Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 13: Hòa Hợp





Bắt đầu từ hôm sau, Doãn Văn với Doãn Võ ăn ké ngay trong nhà Lưu Hiền Anh.

Lưu Hiền Anh rất để bụng với chuyện Diệp Tuệ nhờ vả, làm ra đồ ăn cũng phong phú hơn với trước đó nhà bà ăn, mỗi ngày Diệp Tuệ đều sẽ biết được thực đơn của bọn họ từ miệng cặp song sinh, trong lòng tính thử xem đến lúc đó trả dì ấy bao nhiêu tiền một bữa, cũng không thể để người ta chịu thiệt chứ.
Doãn Võ rất thích đi nhà dì Lưu ăn cơm, đi học về liền có cơm ăn, không cần tự mình động thủ nấu, hơn nữa tay nghề dì Lưu tốt lắm, thức ăn không tồi, mỗi ngày ít nhất có một bữa mặn.

Vì cảm tạ dì Lưu, cậu sẽ chủ động giúp việc cho dì Lưu, lau lau bàn, rửa rửa chén, đương nhiên là dì Lưu sẽ không để cậu hỗ trợ rửa chén.
Doãn Văn không nhìn được Doãn Võ, ghét bỏ cậu là đồ nhu nhược, xem thường nói: “Nhìn chút tiền đồ này của mày nè, mấy bữa cơm đã thu mua được mày.”
Doãn Võ nghe lời này đương nhiên mất hứng: “Ai là đồ nhu nhược? Đây là điều cơ bản khi làm người được chứ? Người khác giúp đỡ anh, anh ít nhất phải cảm kích người ta chứ.”
“Gì mà giúp đỡ, bọn mình ăn cơm không trả tiền hả?” Doãn Văn lườm Doãn Võ một cái.
“Đúng là chưa trả tiền.” Đây là sự thật, sổ sách của bọn họ phải tới cuối tháng mới kết.
Doãn Văn tức giận đến vỗ Doãn Võ một phát: “Giờ chưa trả, chả nhẽ về sau không trả sao? Chị cho dì ta tiền, chính dì ta không cần.

Mày còn tranh luận với tao coi chừng tao đánh mày!”
Tuy Doãn Võ chỉ sinh ra chậm hơn Doãn Văn 8 phút, nhưng trên khí thế hoàn toàn không địch lại anh, cậu thở phì phì xoay người không để ý Doãn Văn.
Buổi tối lúc hai anh em lên giường ngủ, Doãn Văn đá giường Doãn Võ một cái: “Kể Tam Quốc đi.”
“Đừng có phiền tui, không muốn kể, muốn biết sau đó liền tự mình đi xem đi.” Doãn Võ dựa theo yêu cầu của Diệp Tuệ, mỗi ngày kể chuyện xưa mà cậu đọc qua cho Doãn Văn, cái này cũng thành môn bắt buộc trước khi ngủ của hai anh em, nhưng Doãn Võ cũng có tính tình, không phải tượng đất bị xoa tròn nắn dẹp.
“A, tức giận à? Mày thần khí gì chứ, không kể liền không kể, mai tao tự mình xem, không cho mày đọc sách!” Doãn Văn hung dữ nói.
Doãn Võ mặc kệ cậu chàng, xoay người tự mình ngủ.
Giữa trưa hôm sau, lúc tan học đột nhiên xuống mưa to, rất nhiều cha mẹ đều đi lại đưa dù cho con, loại chuyện này trước nay sẽ không xuất hiện ở Diệp gia, bởi vì trong nhà hổng có ai rảnh hết.


Cặp song sinh còn đang giận dỗi, Doãn Văn lườm Doãn Võ đứng dưới mái hiên một cái, đâm đầu xông vào trong mưa, Doãn Võ há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không gọi thành tiếng.

Doãn Văn lại dùng sức rất lớn đạp cho nước văng tung tóe, thêm phiền toái cho người chung quanh.

Doãn Võ đợi thêm một chốc, vốn là muốn đợi mưa tạnh, không nghĩ tới là chờ được dì Lưu, dì ấy tới đón Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết tan học, năm nay Tiểu Vũ học sơ nhất ở Tam Trung.

Lưu Hiền Anh thuận tiện mang theo dù cho anh em song sinh, lại phát hiện Doãn Văn đã về rồi.
Lúc bọn họ về nhà, cả người Doãn Văn ướt sũng y như chó rớt xuống nước hắt hơi ở cạnh cửa, cậu chàng quên mang chìa khóa, mà vừa lúc Lưu Hiền Anh không có ở nhà, Doãn Võ mở cửa cho cậu chàng, lèm bèm cậu: “Cho ông không mang chìa khóa nè, giờ cũng không vào cửa được đi.”
“Phí —— ắt —— xì —— nói gì nhiều vậy, tao đi thay quần áo.” Cậu chàng vội vàng xông lên lầu thay quần áo.
Lưu Hiền Anh ở phía sau nói: “Doãn Văn, con tắm nước nóng đi, nhà dì có nước nóng.”
Doãn Văn để ý cũng không để ý, vừa đi vừa cởi đồ của mình, thật ra thì trong nhà cũng có nước nóng, cậu chỉ là không muốn nghe lời bà.
Lưu Hiền Anh nhanh chóng nấu canh gừng cho cậu, lúc ăn cơm nói: “Doãn Văn, con uống một chút giải hàn đi, liền sẽ không bị cảm.”
“Con không uống cũng sẽ không thể bị cảm.” Doãn Văn đầu cũng chả ngẩng mà và cơm, và xong một chén cơm thì quẳng chén đó rồi phắn đi.
Trên thực tế, buổi chiều đầu cậu đã đau đầu phát sốt, ghé vào trên bàn học ngủ, còn bị giáo viên dữ dằn xách lên phê bình, kết quả phát hiện mặt mũi cậu đỏ bừng, biết là bị cảm, liền nhanh chóng để Doãn Võ cùng lớp đưa cậu trở về.

Doãn Võ biết là cậu mắc mưa bị cảm, trong lòng vừa vội vừa tức, kéo cậu đi đơn vị ba đi chích, Doãn Văn khó chịu không muốn đi, Doãn Võ chỉ có thể đưa cậu về nhà, tự mình đi lấy thuốc.
Lưu Hiền Anh vẫn luôn lo lắng cho Doãn Văn đây, thấy Doãn Võ đưa cậu về, biết cậu phát sốt thì vội vàng đi qua chăm sóc cậu.

Doãn Võ giao Doãn Văn cho Lưu Hiền Anh, chính cậu đi bệnh xá lấy thuốc.

Doãn Văn không thích để Lưu Hiền Anh chăm sóc, nhưng mà cậu chàng sốt đến cả người đau nhức, chả có sức phản kháng, chỉ có thể tùy ý Lưu Hiền Anh dùng khăn lông chườm lạnh cho mình.

Đợi đến lúc Doãn Võ lấy thuốc về đút cậu, khi đó Lưu Hiền Anh mới về nhà nấu cơm chiều.
Đến lúc ăn cơm Doãn Văn vẫn sốt cao không lùi, cơm cũng không ăn, Lưu Hiền Anh kiên trì muốn đưa Doãn Văn đến bệnh viện, bà với Doãn Võ mỗi người đỡ một bên, đưa cậu đến bệnh viện.

Bác sĩ đo nhiệt độ xong, sốt cao gần 40 độ, nên nhanh chóng chích hạ sốt.

trên người Doãn Võ không có tiền, Diệp Tuệ lại không ở nhà, tiền thuốc men vẫn là Lưu Hiền Anh lót cho.

Lăn lộn đến lúc Diệp Tuệ trở về, Doãn Văn mới hạ sốt, Lưu Hiền Anh thấy Diệp Tuệ đã trở lại, thế này mới yên tâm về nhà.
Doãn Võ kể lại từ đầu tới đuôi chuyện hôm nay cho Diệp Tuệ, Diệp Tuệ nhìn Doãn Văn đã ngủ say, cắn răng oán hận nói: “Cho chính mi làm*, xứng đáng!”
*: làm này là ngắn gọn cho làm trời làm đất đó, có thể hiểu là quậy.
Doãn Võ hơi chớp mắt, hỏi chị: “Cái gì là làm?”
Diệp Tuệ sửng sốt một chút: “Ờm, không có gì, chính là nói tự nó tìm, ai bảo nó mắc mưa mà tắm cũng không tắm, canh gừng cũng không uống, mắc bệnh không phải là xứng đáng còn gì?”
Doãn Võ nói: “Em cũng cảm thấy anh hai bị điên, dì Lưu đối với chúng ta thật rất tốt, ảnh cứ không cảm kích, còn mắng em là đồ nhu nhược.”
“Đúng vậy, hôm nay ít nhiều nhờ dì Lưu, không thì thằng nhóc này chắc chắn bị đốt cho ngu rồi.

Hôm nay cũng vất vả em, Tiểu Võ, đi tắm rửa rồi ngủ đi, tối đừng gài cửa, để nửa đêm chị dậy xem nó có phát sốt lại nữa không.” Diệp Tuệ duỗi tay sờ sờ trán Doãn Văn, đã trở nên mát mẻ rồi, tạm thời hạ sốt rồi, thật sự là thằng ranh không để người ta bớt lo.
Hôm sau, Doãn Văn lại tung tăng nhảy nhót, phảng phất nó bị sốt đến bất tỉnh nhân sự bữa qua kia là giả.

Diệp Tuệ nói với cậu: “Hôm nay em nói cảm ơn cho thật tốt với dì Lưu, nếu không phải dì ấy cứu em, em đã bị sốt cháy cho viêm màng não rồi.”

Doãn Văn khó được không phản bác: “Được rồi, em biết rồi.”
Diệp Tuệ nghiêm khắc nói: “Đừng có không tình nguyện, nhà chúng ta không có kẻ không biết tốt xấu, tri ân báo đáp là chuẩn tắc làm người tối thiểu nhất.”
Doãn Văn không nói gì, Diệp Tuệ biết Doãn Văn chính là cái tính này, dù cho trong lòng đã chịu thua, ngoài mồm vẫn là không chịu chịu thua nhận thua, nên liền điểm đến là thôi, không có tiếp tục tụng nó nữa.

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Tuệ không có nghe Doãn Văn tranh luận làm chuyện trái với dì Lưu từ chỗ Doãn Võ nữa, xem ra là đã biết nhận tình của dì Lưu rồi, đó là một hiện tượng tốt.
Lần đi công tác này của Diệp Thụy Niên có hơi bị lâu, vốn đi Quảng Châu có 5 ngày thôi là vừa đi vừa về được rồi, lần này quá 5 ngày rồi còn chưa về.

Điều này làm cho Diệp Tuệ với cặp song sinh đều có chút lo lắng, đầu năm nay liên lạc bất tiện, người đi ra ngoài cũng không liên hệ được, trừ phi là đối phương liên hệ mi.

Trước kia Doãn Văn với Doãn Võ chưa bao giờ lo vụ này, chỉ là về trễ chút thôi mà, không có ai quản mấy cậu còn càng tự tại hơn chút, giờ đã biết nếu ba không trở về đúng hạn chính là có khả năng đã xảy ra chuyện trên đường, cái này không thể không làm người ta lo lắng.
Hai ngày này Doãn Văn Doãn Võ vẫn luôn chạy đến công ty vận chuyển hỏi thăm tin tức của ba, bên kia đều nói không có tin tức.

Diệp Tuệ kết thúc tự học buổi tối trở về thì trông thấy Doãn Văn, Doãn Võ ngồi ở cửa nhà: “Sao mấy đứa còn chưa ngủ vậy?”
Doãn Võ ngẩng đầu nhìn cô: “Chị, em không ngủ được, sao ba còn chưa về vậy, ngày mai đã là ngày thứ 8 rồi, ba không có chuyện gì đi?”
Doãn Văn quát em trai một tiếng: “Ngậm miệng! Bớt nói hươu nói vượn, ba chỉ là chậm trễ trên đường, cũng có thể đường chỗ nào đó không thông bị chặn, không phải lần trước chị đi Quảng Châu đường bị sụp lở sao.”
Lòng Diệp Tuệ chìm xuống, ba còn chưa trở về nha, giờ cũng bảy ngày rồi, hẳn sẽ không thật xảy ra chuyện gì chứ? Dựa theo kinh nghiệm đời trước, hẳn là không có chuyện gì, có điều mình trùng sinh trở về, hết thảy đều phát sinh hiệu ứng bươm bướm*, sẽ phát sinh biến hóa gì ai cũng không biết.

Cô an ủi em trai: “Hẳn sẽ không có chuyện gì, có khả năng là vấn đề chất hàng, ở lại Quảng Châu thêm 2 ngày, trì hoãn, đi ngủ đi.” Thật ra trong lòng cô cũng không chắc chắn, bầu không khí xã hội đầu năm nay rất xấu, cướp đường trên đường cũng không phải không có, nói lời này chỉ là vì an ủi em, cũng là vì an ủi bản thân.
*: ý nói chỉ một thay đổi nhỏ như bướm đập cánh cũng có thể tạo sự thay đổi lớn.
Diệp Tuệ tắm rửa xong, lấy quần áo giặt sạch, lúc phơi quần áo thì gặp phải Lưu Hiền Anh hóng mát ở bên ngoài, bà nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tuệ, ba con còn chưa về?”
Diệp Tuệ gật gật đầu: “Ừm, còn chưa có.”
“Anh ấy đi mấy ngày rồi? Hẳn sẽ không có chuyện gì đi?” Lưu Hiền Anh hỏi.
Lúc này Diệp Tuệ mới ý thức được, thì ra dì Lưu cũng vẫn luôn chú ý ba, cái này nói rõ ba không phải cạo đầu quang gánh một đầu lạnh, nhưng mà giờ phút này Diệp Tuệ không vui nổi, nếu ba ở nhà thì thật tốt: “Có thể là ngày mai sẽ trở lại.”
“Chắc chắn sẽ về.

Con cũng đừng lo lắng, ba con là người bền chắc, ảnh lái xe rất ổn thỏa.” Lưu Hiền Anh nói.
Diệp Tuệ không biết lời này của dì Lưu là đang an ủi cô hay là an ủi chính bà: “Cảm ơn dì Lưu, ba con chắc chắn không sao.”
Diệp Tuệ cũng không ăn cơm ở trường học, tan học liền chạy về nhà, xem ba có về chưa.

Mãi cho đến giữa trưa ngày thứ 9, Diệp Tuệ về nhà, phát hiện Diệp Thụy Niên cuối cùng đã về, Diệp Tuệ nhìn ba râu ria xồm xoàm, mặt bẩn tóc rối, hốc mắt không nhịn được mà ẩm ướt: “Ba, xem như ba đã về rồi, dọa chết bọn con.”
Trên khuôn mặt mệt mỏi của Diệp Thụy Niên lộ ra nụ cười xin lỗi: “Làm mấy đứa lo lắng, trên đường xảy ra chút chuyện, chỗ đó lại không có điện thoại với điện báo, cho nên không liên hệ với đơn vị được.

Ba không sao, giờ không phải tốt lành sao?”
Doãn Văn ở bên ngoài xách nước vào: “Ba, lấy nước về rồi nè, ba đi tắm đi.” Vừa nãy cậu chàng đến nhà Lưu Hiền Anh xách nước nóng.
Doãn Võ lấy quần áo cho ba: “Ba, quần áo cho ba nè.”
Diệp Thụy Niên khó được mà khen hai thằng con một câu: “Hôm nay Tiểu Văn, Tiểu Võ hiểu chuyện rồi, biết giúp ba xách nước lấy quần áo.”
Doãn Văn nói: “Ba, dì Lưu bảo ba đi tắm rồi đến nhà dì ăn cơm.”
“Sao lại đi nhà cổ ăn cơm?” Diệp Thụy Niên ngoài ý muốn hỏi.
Diệp Tuệ nói chuyện mấy đứa em ăn ké nhà dì Lưu, Diệp Thụy Niên nghe xong thì nói: “Như vậy à, rất tốt, chỉ là vất vả dì Lưu con, tiền cơm nhất định phải trả đó.”
“Con biết rồi.


Ba đi tắm đi, bọn con chờ ba ăn cơm.”
Diệp Thụy Niên tắm rửa, cạo râu xong, thế này mới lại tới cách vách ăn cơm, còn xách theo chút vật nhỏ mang về từ Quảng Đông tặng cho Tiểu Vũ Tiểu Tuyết chơi, hai cô bé nhỏ cao hứng hỏng rồi.

Trên bàn cơm náo nhiệt y như ăn tết vậy, mọi người ai cũng vui, Lưu Hiền Anh còn cố ý nấu thêm một chén trứng luộc, phong phú hơn so với bình thường.
Hiển nhiên là tâm tình Diệp Thụy Niên tốt lắm, nói cũng nhiều thêm, kể lại nguyên nhân về trễ trên bàn cơm.

Thì ra là trên đường phát sinh một ít tình huống, trên đường về nhà ấy, lúc trợ thủ Tiểu Đường theo xe gác đêm buổi tối bị khích đánh lộn với du côn chỗ địa phương, não dưa cơ hồ là bị người mở gáo, nằm 2 ngày trong nhà khách, mấy thứ du côn lưu manh kia còn chọc thủng một cái lốp xe, muốn cướp hàng của bọn họ, may mà ông chủ nhà khách xem như trượng nghĩa, nỗ lực xoay vần ở giữa, thế mới không để mấy gã đó thành công cướp được.

Diệp Thụy Niên nắm chặt thời gian sửa lốp xe, lại vừa sợ mất hàng, không dám tìm chỗ gọi điện thoại, lê lết đến giờ mới về được.

Bây giờ Tiểu Đường còn nằm trong bệnh viện đâu, may mà không tai nạn chết người, tổn thất trong kho vận chuyển cũng không mất nhiều lắm.
Lưu Hiền Anh thở dài một hơi: “Thật là vạn hạnh, người bình an trở về là tốt rồi.

Đi ra bên ngoài thật sự là không dễ dàng, rất vất vả!”
Diệp Thụy Niên nói: “Đúng là vạn hạnh, còn tốt là không có xảy ra việc gì.

Nghe nói Tiểu Văn bị bệnh một hồi, cũng là cô hỗ trợ chăm sóc, thật sự là phiền toái cô.”
“Không có gì, đều là chuyện nhỏ, tôi cũng không làm gì.” Lưu Hiền Anh có chút ngại ngùng cười cười.
Diệp Tuệ cảm thấy ba có thể bình an trở về thật sự là cảm ơn trời đất, tuy thấy được đi Quảng Châu có thể kiếm không ít tiền, nhưng Diệp Tuệ cũng không quá muốn để ba mạo hiểm như vậy, cái gì cũng không quan trọng bằng bình an khỏe mạnh.
Diệp Thụy Niên giao hàng hóa của mình cho Diệp Tuệ, có 30 chiếc đồng hồ điện tử Diệp Tuệ nhờ ba mua về, cũng có 38 chiếc chính ông mua, thừa lại đều là vật nhỏ Diệp Tuệ liệt danh sách muốn, tuy là giờ còn chưa thể mở tiệm, nhưng là phải bắt đầu độn hàng, dù sao thì đi một chuyến cũng chẳng dễ dàng, không thể lãng phí cơ hội.
“Tặng 2 chiếc đồng hồ điện tử cho con ông chủ nhà khách rồi, nhọc bọn họ hỗ trợ, không thì đồ đều phải bị mấy gã lưu manh kia cướp bằng sạch.” Diệp Thụy Niên giải thích với con gái.
Diệp Tuệ cất kỹ đồ, nói: “Ba, về sau trên đường ba phải cẩn thận.” Nếu như có thể, cô thật không hy vọng ba chạy đường dài nữa, rất nguy hiểm.
“Ba biết.

Chủ yếu là Tiểu Đường trẻ tuổi quá, không có kinh nghiệm gì, lại thiếu niên khí thịnh, cậu ta đấu khí với dân bản xứ, cường long nào ép nổi địa đầu xà, người ta chính là cố ý tới chọc, chỉ sợ con không nháo thôi.” Nếu không phải lần này ông tỉnh kịp lúc, phỏng chừng Tiểu Đường đã bàn giao mạng nhỏ ở đó rồi.
Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi không có kinh nghiệm sao: “Vậy ba nói với đơn vị, đổi một trợ thủ khác đi.”
Diệp Thụy Niên rít một hơi thuốc: “Không cần đổi, thằng nhóc Tiểu Đường này trừ bỏ tính tình xốc nổi chút, con người vẫn là rất trượng nghĩa, lần này ăn thiệt thòi rồi, lần sau hẳn sẽ thu lại bớt đi.

Đơn vị sắp sửa nội ứng nên sẽ không phái ba chạy đường dài.”
Diệp Tuệ biết chuyện này ba thật sự cũng không làm chủ được, dù sao cũng là bưng chén cơm nhà nước mà, chỉ hy vọng là cậu Tiểu Đường kia ngã một lần khôn ra một cái, về sau cũng đừng có phạm lại cùng sai lầm nữa, cô nhớ tới một chuyện: “Ba, lúc ba chưa về đó, dì Lưu cũng đang quan tâm là chừng nào ba về đó.”
“Thật hả?” Vẻ mặt Diệp Thụy Niên kinh hỉ, “Cô ấy nói gì?”
Diệp Tuệ nhìn tươi cười trên mặt ba, khẽ cười: “Chỉ nói là ba là người rất bền chắc, lái xe rất ổn thỏa, chắc chắn không sao, bảo con đừng lo lắng.”
“Hề hề, cô ấy nói vậy sao?” Diệp Thụy Niên đưa tay gãi đầu, ý cười trên mặt đã ức chế không được, phát hiện con gái đang nhìn mình thì nhanh chóng thu hồi tươi cười lại, nghiêm trang mà nói: “Đó là đương nhiên, ba con là lão tài xế lái xe hai mươi mấy năm rồi, sao có thể không bền chắc, hề hề.” Tiếng cười cuối cùng này vẫn là bại lộ tâm tình ông..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.