Lại Qua Bảy Năm, Anh Có Còn Yêu Em?

Chương 4



Lễ tang qua đi, cô nghe nói vợ và con của anh ra nước ngoài, đại khái là không muốn về nữa.

Cô lại đi đến nhà hai người ở chung, nơi đó vẫn là bộ dáng cũ, lúc anh rời đi đã chuyển nhà lên danh nghĩa của cô. Nơi đó có từng khoảnh khắc của bọn họ, dường như còn có thể nhìn thấy anh ngồi trên sô pha cười với cô.

Cô trở nên mẫn cảm, mỗi ngày đều ngây ngốc ở căn biệt thự này, một người cứ ngây ngây ngô ngô nhắc mãi, tựa như lúc anh còn ở.

Mỗi ngày cô đều làm rất nhiều đồ ăn anh thích, mang bát đũa của anh đến vị trí anh thường ngồi. Nhưng cho đến khi đồ ăn đã lạnh, cô cũng không ăn miếng nào, bởi vì cô đang đợi anh trở về.

Con gái nói cô điên rồi, nhưng tự cô rõ ràng, cô rất thanh tỉnh, chỉ là cô quá yêu anh, từ sau ngày đột nhiên gặp lại sau nhiều năm của bọn họ cô cũng không rời khỏi anh.

Cô ngã xuống, không có bệnh, chỉ là không muốn sống.

Cô nằm trên giường giống như một cái xác chết, không ăn không uống, chỉ còn chờ Tử Thần đến đón, cô muốn tự mình chịu đựng tư vị chậm rãi chết đi như vậy, cô muốn biết những ngày tháng cuối cùng của sinh mệnh, anh đã bị dày vò ra sao.

Bão táp dường như sắp phải bao phủ ngôi nhà này, người ở bên ngoài nhìn vào là do người nhà này tự làm tự chịu.

Cha mẹ cô hoảng sợ, con gái cô cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi.

Bọn họ khuyên cô, bảo cô nghĩ lại cho con gái, nghĩ lại cho cha mẹ, không thể buông xuống bỏ bọn họ đi luôn như vậy.

Những thứ đó cô đều đã nghĩ đến, nhưng việc gì cô cũng không làm tốt, điều duy nhất có thể làm chính là làm tình nhân của anh, nhưng mà anh đã chết. Cô lấy gì để nuôi bọn họ, còn không tốt bằng chết đi.

Cô không muốn nỗ lực chống đỡ tiếp, cô thật sự quá mệt mỏi, cô không muốn ở lại thế giới này một giây nào. Thế giới này lớn như vậy, cô cũng chỉ gặp một người làm cô yêu, nhưng anh đã chết, cô đã không còn dũng khí để sống tiếp nữa.

Con gái, tha thứ cho mẹ ích kỷ, con đã lớn rồi, phải biết bảo vệ chính mình. Cha mẹ, tha thứ cho con gái ích kỷ, nguyện hai người về sau sống cho thật tốt.

Cô sống vì cha mẹ đã vài thập niên, ẩn nhẫn mười mấy năm vì con gái, hiện tại, cô muốn tính toán vì chính bản thân mình, đó chính là đi theo anh.

Cô yêu anh cả đời, cuối cùng không yêu nổi, cô muốn đi tìm anh. Có lẽ ở trong thế giới an tĩnh kia, bọn họ có thể an tĩnh bên nhau.

Ai đều không cứu nổi cô, cô chỉ nghĩ lúc anh chưa đi xa đuổi kịp bước chân anh, ở bên cạnh anh.

Nước mắt của cha mẹ, sự níu giữ của con gái cũng không thể làm sống lại ý chí cầu sinh của cô. Lúc anh chết, lòng cô cũng đã chết theo anh.

Cuối cùng, vào một đêm tuyết mùa đông, cô yên lặng không một tiếng động mà rời khỏi nhân thế này. Lúc cô nhắm mắt lại, điện thoại còn đang phát bài hát của Đặng Lệ Quân: “Mặc cho thời gian trôi qua vội vã, em chỉ quan tâm anh, cam tâm tình nguyện đắm chìm vào hơi thở của anh, cuộc đời cần bao nhiêu để có được tri kỷ, dù mất đi sức sống cũng chẳng đáng tiếc…”

Bức màn đánh vào song cửa sổ rung động, gió lạnh cùng với bông tuyết xuyên qua khe hở chui vào trong phòng, ngọn lửa cuối cùng cũng bị gió thổi ngoài cửa sổ biến thành tro tàn, lò lửa diệt, giống như người phụ nữ trong phòng kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.