Nguyễn Lập Huy nghe thấy Thịnh Ái Linh gọi mình thì mắt sáng lên, hất tay Nguyễn Anh Minh ra rồi chạy tới, cười tươi nhìn Thịnh Ái Linh.
Thịnh Ái Linh là người hay nói, cô bé bắt đầu kể cho Nguyễn Lập Huy nghe chuyện hai ngày nay, chuyện trêи máy bay, chuyện trêи bãi biển, chuyện ra biển gặp bão, nói mãi không hết.
Nguyễn Anh Minh cực kỳ tự nhiên kéo chiếc ghế bên cạnh Thịnh Tâm Lan ra, biết rõ còn hỏi: “Không ngại tôi ngồi đây chứ?”
Thịnh Tâm Lan miễn cưỡng giật giật khoé miệng, ngoài miệng nói không ngại nhưng ánh mắt lại muốn Nguyễn Anh Minh cút đi thật xa.
Nguyễn Anh Minh làm ngơ, gật đầu thân thiện với cô, Thịnh Tâm Lan tức giận muốn lật bàn không biết bao nhiêu lần.
Nhìn hai người trước mặt “liếc mắt đưa tình”, trong lòng Phan An khó chịu.
Anh ta thầm nghĩ, bao nhiêu năm nay Thịnh Tâm Lan vẫn luôn coi mình như em trai, mặc dù bình thường mình luôn nói đùa muốn cưới cô, nhưng dường như cô thật sự coi là trò đùa và chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Mặc dù ở gần nhau nhưng lại không có cơ hội bằng người ngoài, bây giờ nửa đường lại nhảy ra Nguyễn Anh Minh, mưu ma chước quỷ, có thể nói là đã tệ còn tệ hơn.
Đặc biệt là con cáo già này lại còn lừa anh ký hợp đồng với công ty môi giới mà mình tham gia cổ phần, vừa nghĩ tới đã thấy hận.
Anh ta không khỏi trào phúng.
“Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Đường mà lại ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, không phải là vì muốn mở rộng kinh doanh ở đây đấy chứ?”
Nguyễn Anh Minh liếc nhìn anh ta: “Đề nghị của cậu không tệ, nếu có thời gian tôi sẽ cân nhắc việc kinh doanh ở đây, nhưng lần này tôi tới là để đưa con trai đi du lịch.”
“Đưa con trai đi du lịch ở đâu không đi cứ nhất định phải theo chúng tôi tới đây? Cũng trùng hợp quá đấy chứ?”
“Không phải trùng hợp.”
Vẻ mặt Nguyễn Anh Minh bình tĩnh, anh nói thẳng thừng: “Tôi và Lập Huy vẫn luôn cảm thấy tới đây khá vui.”
“Ăn cơm đi.” Thịnh Tâm Lan đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt cô rất mất tự nhiên: “Thức ăn nguội rồi.”
Lông mày Nguyễn Anh Minh hơi nhướn lên, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Chỉ có Phan An sắc mặt cực kém: “Không phải anh muốn kết hôn à? Tới đây sao không đưa vợ chưa cưới tới cùng?”
Câu nói này đã đâm thẳng vào tâm tư Thịnh Tâm Lan, vẻ mặt cô lập tức căng thẳng, mặc dù không ngẩng đầu nhưng tai cô lại dựng lên.
Nguyễn Anh Minh đặt cốc xuống, ung dung đáp:
“Hình như tôi chưa bao giờ thông báo với công chúng sẽ kết hôn, còn về vợ chưa cưới, cậu nghe ở đâu vậy?”
Khi nghe thấy câu này, sắc mặt Thịnh Tâm Lan thay đổi, cô vô thức ngẩng đầu nhìn Nguyễn Anh Minh, thấy anh nghiêm túc, không hề nói đùa thì trái tim đột nhiên thắt lại.
Ý anh là anh không hề có ý định kết hôn với Cao Mỹ Lệ?
“Rõ ràng mọi người trong giới đều nói như vậy, anh còn muốn phủ nhận sao?” Câu hỏi này của Phan An đã nói lên tâm tư Thịnh Tâm Lan.
“Vậy cậu thừa nhận vụ bê bối với ngôi sao kia rồi à?” Nguyễn Anh Minh cúi đầu cắt miếng bít tết, chậm rãi nói: “Xem ra công ty không cần làm sáng tỏ cho cậu nữa đúng không?”
“Anh…”
Phan An không nói nên lời, mặt tức đến đỏ bừng, tức giận nói: “Anh đừng lấy công ty ra để áp bức tôi, nếu không phải anh bỉ ổi, vô liêm sỉ lừa tôi ký hợp đồng thì tôi sẽ không ký hợp đồng với công ty anh đâu.”
Nói đến đây, Thịnh Tâm Lan không thể nghe được nữa.
“Phan An, công ty Light Media là công ty lớn, chị đã đọc hợp đồng rồi, chỉ cần cậu không vi phạm hợp đồng thì sẽ không có vấn đề gì, tổng giám đốc Nguyễn cũng vì tốt cho cậu, sao cậu lại nói như vậy?”
“Tâm Lan, anh ta đang muốn khống chế em, uy hϊế͙p͙ em! Chị còn nói giúp anh ta.”
“Uy hϊế͙p͙ cậu?” Thịnh Tâm Lan khó hiểu: “Uy hϊế͙p͙ cậu cái gì?”
“Đương nhiên là uy hϊế͙p͙ em …” Lời Phan An tới bên miệng thì đột ngột dừng lại, cắn răng nghiến lợi.
“Dù sao không phải chuyện gì tốt, đợi em kiếm đủ tiền trả vi phạm hợp đồng, ai thèm ở lại công ty ghẻ của anh thì ở.”
Nói xong Phan An phẫn nộ trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh, không có chút tôn trọng với ông chủ của mình chút nào.
Nguyễn Anh Minh cũng không giận, vẻ mình lãnh đạm như không có chuyện gì xảy ra, anh cắt miếng bít tết xong thì đặt vào đĩa Nguyễn Lập Huy, còn chủ động rót nước cho Thịnh Tâm Lan.
Vì đài báo buổi chiều ở Maldives có mưa lớn, dù buổi trưa trời quang mây tạnh nhưng ê-kíp chương trình vẫn không dám đi xa, cho nên quyết định bố trí đơn giản trêи bãi biển gần khách sạn, họ sắp xếp nhiệm vụ cho Phan An và Thịnh Ái Linh xong còn bảo Phan An đi lặn tìm sao biển.
Sau bữa trưa, hai nhóc Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy đều thay đồ bơi, cầm xẻng nhỏ và xô chạy ra bãi biển. Thịnh Ái Linh rất khí phách, chống hông đứng trong vòng tròn trêи cát nói muốn xây lâu đài công chúa.
Nguyễn Lập Huy trịnh trọng gật đầu, hai nhóc đều rất bận rộn.
Phía sau hai bé, Thịnh Tâm Lan mặc váy dài màu vàng cúc, Nguyễn Anh Minh ngồi ở chiếc bàn có đặt nước trái cây bên cạnh, nằm trêи ghế tựa, mái hiên trêи đầu đã che bớt nắng nóng.
“Lúc trước công ty luôn nói anh muốn kết hôn với Cao Mỹ Lệ, là giả sao?”
Thịnh Tâm Lan kìm nén mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra.
“Là thật.”
Giọng Nguyễn Anh Minh vọng lại, rất trầm: “Nhưng sau đó hối hận rồi.”
Thịnh Tâm Lan sững sờ, tâm trạng có chút phức tạp: “Sao lại hối hận?”
“Kết hôn vì Lập Huy nhưng dường như Lập Huy không thích cô ấy.”
Câu trả lời của Nguyễn Anh Minh ngắn gọn, súc tích, không hề có một lời thừa thãi nào.
Thịnh Tâm Lan chợt cảm giác như rơi từ trêи mây xuống, cô thấy hơi mất mát.
Trong mắt người như Nguyễn Anh Minh kết hôn không là gì cả, điều anh coi trọng duy nhất là con trai mình, cho nên anh có thể kết hôn vì Lập Huy, cũng có thể vì Lập Huy mà hối hận, huỷ hôn.
Điều này cũng có nghĩa là những gì anh làm, anh nói với cô trước đây cũng vì Lập Huy?
Cách đó không xa, hai nhóc Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy hình như có bất đồng về vấn đề xây lâu đài, Thịnh Ái Linh giải thích suy nghĩ của mình còn Nguyễn Lập Huy không nói lời nào, cậu liên tục lắc đầu xoè tay làm những cử chỉ mà người lớn cũng khó hiểu.
Thịnh Tâm Lan nhíu mày, cố gắng xua đi những suy nghĩ lung tung vừa rồi, cố gắng đưa mọi thứ trở lại đúng hướng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Chào cô, cô là cô Thịnh phải không? Tôi là quản lý của cửa hàng trang sức theo yêu cầu Truyền Thừa tại đường phía Đông Đông Lăng, cô còn nhớ không?”
Đầu dây bên kia điện thoại là một giọng nữ ngọt nào, sau khi đối phương nói ra thân phận, vẻ mặt Thịnh Tâm Lan ngưng lại, cô cầm điện thoại đi ra xa một chút.
“Tôi nhớ, chuyện lần trước tôi hỏi đã có manh mối rồi sao?”
“Vâng, đúng thế.” Giọng điệu của nữ quản lý rất chắc chắn.
Thịnh Tâm Lan chỉ cảm thấy như máu đang dồn lên đầu, hơi thở gấp gáp, vội vàng hỏi.
“Tìm thấy người đặt chiếc vòng đó rồi sao? Là ai vậy?”
“Chúng tôi kiểm tra trang sức đặt làm trong vòng mười năm lại đây thì thấy chiếc vòng này được anh Nguyễn Anh Minh đặt ở chỗ chúng tôi vào tháng tư tám năm về trước.”
“Nguyễn Anh Minh?” Sắc mặt Thịnh Tâm Lan thay đổi: “Nguyễn Anh Minh nào?”
“Là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường, Nguyễn Anh Minh.”