Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 70: Lựa Chọn





Ngày hôm sau, Diệp Thụy Niên quả nhiên đi bệnh viện làm kiểm tra với Lưu Hiền Anh.

Diệp Tuệ cảm thấy khả năng mang thai khá lớn, Lưu Hiền Anh không có cự tuyệt đi bệnh viện, hơn nữa bà cũng không phải lần đầu tiên mang thai, trong lòng hẳn là đều biết.
Lúc Diệp Tuệ đi mua rau, mua tim heo, nhìn thấy kế bên có bán gà sống, thì lại mua một con gà, nếu như dì Lưu có bầu, liền bồi bổ cho bà, nếu như không có bầu, liền bồi bổ cho mọi người.
Lúc Diệp Thụy Niên với Lưu Hiền Anh trở về, Diệp Tuệ đi đưa canh cho Ngụy Nam, không ở nhà, biểu cảm của hai người họ có chút quái dị, nhìn tụi nhỏ đang ai làm chuyện người nấy muốn nói lại thôi.

Diệp Thụy Niên hỏi Diệp Chí Phi đang đinh đinh đang đang làm giá sách cho Tiểu Vũ Tiểu Tuyết: “Tuệ Tuệ đâu?”
Diệp Chí Phi dừng lại, lau mồ hôi trên cằm một phen: “Thăm Ngụy Nam rồi.”
“Hôm qua không phải đã đi rồi sao?” Diệp Thụy Niên nghe nói chuyện Ngụy Nam bị thương rồi, nhưng ông còn chưa biết chuyện con gái yêu đương với Ngụy Nam.
“Hôm nay đi nữa.” Diệp Chí Phi nói, “Dì không sao đó chứ?”
Diệp Thụy Niên có chút ngượng ngùng khi mở miệng với con cả, liền nói: “Không sao.”
Hôm nay đi bệnh viện làm kiểm tra, quả nhiên là mang thai như Diệp Tuệ đã liệu, thật ra đứa bé này tới rất ngoài ý muốn, bởi vì sau khi Lưu Hiền Anh sinh Tiểu Tuyết xong đã từng đặt vòng, thật không nghĩ tới sẽ còn mang thai, loại tỉ lệ này thật sự quá nhỏ.

Giờ hai ông bà đang sầu đây, ý Lưu Hiền Anh là tuổi lớn rồi, con cái trong nhà lại nhiều, không lo tới nổi, cho nên sẽ không cần đứa bé này, đi đánh đi.


Diệp Thụy Niên thì lại đang do dự, con trong nhà thì nhiều đó, nhưng cũng không phải không nuôi nổi, hai cái gia đình tổ hợp lại với nhau, cứ cảm giác như dùng keo dán lại, tuy nhìn thân mật, nhưng thật ra cũng không có hòa vào cùng với nhau, nếu mà có cái ngoại lực gì, có khả năng vẫn là sẽ tan mất, đến lúc đó ai lo người nấy, nếu mà có con chung, thì có thể trở thành người một nhà chân chính, ông muốn đứa bé này.
Diệp Thụy Niên muốn nghe ý kiến của Diệp Tuệ một chút, dù sao con bé luôn có chủ ý nhất.

Nhưng lại nghĩ đến, nếu Chí Phi với Diệp Tuệ kết hôn sớm, thì lúc này chính mình hẳn cũng đã bồng cháu, cứ cảm thấy ngài ngại ấy, cho nên cũng khó mà mở miệng.
Trong lòng Diệp Tuệ cứ mãi nhớ chuyện này, nhưng đợi mãi đến lúc đi cũng không đụng tới khi bọn họ trở về, chỉ đành đi trước.

Người đưa cơm cho Ngụy Nam giữa trưa nay là Ngụy Hoa, phỏng chừng là đã nghe nói chuyện anh cô yêu đương với Diệp Tuệ từ miệng ba mẹ, nên lúc lại gặp mặt Diệp Tuệ không có cho mặt lạnh giống ngày đó vậy, xem như là làm được lễ phép cơ bản, nhưng muốn nhiệt tình cỡ nào thì còn không thể nói rõ, phỏng chừng trong lòng cô nàng, bạn cô phải thân cận hơn so với Diệp Tuệ nhiều lắm.
Diệp Tuệ cũng không so đo với cô ấy, cô đã quen Ngụy Hoa lãnh đạm với cô, cũng liền chẳng có chờ mong gì.

Giờ ngẫm lại, vì sao lúc trước Ngụy Hoa lại lãnh đạm với cô như vậy, có lẽ là ngay từ đầu đã chẳng có hảo cảm gì, bạn cô ấy thích Ngụy Nam, mà Ngụy Nam lại lựa chọn ở cùng mình, lại về sau Ngụy Nam lại xảy ra chuyện, nên chắc chắn trong lòng Ngụy Hoa phải oán trách mình đến chết, nào có cái sắc mặt gì tốt.

Bây giờ các cô chỉ cần duy trì lễ phép cơ bản là được rồi, Diệp Tuệ không cần lấy lòng em chồng tương lai, dù sao thì ngay cả cha mẹ chồng tương lai cũng thu phục rồi, còn có gì để lo lắng.
Ngụy Hoa như đùa cợt mà nói với Diệp Tuệ: “Chị Diệp Tuệ mỗi ngày đều đến thăm anh em, không bằng về sau chị tới đưa cơm cho anh em đi, em liền không đi.”
“Được thôi, nếu em không muốn đi, vậy để chị đi đi.” Diệp Tuệ cũng không cự tuyệt, chiếu cố Ngụy Nam cô vẫn là không chối từ vất vả.
Ngụy Nam liếc em gái một cái: “Em lười chết được!”
Ngụy Hoa dẩu môi về phía anh trai cô một chút: “Em sáng tạo cơ hội cho các anh ở cùng nhau, anh cần phải cảm tạ em mới đúng nha.”
“Không sao, dù sao em đang nghỉ hè, em chạy thêm hai lượt thôi.” Vẻ mặt Diệp Tuệ ôn hòa.
Ngụy Nam nói: “Vậy vất vả em, buổi tối không cần đến, tối đến ba anh sẽ tới lau người cho anh.”
Diệp Tuệ nghe đến đó thì đặc biệt muốn đùa giỡn anh hai câu, nhưng mà nhìn Ngụy Hoa, vẫn là không nói ra, chỉ nói: “Vậy sáng với trưa em tới đây đưa cơm cho anh nhé.”
Trời nắng nôi đúng giữa trưa đi đưa cơm chẳng phải chuyện thoải mái gì, mặt trời chiếu cho mặt đường nhựa đều có thể dính lấy đế giày, người trên đất dưới mặt trời liền y như thịt nướng vậy, khó trách Ngụy Hoa không muốn đưa cơm.

Ngụy Hoa không muốn đưa, Diệp Tuệ nghĩ chính mình đi đưa cơm kiểu gì cũng tốt hơn để ba mẹ Ngụy Nam mạo hiểm mặt trời chói chang đi đưa cơm, cũng chỉ vất vả có mấy ngày này.
Hôm nay thật ra chưa có thấy cái cô y tá đáng ghét kia, tâm tình Diệp Tuệ tốt hơn nhiều, chờ Ngụy Nam ăn xong cơm trưa, cô liền trở về nhà.

Diệp Thụy Niên đang nấu cơm, thấy cô đã về, nói: “Đã về rồi, chờ một chút là xong rồi, sắp có thể ăn cơm ngay đây.”
Diệp Tuệ có chút ngoài ý muốn, thế mà là ba đang nấu cơm, mà không phải dì Lưu, xem ra là có thật? Cô xem một chút, Lưu Hiền Anh đang ngồi sau quầy hàng quạt gió, Tiểu Tuyết ở một bên đọc sách, trên lầu truyền đến tiếng ghi-ta đàn tấu leng keng thùng thùng, Diệp Chí Phi còn đang đóng giá sách, mọi người đều đang bận chuyện của mình, Diệp Tuệ đi vào nhà bếp, đè thấp giọng hỏi: “Ba, kiểm tra thế nào?”
Diệp Thụy Niên quay đầu nhìn con gái một cái, nhỏ giọng nói: “Là có thật.”
Diệp Tuệ kinh hỉ nói: “Thật à?”
Diệp Thụy Niên có chút khó xử nói: “Con nói làm sao bây giờ, là muốn hay là không muốn?”

“Hả? Vì sao không muốn?” Diệp Tuệ hỏi lại ba.
“Dì con lớn tuổi, nói không muốn, chủ yếu vẫn là cảm thấy nhiều con quá, sợ gánh nặng trong nhà nặng.” Diệp Thụy Niên thở dài.
Diệp Tuệ băng tuyết thông minh: “Ba, ba vẫn là muốn đúng không?”
Diệp Thụy Niên nói: “Nhiều con là thật, nhưng cũng không phải nuôi không nổi, ba tính sang năm bán máy kéo, đổi một chiếc xe tải.

Chỉ là mấy đứa con cảm thấy sao? Có nên muốn hay không?”
Diệp Tuệ nghe đến đó, liền biết ba là hạ quyết tâm muốn nuôi đứa bé này, trước kia bọn họ cũng từng đề cập đi đổi một chiếc xe, Diệp Thụy Niên nghĩ đến phải mượn tiền mua xe, liền chưa từng nhả miệng, ông lái máy kéo, một tháng ít nhất cũng có thể kiếm được hơn 1000, lúc bận còn có thể kiếm được hơn 2000, rất thỏa mãn cái hiện trạng thế này, bây giờ muốn thêm thành viên mới, ý chí chiến đấu của ông lại dâng trào lên, tính toán mua xe tải.
“Vậy sinh đi, bọn con không sao.” Diệp Tuệ cũng có thể nghĩ ra vì sao ba lại muốn đứa bé này, đứa bé này là ràng buộc của hai nhà, có đứa bé này, hai nhà mới chính thức thành người một nhà.
Diệp Thụy Niên cao hứng đứng lên: “Quay đầu lại ba khuyên nhủ dì con.

Chờ thuyết phục cô ấy rồi, con liền đi nói với anh trai và đám em trai em gái con giúp ba nha.”
“Dạ.

Bao trên người con đi.” Diệp Tuệ đáp ứng đầy miệng.

Ba với dì có thể suy xét đến thái độ của bọn họ đã là rất khó có được, đứa bé này sinh ra, nuôi nấng cùng giáo dục cũng không cần bọn họ quan tâm, ba có thể kiếm tiền, bản thân dì Lưu dạy con cũng rất có một bộ, nhìn Tiểu Vũ Tiểu Tuyết là biết liền, cho nên cũng không phải gánh nặng gì gì đó.
Lúc ăn cơm, Diệp Tuệ gắp thịt gà cho Lưu Hiền Anh: “Dì, dì ăn nhiều một chút.” Bình thường, lúc ăn cơm, đồ ăn tốt nhất Lưu Hiền Anh thường thường sẽ chỉ động một hai đũa, tiết kiệm đồ ngon cho mấy đứa nhỏ ăn, chính bà vẫn luôn ăn rất ít, đây đại khái là tấm lòng của tất cả các bà mẹ trong thiên hạ.

Hôm nay Diệp Tuệ chủ động gắp thức ăn cho bà, hi vọng bà ăn nhiều một chút, Lưu Hiền Anh nhìn Diệp Tuệ một cái: “Dì đủ rồi, chính con ăn đi.”
Diệp Tuệ cười với bà: “Dì, hiện tại dì cần bồi bổ nhiều.”
Bà rất nhanh liền hiểu được Diệp Tuệ đã biết việc này, không khỏi có chút ngượng ngùng mà cúi đầu.
Buổi chiều chẳng biết Diệp Thụy Niên thương lượng với Lưu Hiền Anh thế nào, cuối cùng ông nói với Diệp Tuệ là Lưu Hiền Anh đã đồng ý sinh đứa bé này, để cô tìm cơ hội nói cho anh trai và đám em trai em gái.
Buổi tối, lúc Diệp Tuệ với anh em đi bày sạp liền nói việc này ra, phản ứng của mọi người đều rất ngoài ý muốn, Diệp Chí Phi nói: “Thảo nào hôm nay nghe nội dung em nói chuyện với dì cảm giác có chút kỳ kỳ.”
Diệp Tuệ nói: “Chuyện chính là như vầy đó, dì muốn sinh tiểu bảo bảo, mấy đứa có ý kiến gì không?”
Tiểu Tuyết biểu hiện cao hứng nhất: “Có phải em sắp có em trai em gái hay không? Về sau ở trong nhà em liền không phải là nhỏ nhất nữa? Thật tốt quá!”
Biểu cảm của Doãn Văn khoa trương nhất: “Nhà chúng ta có phải có một lão thất nữa?”
Diệp Tuệ gật đầu: “Chỉ sợ là vậy.”
Doãn Võ nhức đầu: “Nhỏ hơn chúng ta nhiều như vậy, sao dẫn nó đi chơi đây nha?”
Tiểu Vũ tri kỷ nhất: “Về sau mẹ lại phải vất vả.”

“Đây là chắc chắn, tuổi dì khá lớn, tuổi này mà sinh con thì đều đặc biệt vất vả, cho nên về sau chúng ta có thể hỗ trợ liền cố gắng giúp nhiều chút.” Diệp Tuệ nói.
Mấy đứa nhỏ đều gật đầu: “Ừm!”
Vấn đề Diệp Chí Phi lo lắng càng thành thục hơn chút: “Trong nhà liệu có cần tìm người đến hỗ trợ không? Một mình dì không xoay sở nổi, vừa phải coi tiệm, vừa phải trông con, còn phải nấu cơm cho mấy đứa nó.”
“Đúng là rất cần, quay đầu lại thương lượng với ba mẹ một chút, tìm một người đáng tin đến coi tiệm.” Diệp Tuệ nói.
Doãn Văn nói: “Nghĩ đến anh chị em nhà chúng ta đã có 7 người, em chỉ muốn cười, thật đồ sộ nha, về sau ai dám bắt nạt chúng ta?”
Tiểu Tuyết nói: “Sáu người cũng rất đồ sộ.

Các anh chị thích em trai hay là em gái?”
Diệp Tuệ nhìn đám em út đang bắt đầu thảo luận giới tính của em bé, cảm thấy Tiểu Thất trong nhà đây về sau chắc chắn gom đủ sủng ái vào một thân, nên cũng không khỏi mà có chút chờ mong đứa bé này đến.
Đêm nay Doãn Văn với Doãn Võ đều cõng ghi-ta ra, một cây đàn ghi-ta vốn cũng đã rất chấn động rồi, hai cây liền càng khoa trương, Doãn Văn vừa đàn vừa hát, lại nổi bật một phen trên chợ đêm, Diệp Tuệ cảm thấy tính cách hơi điên của con người Doãn Văn đây rất có khuôn mẫu siêu sao, tương lai thật có thể nổi tiếng cũng không chừng.

Đương nhiên, đàn ghi-ta cũng mang đến đủ nhân khí cho sạp hàng của bọn họ, đồ bán được đặc biệt mau.
Sau khi Lưu Hiền Anh mang thai liền trở thành đối tượng bảo hộ trọng điểm trong nhà, Diệp Thụy Niên vốn tính trang hoàng vào năm nay, nhưng cũng dừng kế hoạch lại, nghe nói lúc mang thai mà trang hoàng sẽ động đến thai thần, ảnh hưởng thai nhi.

Dù sao phòng ở trong nhà cũng không vội phải dùng, Diệp Chí Phi tạm thời cũng không có đối tượng kết hôn, vậy thì chờ sang năm trang hoàng đi.
Bọn họ còn suy xét đến vấn đề kế hoạch hóa gia đình, hai bên gia đình đều có con, còn không ít nữa, cho nên đứa bé này xem như là siêu sinh, dựa theo chính sách là không được phép sinh ra, nhưng nếu muốn sinh thì không phải không thể được, chỉ cần sinh ra rồi, đến lúc đó giao tiền phạt là xong, cho nên nếu muốn thuận lợi sinh ra, phải trốn kế hoạch hóa gia đình.

Nguyên nhân Lưu Hiền Anh không muốn đứa bé này cũng là đây, bà tuân thủ kỷ pháp cả đời, lúc trước sinh hai cô con gái xong liền nhanh chóng phối hợp chính sách đi đặt vòng, giờ lại phải trốn kế hoạch hóa gia đình, cái khảm trong lòng kia có chút không qua được, cảm thấy có cảm giác có tội.
Diệp Tuệ từng trải qua thời đại quốc gia kế hoạch hóa gia đình, lại đã trải qua thời đại cổ vũ sinh đẻ luôn rồi, cho nên cảm thấy chả có thứ gì gọi là siêu sinh với chả siêu sinh, chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, có thể bồi dưỡng tốt đứa bé, thì xem như đã cống hiến cho quốc gia rồi, đằng nào cũng tốt hơn cái đám chỉ lo sinh chẳng lo dưỡng kia nhiều.

Cô an ủi Lưu Hiền Anh, Lưu Hiền Anh cũng từ từ nghĩ thoáng, quyết định chờ về sau mà bị tới tra, liền đi nhà mẹ trốn một hồi.
Cho nên đứa bé còn chưa sinh ra này ngay từ đầu đã tràn ngập nhân tố chưa biết, cả nhà đều đang khẩn trương cùng mong đợi bé sinh ra.
Ngụy Nam rốt cuộc xuất viện, Diệp Tuệ xem lịch ngày một chút, cách ngày 12 tháng 8 còn có 1 tuần, cô nghĩ hôm đó phải tìm cái lý do gì, để cả ngày đều đi theo anh ấy mới được, lúc này đây cô không muốn anh có bất luận cái sơ xuất gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.