Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm

Chương 15: Đào hang



Biên tập: Sabi | Beta: Qin Zồ

Mẹ Trần với ba đứa con dâu cùng nhau đi về nhà, mặt người nào người nấy hơi bị phấn khởi.


Lần này bọn họ thu hoạch được tương đối khá.


"Mẹ, đợt này chúng ta gặt hái không tệ đâu, không ngờ có thể đào được nhiều cây tỏi như thế, thật là quá đáng giá mà." Dâu hai Điền Chiêu Đệ vô cùng thích thú.


"Đúng thế, không ngờ là củ tỏi nhỏ như vậy mà đã mọc cao đến thế, nếu em dâu năm không nói thì chúng ta đã bỏ lỡ mất thời cơ quan trọng." Dâu tư Vương Hương Xuân cũng vui mừng rạo rực. Ai mà không phấn khích cho được! Dù tỏi không phải thứ gì quá quý báu, nhưng mỗi khi mùa xuân tới, mấy người phụ nữ bọn họ đừng hòng bỏ qua củ nào nhá. Nó không chỉ gia tăng hương vị, mà mùa đông ăn còn có khả năng xua tan hàn khí, chẳng may trúng một số bệnh vặt, dùng thử cũng có một chút tác dụng.


Bởi thế mà vào mùa xuân mỗi năm, nhà nhà đều tranh nhau nguồn "tài nguyên" này, suy cho cùng thì đào nhiều tỏi một chút cũng có thể tiết kiệm được tiền thuốc.


Trong nhà, chị dâu ba Hoàng Mỹ Linh vẫn luôn nói chuyện kiểu sợ sệt, cô ấy không che giấu được ý cười, có điều vẫn nói: "Chuyện này cũng nhờ em năm tinh mắt, nhưng em ấy về đi vệ sinh mà mãi không thấy trở lại vậy?"


Cô dè dặt nhìn mẹ Trần, như có như không mà nói xấu: "Cũng chẳng biết có phải hôm qua con em dâu nhà mẹ đẻ đánh đầu hỏng mất rồi không. Kể ra thì nhà họ Tô đúng là chẳng ra sao. Em dâu năm sao mà dễ dãi với bọn họ thế chứ, không hiểu được."


Mẹ Trần: "Hừ, nhà lão Tô toàn mấy thứ chó chết! Hắn..."


Còn chưa nói xong đã nghe con dâu tư la thất thanh: "Mẹ, kia có phải chỗ nhà mình không?"


Mẹ Trần theo ánh mắt dâu tư trông sang, lập tức thấy một làn khói nồng nặc, vừa nhìn thấy thế sắc mặt bà liền thay đổi tức khắc, hô: "Về nhà mau!!"


Người khác còn chưa thấy, nhưng bà Trần có hỏa nhãn kim tinh làm sao không nhận ra nhà mình được? Nhất định là không phải đâu! Lửa lớn trong lòng bà bốc lên cuồn cuộn, gào khóc chạy về nhà, xông thẳng lên trước mà tới nhà nhanh nhất.


"Mau dập..." Chữ lửa còn chưa kịp nói đã thấy nhà mình bình yên vô sự.


Chỉ có mấy người hàng xóm vây xung quanh sân, tụm năm tụm ba chỉ trỏ, chẳng biết đang thì thầm bàn cái gì.


Mà mấy gã đàn ông nhà họ cũng ngồi trong sân, sắc mặt chẳng tốt chút nào.


Mẹ Trần thở hồng hộc, không đếm xỉa tới mấy người bên ngoài, đẩy họ ra bước vào sân: "Vầy là sao hả?"


Bà vội vàng nhìn sang bếp lò bên gian nhà chính, bên cạnh bếp có một đứa mặt mày bẩn thỉu như con hề.


Mẹ Trần: "!!!???"


Khương Điềm Điềm lập tức kéo bà Trần, bảo: "Cuối cùng thím cũng về rồi!!!"


Vẻ mặt như thấy cứu tinh, cô bé vuốt mặt một cái, khuôn mặt vốn lem luốc giờ trông càng gớm hơn, xám xịt luôn.


Mẹ Trần vẫn còn ngơ ngác, "Cháu thế này... là sao? Sao mà nhiều khói vậy?"


Khương Điềm Điềm còn chưa đáp, đã thấy Trần Thanh Phong từ ngoài phòng đi vào, cậu vội nói: "Mẹ, mẹ mau lại xem thử chị dâu năm đi."


Nháy mắt bà Trần đã bị Trần Thanh Phong lôi ra phòng, lúc này cũng chưa cần cậu nói gì, mấy đứa con dâu về sau một bước đã nghe các cô các thím trước cửa kể được được bảy tám phần.


Trần Thanh Phong và Khương Điềm Điềm không cần giải thích, mấy chị em dâu nhà bà nghe lời đồn đã bắt đầu mở máy hát. Lời đồn ấy mà, khó tránh khỏi việc thêm mắm dặm muối, phiên bản mới nhất hiện nay chính là "Mẹ chồng con dâu nhà họ Tô song kiếm hợp bích bắt nạt con gái đã gả đi, đánh làm cô sảy thai."


Đánh làm sảy thai!


Bạn nghe xem đáng sợ tới độ nào.


Mẹ Trần nghe tới đó đã tức run người, bà ngóng trông đứa bé này đến cỡ nào hả! Bốn đứa con trai lấy vợ, chỉ thằng năm chưa có mụn con trai nào. Làm mẹ sao không sốt ruột cho được?


Nhưng giờ nhà họ Tô đã làm gì đây!


Chúng nó hại cháu trai nhà bà!


Khuôn mặt bà hùng hổ, căm giận nói: "Nhà lão Tô đúng là xem gia đình chúng ta như tượng đất không cảm xúc mà!"


Bà quơ cây chổi lớn quét sân muốn xông ra ngoài tính sổ, vào thời khắc quyết định, Trần Thanh Phong lại vội ngăn cản, đoạn khuyên: "Mẹ, mẹ vẫn nên xem chị dâu năm đã kìa!"


Mẹ Trần nghẹn khí trong họng không lên không xuống được, bà muốn nói "đến con cũng không bảo vệ được thì có thể làm gì!" Nhưng mà lòng vẫn hiểu, thật ra trong chuyện này chắc chắn Tô Tiểu Mạch mới là người đau lòng nhất. Bọn họ còn mong đợi đứa bé kia kìa, cũng không thể đổ lên đầu cô.


Bà hít một hơi thật sâu: "Mẹ vào xem nó."


Mấy cô con dâu nhà họ Trần đi theo sau, loại chuyện như thế này của các chị em, đám đàn ông bọn họ xen vào không tốt, nhưng mà phụ nữ thì không quan tâm nhiều như vậy. Mấy người cùng nhau vào phòng, Trần Thanh Phong thì tới nhà bếp.


Khương Điềm Điềm: "Nước nấu xong rồi nè."


Tuy có hơi chậm một tẹo, nhưng mà cô đã hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp nha!!!


Không biết có phải khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bẩn quá hay không, mà càng tôn lên đôi mắt vô cùng lấp la lấp lánh. Trần Thanh Phong lén kéo bàn tay cô, nghiêm túc nói: "Cảm ơn em."


Khương Điềm Điềm: "Không cần cảm ơn mà!"


Cô thò đầu ra ngó như trộm, hỏi nhỏ: "Anh cảm thấy chuyện sẽ ra sao?"


Trần Thanh Phong thì thầm: "Ai mà biết được, nhìn chị dâu năm anh có tàn nhẫn không, nếu có, thì đợi chuyện ổn định rồi lại tới nhà họ Tô náo loạn một lần nữa. Phải đền bù bằng cách cắt đứt quan hệ, thẳng tay làm một mẻ, khỏe suốt đời. Nếu không tàn nhẫn thì chuyện này đại khái cũng xong rồi."


Khương Điềm Điềm: "... Tàn nhẫn, nhất định phải tàn nhẫn."


Trần Thanh Phong ngừng lời, gật đầu cảm thông, cậu cũng thấy chị dâu năm đã bắt đầu tức giận rồi, chẳng có lý nào lại đột nhiên tịt ngòi. Không đòi trả giá cũng không đoạn tuyệt quan hệ, cứ như bánh bao không thịt, đâu có nội dung.


"Em rửa mặt rồi về nhà sớm đi! Đừng dính líu tới chỗ này nữa!" Trần Thanh Phong vừa nói vừa múc một gáo nước cho cô, pha với nước lạnh: "Rửa mặt đi nè."


Khương Điềm Điềm không muốn đi, lề mà lề mề, nói nhỏ: "Nếu còn ầm ĩ thì..."


Cô muốn xem náo nhiệt nhá!


Trần Thanh Phong hiếm khi nói được câu thấm thía, "Anh sợ em chịu thiệt thôi, vả lại bọn mình còn chưa đính hôn, em cứ đi theo như vậy thì không hay."


Khương Điềm Điềm chu môi: "Thế mà hồi nãy em muốn đi anh còn không cho đó."


Lật lọng quá đuê!


Trần Thanh Phong hùng hồn phán: "Đương nhiên không thể đi, em làm việc rồi đi luôn thì ai mà biết em đã làm gì! Muốn làm việc tốt không lưu danh á? Làm việc tốt phải cho người người nhà nhà biết nha! Thế mới không thiệt thòi!"


Khương Điềm Điềm ồ một tiếng thật dài, nhếch khóe miệng: "Cũng hơi có lý đấy!"


Lại nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy em đi nhá!"


Trần Thanh Phong: "Anh tiễn em, em ở nhà một mình nhớ chú ý an toàn đó."


Khương Điềm Điềm cười gật đầu: "Em biết mà!"


Trần Thanh Phong đưa Khương Điềm Điềm ra ngoài, tới cửa thì quay đầu nói: "Bố, con đi một lúc rồi về."


Kế toán Trần gật đầu, mặt không nhìn ra chút cảm xúc gì, có điều làm con trai ông, sao mà không hiểu bố mình là loại người nào! Trần Thanh Phong là đứa út, dù không đàng hoàng và đọc sách nhiều nhất nhà thì cậu thừa hiểu cha ruột mình.


Cậu ghé vào bên tai Khương Điềm Điềm thì thầm: "Bố anh chắc chắn vô cùng vừa ý em đấy. Ổng rất thích mấy người làm việc tốt không vụ lợi, không cầu báo đáp, chắc là bố đang nghĩ em như vậy đó."


Khương Điềm Điềm nhướn mày, hừ một tiếng, đoạn bảo: "Làm sao có thể có người không thích em chứ?"


Trần Thanh Phong có vẻ giật mình, gật đầu: "Vậy cũng đúng."


Cái đôi chim cu này á, đều là mấy đứa vô cùng mù quáng lại còn tự tin.


Khoảng cách giữa hai nhà không được coi là xa, Trần Thanh Phong chân thành nói: "Điềm Điềm, chuyện ngày hôm nay rất cám ơn em."


Hôm qua mới chính thức làm quen và kết thân, hôm nay đã có thể không giấu nhau điều gì, đủ thấy được duyên phận giữa bọn họ nhiều đến chừng nào. Khương Điềm Điềm cho rằng bất kể với ai thì tình cảm hòa hợp cũng là điều quan trọng nhất.


Cô và Trần Thanh Phong vừa hay như thế.


Trần Thanh Phong tiễn Khương Điềm Điềm đến cổng nhà, lại cẩn thận dặn dò thêm vài câu, cô ngoan ngoãn gật đầu, nhất nhất trả lời "Vâng" đầy êm ái. Trần Thanh Phong cảm thấy lời nói của cô tựa như đang cào nhẹ ngưa ngứa, đúng lúc khắc vào con tim cậu.


Có điều cậu vẫn biết bây giờ không phải thời điểm tốt để nói chuyện, cậu khua khoắng hai tay rồi lập tức về nhà.


Chuyện trong nhà, chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu vẫn còn chưa xong.


Trần Thanh Phong vừa đi, bà Vương lập tức ló đầu ra. Hôm qua hai người xem mắt vừa ý, bà đã nhận được một bao đường và một bao bánh quy của bà Trần, bên cạnh đó còn có tiền tạ lễ 5 hào nữa. Ở đại đội Bội Thu của bọn họ thì chừng đó quả thật là chẳng kém chút nào!


Càng hiếm có chính là, nhìn hai đứa chúng nó lại có chút cảm giác trai tài gái sắc mới khéo chứ.


Cho nên bà Vương vừa ý lắm, có điều về chuyện "vừa mắt" của hai thanh niên thì bà chẳng thấy chút hứng thú nào. Bà kéo Khương Điềm Điềm lại vội hỏi: "Nghe nói nhà họ Trần xảy ra chuyện hả? Cháu ở bên đó suốt đúng không? Có biết là chuyện gì không?"


Chỉ bằng bản lĩnh nửa buổi chiều mà đã truyền xôn xao khắp nơi.


Lúc đó bà Vương không ở hiện trường đầu tiên, chẳng biết tình hình khi ấy là như nào. Cho nên bà mới lập tức lôi kéo Khương Điềm Điềm hỏi cho ra lẽ.


Khương Điềm Điềm lắc đầu, "Thật ra cháu hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, có điều người nhà bà Tô, đúng là có hơi..."


Khương Điềm Điềm quăng cho bà Vương một ánh mắt "thím hiểu mà".


Bà Vương rõ ràng ngay, người nhà họ Tô quả thật chẳng ra làm sao.


Bốn đứa con gái một thằng con trai, thiệt tình chẳng xem con gái là người, mặc sức chà đạp. Mấy cô con gái đứa nào cũng phải giúp đỡ nhà mẹ đẻ, cho dù có sống trong nước sôi lửa bỏng ở nhà chồng thì ăn một miếng cũng phải chia cho thằng em nhà mình. Chỉ một người duy nhất còn có đầu óc chính là em tư Tô Tiểu Mạch. Người hai cụ nhà họ Tô không quan tâm nhất cũng chính là đứa con gái này. Không thèm quan tâm thế mà thu 100 đồng tiền cưới, sao mà có thể làm được chuyện như vậy nhỉ!


Bà Vương nghĩ nghĩ rồi đoán: "Chẳng lẽ mụ Tô cố ý?"


Khương Điềm Điềm: "Dạ???"


Bà Vương âm thầm bàn luận: "Tô Tiểu Mạch là người dáng dấp đẹp mắt nhất trong nhà họ. Năm ấy gả Tô Tiểu Mạch đi nhận được 100 đồng tiền sính lễ đó. Chẳng lẽ nhà bọn họ biết Tô Tiểu Mạch có thai nên cố ý làm con bé sảy thai. Ai mà chẳng biết bà Trần ngóng trông con của thằng năm đến độ nào. Không có đứa bé này, nếu bà Trần trút giận lên người Tô Tiểu Mạch rồi ép bọn nó ly hôn luôn thì sao. Tô Tiểu Mạch không còn chỗ để đi, chắc chắn sẽ phải về nhà mẹ đẻ. Thế thì chẳng phải nhà họ Tô lại bán được Tô Tiểu Mạch lần thứ hai à???"


Phân tích đến chỗ này, bà càng nói càng cảm thấy có lý, cho rằng bản thân đã nhìn thấu mọi chuyện. Càng hiểu rõ bản chất bỉ ổi của hai vợ chồng già họ Tô.


Khương Điềm Điềm: "!!!"


Cô nhấp môi, hàng mi rung rung bảo: "Thím thiệt là lợi hại! Cháu cảm thấy quá có lý luôn á!"


Được Khương Điềm Điềm tán thành, bà Vương vỗ đùi cái đét: "Mẹ nó! Ta thật là quá thông minh!"


Lại nghĩ, bà nói ngay: "Chết, thím phải nhắc nhở bà Trần chuyện này thôi! Không thể để con mụ Tô kia lừa được."


Nói xong cũng vội vội vàng vàng đi mất!


Khương Điềm Điềm: "..."


Cô vào nhà, nghĩ, dù chuyện lần này bà Vương cả nghĩ quá rồi. Nhưng mà đời trước thật sự nhà họ Tô đã hành xử như thế. Đúng là các cụ có sự sáng suốt trong cuộc sống của mình. Gừng càng già càng cay đó.


Khương Điềm Điềm ngồi trên giường cho dịu bớt rồi mới nghĩ tới tín vật đính ước của mình. Cô cầm ngọc bội ra vuốt nhẹ, dù không biết phân biệt hàng tốt hay xấu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đây tuyệt đối là thứ rất tốt.


Khương Điềm Điềm nhấp môi, tới phòng phía Tây xắn tay áo lên, lại chui xuống dưới giường bắt đầu đào hố một lần nữa.


Đổi vị trí khác để chôn ngọc bội!


Cô là một con chuột chũi!


Sẽ có một ngày cô phải đào được vô số hang chuột dưới giường, giấu hết mấy món đồ ngon nha!


Mà lúc này, toàn bộ già trẻ gái trai nhà họ Trần, trừ Tô Tiểu Mạch và trẻ con ra, còn lại rầm rộ xách theo gậy gỗ chạy tới nhà họ Tô!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.