Ông mày hút thuốc có đúng hai lần, sao lại bị tóm nhỉ? Xã hội bây giờ đi ị chắc cũng chẳng an toàn.
Vấn đề là còn để Cố Diệc Minh biết.
"Chỉ... một lần đó thôi. Anh nói xem tại sao em đen thế, mới một lần mà đã bị phốt..."
Cố Diệc Minh gằn giọng: "Khai thật."
Dư Bắc rụt cổ, đáp: "Hai lần."
"Khai thật!"
Cố Diệc Minh tra hỏi bằng giọng nghiêm khắc.
Tiểu Bạch đứng đờ ra bên cạnh, không dám chớp mắt.
Khai cái quần què.
Đấy, dối trá nhiều, tới lúc nói thật chẳng ai tin.
"Hai lần thôi!" Dư Bắc phẫn nộ gào lên.
"Thật à?"
Cố Diệc Minh nửa tin nửa ngờ.
Sao đa nghi vậy nhỉ?
Lẽ nào mình không phải là em bé ngoan thật thà sao?
Dư Bắc bị hỏi đến mức phát cáu.
"Thật! Không tin anh hỏi bố anh mà xem!"
"...?"
Cố Diệc Minh ngây ra.
Dư Bắc cũng ngớ người.
Ôi chết, sao mình lại khai luôn cả chuyện này ra thế?
"Liên quan gì tới bố anh?"
Dư Bắc như quả bóng bay xì hơi, khẽ đáp: "Thì... Lần thứ hai em hút thuốc là ở WC nhà hàng Quảng Đông kia, bị... bị bố anh bắt gặp."
"Em và bố anh?"
Cố Diệc Minh có vẻ không dám tin, trầm ngâm một lúc, sau đó mới bảo: "Chẳng trách hôm ấy anh thấy em lạ lắm. Ngoài vụ bắt quả tang hút thuốc ra, hai người không làm gì khác chứ?"
Tim Dư Bắc đập thình thịch.
Làm rồi.
Làm không ít việc luôn.
Thế nào là thẹn quá hoá giận? Chính là trạng thái hiện tại của Dư Bắc.
"Anh có ý gì? Khi đó em còn chưa biết bố anh thì làm gì trong WC được? Tốt xấu gì chúng ta cũng có tình cảm với nhau, phải tin tưởng đối phương mới đúng!"
Chuyện gì không nên hỏi thì đừng hỏi.
Như vậy tốt cho cả bốn người.
"Ý anh là em có mách lẻo gì không, bố mắng anh mấy lần đấy."
Hoá ra chỉ có thế...
Dư Bắc thở phào nhẹ nhõm.
"Không." Đôi mắt Dư Bắc tràn ngập nghi ngờ, ngây ngô hỏi: "Sao em phải mách lẻo? Sếp Cố có điểm nào không hoàn hảo ư?"
Cố Diệc Minh cắn câu.
Dư Bắc thấy khoé miệng anh khẽ nhếch, khó khăn lắm mới giữ được vẻ nghiêm túc.
"Em có biết..."
"Em biết, vi phạm hợp đồng, ảnh hưởng hình tượng và lợi ích của công ty."
Dư Bắc nhún vai.
Đành chịu.
Dù sao mình cũng đếch có xu nào.
Lại định lôi hợp đồng ra để bắt chẹt mình chứ gì?
Tiền, không có.
Chỉ còn thân xác này thôi.
Cố Diệc Minh sốt ruột nói: "Em có biết hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ không?"
Moá.
Cố Diệc Minh uống nhầm thuốc à?
Tự dưng dịu dàng, ấm áp thế?
Anh ấy không truy cứu vụ mình vi phạm hợp đồng hả?
"Biết..."
Dư Bắc không nhe nanh múa vuốt nữa.
Thú thực, mình là loại thích được dỗ ngon dỗ ngọt hơn bị bắt ép.
Cố Diệc Minh đã tỏ thái độ quan tâm như vậy rồi, mình đâu thể tiếp tục gay gắt với anh.
"Biết mà em còn hút? Vớ vẩn lại ung thư phổi nhé."
Dư Bắc không phục, lầm bầm: "Anh cũng hút đấy thôi, em chỉ bắt chước anh."
Cố Diệc Minh vốn đang hùng hồn, bỗng nghẹn họng.
"Chúng ta giống nhau sao được?"
Rồi, lại không giống nhau.
Như nào?
Anh có ba chân chắc?
"Sao không giống nhau?"
Cố Diệc Minh hít thật sâu, đáp: "Em còn nhỏ, anh không muốn em học những thói hư tật xấu. Thế đâu khác gì một thằng nhóc bất cần đời."
Vậy mà cũng nói được.
Đổi kiểu khen mình trẻ à?
Xin anh vui lòng ngừng nói thật.
Dư Bắc mỉm cười, vỗ tay cho Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh mặt dày nhưng bị cậu nhìn như thế cũng thấy ngại.
"Thôi, thôi, em biết đại khái vậy là được rồi. Ít nhất thì anh không phải là đại sứ tuyên truyền cai nghiện thuốc lá. Tóm lại đây chẳng phải chuyện gì hay ho, anh đang nghĩ cho sức khoẻ của em đấy, sau này không được hút nữa."
Dư Bắc tiếc hùi hụi, cậu vẫn chưa nếm kỹ mùi vị thuốc lá.
Nhưng cãi thì vẫn phải cãi.
"Em là người trưởng thành, có quyền làm điều mình lựa chọn."
"Là một nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty, em bị tước bỏ quyền lợi đó." Cố Diệc Minh ghé sát vào tai cậu, tỏ thái độ cứng rắn: "Anh không mong miệng em ngậm thứ gì khác, ngoại trừ 'của anh', ok?"
Mặt Dư Bắc lập tức đỏ bừng y như núi lửa phun trào.
Cố Diệc Minh cua gắt quá, không kịp đội mũ bảo hiểm luôn, đúng là tay lái lụa.
Chuẩn racing boy.
Tiểu Bạch ở bên cạnh sốt hết cả ruột, ánh mắt cậu ta như đang hỏi "Tổng giám đốc Cố nói gì đấy ạ?".
"Nhưng em đã nhắc đến thì anh sẽ tính thay em. Tiền vi phạm hợp đồng lần này, dù có lấy cát-xê vai nam chính ra cũng không đủ trả. Em chuẩn bị tinh thần làm thuê cho anh đi."
Đâu là thứ khống chế số phận của con người?
Là tiền.
"Anh không thấy lôi vấn đề tiền bạc ra sẽ ảnh hưởng tới tình cảm hả?"
"Nếu em bằng lòng thì chúng ta nói chuyện tình cảm, nhé?"
Sợ quá, sợ quá.
Hông dám đâu, hổng dám đâu.
"Sếp Cố, anh không còn gì muốn hỏi em à?"
"Ví dụ?" Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ. "Lẽ nào em còn bí mật gì giấu anh?"
"Ví dụ như nội dung mà page lá cải kia viết, em dụ dỗ anh thực ra là vì em ham tiền và địa vị của anh."
Cố Diệc Minh chẳng buồn nghĩ ngợi, trả lời ngay: "Bọn họ thì biết cái quái gì."
"Hả?"
"Ăn nói lung tung, làm như hiểu em lắm ấy. Không lẽ anh ở bên cạnh em tám năm mà lại không hiểu rõ em bằng người ngoài? Út Cưng, sao em có thể tiếp cận anh vì tiền được?"
Ôi sự tin tưởng này thật sự khiến người ta muốn che miệng bật khóc.
"Chắc chắn là vì anh đẹp trai."
Cố Diệc Minh cười toe toét.
Moá.
Một giọt nước mắt vừa ứa ra đã chảy thẳng xuống nách.
"Trí tưởng tượng của anh bay xa quá."
Từ đầu chí cuối, tôi chỉ thèm khát cơ thể anh thôi.
Cố Diệc Minh thản nhiên nói: "Kể cả em đến bên anh vì tiền thì cũng bình thường thôi mà? Vẻ bề ngoài ưa nhìn là ưu điểm, tài giỏi là ưu điểm, tính cách dịu dàng cũng là ưu điểm, vậy tại sao giàu lại không phải? Đó chẳng qua chỉ là một trong số những thế mạnh của con người. Bồ em đẹp trai, thiên hạ sẽ bảo em chuộng hình thức. Bồ em giàu, thiên hạ dè bỉu em tham tiền. Anh chưa thấy ai tìm một nửa cho mình mà chăm chăm muốn tìm kẻ vừa xấu vừa nghèo vừa lùn. Từ bao giờ quan niệm đẹp có lỗi, giàu có tội lại thịnh hành vậy? Mình đâu thể chặn được hết bảy tỉ cái miệng trên thế giới này."
Cố Diệc Minh nói rất có lý.
Anh ấy trải đời thế cơ á?
Mình cứ thấy Cố Diệc Minh đang mèo khen mèo dài đuôi.
"Vậy anh thích em ở điểm nào?"
Cố Diệc Minh không trả lời ngay được.
Dư Bắc tức ơi là tức.
Moá, mình chẳng có ưu điểm gì chắc?
Được rồi, gợi ý này.
Dư Bắc chỉ vào mặt mình.
Cố Diệc Minh hỏi dò: "Mặt dày?"
Dư Bắc cố gắng kéo đôi mắt đang trợn ngược của mình về vị trí cũ.
"Anh nghĩ tiếp đi, không nghĩ ra những lời ngon ngọt thì đừng ăn cơm. Ít hơn năm trăm chữ phải khen lại."
"Tự dưng em hỏi vậy, thật sự anh chẳng nghĩ ra đâu." Cố Diệc Minh nghiêm túc đáp. "Chắc ưu điểm của em là không có khuyết điểm nào cả."
Khôn rồi, khôn rồi.
Tháp Tokyo thông minh lên rồi.
Cả làng cùng tung hoa.
Câu này còn tuyệt hơn năm trăm chữ nhiều.
Dư Bắc được khen, thấy hơi lâng lâng.
"Anh không bận tâm người khác nói gì một chút nào hả?"
"Có chứ." Cố Diệc Minh khẳng định chắc nịch. "Chuyện liên quan tới em, anh đều quan tâm."
Lúc xuống máy bay, Cố Diệc Minh liên tục nhận được những cuộc điện thoại từ anh Lư, anh bèn gọi lại.
Chắc anh Lư đang sứt đầu mẻ trán nên không ngừng oán thán.
Anh ta còn gửi một đường link sang.
Link là video trên weibo, do tài khoản có xác thực đàng hoàng đăng.
"Xin chào fan hâm mộ, tôi là Trần Khang, bạn trai cũ của DB (tắt tiếng). Chúng tôi vốn được người nhà làm mối từ trước đây rất lâu, tôi đã đem tất cả những thứ mình có dồn vào cuộc tình này, kết quả thế nào mọi người cũng biết đó. Tôi chỉ là công chức nhà nước, DB quen ông sếp có tiền có quyền hơn. Tôi từng níu kéo, song bị đối xử phũ phàng, còn bị sếp của DB đánh. Tôi xin làm rõ ràng rằng hiện tại DB đã trở thành ngôi sao nổi tiếng, tôi chẳng với đến nên quyết định buông tay, chúc em ấy sau này sẽ hạnh phúc."
Ngay cả "bạn trai cũ" trong lời đồn cũng lên tiếng rồi, lời Ông Tám Showbiz về cơ bản đã được kiểm chứng.
Scandal của Dư Bắc gần như là chắc chắn.
"Hiện tại, hình tượng của Dư Bắc bị ảnh hưởng nặng nề, ngay cả bên phía trang web tuyên truyền cai nghiện thuốc lá cũng gọi tới chất vấn. Chủ yếu là do có ảnh, dù muốn phủ nhận cũng đành bó tay, giờ lại tòi ra thêm một gã bạn trai cũ bị ruồng rẫy. Diệc Minh, tôi hết cách rồi, chỉ có thể lên bài xoa dịu dư luận, để Dư Bắc mở cuộc họp báo nhỏ, gửi lời xin lỗi đến khán giả và giới truyền thông. Sau đó tôi sẽ sắp xếp cho báo chí đăng một số tin tích cực."
"Không mở họp báo, không xin lỗi."
Chẳng đợi anh Lư nêu hết ý kiến, Cố Diệc Minh đã ngắt lời.
"Em ấy đâu làm gì sai. Kể cả em ấy sai, tại sao phải xin lỗi bọn họ?"
Ngang ngược thật sự.
Dư Bắc quyết định, sau này Cố Diệc Minh đẹp trai hơn Cố Quân Nho.
Xin lỗi anh cả nhé.
Nhưng như thế là bao che quá đáng rồi.
Điều khiến Dư Bắc thấy hổ thẹn là cậu đã gây rắc rối lớn cho công ty Cố Diệc Minh.
Nếu có kẻ thêm mắm dặm muối, nghiêm trọng hơn sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của toàn bộ nghệ sĩ trong công ty.
"Hay em cứ xin lỗi nhé?"
"Tại sao?"
Cố Diệc Minh không hiểu.
Dư Bắc thản nhiên đáp: "Xin lỗi thôi mà, có thể vượt qua đợt khủng hoảng truyền thông này thì đâu là gì. Với cả vụ đó vốn do em sai, gây ảnh hưởng xấu đến tổ chức cai nghiện thuốc lá."
"Không được, tuyệt đối không."
Cố Diệc Minh rất cố chấp, lắc đầu bác bỏ.
"Không sao thật mà." Dư Bắc cười. "Nếu xin lỗi thôi chưa đủ thì em sẽ cúi đầu tạ tội, sẽ quỳ xuống, dù sao mặt em cũng dày."
Cố Diệc Minh bỗng mắng: "Im ngay! Dư Bắc, em điên à? Em còn chút lương tâm nào không?"
Dư Bắc chẳng hiểu anh cáu cái gì.
"Em mới chỉ nói thôi mà... Sao em lại không có lương tâm? Vớt vát hình tượng nghệ sĩ của công ty giúp anh còn gì?"
Dư Bắc cũng bực.
Cố Diệc Minh không hiểu tấm lòng mình.
"Nói cũng không được phép!" Cố Diệc Minh gào lên đầy giận dữ. "Bao nhiêu năm nay, anh chưa từng nặng lời với em dù chỉ một câu, bọn họ dựa vào đâu mà mở mồm ra nhiếc móc? Nghĩ tới việc em phải cúi đầu xin lỗi đám ngu si ấy, ông đây còn thấy đau hơn bị dao cứa vào tim! Xin lỗi hả? Xin lỗi cái con khỉ! Họ đếch có tư cách chê bai em! Mẹ kiếp, người anh nâng niu trên tay còn lo rơi vỡ, ngậm trong miệng thì sợ tan lẽ nào phải xin lỗi bọn họ?!"