Lúc Lưu Ngọc Hạnh dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra bốn chữ “cậu nhìn trúng anh ta”, trong cơ thể Thịnh Tâm Lan như có một tảng đá treo trong lòng rất nhiều ngày rơi mạnh xuống đất, ầm ầm một tiếng, trong đầu nổ tung vô số mảnh nhỏ.
Sao mà có thể?
"Còn nữa, giữa nam nữ không tồn tại tình cảm bạn bè thuần khiến, Nguyễn Anh Minh là chủ tịch tập đoàn Thịnh Đường, rất bận rộn, không có việc gì giúp cậu trông con, cho nên trừ lý do anh ta cũng vừa ý cậu, tớ không tìm được lý do khác để giải thích hành động này, chỉ đơn giản như vậy."
"Anh ấy chỉ là vì Lập Huy thích ăn cơm tớ làm."
"Vậy anh ta cũng có suy nghĩ ăn của cậu cả đời rồi."
"Không có khả năng."
Đối với sự phủ nhận của Thịnh Tâm Lan, Lưu Ngọc Hạnh ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn phát ra tiếng cười chậc chậc trêu tức, giống như là người chiến thắng đã ôm vững cúp nhận vinh quan, không qua tâm người thua nói với mọi người hôm nay trạng thái không tốt thế nào.
Màn đêm buông xuống Thịnh Tâm Lan mất ngủ, trong đầu trằn trọc câu nói “cậu nhìn trúng anh ta” của Lưu Ngọc Hạnh và những vụn vặt trong sinh hoạt với Nguyễn Anh Minh thời gian này.
Nửa đêm rời giường uống nước, lúc sờ đến bộ trà cụ mới trong phòng khách, lại nhớ đến lúc trước cái cốc trong nhà bị vỡ, cô đưa cho Nguyễn Anh Minh uống nước, kết quả hôm sau anh mang đến mộ bộ trà cụ mới.
Không chỉ bộ trà cụ này, trong thời gian này, Nguyễn Anh Minh luôn tiện tay mang tới vài thứ, có lẽ đã xâm chiếm tất cả ngóc ngạch của phòng trọ nhỏ này.
Thịnh Tâm Lan cầm chén nước, tiết tấu tim đập có chút rối loạn.
- -
Sáng sớm hôm sau, trên đường Thịnh Tâm Lan đi làm nhận được tin nhắn của Nguyễn Anh Minh,
"Đã đưa Tiểu Linh Linh đến trường, yên tâm."
Cô chen chúc trên xe điện ngầm lao lực gõ một chữ “cảm ơn”, khóe miệng chậm rãi giơ lên, lộ ra sự ngọt ngào vui vẻ mà chính cô cũng không phát giác được.
Sau khi Lưu Ngọc Hạnh đi công tác về thì ở trong nhà, Nguyễn Anh Minh vẫn như trước không ngại, thường đến ăn cơm.
Ngày đầu tiên đã bị Lưu Ngọc Hạnh kéo quản gia hỏi rõ ràng, Thịnh Tâm Lan ở trong phòng bếp nghe cũng cảm thấy ngại ngùng và xấu hộ, hận không thể cầm thìa đi ra gõ vào đầu cô ấy làm cô ấy câm miệng.
Cũng may cô ấy không phải mỗi ngày đều ở nhà, cô ấy có phòng làm việc thiết kế của tớ, cũng bận tối mày tối mặt, một tuần có thể ở nhà ăn cơm một ngày đã là rất thoải mái rồi.
Đêm ngày hôm đó, Thịnh Tâm Lan kéo cửa phòng ngủ Thịnh Ái Linh.
Lưu Ngọc Hạnh hiếm khi được nghỉ ngơi, nằm trên ghế sofa đắp mặt nạ chơi điện thoại, thấy cô đi ra đột nhiên đứng lên hỏi,
"Hôm nay tớ ở phòng làm việc nghe trợ lý tám chuyện, nói Nguyễn Anh Minh muốn kết hôn với Cao Mỹ Lệ?"
"Đúng là có chuyện như vậy." Vẻ mặt Thịnh Tâm Lan, uống một hớp nước.
"Mẹ nó." Mặt nạ trên mặt Lưu Ngọc Hạnh cũng nhăn lại: “Vậy anh ta mỗi ngày con đến đây xum xoe, đây là muốn một chân đạp hai thuyền sao?"
"Cậu từ góc độ nào nhìn ra được anh ta có hành động xum xoe? Còn nữa, tớ đã sớm nói tớ với anh ấy chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường, là cậu không tin."
Thịnh Tâm Lan liếc mắt nhìn cô ấy, lúc quay người lại, trong mắt lộ ra một vẻ mất mát nhàn nhạt.
Sau khi động lòng vì sự nhiệt tình đấy, lý trí cẩn thận nghĩ lại, anh cũng sắp kết hôn rồi, sao có thể có ý gì với tớ.
Lưu Ngọc Hạnh đang muốn truy hỏi gì đó, một hồi chuông điện thoại di động vang lên, Thịnh Tâm Lan nhìn qua, trực tiếp cúp.
"Sao không nhận?"
"Quảng cáo."
Bỏ lại những lời này, Thịnh Tâm Lan ôm quần áo đã giặt lên sân thượng phơi nắng, trên mặt rõ ràng có mấy phần lo lắng.
Điện thoại để trên bàn lại đột nhiên sáng lên, nhảy ra một tin nhắn.
Lưu Ngọc Hạnh đứng dậy khỏi sofa, nhìn ra thấy được một phần tin nhắn
"Tiệc đính hôn vào thứ bảy này, Tâm Lan cô cũng đừng quên, tôi và Lý Duy đã..."
Nhìn thấy hai chữ 'Lý Duy', ánh mắt Lưu Ngọc Hạnh nheo lại.
Nhớ không nhầm đây không phải là tên của bạn trai cũ cặn bã mà có lần trước Thịnh Tâm Lan uống rượu với cô ở nước ngoài lộ ra sao?
Cho nên người phụ nữ đó gửi tin nhắn này... trăm phần trăm là người bạn tốt trà xanh không biết xấu hổ năm đó rồi!
Thịnh Tâm Lan phơi quần áo ở sân thượng xong quay về, thấy Lưu Ngọc Hạnh vẫn ngồi trên sofa, nhắc nhở: “Mặt cậu vẫn chưa đắp xong à, sắp khô rồi."
"Cái này không quan trọng. " Lưu Ngọc Hạnh khoanh tay, ngồi nghiêm chỉnh: “Cậu đến đây, ngồi xuống."
"Làm gì?" Thịnh Tâm Lan bị dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy chọc cười: “Hơn nửa đêm ngươi cậu đừng có làm cái gì xấu xa với tớ nhé."
"Đây là cái gì?"
Lưu Ngọc Hạnh rút một tờ thiệp hồng từ phía sau ra, đặt lên bàn.
Đây là sau khi xem tin nhắn, cô ấy tìm ra được dưới bàn trà, trên một đống tạp chí chồng chất, nhìn có vẻ cũng nhận được mấy hôm rồi.
Màu đỏ của thiệp mời có chút chói mắt, Thịnh Tâm Lan nhéo lông mày,
"Sao cậu lại tìm ra cái này?"
"Tìm tạp chí thì tìm ra, nhớ không nhầm, chú rể trên đó chính là người đàn ông cặn bã không biết xấu hổ qua lại với bạn thân cậu sau lưng ?"
Lưu Ngọc Hạnh nhắc đến Lý Duy không nhịn được trợn trắng mắt: “Tớ còn tưởng là kết hôn rồi, mở ra mới biết chỉ là đính hôn mà làm cái thiệp đỏ như vậy cũng phục rồi, cô gái này thèm gả đến mức nào chứ?"
Thịnh Tâm Lan bất đắc dĩ: “Đó cũng là chuyện của bọn họ."
"Vấn đề là, cậu định làm như thế nào?"
"Tớ không định di." Thịnh Tâm Lan gọn gàng dứt khoát biểu lộ thái độ của mình.
"Vì sao?" Lưu Ngọc Hạnh giật bắn lên từ sofa.
"Cơ hội này rất tốt, tớ cũng đã nghĩ kỹ, đến lúc đó tớ sự tự làm cho cậu một bộ lễ phục đính hôn, cam đoan cậu diễm áp quần phương, làm cho người đàn ông cặn bản kia hận không thể lập tức chia tay với tiểu tam kia, khóc níu kéo cậu, thừa nhận lúc trước là mình sai lầm."
"Không cần thiết, chuyện cũng đã qua rồi."
Thịnh Tâm Lan nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả: “Bọn họ sống thế nào không liên quan đến tớ, tớ không muốn đi, nhắm mắt làm ngơ."
"Cậu xem cậu nói lời này có thể bỏ hết nghi ngờ, cậu không uất ức sao? Chuyện năm đó, người đàn ông kia đến nửa câu giải thích cũng không cho cậu."
Nhắc đến cái này, ánh mắt Thịnh Tâm Lan có chút phức tạp.
Uất ức đương nhiên là uất ức, năm đó nếu như khong phải là vì Lý Duy ngoại tình, cô cũng không bị nhầm lẫn bị mang đi làm người đẻ thuê.
"Hơn nữa, tớ đã đồng ý thay cậu rồi."
Lưu Ngọc Hạnh nháy mắt mấy cái, dáng vẻ đắc ý.
"Cậu đồng ý cái gì?" Vẻ mặt Thịnh Tâm Lan cứng đờ, chợt nhìn đến điện thoại trên bàn, vội vàng mở ra xem, sau tin nhắn Lê Vân vừa gửi đến, lại có một câu trả lời.
"Là cô gọi điện thoại sao? Tôi còn tưởng là người bán bảo hiểm mỗi ngày gọi đến, thiệp mời tôi đã nhận được, đương nhiên tôi sẽ đến, dù sao cũng là hôn lễ của bạn thân mà, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."
"Lưu Ngọc Hạnh!" Vẻ mặt Thịnh Tâm Lan thay đổi, tiện tay quơ lấy gối đầu ném về phía Lưu Ngọc Hạnh.
"Dù sao cũng đã đồng ý rồi, tớ mặc kệ, cùng lắm thì cậu lại gọi điện thoại qua, nói cậu không đi."
Lưu Ngọc Hạnh giật mặt nạ xuống, chân không nhảy từ sô pha xuống, chạy vào phòng của mình, cách cửa phòng cố ý nói khích
"Cái con tiện nhân kia khẳng định sẽ nghĩ là cậu không dám đi, mấy mặt cũng chỉ có cậu."
Thịnh Tâm Lan tức giận không nói gì, lúc này điện thoại di động lại nhảy ra tin nhắn.
"Vậy tôi mỏi mắt mong chờ."
Cách màn hình phảng phất cũng có thể nhìn thấy gương mặt vô cùng đắc ý của Lê Vân
Thịnh Tâm Lan siết chặt điện thoại, chợt thay đổi ý chủ ý, nhìn về phía phòng ngủ Lưu Ngọc Hạnh nói,
"Ai nói tớ không đi, tớ bây giờ quyết định đi rồi, cậu chuẩn bị lễ phục trước cho tớ đi."