Xe bò lắc lư đi vào thôn, nhanh chóng thu hút ánh mắt của mọi người.
Nhưng đương nhiên, thứ mọi người chú ý không phải xe bò, mà là các thanh niên trí thức.
Tuy tám thanh niên này không phải là nhóm thanh niên trí thức đầu tiên đến đại đội bọn họ, và cũng chưa phải là nhóm cuối cùng, nhưng trong thôn nào có chuyện gì vui, nên chút chuyện nhỏ này cũng đủ khiến mọi người hứng thú. Mấy đứa trẻ từ nội thành đến nhìn đúng là khác hẳn người ở đây.
“Đội trưởng, không phải nói là tám người à? Sao ở đây lại có chín người!” Có người hỏi.
Đại đội trưởng nhìn lướt qua, bảo: “Thì tám người còn gì?”
Rồi ông ngờ vực ngoảnh đầu nhìn, chợt bừng tỉnh nói: “Đây là con gái của anh hai Khương.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn cô bé xinh xắn tóc ngắn mà lấy làm khó tin, có điều nhìn rõ dung mạo thì đúng là nó rồi! Nhất thời không biết nên nói gì, vì sao chỉ đổi có kiểu tóc thôi mà lại đẹp mắt hơn nhiều dữ vậy!
Nhưng dù Khương Điềm Điềm có biến đổi nhiều đến mấy thì cũng không khiến mọi người “bùi ngùi” bằng hai khúc xương to bự trong tay cô.
“Con nhóc này đúng là ghê gớm, không biết trong tay có bao nhiêu tiền đấy! Sao mà có tiền được như vậy chứ! Còn mua cả khúc xương to?” Một bà già mặt ngựa chanh chua lên tiếng.
Khương Điềm Điềm: “Có tiền thích thì mua! Nếu không thì ai biết tích rồi để cho thằng khốn nào xài. Hai khúc xương này cháu mua bằng tiền bán tóc. Bà muốn ăn cũng có thể bán tóc mà mua. Có điều…”
Cô nghiêm túc quan sát rồi nói: “Cháu cảm thấy chất tóc của bà quá xấu, nếu bán e cũng chưa được một hào.”
“…”
Khương Điềm Điềm không cho rằng mình đang chặn họng người ta, thậm chí cô còn không nhận ra người ta nói móc cô, mà tự cảm thấy những lời mình nói đều rất chân thành.
“Bà à, bà nhìn kiểu tóc của mình đi, trông có khác gì ổ gà không. Thật đấy, bà nghe cháu khuyên một câu, không thể vì đã lớn tuổi mà không sửa soạn được. Nếu lỡ có chấy thì dù tóc bà có dài có đẹp cũng không bán được giá đâu!”
Khương Điềm Điềm thuật lại câu hôm nay nghe được, cảm thấy mình đúng là người tốt.
Nhưng khi đưa mắt nhìn thì lại thấy sắc mặt bà ta đã thay đổi.
Khương Điềm Điềm ngạc nhiên, bất chợt lùi về sau một bước nói: “Đừng nói là bà có chấy thật đấy chứ? Thế thì xin bà tránh xa cháu mau tí đi!”
Nói đoạn, cô lại xấu hổ bổ sung: “Cái đó, không phải cháu chê bà đâu!”
“Mày chê tao chứ còn gì nữa!” Bà già tức giận quát lớn.
Khương Điềm Điềm ấm ức lẩm bẩm: “Không quen không biết, cháu chê bà cũng là điều bình thường mà. Cần gì nhất định phải nói ra làm mất lòng nhau.”
“Không quen không biết, hay cho câu không quen không biết, con oắt chết tiệt, tao đánh chết mày!” Đột nhiên bà ta xông đến, Khương Điềm Điềm không ngờ bà ta lại tự dưng nổi đóa. Tuy cô tay nhỏ chân bé nhưng né rất nhanh, lập tức lắc mình tránh thoát!
Cốp, bà bác kia lao thẳng vào con bò.
Người PK bò, bò thắng!
Bà bác kia ngồi phịch xuống đất, há miệng toan kêu gào.
Đại đội trưởng: “Đủ rồi, làm gì đấy hả! Đã mấy tuổi rồi mà ăn nói lung tung muốn gài bẫy người ta! Từ Thúy Hoa lúc đi đã không lấy nhà rồi, chẳng lẽ không thể cầm tiền? Con bé nhà họ Khương sống cũng chẳng dễ gì mà thím còn muốn hại nó hả! Tôi nói cho thím biết, thôn chúng ta không bao giờ chứa chấp cái loại lòng dạ độc ác, nếu để tôi còn nghe thấy thím khua môi múa mép thì tôi sẽ giao thím cho công xã. Vừa hay, đại đội chúng ta vẫn chưa có tấm gương đâu! Vương Hồng Hoa, tôi biết thím với nhà họ Khương không hợp nhau, nhưng thím đừng có ỷ mình là người lớn mà ăn hiếp con gái người ta, tôi nhớ rõ hai người không có chút quan hệ nào hết! Thím là người lớn đấy hả? Đại đội chúng ta không phải ngốc nghếch, càng không phải là nơi khỉ ho cò gáy, mà vẫn còn có vương pháp! Nếu thím còn dám tùy tiện bắt nạt con gái yếu ớt người ta thì tôi sẽ đưa thím đến công xã nhốt rào!”
Đại đội trưởng dừng lại, trợn mắt nhìn Vương Hồng Hoa rồi nói tiếp: “Đây là bò trong đại đội, nếu bị thím đụng mà có mệnh hệ gì thì khẩu phần ăn một năm của cả nhà thím cũng không đền nổi đâu! Mấy chuyện xấu hổ mất mặt này, bình thường ở trong đội có thế nào cũng được, nhưng ngày đầu tiên thanh niên tri thức đến mà thím đã làm ầm ĩ như thế, thím muốn bị bắt đúng không?”
Bị đại đội trưởng phê bình, bà già kia không dám ho he gì nữa.
Đại đội trưởng: “Cút!”
Người ở thời đại này vẫn rất sùng bái lãnh đạo à nghen! Không ai không dám làm trái lời đại đội trưởng. Chỉ một câu thôi đã khiến bà ta phải bò dậy đứng qua một bên, có điều trước khi đi vẫn trợn mắt nhìn Khương Điềm Điềm.
Khương Điềm Điềm: “Đội trưởng, bà ấy còn trừng mắt với cháu!”
Đội trưởng: “Vương Hồng Hoa, thím mà còn dám coi thường nó nữa thì đi hốt cứt ngay đi!”
Vương Hồng Hoa lùi về sau một bước, à à một tiếng, cẩn thận đáp: “Đừng đừng đừng đội trưởng, tôi, tôi đi ngay đây.”
Thực ra cũng không phải đại đội trưởng muốn bảo vệ Khương Điềm Điềm, ông thân là đại đội trưởng, chỉ đơn giản hy vọng trong thôn không có chuyện gì. Một cô gái như Khương Điềm Điềm chỉ có một thân một mình, nếu như bị người miệng rộng nói con bé có bao nhiêu tiền, sợ là sẽ kéo đến phiền toái. Dù không có tiền thì một cô bé như nó cũng không an toàn gì, huống hồ lại còn liên quan đến tiền! Nên ông mới để mọi người biết trước, dù Khương Điềm Điềm chỉ có một mình thì cũng không ai có thể bắt nạt con bé! Chỉ cần còn ở đại đội này thì không được làm càn! Ai dám làm càn, bắt nhốt rào ngay!
Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên thanh niên trí thức đến, Vương Hồng Hoa làm ra chuyện đó, nếu ông không lập uy thì người khác cũng sẽ học theo không nghe lời ông, vậy thì đội trưởng như ông có thể làm gì được nữa? Với lại, đoạn ông đưa mắt nhìn các thanh niên trí thức, mấy người này cũng không dễ chỉnh đâu.
Vì có một cô gái quá nổi bật!
Thân là đại đội trưởng, ông không hy vọng trong đội có người như vậy! Mọi thứ phải thật bình thường mới đúng.
Đại đội trưởng thở dài, nói: “Dương Quế Hoa, một chốc nữa chị sắp xếp cho mọi người nhé, đưa bọn họ đến khu ký túc xá.”
Vừa dứt lời, mọi người lại tập trung vào nhóm thanh niên trí thức. Có điều vừa rồi bọn họ túm tụm lại nên không nhìn kỹ. Bây giờ mấy người kia lần lượt xuống xe, người trong thôn vừa nhìn đã lập tức ngẩn người.
Trong số các thanh niên trí thức, có một người cực kỳ thanh tú sáng sủa, cô gái ấy mặc đồ vải thun poly màu đỏ tươi, hai bím tóc đen nhánh nằm trên vai, mắt to mày rậm. Người trong thôn chưa từng thấy màu đỏ tươi trông như thế bao giờ chứ đừng nói là vải thun.
Vừa nhìn thấy bộ đồ đó, ánh mắt của các chị các mẹ đã dính chặt không dứt.
Phụ nữ thích nhất là quần áo đẹp, bộ đồ vải thun màu đỏ tươi kia đã làm lóa mắt họ, còn cánh mày râu thì lại khác. Nhìn con gái trong thôn thô sơ quen rồi, giờ đột nhiên thấy một cô gái gọn gàng từ trong thành phố đến, bọn họ cũng lập tức ngẩn ngơ.
Là người chuyển kiếp, Khương Điềm Điềm không cảm thấy có gì đặc biệt, thế nhưng người khác lại không nghĩ vậy!
Khương Điềm Điềm ngơ ngác nhìn quanh, thấy ở đây không còn chuyện của mình nữa thì vội đi băng qua đám đông, xách túi xương chạy bịch bịch về nhà.
“Thằng nhóc kia, tao đánh chết mày! Không đánh chết mày không được!” Đột nhiên một giọng nữ cao vút cất lên, Khương Điềm Điềm vội nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy trong con hẻm cách đó không xa có một chàng trai lao vội ra ngoài.
“Bình tĩnh lại mẹ ơi, mẹ phải bình tĩnh đã!”
“Bình tĩnh cái gì hả! Thằng oắt con nhà mày, ai cho mày động vào bánh nướng của mẹ mày hả! Ai, ai cho mày động! Sao mày không ăn mắc cổ chết luôn đi! Hôm nay tao phải đập chết mày!” Chạy theo sát nút anh ta là một người đàn bà chừng năm mươi tuổi.
“Đám thằng Hổ cũng ăn mà sao mẹ chỉ đánh mỗi con!!!”
“Không bị mày xúi thì chúng nó có dám ăn không???”
Hai người y hệt mèo với chuột, một chạy một rượt.
Khương Điềm Điềm bình tĩnh nhìn kỹ, ù ôi, người quen kìa, không phải là anh chàng hôm qua bị ăn đòn đó sao?
Anh ta lúc này còn thảm hơn hôm qua, nút áo sơ mi trắng bung ra, ống quần bên xăn bên xả, trong miệng ngậm một miếng bánh quy nướng, điên cuồng chạy trốn.
Có điều lần này Khương Điềm Điềm không làm người đẹp cứu gấu chó nữa.
Hôm qua cô chợt nhớ lại hồi bé thường xuyên bị đánh đập, nên mới không nhịn được ra tay trượng nghĩa, nhưng khi thấy anh ta đã lớn thì Khương Điềm Điềm lập tức bình tĩnh trở lại. To tướng vậy rồi, bị đánh còn không biết bỏ chạy hả?
Liên quan gì tới cô!
Nên lần này Khương Điềm Điềm không ra mặt nữa. Có điều tuy cô không ra mặt, nhưng anh chàng kia lại chạy thẳng đến, mắt thấy sắp va vào nhau, Khương Điềm Điềm nhanh nhẹn né tránh, hai người lướt qua nhau.
Khương Điềm Điềm ngoái đầu nhìn anh ta, đúng lúc anh ta cũng xoay đầu lại nhìn, hai người bốn mắt chạm nhau, anh ta nháy mắt với cô rồi lại chạy cái vèo.
Khương Điềm Điềm: “???”
Mà Vương Hồng Hoa ở cách đó không xa cũng trông thấy, cười ha ha hai tiếng đầy khinh bỉ: “Con gái con lứa, nhìn đàn ông cũng không biết xấu hổ!”
Khương Điềm Điềm lập tức hất cằm, hung dữ nói: “Suýt nữa anh ta đụng phải cháu, cháu nhìn anh ta thì có gì sai! Hơn nữa, dù anh ta không đụng cháu thì cháu cũng không nhìn được chắc? Người điển trai ai cũng có thể nhìn! Chứ không nhẽ đi nhìn mấy người xấu xí như bà hả? Nhìn xong về nhà còn phải rửa mắt! Hừ!”
Khương Điềm Điềm hừ một tiếng, giẫm chân bình bịch đầy khí thế rời đi!
Khương Điềm Điềm không chủ động gây chuyện, nhưng chưa bao giờ sợ phiền phức. Tuy không biết vì sao bà bác kia lại ghét mình, nhưng!!! Còn lâu cô mới bị bắt nạt nhá! Tưởng cô là cừu non chắc!
Hứ!
Đừng mơ!
“Mày mày mày!” Vương Hồng Hoa kịp nhận ra Khương Điềm Điềm nói gì, tức đến nỗi giận run người! Có điều bà ta còn chưa phản bác thì Khương Điềm Điềm đã đi xa mười mấy mét rồi! Nên bà ta nói gì thì cô cũng không nghe thấy.
Càng nghĩ càng tức!
Nhưng bà ta tức thì Khương Điềm Điềm cũng tức hơn!
Đang yên đang lành tự dưng ra ngoài lại gặp chó điên, có ai mà không tức!
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Cô phải dò la xem rốt cuộc nhà mình với cái bà bác lắm điều kia có nợ nần gì mới được!
Cô cũng đã đọc nhiều bộ truyện viết về thời bao cấp, có bộ nào mà không có một hai bà thím cực phẩm! Tuy có hơi tức, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là kích thích nhỏ! Chuyện nhỏ! Cô làm được!
Có điều… bây giờ bà bác lắm điều không phải là chuyện quan trọng nhất.
Mà quan trọng nhất chính là… Khương Điềm Điềm sờ túi, nhếch môi, cô rảo bước đi nhanh về nhà, vừa đóng cửa lại đã vội móc túi ra —— một miếng, bánh nướng!