“Anh sắp xếp xong rồi?” Thịnh Tâm Lan khẽ ngơ ra: “Ở đâu vậy? Khách sạn sao?”
Cô cũng nghĩ là sẽ ở khách sạn, dù sao khách sạn có phòng cho nhân viên, hoàn cảnh nơi đó cũng khá là tiện.
“Khách sạn thì cô đừng nghĩ nữa.” Nguyễn Anh Minh gạt bỏ ngay suy nghĩ này của cô: “Hết phòng rồi.”
“Hả? Hết phòng? Lúc trước tôi thống kê không phải là vẫn còn…”
“Lên xe.”
Không đợi Thịnh Tâm Lan nói hết câu, Nguyễn Anh Minh đã đẩy cô vào trong xe rồi kêu tài xế lái đi rồi.
Xe được lái thẳng đến cổng biệt thự Ngự Uyển, nhìn xung quanh, mới về nhà ở được một ngày, giờ lại trở lại rồi?
Thịnh Tâm Lan mím môi: “Tổng giám đốc Nguyễn, nơi anh sắp xếp cho tôi, không phải là ở đây chứ?”
“Chính là ở đây.”
Người giúp việc trong nhà vội xách hành lý vào, Thịnh Tâm Lan cản cũng không cản được.
“Như vậy không thích hợp lắm.”
“Rất nhiều phòng trống, thêm cô không là gì, sáng tối đều có xe đưa đón Ái Linh, cách nơi cô đi làm cũng không xa.” Nguyễn Anh Minh nhìn cô:
“Không cho cô ở công, công việc hàng ngày của cô là phụ trách bữa sáng, thứ bảy chủ nhật cô cần phụ trách ba bữa, Lập Huy chỉ thích đồ ăn cô nấu thôi.”
Những lời này rất công bằng chính đáng, Thịnh Tâm Lan cũng không tìm ra điều gì bất hợp lí cả.
Cho dù là đầu bếp nhà Nguyễn Anh Minh cũng được bao ăn bao ở, trả lương hàng tháng, cô làm cơm chỉ đổi lấy chỗ ở, quả thực cũng không tính là chiếm hời gì cả.
“Vậy, vậy được thôi, đợi chuyện này kết thúc, tôi sẽ chuyển đi.”
Nguyễn Anh Minh lạnh nhạt gật đầu: “Vào trước đi đã.”
Người giúp việc đưa Thịnh Tâm Lan đến căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính, vốn là căn phòng ngủ cho khách bình thường, trước kia Thịnh Tâm Lan cũng từng ở đó, lần này đến đã thay đổi không ít, đồ trang trí đã nhiều hơn, bàn trang điểm cũng đầy đủ các loại mỹ phẩm đắt tiền, điều khiến Thịnh Tâm Lan cảm thấy kì lạ nhất là, đầu giường còn có một con husky nhồi bông.
“Đây là chuẩn bị cho Ái Linh đúng không, cảm ơn cô nhé.”
Người giúp việc cung kính: “Ái Linh có phòng riêng của mình, cậu chủ nói bình thường cô tăng ca về muộn, ở cùng phòng với Ái Linh không tiện, vì vậy phòng này là của một mình cô, con thú nhồi bông này cũng là chuẩn bị cho cô.”
Thịnh Tâm Lan không ngờ Nguyễn Anh Minh còn dặn dò cả chuyện này nữa, cô cảm thấy có chút ấm áp, lắc lắc con husky trong tay, khẽ cười: “Cái này sao lại là chuẩn bị cho tôi chứ? Tôi cũng không còn là trẻ con nữa.”
“Tôi sợ cô ngủ một mình không quen.” Người giúp việc còn trẻ tuổi, nhìn cũng chỉ là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi, vô cùng thẹn thùng, bị hỏi câu này xong lại càng mất tự nhiên hơn.
“Trong nhà có rất nhiều đồ chơi, tôi tùy tiện lấy một cái, không biết là cô không thích, giờ tôi sẽ đem đi.”
“Không sao.” Thịnh Tâm Lan vội giải thích: “Cô đừng căng thẳng, tôi không nói là không thích.”
Lúc này người giúp việc mới thở phào một hơi.
Thịnh Tâm Lan nhìn con husky một lúc lâu, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Con husky này cũng rất giống với cậu chủ của cô đó, mỗi ngày đều bày ra cái dáng vẻ như ai thiếu nợ anh ấy vậy, đúng không?”
“Dạ?” Sắc mặt người giúp việc tỏ vẻ kinh ngạc, lần đầu cô nghe thấy một người không sợ chết so sánh cậu chủ với chó đó: “Tôi, tôi không biết.”
Phản ứng của người giúp việc này vừa chính đáng lại vừa nhút nhát, Thịnh Tâm Lan cũng rất bất lực, có lẽ là do bình thường chịu đựng Nguyễn Anh Minh nên mới trở thành như vậy, cô cũng không đùa cô ấy nữa, hỏi vài câu, biết được tên của giúp việc là Trà Vy xong thì bảo cô ấy rời đi.
Thịnh Tâm Lan đi một vòng quanh phòng, nhìn rèm cửa màu tím mới đổi, hài lòng nở nụ cười, thẩm mỹ trang trí nhà của Nguyễn Anh Minh cũng khá là tốt.
Phía bên kia, Phan An được sắp xếp đến chi nhánh của khách sạn Thịnh Đường ở Đông Lăng, cách rất xa trung tâm thành phố, vừa đi vào, nghe trợ lý của Nguyễn Anh Minh, Chu Phương nói vài câu, Phan An đã nổi cơn tam bành, cướp lấy điện thoại của Chu Phương, gọi cho Nguyễn Anh Minh.
“Cái đồ hồ ly tinh Nguyễn Anh Minh này, lại dám điệu hổ ly sơn, cố ý tách tôi ra để Tâm Lan đến nhà anh ở.”
Nguyễn Anh Minh cầm điện thoại cách xa tai, tránh bị thủng màng nhĩ, nhàn nhạt nói:
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tình hình hôm nay, cậu cảm thấy cậu có thể không rời đi được sao?”
“Anh tưởng tôi bị ngốc à? Phóng viên vừa đến được mười phút anh đã sắp xếp xong người, chuẩn bị xong khách sạn, anh cứ nói đi, có phải anh thông báo cho phóng viên tôi ở nhà của Tâm Lan không?”
Ánh mắt Nguyễn Anh Minh hiện lên sự thích thú.
Tên này cũng thông minh đấy, nhanh như vậy đã nhìn thấu rồi.
Thấy người bên kia đầu điện thoại mãi không trả lời, Phan An biết mình đã nói đúng, lập tức cao giọng nói:
“Cáo già đáng ghét, anh đúng là vô lại mà, còn nói gì mà tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường, anh không từ thủ đoạn như vậy, người nhà anh biết chứ! Lừa Tâm Lan ngây thơ đơn thuần nhà chúng tôi, anh đúng là vô liêm sỉ.”
Nguyễn Anh Minh nào đã từng bị mắng như vậy, nhưng lại không tức giận chút nào, còn nghiêm túc nói:
“Hình như cô ấy không liên quan gì đến từ đơn thuần cả.”
Tác phong mạnh mẽ, nhanh nhẹn của Thịnh Tâm Lan đã được truyền đến trụ sở chính của tập đoàn, cô không phải đóa sen vô hại gì cả, từ khi thăng chức không được xem trọng, đến giờ cô đã được giao cho những nhiệm vụ quan trọng, đó nào phải điều mà một đóa sen đơn thuần có thể làm được chứ?
“Đúng! Cô ấy không đơn thuần!” Phan An không biết sao lại tự dưng đổi lời, vội nói: “Tâm tư cô ấy rất sâu, đến lúc đó có bán nhà anh đi anh cũng không biết đâu, đừng để cô ấy sống ở chỗ anh nữa.”
Nguyễn Anh Minh nhếch miệng, người như Phan An, anh mới gặp lần đầu, bên cạnh Thịnh Tâm Lan đúng là toàn nhân tài, một người bạn thân tay không đánh Cao Khải đến thừa sống thiếu chết, còn có một cậu em trai cuồng chị gái biết làm nũng, mắng chửi, uy hiếp người khác?
“Tôi để cô ấy ở chỗ tôi chỉ vì Lập Huy thích ăn đồ cô ấy nấu mà thôi, không có ý gì khác, cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Có quỷ mới tin! Chỉ cần anh muốn lại không mời nổi những đầu bếp nổi tiếng chắc? Muốn Tâm Lan về nấu ăn cho tên nhóc nhà anh?”
“Mặc kệ cậu có tin hay không, Lập Huy chỉ thích đồ ăn cô ấy nấu.”
Giọng nói của Nguyễn Anh Minh trở nên nghiêm túc: “Hơn nữa, còn có một chuyện, ông chủ của Vinh Tín Đạt rất thân với tôi, tôi có thể tiến cử cậu kí hợp đồng với bọn họ, nếu cậu đã nghĩ xong rồi, tôi sẽ bảo bọn họ liên lạc với cậu.”
“Ai cần anh tiến cử chứ!” Bên kia lập tức truyền đến tiếng mắng mỏ: “Ông đây rất nổi tiếng, còn cần anh tiến cử?”
Nguyễn Anh Minh chẳng thèm nghe tiếp nữa, thẳng tay cúp máy.
Phan An nhờ tài năng âm nhạc bẩm sinh, từ trước đến nay đều rất thuận lợi, cho nên có chút cậy tài kiêu ngạo, nên nếu bạn bảo anh ta đi hướng đông, anh ta chắc chắn sẽ đi hướng tây.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Chu Phương gọi đến, lần này là do chính Chu Phương gọi.
“Tổng giám đốc Nguyễn, mọi chuyện đã xong xuôi rồi, sau này người quản lý của Light Media sẽ tìm tên nhóc này kí hợp đồng.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Cúp máy, Nguyễn Anh Minh khẽ nhếch miệng.
Từ chối Vinh Tín Đạt mà anh tiến cử, để chứng minh cho người khác thấy, tên nhóc này sẽ nhanh chóng kí hợp đồng với công ty khác tìm đến cậu ta, lúc này người quản lý của Light đến tìm cậu ta, chỉ cần điều kiện không tệ, chắc chắn sẽ không suy nghĩ quá nhiều.
Mà Nguyễn Anh Minh chiếm hai mươi ba phần trăm cổ phần của Light.
Chiêu này gọi là, dương đông kích tây.
***
“Chắc chắn rồi sao? Cho anh ta xem ảnh rồi chứ?”
Trong phòng trang điểm riêng của diễn viên, người đàn ông đeo kính đặt tập hồ sơ lên bàn trà, dáng ngồi nghiêm chỉnh:
“Chắc chắn một trăm phần trăm, hiện giờ sức khỏe của ông Lỗ vẫn rất tốt, không còn bị hoa mắt nữa, vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ trên tấm ảnh chính là cô gái mang thai năm đó, ông ta tưởng rằng tôi là người của Nguyễn Anh Minh nên đã khai ra toàn bộ.”
Sắc mặt Cao Mỹ Lệ lập tức tái xanh, nắm chặt tay lại, xương cốt cũng bị cô ta nắm đến trắng bệch, rồi nghiến răng nói: