Lãi Được Bé Yêu

Chương 70: ANH ĐI RỒI THÌ BỌN HỌ SẼ AN TOÀN



Bên ngoài có rất nhiều người cầm máy ảnh, toàn bộ đều là phóng viên giải trí, vì tin tức sáng sớm mà tới, là nghe nói “Vương tử cello” Phan An đã về nước, đang ở nơi này, mà trước đó không lâu ở Vienna, các trang báo giải trí lớn đưa tin nữ nghệ sĩ nổi tiếng Tô Nhiễm Nhiễm đã đi nghe buổi độc tấu của anh, sau buổi biểu diễn họ còn đi về cùng nhau.

Toàn bộ phóng viên của giới giải trí đều đang theo dõi sát sao chuyện tình cảm của Tô Nhiễm Nhiễm, đã nửa tháng trời luôn rồi, mà gần đây Tô Nhiễm Nhiễm biến mất không thấy tăm hơi đâu, không dễ gì mới có được một tin tức của Phan An, sao họ có thể bỏ qua cơ hội đưa tin đầu tiên được chứ.

“Đám phóng viên này đúng là điên rồi! Tôi và Tô Nhiễm Nhiễm kia chẳng có chút quan hệ nào, tôi còn chẳng quen cô ta nữa là.”

Phan An tức giận nhắm mắt, quay người lại.

“Sao không tìm người khác mà cứ tìm đến tôi cơ chứ.”

“Người trong cuộc ngoại trừ Tô Nhiễm Nhiễm thì chính là cậu, phóng viên tìm cậu không có gì là kì lạ cả.” Nguyễn Anh Minh nhìn anh ta: “Hiện giờ Tô Nhiễm Nhiễm là nữ nghệ sĩ đang nổi, đến tôi còn biết, cậu lại không biết sao?”

“Anh…” Phan An lo lắng, chỉ sợ Thịnh Tâm Lan sẽ hiểu lầm, anh ta trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh: “Anh có ý gì chứ?”

“Chẳng có ý gì cả, tùy tiện hỏi một câu mà thôi, chỉ là cảm thấy cậu không cần gấp rút phủi sạch quan hệ như vậy, dù sao ở đây cũng không có ai để ý quan hệ giữa cậu và cô ta đâu.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phan An lập tức thay đổi, gần như sắp bùng nổ.

“Nguyễn Anh Minh, anh đừng có mà nói nhăng nói cuội.”

“Đừng ồn nữa Phan An, bây giờ không phải lúc nói về cái này.” Thịnh Tâm Lan có hơi đau đầu: “Việc cấp bách là phải nghĩ xem giải quyết chuyện trước mắt này là như thế nào, không thể cứ để bọn họ chặn ở ngoài mãi như thế được.”

“Để em gọi điện thoại báo cảnh sát.” Phan An lấy điện thoại ra.

“Vô dụng thôi.” Nguyễn Anh Minh khẽ nói: “Không phạm pháp, nhiều nhất cũng chỉ là làm phiền dân, đuổi bọn họ xuống dưới tầng, cảnh sát vừa đi, họ sẽ lại nghĩ cách để lên được đây thôi.”

Thấy Nguyễn Anh Minh không chút khách khí mà phản bác lại như vậy, sắc mặt Phan An tái xanh, buồn bực nói:

“Vậy anh nói xem phải làm sao? Anh có bản lĩnh, nói đi.”

Dứt lời, Thịnh Tâm Lan cũng quay sang nhìn Nguyễn Anh Minh.

Dù sao bây giờ người bị nhốt ở đây vì chuyện này không chỉ có cô và Phan An, mà còn có Nguyễn Anh Minh và con trai của anh nữa, dù thế nào thì cô cũng cảm thấy chuyện này gây ảnh hưởng cho anh.

“Đúng vậy, tổng giám đốc Nguyễn, anh có cách gì không?”

Thịnh Tâm Lan hỏi, Nguyễn Anh Minh cũng không lãng phí thời gian với Phan An nữa, ung dung nói: “Trước tiên là gọi điện thoại cho bên bất động sản, kêu họ đưa bảo vệ lên cho đám người này xuống.”

“Khác gì tôi gọi cảnh sát chứ? Bảo vệ có tác dụng hơn cảnh sát à?” Phan An khinh thường nhìn anh.

Nguyễn Anh Minh vẫn bình tĩnh, thấp giọng nói:

“Ít nhất thì bảo vệ vẫn luôn ở đây, gọi lên cũng nhanh hơn so với gọi cảnh sát.”

“Ài? Anh đang già mồm đấy à!”

“Phan An, cậu để tổng giám đốc Nguyễn nói xong đi.” Thịnh Tâm Lan vừa nhìn đã biết Nguyễn Anh Minh không thể nào chỉ nghĩ ra cái cách mà không thể diệt cỏ tận gốc như vậy được, chắc chắn anh vẫn còn cách khác.

“Không vội.” Nguyễn Anh Minh nhìn cổ tay: “Người chắc là sắp đến rồi.”

Không lâu sau, đám phóng viên bên ngoài đã bị bảo vệ của bất động sản giải tán, bảo vệ gõ cửa nói xin lỗi, rồi bên ngoài dần yên tĩnh lại.

“Chắc là đi hết rồi nhỉ.” Thịnh Tâm Lan thở phào một hơi.

Vừa dứt lời, tiếng chuông cửa lại “ding dong” vang lên.

“Không phải lại tới nữa chứ?” Thịnh Tâm Lan nhíu mày, dáng vẻ khổ sở.

Bây giờ giới giải trí cạnh tranh khốc liệt như vậy luôn sao?

Nguyễn Anh Minh lại bước ra phía đó, mở cửa ra.

“Tổng giám đốc Nguyễn, tạm thời bọn họ đều ở dưới tầng rồi, yên tâm.”

Người đến là trợ lý của Nguyễn Anh Minh, Chu Phương.

“Ồ?” Phan An cười một tiếng, vẻ mặt xem thường: “Trợ lý cũng đến rồi à? Vậy bây giờ anh tính làm gì tiếp?”

Thấy Thịnh Tâm Lan tin tưởng Nguyễn Anh Minh như vậy, Phan An thực sự không phục, người đàn ông này trừ việc kiếm tiền giỏi ra thì có bản lĩnh gì được chứ, đám phóng viên của giới giải trí này, không dễ đánh bại đâu.

Nguyễn Anh Minh chẳng thèm phí lời với anh ta, Chu Phương bên cạnh hiểu ý, bước đến trước mặt Phan An:

“Anh Phan đúng không ạ?”

“Ừm.” Phan An khẽ ngước cằm lên, gương mặt kiêu ngạo: “Là tôi.”

“Phiền anh Phan đi theo tôi để thay quần áo.”

“Làm gì?” Phan An ôm ngực lùi về phía sau, dáng vẻ đề phòng: “Cậu muốn làm gì?”

Chu Phương không đổi sắc mặt: “Tôi mặc quần áo của anh xuống tầng để dụ đám phóng viên kia đi, rồi sẽ có người ở dưới sắp xếp cho anh ra ngoài khách sạn, mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi rồi.”

Phan An khẽ ngơ ra: “Muốn tôi đi? Vậy Tâm Lan và Ái Linh thì sao?”

Cách này không có vấn đề gì, nhưng mà vốn dĩ anh ta cũng muốn nghĩ cách để rời khỏi đây, rồi dụ đám phóng viên kia đi, chỉ là việc này do Nguyễn Anh Minh làm, anh ta lại giống như bị đuổi đi vậy.

“Cậu đi rồi thì hai người họ sẽ an toàn thôi.” Nguyễn Anh Minh không nóng không lạnh đáp một câu.

Phan An không khỏi trừng mắt nhìn anh, lại không thể phản bác gì, chỉ có thể ngoan ngoãn theo Chu Phương về phòng thay quần áo.

Mười phút sau, Chu Phương mặc bộ quần áo từng bị phóng viên chụp lại của Phan An, còn vác cả hộp đàn cello của anh ta xuống tầng, từ cửa sổ nhìn ra, giữa đám phóng viên kia, Chu Phương hạ thấp vành mũ, được vệ sĩ bảo vệ khỏi trăm nghìn khó khăn, cuối cùng cũng lên được xe, một đám người và ô tô đuổi theo phía sau anh ta.

Đợi đám người kia đi hết, Phan An bịt kín mít đi ra khỏi tòa nhà, có hai người vệ sĩ mặc vest đen đưa anh ta lên xe rời đi theo hướng ngược lại.

“Cũng xem như thoát được rồi.”

Thịnh Tâm Lan thở phào một hơi, rồi ngồi xuống sofa.

“Vẫn chưa kết thúc.”

Nguyễn Anh Minh nhìn cô: “Cô phải thu dọn hành lý của cô và Ái Linh rồi.”

Thịnh Tâm Lan không hiểu: “Hả? Tôi thu dọn gì chứ?”

Cô cảm thấy sau khi phóng viên biết được Phan An ở đây rồi, cô vẫn sẽ an toàn chứ? Sau khi bọn họ phát hiện trong xe không phải là Phan An, chắc chắn sẽ có người trở lại trông chừng.”

“Dù sao thì Phan An cũng đã đi rồi.”

“Người phụ nữ và đứa trẻ ở cùng Phan An, cô cảm thấy bọn họ sẽ không hỏi sao?”

Lời phân tích này của Nguyễn Anh Minh không một kẽ hở nào, Thịnh Tâm Lan đương nhiên không thể phản bác, cô thở dài.

Sớm biết vậy, khi đó không nên mềm lòng đồng ý với tên nhóc này, cùng lắm thì cô cho anh ta ở khách sạn Thịnh Đường với giá của nhân viên nội bộ, còn tốt hơn là có nhà lại không thể về như bây giờ.

Vệ sĩ của Nguyễn Anh Minh kéo hai vali lớn của Thịnh Tâm Lan, một đoàn người đông đúc đi xuống tầng.

“Vậy mami, chúng ta ở đâu ạ?” Trong thang máy, Thịnh Ái Linh ngẩng đầu chớp chớp mắt, gương mặt lo lắng: “Về nhà ông ngoại sao ạ?”

Thịnh Tâm Lan nhíu mày.

Nếu bây giờ chỉ có một mình cô thì về nhà họ Thịnh cũng không sao cả, nhưng Ái Linh trở về, chắc chắn sẽ bị nói ra nói vào, cô không muốn như vậy.

Nguyễn Anh Minh chợt cảm thấy nặng nề phía góc áo, anh cúi đầu xuống, thì thấy Nguyễn Lập Huy đang kéo tay áo anh, ánh mắt nhìn anh với vẻ cảnh cáo.

Anh bất lực, chỉ đành mở lời.

“Không cần lo lắng về nơi ở, tôi đã sắp xếp xong rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.