Lãi Được Bé Yêu

Chương 271-1



“Anh nói cái gì?”

Vu Manh trong giây lát không hiểu Nguyễn Anh Minh nói như thế có nghĩa là gì.

Nguyễn Anh Minh nhìn Thịnh Tâm Lan bên cạnh, Thịnh Tâm Lan hiểu ý, nhìn Vu Manh đáp:

“Anh Minh bây giờ là giám đốc tài chính của Tập đoàn Thịnh Thị.”

“Cái gì?” Vu Manh trợn mắt mà nói, cả khuôn mặt đều là vẻ khó tin: “Làm sao có thể chứ? Anh ấy là người của Tập đoàn Thịnh Đường, sao anh ấy có thể đến Tập đoàn Thịnh Thị làm giám đốc tài chính chứ? Hơn nữa, cô dựa vào cái gì mà không nói tiếng nào đã đưa người đi rồi, trong mắt cô còn có hội đồng quản trị không?”

“Trong mắt tôi có hội đồng quản trị chứ, nhưng trong mắt hội đồng quản trị có tôi hay không thì tôi không biết.”

Thịnh Tâm Lan trầm giọng xuống.

“Huống hồ chi tôi cũng không im lặng mà đưa người đi, lẽ nào không phải trong hội đồng quản trị có người muốn giở cái nết tiểu thư ra sao? Vậy tôi thấy cuộc họp này cũng chẳng cần lắm.”

“Cô ………” Vu Manh tức đỏ cả mặt, giậm chân đáp: “Mẹ tôi nói quả không sai mà, cô là tên sao chổi, ai dính vào cô là người đó xui xẻo, khắc cha khắc mẹ, đến người chị có chút huyết thống với cô cũng bị khắc chết!”

Nghe đến câu này, Thịnh Tâm Lan bất chợt siết chặt ngón tay, sắc mặt từ từ tái nhợt đi.

Những lời Vu Manh nói cũng giống như những lời cứ quanh quẩn bên tai Thịnh Tâm Lan lúc nhỏ vậy, lúc này dường như có âm thanh ma thuật lần nữa xuất hiện, cứ biết là những lời này không tin được, nhưng những chướng ngại từ lúc còn nhỏ kia vẫn đang run rẩy trong sâu thẳm của tâm hồn.

“Nó là sao chết chóc, vừa ra đời là khắc chết mẹ, mới có mấy năm là khắc chết ông ngoại.”

“Bây giờ đưa đến chỗ chúng ta là muốn khắc chết ai đây?”

“Tránh xa nó ra một chút.”

“…….”

“Nếu cô nói như vậy, bây giờ lỡ như cô có bất trắc gì thì cũng không cần cảnh sát đến điều tra đâu, nhất định là do Tâm Lan khắc chết cô nhỉ?”

Nguyễn Anh Minh đột nhiên cất tiếng nói, kéo Thịnh Tâm Lan từ trong những hồi ức đau khổ quay về, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ấy vang lên xung quanh, rồi tiến hai bước về phía Vu Manh.

“Tuy nhiên kiểu khắc chết người này, pháp luật hình như không kết án đâu nhỉ?”

“Anh có ý gì?” Vu Manh lùi về sau một bước, sắc mặt kinh hoảng, “Ở đây là công ty, anh dám ….”

“Tôi có gì không dám chứ.” Nguyễn Anh Minh đứng yên tại chỗ, nhưng khí thế rét buốt trên người anh đến Thịnh Tâm Lan còn cảm thấy bức bách.

“Những lời như thế sau này nếu như cô còn dám nói trước mặt Tâm Lan một chữ nào, tôi sẽ khiến cho cô sau này không bao giờ nói được nữa, cô có thể xem thử những tên phế vật bị đuổi khỏi nhà còn có bản lĩnh gì ở thành phố Đông Lăng này.

Vu Manh sợ đến trắng bệt mặt mày, gần như là đứng không vững, nhìn xung quanh thấy không có ai, liền lập tức chạy đi.

Sau khi cô ta đi rồi, Nguyễn Anh Minh xoay người đi về bên cạnh Thịnh Tâm Lan, mặt đối mặt nắm lấy tay cô: “Bình thường mồm miệng sắc bén lắm mà, sao gặp cái thứ con gái vô học thì lại biến thành người câm rồi?”

“Chỉ là không biết nói gì thôi, lúc nhỏ những lời thế này nghe nhiều rồi, có lúc đến bản thân tôi cũng cảm thấy cô ta nói những lời này rất đúng.”

Thịnh Tâm Lan cúi đầu, giọng nói có chút rầu rĩ.

Nếu có một thứ gọi là số mệnh trên thế giới này, cô thực sự nghi ngờ liệu mình có phải là người mang số mệnh cô đơn như trong truyền thuyết hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.