Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 65: Văn Hinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Năm người kết bạn đi ăn cơm, Văn Hinh phi thường thân thiết mà giới thiệu phụ cận có món gì ăn ngon, như là điểm tâm sáng, hủ tiếu xào bò*, bánh cuốn, lòng bò nấu củ cải, thiêu vị[*1], nước kho các loại, tài ăn nói của cô ấy còn đặc biệt tốt, nói đến làm mấy anh em bụng đói kêu vang càng là nước miếng chảy ròng.
*: sợi của nó khá giống sợi phở nhưng dày và to bản hơn, nhưng là sợi hủ tiếu bản lớn được dùng để xào mà mình từng ăn ở vài quán ăn người hoa, nên mình để nó là hủ tiếu, có hình.
[*1]: Đây là tên gọi chung cho các món thịt được nướng ở Quảng Đông.
“Một đám bạn học bọn chị vừa đến ngày phát trợ cấp liền kết bạn ăn bữa ngon, vùng mỹ thực phụ cận trường học chị đều ăn hết rồi.

Năm nay anh trai em cũng đi ăn mấy lần với bọn chị.

A Phi, phải không?” Văn Hinh nói xong còn quay đầu chứng thực từ chỗ Diệp Chí Phi.
Diệp Chí Phi gật đầu “Ừ” một tiếng.
Diệp Tuệ hỏi: “Chị vẫn là học sinh?”
“Đúng rồi, chị là học sinh Học viện Mỹ Thuật, học thiết kế công nghiệp, năm nay năm hai.” Văn Hinh cười tủm tỉm nói.
Diệp Tuệ cười nói: “Em cũng đang học đại học, năm nay năm nhất, qua nghỉ hè lên năm 2.

Em là học lại, hai ta hẳn là gần tuổi.”
“Em bao nhiêu? Năm nay chị 20.” Văn Hinh sảng khoái nhanh nhẹn.
Diệp Tuệ cười: “Khéo thật, em cũng cũng 20.”
“Thật à? Em sinh nhật lúc nào?”
Hai người chưa nói được mấy câu đã liền đi tới đề tài tư nhân như vậy, có thể thấy được đôi bên đều rất có cảm tình, Văn Hinh lớn hơn Diệp Tuệ nửa tuổi, sinh tháng 4, Diệp Tuệ thì sinh nhật vào tháng 11.

Nghỉ hè Văn Hinh không về nhà, giáo sư giới thiệu 1 công việc cho cô ấy, là thiết kế sản phẩm cho một nhà xưởng.


Còn chưa tới chỗ ăn cơm, Văn Hinh cũng đã là hai chị em tốt tay cầm tay với Diệp Tuệ rồi.
*: Ghi chú (và có chút spoil, nhưng mà do cũng dễ đoán nên spoil luôn), chị Hinh và chị Tuệ chênh nhau nửa tuổi, nên xưng chị em cũng ok, dù sao sau này cũng là chị dâu em chồng, nhưng mà mình thấy thế hơi không tự nhiên lắm, vì thế trừ lúc mới đầu cho xưng chị-em, mình sẽ để xưng hô của hai người họ là mình-cậu như hai người bạn (dù sau khi biết chênh lệch tuổi tác) để họ có thời gian bồi dưỡng cảm tình và tự nhiên hơn đến khi hai người về một nhà nhé.
Diệp Chí Phi nhìn ở đằng sau, có chút ngoài ý muốn cười cười, anh còn không biết thì ra em gái nhà mình lại là một người hướng ngoại hoạt bát như vậy, dễ dàng như thế đã liền kết giao bạn bè với người khác.

Doãn Văn với Doãn Võ thì lại vẫn luôn đánh giá hoàn cảnh chung quanh, các cậu cảm giác rất hiếu kỳ với hoàn cảnh mới.
Bọn họ đi chợ đêm phụ cận trường học, mới có 2 năm, Quảng Châu đã phát triển đến chợ đêm mọc như nấm, biến hóa thật lớn.

Văn Hinh đề cử bọn họ đi nhà nào đó ăn hủ tiếu xào bò, mọi người vừa ngồi xuống, Văn Hinh lại đứng lên: “Mình qua bên kia nhìn xem.”
Diệp Tuệ thấy cô ấy đi về phía một sạp bán canh ngon ở bên kia, nói với Diệp Chí Phi: “Anh, anh đi giúp đỡ người ta nha, đừng để con gái người ta trả tiền.”
Diệp Chí Phi liền đứng dậy đi qua, không bao lâu, bọn họ bưng một tô canh lớn về, mỗi người múc một chén, vừa đủ, Văn Hinh giới thiệu nói: “Canh xương heo hoa bá vương*, trừ nóng hàng hỏa.

Đến Quảng Châu nhất định đừng quên ăn canh, không thì liền không được xem là đã ăn món Quảng Đông chính tông.”
*: Đây là một loại hoa được dùng để nấu món canh này, hình như không có ở VN, hay hoặc là mình kiến thức hạn hẹp quá nên không biết nó.

Nói chung món này có hình nhé (mình kèm thêm bông hoa nữa).
Diệp Tuệ cười nói: “Cám ơn Văn Hinh, cậu thật cẩn thận.”
Văn Hinh cười hì hì nói: “Không cần cảm tạ mình, đều là anh cậu đào tiền.

Hồi nhỏ mình từng chịu đói, cho nên háu ăn, đặc biệt chấp nhất với ăn, chỗ nào có đồ ngon đều không trốn khỏi cái mũi mình.”
Diệp Tuệ cảm thấy Văn Hinh càng đáng yêu, nhân thiết* đồ tham ăn điển hình mà, ăn hàng đều là người nhiệt tình yêu thương cuộc sống nha.
*: viết tắt của thiết lập nhân vật, mình sẽ để đó luôn.
Hủ tiếu xào bò ngon ở chỗ nước kho, mùi vị thật sự là quá tốt, cặp song sinh cũng ăn hai phần hủ tiếu xào bò.

Ăn no uống đủ, Diệp Chí Phi nói với Diệp Tuệ: “Tuệ Tuệ, lúc mới tới có đi ngang qua một cái nhà khách, cách chỗ anh ở cũng không xa, đêm nay liền qua đó ở đi.”
“Có thể.” Diệp Tuệ cũng không quá chấp nhất với chỗ ở, chỉ cần an toàn thì tốt rồi.
Văn Hinh nhanh chóng giữ chặt tay Diệp Tuệ: “Diệp Tuệ, cậu không có chỗ ở phải chứ? Nếu không ghét bỏ thì ở với mình đi, dù sao mình ở một mình.

Cậu trọ bên ngoài cũng không quá an toàn, đúng không?”
Diệp Tuệ nhìn thoáng qua anh cả, nói: “Liệu có quá phiền toái cậu không?”
“Sẽ không, sẽ không, cậu đừng có ngại phòng mình loạn là được.” Văn Hinh cười hì hì nói.
Diệp Chí Phi cũng nói: “Vậy làm phiền Văn Hinh rồi.”
Vì thế, buổi tối Diệp Tuệ liền ở cùng với Văn Hinh, phòng của cô ấy quả thật có hơi loạn, trước lúc Diệp Tuệ vào cô ấy vẫn luôn đang dọn dẹp, có điều Diệp Tuệ vẫn là tìm được bút chì với bản phác thảo trên giường, nhìn ra được cô ấy là một cô gái không quá câu nệ tiểu tiết.

Con gái tính cách như này thật sự ra không thấy nhiều ở cái niên đại này, bởi vì con gái trưởng thành ở cái lứa của bọn họ đây, cái cha mẹ tận tâm chỉ bảo đều là yêu cầu sạch sẽ, phải dọn dẹp, làm nhiều việc nhà các kiểu.

Văn Hinh nếu không phải lớn lên ở một hoàn cảnh được đặc biệt sủng ái, thì chính là lớn lên trong một gia đình rất khai sáng rộng rãi.
Diệp Tuệ đoán được chuẩn lại cũng không quá chuẩn, ba mẹ Văn Hinh vào sau khi cô ấy vừa sinh ra không bao lâu đã bị nhốt chuồng bò, cô ấy là lớn lên cùng ông bà nội, thẳng đến khi ba mẹ được sửa lại án xử sai mới trở lại bên người bọn họ, ông bà nội quả thật không quá gò bó cô, nhưng cũng không có nghĩa rằng cô ấy đặc biệt được sủng ái.

Ba mẹ có thể là cảm thấy thua thiệt toàn bộ thời thơ ấu của cô, nên cũng không yêu cầu cô ấy quá nghiêm cẩn trên việc vặt của cuộc sống, ví như cô ấy thuê phòng ở ngoài trường, nghỉ hè không về nhà, ba mẹ đều tôn trọng lựa chọn của cô ấy.
Diệp Tuệ tán gẫu được càng nhiều với Văn Hinh, liền càng thích cô nàng thẳng thắn lại thành khẩn này.

Diệp Tuệ lấy trực giác của phụ nữ có thể cảm giác ra được Văn Hinh thích anh cả, có điều trước mắt anh cả còn bị vây trong trạng thái thất tình chưa khỏi hẳn, phỏng chừng không tiếp thu nổi thiện ý của cô gái khác, hoặc là nói còn đang kháng cự đi.


Bình tĩnh mà xem xét, Diệp Tuệ cảm thấy Văn Hinh tốt hơn Tân Bội, Tân Bội sống trong hoàn cảnh hậu đãi từ nhỏ, cho nên lúc đối đãi nhìn về phía bọn họ luôn có chút cảm giác nhìn xuống, mà gia cảnh của phần tử gia đình tri thức như Văn Hinh thật sự ra còn tốt hơn Tân Bội, Diệp Tuệ có một phần kính ý hết sức với phần tử tri thức, phần tử tri thức không cổ hủ quả thực chính là quá đáng yêu có được không hả, hơn nữa nếu chỉ nói thái độ của ba mẹ, ba mẹ của Văn Hinh tuyệt đối khai sáng hơn ba mẹ của Tân Bội nhiều lắm, cũng không phải cái loại động cái liền vung bạt tai bắt buộc con gái nghe lời kia.
Diệp Tuệ còn thấy được một cái đồ án quen thuộc trong bản phác thảo của Văn Hinh, hoa văn trên đó rõ ràng chính là hoa văn trên vải nhà cô đang bán, cô cầm bản phác thảo hỏi Văn Hinh: “Đây là cậu vẽ sao?”
Văn Hinh cười nói: “Không phải, là anh cậu vẽ, mình hỗ trợ phối màu một chút, anh cậu lấy đi in vải, còn tặng lại cho mình một miếng vải, cậu cảm thấy đẹp chứ?”
Diệp Tuệ gật mạnh đầu: “Đẹp, thật sự rất đẹp.

Văn Hinh, cậu thật có khả năng nha.”
Văn Hinh ngượng ngùng cười: “Nào có khả năng gì chứ, mình chỉ làm bừa.

Cậu tắm xong rồi nhỉ? Ngồi xe lửa một ngày rồi, chắc chắn mệt mỏi, đi ngủ sớm chút đi.”
Buổi tối hai người họ tới rất trễ mới ngủ.

Ngày hôm sau, Diệp Tuệ cùng anh cả muốn dẫn cặp song sinh đi du lịch Quảng Châu, Văn Hinh tiễn bọn họ ra cửa, có chút tiếc nuối nói: “Mình có cái bản thảo phải giao trong hai ngày này, không thể đi chơi với các cậu, các cậu tự đi chơi vui chút nha.

Nhớ mấy chỗ mà mình nói với cậu đó, còn có mấy quán ăn ngon kia nữa.”
“Biết rồi, cám ơn! Quay đầu lại mang đồ ngon về cho cậu.” Diệp Tuệ cũng là rất săn sóc được chứ.
“Hì hì, biết ngay là Tuệ Tuệ hiểu mình nhất.” Văn Hinh hơi liếm môi.
Diệp Tuệ ngậm cười, rời đi với anh và em trai, ra cửa mới nói: “Anh, em cảm thấy Văn Hinh thật thú vị nha, đặc biệt có tài, tính cách cũng đặc biệt tốt.”
“Quen được bạn tốt rồi à? Cô ấy là người không tệ.” Diệp Chí Phi nói.
Nếu không phải hôm kia gặp phải Tân Bội ở nhà ga, Diệp Tuệ kiểu gì cũng phải đùa anh cô một chút mới được, có điều cô cảm thấy giờ nói cái này không thích hợp, người ta còn đang nhớ lại mối tình đầu, mình lại đi giới thiệu cô gái khác cho anh ấy không đúng lúc vào lúc này, cái đó không có hoàn toàn trái ngược đã xem như không tồi, căn bản không phải cái trợ lực tốt gì, liền cười nói: “Đúng vậy, em còn chưa từng gặp qua người bạn nào tán gẫu được tốt như vậy.”
Diệp Chí Phi quay đầu nhìn em gái, phát hiện con bé cười đến đặc biệt vui vẻ, đó là vui sướng phát ra từ nội tâm.
Một ngày này bốn anh em bọn họ đi dạo đường Thượng Hạ Cửu, mua quần áo, mua giày, mua các loại đồ chơi mới mẻ, lúc bọn họ thử giày trong một cửa hàng, Doãn Văn quay đầu cái liền thấy tiệm nhạc cụ đối diện, y như chó đụng phải xương vậy ấy, ngay cả đánh tiếng cũng chẳng đánh, trực tiếp oạch một phát xông tới.

Diệp Tuệ kêu ở đằng sau: “Giày này, em không thử?”
Doãn Văn cũng chẳng quay đầu lại, Diệp Chí Phi nói: “Để anh đi trước đi, em ở trong này bồi Tiểu Võ mua giày.”
Doãn Võ cởi giày thể thao trên chân ra: “Quên đi, trước hết không thử, chúng ta cũng đi xem thử đi.”
Diệp Tuệ biết Doãn Văn tâm tâm niệm niệm mà nhớ thương đàn ghi-ta, cô nhìn nhìn Doãn Võ ở bên cạnh: “Tiểu Võ, chị mua đàn ghi-ta cho Tiểu Văn, em muốn cái gì nào?”
Doãn Võ nói: “Em không muốn mua cái gì, em lại không thích nhạc cụ.”
Diệp Tuệ không có cách nào, cô muốn xử lý sự việc cho công bằng, không nặng bên này nhẹ bên kia: “Vậy chốc nữa đàn ghi-ta tốn bao nhiêu tiền, chị cho em bấy nhiêu tiền nhé, chính em muốn mua cái gì liền mua cái đó.”
“Không cần, chị, không thì chị dẫn em đi nhà sách Quảng Châu xem xem, em mua chút sách mình muốn xem.” Doãn Võ vĩnh viễn đều là yêu sách.
Diệp Tuệ cười: “Rồi, chị dẫn em đi mua sách.”
Bọn họ vào tiệm nhạc cụ, Doãn Văn đang ngồi trước một cái đàn piano đàn tấu 《Bà ngoại Bành Hồ Loan》.

Diệp Tuệ chưa từng thấy bộ dáng Doãn Văn đánh đàn, tuy biết thằng bé đã học được gần một năm, khí chất của Doãn Văn khi ngồi trước đàn piano bỗng liền thay đổi, cái loại biểu tình cà lơ phất phơ chẳng hề để ý kia của thằng bé đều chẳng thấy đâu, thay vào đó là một loại trầm tĩnh, ẩn ẩn còn có một chút cao quý thần thánh không thể xâm phạm.

Diệp Tuệ thật sự có chút tiếc nuối rằng giờ phút này trong tay không có cái máy ảnh, không thì đã chụp được bộ dáng Doãn Văn đánh đàn, thật sự là thật tốt đẹp.
Diệp Chí Phi với Doãn Võ hiển nhiên cũng có chút bị chấn động đến, bọn họ nhìn Doãn Văn có chút xa lạ trước mắt, rõ ràng cách bọn họ rất gần, lại cảm giác như cách bọn họ rất xa.
Doãn Văn đàn tấu bài nhạc này xong, người trong tiệm đều không nhịn được mà vỗ tay.

Doãn Văn đứng dậy, không nhịn được mà làm cái mặt quỷ, cái cậu Doãn Văn cà lơ phất phơ kia lại trở lại rồi.
Diệp Chí Phi nói: “Đàn piano bao nhiêu tiền một cái vậy, nếu không quá đắt, anh mua cho em một cái nhé.”
Doãn Văn cười xua tay: “Vẫn là thôi đi.” Trước khi cậu đánh đàn mới nãy đã liếc một cái, một cây đàn piano hơn 4000 đó.
Diệp Tuệ nói: “Vậy mua đàn ghi-ta.”
Đầu năm nay, đàn ghi-ta vẫn là vật phẩm hiếm lạ, như là Nam Tinh thì cũng chả có chỗ mà mua, cũng may mà Quảng Châu có, giá cũng không quá đắt, như sản phẩm trong nước là đàn ghi-ta hiệu Hồng Miên có giá bán là 56 đồng, đàn ghi-ta tốt hơn chút có cái một hai trăm, rồi ba bốn trăm.


Doãn Văn không biết đàn đàn ghi-ta, ôm lấy đàn gảy loạn một hơi, nhân viên tiệm nhạc cụ nâng đàn ghi-ta làm mẫu cho cậu một chút, Doãn Văn lập tức bị hấp dẫn lấy, biết đánh ghi-ta thật là rất soái, Doãn Võ cũng ở một bên xem ngon lành.
Doãn Văn không có mặt mũi để chị mua cái đắt cho cậu, liền nói muốn một cây đàn ghi-ta Hồng Miên, cuối cùng, Diệp Tuệ mua một cây đàn ghi-ta 120 đồng cho cậu dưới sự đề nghị của nhân viên cửa hàng.

Doãn Văn ôm cây đàn ghi-ta màu đỏ, y như ôm cô nàng mình yêu ấy, nhẹ nhàng mà gảy loạn.

Doãn Võ cũng hâm mộ mà duỗi tay đi sờ sờ thân đàn ghi-ta bóng loáng một chút, gảy dây đàn một chút.

Diệp Tuệ lưu ý đến động tác của cậu: “Tiểu Võ, cũng mua cho em một cây nhé.”
Doãn Võ rõ ràng có chút tâm động, nhưng vẫn là cự tuyệt: “Thôi bỏ đi ạ, không cần.

Em không biết ca hát.”
Diệp Chí Phi nói: “Không biết ca hát thì có liên quan gì, biết đánh ghi-ta là được, mua một cây đi.

Về sau em có thể cùng nhau hợp tấu với Doãn Văn.

Đồng chí, lại lấy một cây giống vậy cho tôi.”
Nhân viên cửa hàng hiển nhiên là thật không ngờ được nhà này mua đàn ghi-ta vẫn là mua hai phần, phải nhiều tiền cỡ nào a.

Doãn Võ vội vàng nói: “Không cần cái đó, lấy một cây rẻ chút cho em đi.” Cậu cảm thấy mình chỉ là đàn chơi thôi, không giống với Doãn Văn, cho nên có cây rẻ như vậy là đủ rồi.
Diệp Tuệ cười nói: “Vậy thì lấy một cây hiệu Hồng Miên đi.”
Vì thế, lúc cặp song sinh ra khỏi tiệm nhạc cụ, trên vai mỗi người đều vác một cái hộp đàn ghi-ta màu đen, miễn bàn soái khí cỡ nào, trên mặt Doãn Võ cũng treo lấy tươi cười ngượng ngùng vui sướng.
Hủ tiếu xào bò

Bánh cuốn kiểu Trung

Lòng bò nấu củ cải

Thiêu vị

Canh xương heo hoa bá vương

Còn đây là hoa bá vương, trông cũng đẹp
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.