Lãi Được Bé Yêu

Chương 46: MẸ ƠI, CÓ DỄ CHỊU KHÔNG?



“Tôi... tôi đi ngay đây, tôi xin lỗi cậu chủ, làm phiền cậu với cô Thịnh rồi.”

Ở cửa truyền đến tiếng giải thích vội vàng của người giúp việc, còn nghe thấy tiếng bước chân hốt hoảng.

“Nè, không phải là như vậy đâu.” Thịnh Tâm Lan chạy đến cửa muốn giải thích, lúc kéo cửa ra thì trên hành lang cũng chẳng còn thấy nửa cái bóng người, giống như những chuyện lúc nãy đều là ảo giác của cô.

Có khóc không ra nước mắt, lần này thì hay rồi đó, có nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch được.

“Người giúp việc của nhà anh đều xuất quỷ nhập thần hết hả?”

Cô mang vẻ mặt đau khổ quay đầu nhìn Nguyễn Anh Minh.

Nguyễn Anh Minh không hiểu, nhíu mày nhìn cô: “Sao vậy?”

“Thôi bỏ đi, không có gì đâu.” Thịnh Tâm Lan cảm thấy có nói chuyện về người khác với anh thì cũng hơi phí công, cũng không quan tâm tới nữa, cô ôm lấy khăn muốn rời đi, lúc đứng ở hành lang lại chợt nhớ đến cái gì đó quay đầu lại nói.

“Đúng rồi, nếu như anh có rảnh rỗi thì anh nhớ chơi với Lập Huy một chút, tôi thấy là cậu bé rất không có cảm giác an toàn. Anh thấy ngày hôm nay cậu bé chơi cùng với Ái Linh vui vẻ biết bao nhiêu, cậu bé rất cần có người ở bên cạnh, có lẽ không chỉ là chuyện anh giao cậu bé cho nhiều người chăm sóc như vậy là có thể giải quyết được, cậu bé cần người mà cậu bé thích đến làm bạn chăm sóc cho cậu bé.”

Lúc đầu cô muốn hỏi Nguyễn Anh Minh là có cần phải nhất định kết hôn với Cao Mỹ Lệ không, dù sao thì hình như là Nguyễn Lập Huy cũng không thích đại minh tinh đó, hơn nữa người phụ nữ đó nhìn cũng không phải là loại người tốt bụng gì. Nhưng mà trái lo phải nghĩ, cô vẫn cảm thấy mình hỏi ra lời này thì có chút kỳ quái, sợ là làm cho người ta cảm thấy mình có ý khác, cho nên cũng không có nhắc tới.

Dù sao thì cũng là chuyện của nhà người ta.

Nguyễn Anh Minh nhìn gương mặt chân thành lo lắng của Thịnh Tâm Lan, trong lòng bỗng nhiên có một suy nghĩ hiện lên, gần như là không hề nghĩ ngợi gì liền bật thốt lên.

“Vậy sau này cô ở lại đây chăm sóc cho thằng bé đi.”

Giọng nói trầm thấp quanh quẩn trong căn biệt thự to như vậy, biểu cảm của Thịnh Tâm Lan đông cứng lại: “Anh... có ý gì?”

Lông mày của Nguyễn Anh Minh nhíu lại một vết nhỏ, trong mắt lại mang theo vài phần kinh ngạc, dường như cũng không tin lời mình đã nói, sau đó nhanh chóng né tránh ánh mắt của Thịnh Tâm Lan, lúc mở miệng ra lần nữa thì giọng nói đã phai nhạt hơn rất nhiều.

“Làm bảo mẫu chăm sóc cho Lập Huy, tiền lương mỗi tháng cao gấp ba lần quản lí khách sạn.”

Nghe nói như vậy, biểu cảm căng cứng lúc nãy của Thịnh Tâm Lan mới nới lỏng mấy phần, chỉ coi rằng Nguyễn Anh Minh nói đùa, nửa đùa nửa thật trả lời lại.

“Cho dù là gấp mười lần tôi cũng sẽ không suy nghĩ đâu, căn cứ vào tiền đồ của cái nghề này mà xem, chuyện tôi chăm sóc con cái cho anh cũng không tốt bằng để tôi làm quản lý của khách sạn. Nguyễn tổng, anh yên tâm đi, lòng tôi vẫn hướng về khách sạn Thịnh Đường, anh đừng kiểm tra tôi như vậy.”

Biểu cảm của Nguyễn Anh Minh bình tĩnh, từ chối cho ý kiến.

Đợi sau khi cô đi rồi, đóng cửa phòng lại rồi đứng ở trong phòng ngủ hồi tưởng lại lời nói lúc nãy của mình, trong lòng không hiểu sao lại gợn sóng, so với hồi chiều này mình thấy cô ở trong nhà còn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Kêu cô ở lại?

Anh cảm thấy là do mình đã suy nghĩ nhiều rồi, sao lại thốt ra suy nghĩ như vậy vậy chứ?

Về công, cô chỉ là nhân viên của mình, là một quản lý thực tập. Về tư, cô với mình cũng quen biết với nhau có mấy tháng, bắt đầu sinh ra loại suy nghĩ này thật sự trái ngược lại với lí trí trước kia.

Suy đi nghĩ lại, anh đổ hết tất cả những chuyện này là vì Lập Huy rất thích cô với con gái của cô.

Nhưng mà cho dù là có tìm được vấn đề mấu chốt, anh vẫn mất ngủ, suốt cả đêm đều trằn trọc.

Một người nào đó thì lại tương phản lại với Nguyễn Anh Minh.

Thịnh Tâm Lan tắm rửa xong, cô ngồi trước gương sử dụng các sản phẩm chăm sóc da đắt tiền trong phòng dành cho khách của nhà họ Nguyễn, đắp một miếng mặt nạ mắc đến nỗi mà cô quyết định vứt bỏ tự tôn của mình cất mấy hộp ở trong phòng tắm vào trong túi xách rồi mang đi, sau đó ôm Thịnh Ái Linh nằm trên giường lớn.

Rất là thoải mái.

“Mẹ ơi, có dễ chịu không?” Thịnh Ái Linh nép vào trong ngực của cô, lúc đó lại hỏi ra câu hỏi này.

Thịnh Tâm Lan đắp mặt nạ rồi gật đầu.

“Dễ chịu lắm, mẹ quyết định là ngày mai sẽ lấy mặt nạ này đi.”

“Con đã nói rồi, tiền là vạn năng mà, chỉ cần mẹ gả vào đây rồi thì những thứ này đều là của mẹ hết đó.”

Trong mắt của Thịnh Ái Linh tràn đầy sự cổ vũ, xoay người lại ghé vào trong ngực của Thịnh Tâm Lan, cực kỳ mong đợi

Thịnh Tâm Lan nhướng nhướng lông mày, ngón tay chọc vào cái trán của Thịnh Ái Linh: “Con vì chút lợi ích bé tẹo teo mà bán mẹ của con đi hả? Xem ra là sau này mẹ phải dẫn con đi trải sự đời mới được, trước kia mẹ cũng có tiền nhiều lắm đó, có biết không hả.”

Thịnh Ái Linh che lấy trán, quệt mồm nói: “Con biết chứ, cũng là bởi vì sinh Ái Linh cho nên mới không có tiền mà, cho nên con rất hi vọng là mẹ có thể trở nên có tiền một lần nữa.”

Ở nước ngoài, người đàn ông một năm gặp được một hai lần, người mà gọi anh ta là ba nói cho mình biết rằng trước đó mẹ mình cũng là đại tiểu thư, cũng bởi vì sinh ra mình cho nên mới không thể trở về nhà, cho nên mình phải ngoan ngoãn không thể làm cho mẹ tức giận được.

“Có tiền hay không thì sao chứ? Ái Linh à, bây giờ chúng ta cũng sống rất tốt mà.”

Thịnh Tâm Lan nhắm mắt lại, biểu cảm rất hài lòng.

“Nếu như có tiền thì mỗi lúc trời tối chúng ta cũng vẫn ngủ trên một cái giường trong một căn phòng, một ngày cũng có thể ăn ba bữa cơm, còn phải đề phòng một số người có âm mưu không có ý tốt, so với cái đó mẹ càng thích hiện tại hơn.”

Thấy mẹ không ôm chí lớn như vậy, Thịnh Ái Linh vô cùng phiền não thở dài một hơi.

“Mẹ ơi, mẹ như thế này là không đúng đâu.”

“Mẹ ơi.”

Thịnh Tâm Lan cũng không phản ứng lại cô bé, cô đã tiến vào giấc mộng đẹp rồi.

Thịnh Ái Linh bất đắc dĩ, xem ra là để mẹ tự ý thức rồi nắm bắt cơ hội trước mắt là rất khó, cũng chỉ có thể ra tay từ bên phía của chú đẹp trai thôi!

Ngày hôm sau, Thịnh Tâm Lan và Thịnh Ái Linh lại ở biệt thự nhà họ Nguyễn chơi cả một ngày, đến buổi tối Nguyễn Anh Minh tự mình lái xe đưa bọn họ trở về, chuyện này làm cho Thịnh Tâm Lan cảm thấy rất bất ngờ.

“Làm phiền anh quá Nguyễn tổng.”

Sau khi bước xuống xe, Thịnh Tâm Lan nắm tay Thịnh Ái Linh đứng ở dưới lầu.

Nguyễn Anh Minh đứng ở phía trước xe, giọng nói trầm thấp mà có lực.

“Không có việc gì đâu, cô về đi.”

Thịnh Ái Linh ngửa đầu nhìn về phía Nguyễn Anh Minh, giọng nói non nớt vang lên trong khu chung cư.

“Chú Nguyễn ơi, cuối tuần sau chú dẫn anh Lập Huy đến nhà của con chơi nha, có được không ạ?”

Thịnh Tâm Lan kinh ngạc nhìn về phía cô bé, cái con nhóc này, ai bảo con tùy tiện mời người khác như vậy hả? Đã hỏi qua ý kiến của cô hay chưa?

Nhưng mà nghĩ lại Nguyễn Anh Minh là ai chứ, một ngày trăm công nghìn việc, đồng ý mới là chuyện kì quái.

“Được.”

Vừa mới suy nghĩ xong lại nghe thấy một chữ "được" vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt kinh ngạc của cô rơi trên người Nguyễn Anh Minh.

Nguyễn Anh Minh lại vô cùng bình tĩnh, tự nhiên ngồi xổm người xuống sờ lên mặt của Thịnh Ái Linh: “Thứ bảy tuần sau chú sẽ dẫn Lập Huy đến đây, có được không nào?”

“Vâng ạ!”

Hai mắt của Thịnh Ái Linh phát sáng, ôm lấy cổ của anh, hôn bẹp một cái trên gương mặt của anh: “Con đóng dấu rồi đó, chú Nguyễn nói lời phải giữ lấy lời.”

Nguyễn Anh Minh sửng sốt một hồi, sờ lên mặt của mình, bỗng nhiên lại cười: “Ừ.”

Nụ cười dịu dàng hiếm có làm cho Thịnh Tâm Lan đang muốn quát lớn Thịnh Ái Linh đều phải ép vào trong cổ họng, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm anh cả nửa ngày cũng còn chưa lấy lại tinh thần.

Cô đột nhiên cảm giác bình thường Nguyễn Anh Minh ăn nói có ý tứ là do anh phải suy nghĩ rất logic, dù sao bình thường anh không cười đều có nhiều người phụ nữ đứng xếp hàng muốn làm mẹ kế cho con của anh, nếu có nụ cười này, sợ là có làm tình nhân của anh thì người ta cũng đều nguyện ý.

Không biết tại sao cô lại nhớ đến khoảng thời gian mập mờ trong nhà vệ sinh vào tối ngày hôm qua.

Gương mặt hơi nóng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.