Lãi Được Bé Yêu

Chương 43: BÀ CHỦ TƯƠNG LAI



“Sao có thể? Cậu chủ phải kết hôn với Cô Cao.”

“Nhưng tôi nghe nói bên nhà cũ không thích cô Cao, không đồng ý cuộc hôn nhân này.”

“Hả?” Một người hầu che miệng kinh ngạc, hạ giọng nói: “Thật đó, hiện tại một cô Thịnh xuất hiện, cậu chủ nhỏ của chúng ta còn rất thích cô ấy, vậy không phải là.”

“Có mắt chút đi, cung kính với người ta một chút, không chừng sau này cô ấy là bà chủ tương lai.”

“...”

Thịnh Tâm Lan bận rộn ăn cơm với hai đứa nhỏ, cũng không biết bởi vì Nguyễn Lập Huy thân mật dựa dẫm vào mình một chút đã làm cho đám người hầu trong biệt thự tưởng tượng sâu xa, thậm chí bọn họ coi cô là bà chủ tương lai.

Tập đoàn Thịnh Đường mở hai cuộc họp sáng chiều, sau khi kết thúc đã ba giờ chiều, trợ lý Chu Phương sớm đặt xong đồ ăn để trên bàn trà trong văn phòng.

“Nguyễn tổng, anh ăn cơm trước đi, lát nữa tôi sẽ sao chép biên bản cuộc họp vào máy tính của anh.”

Nguyễn Anh Minh xoa trán hơi gật đầu, lông mày lộ vẻ mệt mỏi, từ bảy giờ sáng đến giờ anh bận rộn đến mức chưa kịp ăn cơm.

Sau khi Nguyễn Anh Minh nghỉ ngơi một lúc thì gọi về nhà, một tay anh cầm bên tai, tay kia cầm đũa ăn cơm.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng nói cung kính của quản gia truyền đến: “Cậu chủ, cậu bận rộn xong rồi sao?”

“Ừ, vừa kết thúc, trong nhà thế nào?”

“Rất tốt, cậu yên tâm đi, cô Thịnh và cậu chủ chơi rất vui, con gái của cô Thịnh và cậu chủ nhỏ rất hợp nhau.”

Bên kia truyền đến tiếng trẻ con chơi đùa truyền tới, có thể nghe thấy Ái Linhcười ha ha.

“Anh Lập Huy, đồ chơi này của anh thật là mắc cười ha ha ha ha.”

Cho dù không nghe thấy giọng của Nguyễn Lập Huy, nhưng trong tiếng cười vui vẻ Thịnh Ái Linh cũng không khó tưởng tượng lúc này Lập Huy vui vẻ thế nào, Nguyễn Anh Minh thả lỏng lông mày.

“Vậy là tốt rồi, chú ý an toàn.”

“Cậu chủ còn việc sao? Vừa rồi cô Thịnh còn hỏi cậu có trở về ăn tối hay không.”

“Không được, buổi tối tôi còn bữa tiệc.”

Giọng Nguyễn Anh Minh rất bình tĩnh: “Tôi về trễ một chút, nếu thời gian quá muộn thì ông sắp xếp tài xế đưa mẹ con bọn họ về nhà.”

Nguyễn Anh Minh cúp điện thoại xong thì bỗng nhiên có chút phức tạp, anh nắm đũa nhìn đồ ăn tinh xảo ngon miệng trước mặt bỗng cảm thấy không có khẩu vị, không biết vì sao trong đầu anh nhớ lại đồ ăn Thịnh Tâm Lan đưa tới bệnh viện trong hai ngày cuối tuần.

Lúc này có lẽ cô sắp chuẩn bị bữa tối, cho dù trong nhà có người hầu, nhưng với tính cách của cô thì sợ là tự mình làm, không biết bọn họ sẽ ăn gì?

“Nguyễn tổng, vừa rồi người đưa cơm tới quên mang canh gà nên lại đưa đến đây.”

Trợ Lý Chu bỗng nhiên gõ cửa đi vào, trong tay cầm bình giữ nhiệt.

Nguyễn Anh Minh nhìn chằm chằm bình giữ nhiệt màu bạc, anh bỗng nhiên bỏ đũa xuống đứng dậy: “Chu Phương, cậu hủy bỏ bữa tiệc tối nay đi, tôi không đi.”

“Hả?”

Chu Phương cầm canh gà với vẻ mặt khó hiểu, lập tức hỏi: “Vì sao anh không đi? Có chuyện gì quan trọng sao? Đó là bữa tiệc triễn lãm món ăn Thượng Hải.”

Nguyễn Anh Minh đã cầm áo khoác ra cửa, không thèm để ý đến anh ta.

Anh đi nhanh như chớp, nửa đường có đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Nguyễn Anh Minh cố ý mua hai hộp bánh ngọt mang về, lúc anh về nhà nhà trời vẫn còn sáng, sắp chạng vạng tối, phía chân trời hiện lên đủ màu chói lọi, trong phòng có tiếng ầm ĩ, phòng chơi tầng hai truyền đến cười hi hi ha ha.

Nguyễn Anh Minh đẩy ra cửa phòng ra thì Thịnh Tâm Lan đang đứng dưới đất, hai tay đầy bột mì chỉ Thịnh Ái Linh thẳng nhảy nhót điên cuồng trên giường

“Con xuống dưới cho mẹ, Thịnh Ái Linh, đừng náo loạn nữa, mẹ phải đi nấu cơm, không ai canh hai đứa sẽ bị té ngã.”

“Lập Huy cũng vậy, con vẫn còn bị thương chưa khỏe, sao cũng làm bậy chứ.”

Nguyễn Anh Minh chống tay lên cửa nhìn hình ảnh này thì trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, từ trước đến nay Nguyễn Lập Huy rất yên tĩnh, lúc này cậu bé Thịnh Ái Linh điên cuồng nhảy trên giường, còn mặc đồ Spider Man, thỉnh thoảng còn tạo dáng Spider Man phun tơ nhện.

Cậu bé giống như người bị gãy xương chỗ nào chứ?

Thịnh Tâm Lan cảnh cáo một trận, hai người liếc nhau le lưỡi rồi thành thật xoay người xuống giường không náo loạn nữa.

“Cứ thành thật như vậy, hai đứa muốn chơi thì phải chờ mẹ nấu cơm xong được không?”

Thịnh Tâm Lan chỉ vào mũi Thịnh Ái Linh: “Con phải quan tâm Lập Huy, đừng lôi kéo thằng bé quậy phá với mình, thằng bé vẫn còn bị thương chưa khỏe, cánh tay vẫn còn bó bột.”

Thịnh Ái Linh cười hì hì làm nũng: “Được rồi mẹ, con biết rồi, không chơi nữa.”

Lúc này Thịnh Tâm Lan mới hài lòng xoay người rời đi.

Bởi vì cô vẫn luôn nhìn trên người hai đứa nhỏ nên lúc xoay người ra ngoài không chú ý ở đó có người, đầu đụng phải anh.

“Á!”

Thịnh Tâm Lan kêu lên một tiếng, trán đụng phải lồng ngực cứng rắn, cô đau đớn ngẩng nhìn người trước mặt, trong lòng hoảng hốt, vội vàng lùi lại hai bước mới đứng vững.

“Ôi... Xin lỗi.”

Nguyễn Anh Minh lấy lại tinh thần thì hai dấu bàn tay trắng in lên áo sơ mi màu đen, còn có bột mì rơi xuống đất.

Mặt Nguyễn Anh Minh đầy hắc tuyến.

“Tôi xin lỗi.” Thịnh Tâm Lan vội vàng lại đi tới: “Tôi phủi giúp anh.”

Cô nói xong thì phủi mấy cái trên ngực Nguyễn Anh Minh, dấu bàn tay biến mất, nhưng toàn bộ lồng ngực dính bột mì làm cho Nguyễn Anh Minh sặc che miệng ho khan, đẩy cô ra xa,

“Thịnh Tâm Lan, cô... Cô có thể trả thù cấp trên bất cứ lúc nào sao? Khụ khụ...”

Thịnh Tâm Lan lắc đầu nhưng trống lúc lắc: “Tôi không có ý đó, hiểu lầm hiểu lầm, tôi định đi nấu cơm, tôi đang nhào bột mì, ai biết anh đứng ở cửa chứ.”

“Ý của cô là tôi sai?”

“Ai bảo anh đứng lại cửa lại không kêu lên một tiếng, cũng chẳng có tiếng động nào.” Thịnh Tâm Lan nói thầm, có chút chột dạ.

Ánh mắt Nguyễn Anh Minh nặng nề hơn, giọng nói tăng cao hơn,

“Thịnh Tâm Lan, tôi thất gần đây tôi đối xử với cô qus tốt đúng không?”

“Không có không có,” Thịnh Tâm Lan xua tay, thong thả nói lý,

“Tôi nghĩ anh thấy tôi nhào bột làm bánh cho con trai anh, làm dơ quần áo anh cũng vì làm bánh cho con trai anh, vậy thì anh nghĩ xem áo sơmi quan trọng hay là con trai quan trọng?”

Nguyễn Anh Minh không lời gì để nói, anh nhíu màu lười cãi nhau với cô nên thay đổi đề tài,

“Trong nhà có người hầu, cô nấu cơm làm gì? Tôi đến mời cô làm khách, sau này cô lại nói tôi bóc lột cô.”

“Tự mình làm và người hầu làm có thể giống nhau sao?”

Thịnh Tâm Lan trợn mắt, lông mày nhếch lên: “Anh có tin hay không? Nếu hiện tại anh làm bánh cho Lập Huy thì cho dù anh không làm ngon như người hầu thì Lập Huy cũng sẽ vô cùng vui vẻ.”

“Không cần phiền phức như thế, tôi mua rồi.” Nguyễn Anh Minh giơ hộp bánh trong tay lên.

“Đi mua và tự làm chắc chắn không giống nhau.”

Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: “Hả? Có phải tối nay anh không bận đúng không?”

Nguyễn Anh Minh nhìn cô nhàn nhạt nói,

“Ừ.”

“Đúng lúc anh tới phòng bếp với tôi đi, tôi dạy anh làm bánh, đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.