõ ràng là không đồng ý hôn sự của tôi với Anh Minh, vậy mà những năm gần đây tôi vẫn luôn cần đến nhà cũ để thăm ông ta, vậy mà tất cả đều cho chó ăn.”
Vừa mới lên xe, Cao Mỹ Lệ tức giận đấm vào chỗ ngồi.
“Chị Lệ, đừng tức giận mà, chỉ cần Tổng giám đốc Nguyễn kiên trì chuyện này thì ông cụ còn có thể nói cái gì được nữa đâu. Chị cũng không phải không biết tính tình của Tổng giám đốc Nguyễn, chị thấy năm đó ông ta buộc anh ấy kết hôn sinh con, anh ấy cũng làm, mà không biết là tìm ai sinh ra một đứa mang về, từ chuyện này nhìn ra anh ấy cũng không quan tâm cách nhìn của ông ta đâu.”