Lãi Được Bé Yêu

Chương 64: CHO NÊN CÔ KHÔNG HẬN ÔNG TA SAO?



Độ hoành tráng của bữa ăn khuya này của Thịnh Tâm Lan không hề thua kém bữa ăn chính, sáu đĩa thức ăn xinh đẹp được bưng lên, cà rốt và dưa chuột thái sợi, đậu phộng, đâu hà lan nấu chính, thơm nhất chính là một chén tương xào, mùi thịt bay khắp nơi.

Múc cho Nguyễn Anh Minh một chén mì thật lớn, dọn nước chấm và thức ăn kèm bưng đến trước mặt anh, thuận miệng dặn một câu: “Anh tự trộn ăn nha, món này cực kỳ ngon.”

Nói xong câu này rồi vội vội vàng vàng đi múc mì cho cô.

Nguyễn Anh Minh dán sát lòng bàn tay vào chén đầy ắp mì, có hơi nóng, làm cho ánh mắt của anh khi nhìn về phía bóng dáng người phụ nữ bận rộn đằng kia cũng nóng hơn.

Mấy nhà giàu có thật ra rất hiếm khi nhìn thấy người nhà của mình tự tay nấu nướng, trong nhà có rất nhiều người giúp việc, mấy chủ nhân trong nhà đều là áo tới duỗi tay cơm tới há miệng.

Anh đã sống cuộc sống như thế từ nhỏ, những hình ảnh trước mắt này lại rất giống với một số hình ảnh khi còn nhỏ, vừa làm chạm đến một ít kỷ niệm xưa, cũng chạm đến một ít chuyện cũ trước đó.

Thịnh Tâm Lan ăn vài đũa thật to, chen mì trộn tương chỉ còn lại một nửa, khóe mắt nhìn thoáng qua cái chén của Nguyễn Anh Minh ngồi bên cạnh vẫn cứ đầy đủ sắc thái như cũ, khi nãy đưa anh như thế nào thì vẫn còn nguyên như thế đấy.

“Sao anh còn chưa ăn nữa?” Cô khó hiểu hỏi, trầm ngâm một lúc rồi hỏi nhỏ: “Đừng nói là anh chưa bao giờ ăn mì trộn tương đó nha?”

“Không ăn thì lạ lắm sao?” Nguyễn Anh Minh hỏi lại cô.

Kim Lăng ở phía Nam, mì trộn tương là đặc sản phía phương Bắc, tuy cũng rất thường thấy ở phương Nam, nhưng đều là mấy quán ăn nhỏ vỉa hè, chắc đầu bếp của nhà họ Nguyễn cũng sẽ không dùng một chén mì trộn tương để ứng phó một bữa cơm cho Nguyễn Anh Minh, anh cũng càng không thể nào đi vào mấy quán vỉa hè ăn.

“Ặc, không lạ, không lạ.” Thịnh Tâm Lan ngượng ngùng cười, vô cùng nịnh nọt vươn tay.

“Nếu không thì tôi trộn giúp anh ha.”

“Không cần.” Nguyễn Anh Minh cầm đũa, tự trộn, động tác không thuần thục nhưng cũng không quá vụng về.

“Thật ra tôi cũng rất hiểu anh.”

Thịnh Tâm Lan vội vàng lựa lời để đền bù cho việc không lễ phép lúc nãy của cô.

“Lúc trước khi tôi còn là cô hai nhà họ Thịnh chỉ cần ở nhà thì sẽ không ai bắt tôi làm gì cả, mẹ kế và chị của tôi cũng mười ngón tay không dính nước, chuyện gì cũng không cần làm, mấy món như mì trộn tương này, tôi nghĩ chắc cả đời Thịnh Tâm Nhu cũng sẽ không bao giờ ăn.”

Thấy cô cũng không hề dấu giếm chuyện trong nhà, trên mặt Nguyễn Anh Minh có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong nháu mắt, lập tức trở về bình thường hỏi: “Mẹ kế của cô rất thương cô sao?”

“Anh cảm thấy thế nào?”

Thịnh Tâm Lan cho anh một ánh mắt tự suy nghĩ đi.

Nếu mẹ kế thật sự thương yêu cô thì hôm đó ở bữa tiệc đính hôn của Lý Duy và Lê Vân, Thịnh Tâm Nhu sẽ có dáng vẻ xấu xa như thế với cô sao? Con giống mẹ, nhìn cái là hiểu ngay.

Nguyễn Anh Minh nhíu mày, lại hỏi.

“Hình như cô không mấy quan tâm đến?”

“Đúng là chẳng có vấn đề gì.” Thịnh Tâm Lan gắp một đũa mì to đưa vào miệng, ậm ừ nói: “Đối với tôi mà nói, những người thật sự quan trọng yêu thương tôi đều đã chết rồi, còn lại đều là người không quan trọng, chẳng có ý nghĩa gì.’

Nguyễn Anh Minh hơi sững sờ, còn tưởng là chạm vào chuyện buồn trong lòng cô, lập tức hơi áy náy nói: “Xin lỗi.”

“Anh làm gì mà phải xin lỗi chứ?”

Thịnh Tâm Lan kéo khóe môi, nở nụ cười tự giễu.

“Anh biết không? Ba của tôi luôn nói với tôi rằng mẹ tôi chết bệnh, cả nhà họ Thịnh, thậm chí cả ông ngoại tôi đều nói như thế, những lúc trước nếu ba tôi không phụ lòng mẹ tôi, vậy sao Thịnh Tâm Nhu lại được sinh ra trước khi mẹ của cô ta được gả vào nhà họ Thịnh chứ? Cô ta còn lớn hơn tôi hai tháng.”

Người lớn đều cho rằng con nít rất dễ lừa gạt, nhưng con nít ngây thơ thì ngây thơ đo, nhưng không phải là một đứa ngốc.

“Cô có hận ba cô không?”

Thịnh Tâm Lan gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Nói không rõ nữa, nếu ông ấy đối xử tệ với tôi, tôi chắc chắn sẽ hận ông ấy, nhưng từ nhỏ đến lớn ông ta chưa bao giờ che giấu việc thiên vị tôi, sau nữa tôi cũng đã suy nghĩ cẩn thận, ba tôi thật sự không làm gì có lỗi với tôi cả, nói đến nói đi thì tôi cũng chỉ cảm thấy không cam lòng thay cho mẹ và ông ngoại tôi thôi.”

Nhà họ Thịnh là do ba Thịnh Tâm Lan gầy dựng lên từ hai bàn tay trắng, lúc trước dựa vào của hồi môn vô cùng phong phú của mẹ Thịnh Tâm Lan gả cho ông mới có được tài chính khởi nghiệp, nếu không, nhà họ Thịnh làm gì có ngày hôm nay?

“Cho nên cô không hận ba của cô.”

Nguyễn Anh Minh nhìn Thịnh Tâm Lan, trong lòng cũng không biết có cảm xúc thế nào.

“Cũng không tính là thế, đó là chuyện giữa ba mẹ, chúng tôi là con cái làm gì có tư cách xen vào.”

Thịnh Tâm Lan nhướng mày, cố gắng ra vẻ như không có chuyện gì: “Huống chi bay giờ tôi cũng không sống cùng bọn họ nữa, nếu không nếu đó là anh, không lẽ anh còn có thể làm ra chuyện gì sao?”

“Nếu là tôi.”

Giọng nói của Nguyễn Anh Minh trầm xuống một chút, không hiểu sao có chút lạnh lẽo: “Nếu là tôi, tôi sẽ làm ông ta và bà vợ bé kia tay trắng biến khỏi nhà của tôi.”

Thịnh Tâm Lan sửng sốt, kinh ngạc nhìn Nguyễn Anh Minh.

“Tôi no rồi.”

Đũa gác lên bàn tạo ra một tiếng động rất nhỏ, cho dù rất nhỏ nhưng lại làm người khác cảm thấy có chút tức giận.

Bóng dáng Nguyễn Anh Minh nhanh chóng biến mất ở cửa phòng trên lầu hai, Thịnh Tâm Lan không hiểu ra sao hết.

Cô chọc giận anh chỗ nào à?

Phòng ngủ chính ở lầu hai, ánh đèn mờ mờ, Nguyễn Anh Minh mở một quyển sách đặt ở đầu giường, nó đang kẹp một bức ảnh đã bị xé làm hai, một nửa tấm hình đã bị vò nhàu nát, một nửa còn lại là một đứa bé trai đang ngồi trên vai một người đàn ông, mặt mày vui vẻ.

Nguyễn Anh Minh cầm bức ảnh, ngón cái cấu vào phần mép của bức ảnh, đầu ngón tay cấu chặt đến mức muốn xé rách mép bức ảnh, ánh đèn chiếu lên mặt anh, hiện lên một chút bực bội.

Mấy năm qua, anh cũng không thừa nhận lúc trước anh đã làm sai chuyện gì.

Là người phụ nữ kia đã phản bội ba, lén dang díu với người đàn ông khác sau lưng ba, thậm chí vì chuyện này mà còn gián tiếp hại chết ba của anh, cho nên dù cho đó có là mẹ của anh thì anh tự tay đuổi bà ta ra khỏi nhà cũng chẳng có gì là sai cả.

Thịnh Tâm Lan lại nói, chuyện giữa ba mẹ, phận làm con cái không có tư cách nhúng tay?

Hôm sau, khi Nguyễn Anh Minh thức dậy, Thịnh Tâm Lan đã nấu xong bữa sáng, đang dẫn hai đứa nhỏ ngồi trên bàn ăn sáng.

“Dậy rồi à, ăn sáng đi.”

Thịnh Tâm Lan nhìn anh, cười nói.

“Cháo gạo kê táo đỏ, có lợi cho sức khỏe.”

Nguyễn Anh Minh không nói tiếng nào, chỉ kéo ghế dựa ngồi xuống, thái độ rõ ràng đã lạnh nhạt hơn trước kia rất nhiều.

Thịnh Tâm Lan cũng phát hiện ra, lập tức thấy hơi xấu hổ, lại không nghĩ ra được cô đã làm gì mà chọc giận anh, cô ước gì không cần ở lại đây, nhưng nếu ảnh hưởng đến việc đi làm của cô thì không được.

Người giúp việc múc cháo đặt trước mặt Nguyễn Anh Minh, anh cúi đầu nếm thử, chưa nói gì, ăn sạch chén cháo đó, lúc này Thịnh Tâm Lan mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng là ăn nhờ ở đậu thì phải nhìn tâm trạng của người ta mà.

Phải nhanh chóng kết thúc công việc mới được.

Mấy hôm sau, Thịnh Ái Linh vãn luôn ở biệt thự Ngự Uyển, sáng Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh sẽ cùng nhau đưa hai đứa nhỏ đi học, tối Nguyễn Anh Minh sẽ đích thân đi đón.

Mà đầu bếp nữ ở Ngự Uyển hình như cũng đã canh đúng giờ tan cả của Thịnh Tâm Lan rồi, mỗi lần dù sớm hay trễ gì cũng có thể vừa khéo kịp lúc ăn cơm.

Việc sắp xếp hội trường lễ mừng tốn gần nửa tháng, thứ sáu nửa tháng sau mới xem như chính thức kết thúc, Thịnh Tâm Lan bảo kế toán tình tiền công thời vụ.

Đang lo lắng không biết có nên tan ca sớm đi đón Thịnh Ái Linh hay không, điện thoại đột nhiên reo lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.