Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 8: Làm Ăn





Ăn cơm chiều xong, Diệp Tuệ gọi đám chị em tới lấy quần áo.

Mọi người thấy quần áo kiểu dáng mới mẻ độc đáo, màu sắc tươi sáng, cảm xúc vui sướng bộc lộ ra ngoài, lúc này đang bắt đầu thử quần áo ngay trong phòng Diệp Tuệ đây, cả đám xí xọn vô cùng, đều hài lòng mười phần, quần áo không đắt, lại đẹp đẽ như vậy, một chị em nói: “Nếu như lần sau đi nữa thì giúp chị mang một bộ giống như Tiểu Ngọc nhé.” Cái cô ấy chỉ là kiểu dáng khác mà Diệp Tuệ chọn kia.
Diệp Tuệ cười nói: “Còn chưa biết có đi hay không đây.

Lần này là đơn vị ba em không có ai đi theo xe, em mới đi theo đó.”
“Nếu đi, nhất định phải nói cho bọn chị biết.”
Tiễn bước chúng chị em, Diệp Tuệ lại đi tặng nước hoa cho Lưu Hiền Anh, chính Diệp Thụy Niên ngại đi, hơn nữa còn dặn con gái ngàn vạn đừng có nói là ông tặng, Diệp Tuệ biết ba sợ, thẹn thùng.

Lưu Hiền Anh tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng mà đều yêu cái đẹp như tuyệt đại bộ phận phụ nữ, thế nên Diệp Tuệ tặng nước hoa bà thích cực kỳ, bôi một chút liền hương thơm ngập mũi, thơm mà không tầm thường, còn có thể đuổi muỗi, thật sự là đặc biệt thực dụng.

Có điều bà cũng biết trên danh nghĩa là Diệp Tuệ tặng bà, nhưng trên thực tế vẫn là Diệp Thụy Niên mua, bằng không thì Diệp Tuệ có tiền từ đâu, nên liền kiên trì đưa tiền cho Diệp Tuệ, Diệp Tuệ nào chịu nhận, một đến một đi chối đẩy thật lâu, thẳng đến khi Doãn Văn đứng ở cửa lớn tiếng gọi cô: “Chị, chị, chị ở đâu?”
Diệp Tuệ nói với Lưu Hiền Anh: “Dì, em con gọi con có việc, con về trước đây.” Nói xong rồi vội vàng đi ra khỏi cách vách, thấy trong nhà có cả đám người đứng đó, có ít nhất là bảy tám người, đều là mấy cậu nhóc choai choai, một đứa trong đó còn xách cái máy ghi âm lên: “Làm sao vậy?”
Doãn Văn nói: “Bạn em nói muốn mua băng từ.

Ba không ở nhà, giờ có thể bán rồi nhỉ?”
Diệp Thụy Niên ăn cơm chiều xong thì ra tìm bạn cũ ôn chuyện, Diệp Tuệ cười cười: “Vậy thì lên lầu xem đi, đến phòng em đi.”
Diệp Tuệ bảo Doãn Văn dẫn người đi phòng cậu, chính cô thì chuyển thùng qua đặt dưới bóng đèn, để ánh sáng càng sáng hơn một ít: “Đều ở chỗ này, mấy đứa xem đi, người muốn mua thì cầm xem, mua rồi lại mở, nếu quả thật là chất lượng có vấn đề thì lại đổi lại.”
Doãn Văn đắc ý nói với mấy đứa bạn: “Có phải là rất nhiều hay không?”

Một thùng băng từ bọc tấm nhựa mỏng phản xạ ra ánh sáng vàng nhạt, phảng phất như một rương đồng vàng tràn đầy, cơ hồ là lóe mù mắt đám nhóc này, trước nay bọn họ chưa từng thấy được nhiều băng từ như vậy, người không mua cũng không nhịn được mà duỗi tay đi kiểm tra, người mua băng từ thì lại cầm bản nào cũng không nỡ buông tay, đều muốn mua, cơ mà lại không đủ tiền, đây thật sự là một lựa chọn khó khăn.
Diệp Tuệ nói: “Mấy đứa mua bản mình muốn nghe nhất trước đã, cũng có thể đổi với nhau mà nghe.”
Một cậu nhóc ngẩng đầu hỏi: “Giờ em không đủ tiền, chỉ có thể mua một bản, chị có thể lưu lại bản này giúp em không? Qua vài ngày nữa em lại đến mua.”
Diệp Tuệ nói: “Em cố gắng sớm chút đi, chị cũng không biết có thể lưu đến lúc đó hay không nữa.

Mấy đứa có thể là mỗi người mua một bản không giống nhau, rồi đổi lại nghe.” Cô nóng lòng đổi tiền mặt, tất nhiên là bán đi càng sớm càng tốt.
Mấy đứa này do dự, chọn lựa hơn hai mươi phút mới nắm định chủ ý, mua tổng cộng 5 bản.

Doãn Văn, Doãn Võ lại triển lãm kèn harmonica với cây sáo của mình, mọi người cực kỳ hâm mộ không thôi, hâm mộ các cậu có bà chị tốt.
Diệp Tuệ cảm thấy bạn của Doãn Văn rất là thích băng từ, bất đắc dĩ là tuổi quá nhỏ, sức mua thấp kém, cô không có nhiều thời gian để tiêu hao dần như vậy, vẫn là bán cho ông chủ tiệm cho thuê sách mới được.

Doãn Võ vừa nghe quyết định của cô liền nóng nảy: “Chậm rãi bán đi, lại không nóng nảy.”
Diệp Tuệ cười khổ nói: “Chị sốt ruột nha, chị đây là mượn tiền người khác để mua băng từ.”
Doãn Văn nói: “Vậy mai lại thử một ngày được chứ? Nếu ngày mai bán không ra thì liền tùy chị xử lý, thế nào.”
Diệp Tuệ đáp ứng: “Được.” Thật sự ra cô không tin ngày mai có thể bán ra được bao nhiêu.
Doãn Văn với Doãn Võ được nghỉ nên cũng liền không gác cửa, buổi tối vẫn chơi điên mãi đến khuya mới về.

Sau khi người mua băng từ đi rồi, mấy cậu lại chạy đi làm tuyên truyền hết cả, tranh thủ để ngày mai bán được nhiều băng từ chút.
Sáng sớm hôm nay, Doãn Văn với Doãn Võ đều không ngủ nướng, sáng sớm đã dậy, chờ đi nhà Đầu To bán băng từ.

Vừa lúc Diệp Thụy Niên nghỉ ngơi ở nhà, ăn bữa sáng xong, Doãn Văn, Doãn Võ không có quăng chén rồi chẳng thấy bóng người như trước đây, mà là ngoan ngoãn ở nhà, Diệp Tuệ bảo Doãn Văn đi rửa chén, tuy rằng cậu phản kháng một chút, nhưng cuối cùng vẫn là đi, thật sự là phá lệ.
Diệp Thụy Niên nói với Doãn Võ: “Tiểu Võ, đến giúp ba cuốn chút thuốc.”
Doãn Võ không có phản đối, đi tới hỗ trợ cuốn thuốc lá.

Diệp Thụy Niên hút thuốc là vì giải lao nâng cao tinh thần lúc lái xe, nhưng mà thuốc lá đắt, chỉ có thể mua thuốc về tự mình cuốn.
Diệp Thụy Niên ngậm một điếu thuốc, hỏi con trai nhỏ: “Thi xong rồi à, được bao nhiêu điểm?”
Doãn Võ nói: “Ngữ văn 72, toán học 81, tiếng Anh 65.”
Diệp Thụy Niên vừa nghe là đều đạt tiêu chuẩn thì cũng không nói gì: “Anh con thì sao?”
Doãn Võ không dám nói cho ông, Diệp Thụy Niên hỏi: “Con không biết?”
Doãn Võ nhanh chóng quay đầu gọi về phía phòng bếp: “Anh hai, ba hỏi thành tích thi cuối kỳ của anh.”
Vừa lúc Diệp Tuệ sấy quần áo về, nghe thấy câu này thì nhanh chóng hỏi: “Đúng rồi, mấy đứa đều lấy được thư thông báo rồi nhỉ, thi thế nào? Có tiến bộ không?” Hôm cô với ba đi Quảng Châu kia vừa lúc là cặp song sinh tham gia thi cuối kỳ, bọn họ đi Quảng Châu một chuyến tốn bốn năm ngày, thư thông báo của trường học hẳn cũng đã phát.
Doãn Võ nói: “Em tiến bộ 4 hạng, hạng 20 cả lớp.”
“Tiểu Văn thì sao?”
Doãn Văn rửa chén sạch rồi đi ra, xoa xoa tay trên quần: “Em cũng tiến bộ, hạng 49 cả lớp.”
Diệp Thụy Niên nói: “Lớp bây tổng cộng bao nhiêu đứa?”
Doãn Văn nói: “53.”
Diệp Thụy Niên vỗ thuốc đang cuốn lên trên bàn: “Mày thằng súc sinh này, hạng mấy đếm ngược, mày còn không biết xấu hổ nói mày tiến bộ! Cha mày lấy tiền đưa mày đến trường học là để ăn cơm hả? Mày cái thùng cơm này!”
Diệp Doãn Văn sợ tới mức rụt bả vai một chút, không dám nhìn ba, cúi đầu, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, sợ ông phát giận.


Diệp Tuệ vừa nghe thì mau lẹ nói: “Ba, mặc kệ Doãn Văn thi hạng mấy, tiến bộ là sự thật, cần phải khen ngợi.”
Diệp Thụy Niên nhìn con gái một cái, hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận đi: “Vậy được rồi, thi được bao nhiêu điểm?”
Doãn Văn cúi đầu nói: “Ngữ văn 38, toán học 18, tiếng Anh 12.”
Diệp Thụy Niên cười lạnh: “Hay thật, cuối cùng chưa ăn trứng ngỗng cho cha mày, tao thấy mày không cần đi học nữa, miễn cho phí tiền cha mày!”
Diệp Tuệ nói: “Ba, nghỉ hè con có thời gian liền bổ túc cho Doãn Văn một chút, tranh thủ để thành tích của nó vượt lên một chút.” Cô trước kia là giáo viên, từng dạy không ít học sinh, học thêm cho Doãn Văn không phải nói chơi, toán văn anh sơ nhất đối với cô mà nói còn không phải việc gì khó.
Doãn Văn cúi đầu, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, cậu mới không muốn học thêm đâu, cũng không thích đọc sách.
Diệp Tuệ biết cặp song sinh còn đang nhớ thương vụ bán băng từ, liền hỏi: “Ba, hôm nay ba không ra ngoài à?”
Giờ Diệp Thụy Niên mới nhớ tới chính sự: “Lát nữa ba phải đi đơn vị, tranh thủ khoản trợ cấp chuyến đi theo xe này cho con, vất vả như vậy, cũng không thể ngay cả tiền công cũng không cho chứ.

Hai đứa bây giúp ba cuốn xong thuốc đi.” Nói rồi thì đội mũ rơm đi ra ngoài.
Doãn Văn thấy ba đi rồi, vội vàng nói: “Chúng ta nhanh đi nhà Đầu To đi, nói không chừng đã có người đang đợi.”
Diệp Tuệ nói: “Gấp cái gì, cuốn xong thuốc trước đã.

Doãn Văn, về sau mỗi ngày làm một tờ bài tập nghỉ hè, chị kiểm tra cho em, không hiểu thì chị giảng cho.

Không được chép của Doãn Võ.”
Vẻ mặt Doãn Văn khổ đại cừu thâm: “Em không muốn học thêm.”
“Có phải giờ em liền không muốn đi học, mỗi ngày đi theo mấy kẻ kia ra lăn lộn, sau đó bị người ta thọc chết ở đầu đường giống Hắc Hầu Tử hay không?” Mấy năm nay, bầu không khí xã hội đặc biệt xấu, trị an rất loạn, các sự kiện trộm cướp ùn ùn ra, có vài thanh niên chờ sắp xếp việc làm gom lại kéo bè kết đảng với nhau, Hắc Hầu Tử là côn đồ có tiếng trên con phố này của bọn họ, hoành hành ngang ngược, lần trước vì tranh địa bàn mà bị thọc chết ở đầu đường, nháo ra phong ba rất lớn.
“Em không có.” Doãn Văn vừa nghe thì rụt cổ một cái, tuy cậu to gan lớn mật, nhưng mà vẫn không nghĩ tới mình sẽ giết người hay là bị người giết.
Diệp Tuệ thở dài, khuyên bảo em trai: “Tiểu Văn, em nghe chị, đi học nhiều chút không có chỗ xấu với em.”
“Nhưng mà dù cho em đi học cũng không thi đậu học lên trên được.” Doãn Văn cảm thấy nếu đã không thi học lên được, có học hay không chả sao cả.
Diệp Tuệ nói: “Đi học cũng không hẳn là vì thi lên, nhưng có thể cho em hiểu càng nhiều tri thức, cho em có đủ năng lực phân biệt đối với sự vật, học nhiều có thể hiểu lẽ, biết chuyện nào là đúng, chuyện nào là sai, chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm.

Em cũng không thể đầu óc đơn giản giống như Hắc Hầu Tử, bị người ta giật dây mấy câu đã liền động đao chém người, cuối cùng bị người chém chết đi chứ?”
Doãn Văn cúi đầu không nói chuyện.

Doãn Võ nhỏ giọng nói: “Anh hai, chị nói có đạo lý, không phải là anh muốn đi tòng quân sao? Tòng quân cũng phải tốt nghiệp sơ trung mới có tư cách.”
Diệp Tuệ nói: “Thế là được rồi, đi học nhiều chỉ có lợi chứ không có chỗ xấu cho em, trước đừng có nghĩ gì khác, học hết sơ trung đi lại nói.” Trước kia, Doãn Văn chưa học xong sơ nhị đã liền bỏ học, lần này tuyệt đối không thể để nó bỏ học nữa.
Thuốc còn chưa cuốn xong, Đầu To đã liền qua tìm Doãn Văn, nói có người đến mua băng từ, ba chị em nhanh chóng làm xong việc, mang theo băng từ đến nhà Đầu To.

Đầu To cũng ở trên con phố này của bọn họ, ba mẹ là vợ chồng công nhân viên, ban ngày không ở nhà, trong nhà cậu ta có thể làm chủ, quan trọng nhất là nhà cậu nhóc này có máy ghi âm, như vậy có thể nghe thử băng từ.
Diệp Tuệ cho rằng đều là trẻ con đến mua băng từ, không nghĩ tới cũng có người trưởng thành, rõ ràng là công lao tuyên truyền của Doãn Văn, bọn họ nghe nói bên này có bán rất nhiều ca khúc lưu hành, cũng qua đây xem, hơn nữa còn ra tay hào phóng, mỗi người đều mua mấy bản, có người còn mua một hơi 10 bản.
Sáng hôm nay, bọn họ bán đi bốn mươi mấy bản băng từ, còn nhiều hơn mong đợi của Diệp Tuệ.

Trong lúc đó Diệp Tuệ cố ý an bài Doãn Văn tính tiền, bởi vì có số lẻ nên sổ sách cũng không dễ tính lắm, tính sai thì có khả năng lỗ tiền, cậu gấp đến độ vò đầu bứt tai, mồ hôi đầy đầu.

Đương nhiên, Diệp Tuệ chỉ là rèn luyện cậu, chính cô còn phải thẩm tra một lần, cuối cùng giáo dục cậu: “Giờ em biết học tập cho tốt quan trọng cỡ nào chưa, không đi học, ngay cả sổ sách cũng không biết tính.” Doãn Văn thành thành thật thật không phản bác, lần đầu tiên thừa nhận đi học hữu dụng.
Giữa trưa, lúc về nhà ăn cơm, có người trực tiếp chạy đến nhà bọn họ: “Nghe nói chỗ mấy người có bán băng từ?”
Diệp Tuệ đang ăn cơm, nghe đối phương hỏi như vậy thì liền nhìn Diệp Tuệ: “Sao lại thế này?”
Diệp Tuệ nhìn ba cô, nói: “Ba, lát nữa con giải thích với ba.” Cô dẫn khách vào nhà lựa băng từ, đối phương mua 4 bản rồi rời khỏi.

Diệp Thụy Niên nhìn theo nam thanh niên mà tóc còn dài hơn cả tóc con gái kia, nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Tuệ: “Nói đi, sao lại thế này?”
Doãn Văn với Doãn Võ đều cúi đầu yên tĩnh và cơm.

Diệp Tuệ nói: “Là như vậy, ba, ông chủ kia không cho con mang nhiều như vậy, con thấy băng từ này rẻ hơn so với chỗ chúng ta rất nhiều, liền tự mình bán lời chút tiền.

Một bản có thể lời được 9 mao đó.”
Diệp Thụy Niên nắm chặt tay rồi lại thả ra, rõ ràng là đang đè nén lửa giận: “Con bảo ba nói con cái gì mới được đây! Con một đứa con gái, cái tốt không học, học cái này làm gì?”
Diệp Tuệ đúng mức nói: “Nhưng mà nhà chúng ta cần tiền mà, anh trai sắp sửa xuất ngũ, anh đến tuổi kết hôn rồi, chúng ta không cần xây nhà sao, bằng không thì ở đâu đây? Chỉ dựa vào tiền lương của một mình ba thôi, cố cho 3 đứa bọn con đi học cũng đã quá cố sức, tiền đâu ra mà xây nhà? Mấy thân thích ở quê chúng ta kia, không vay tiền chúng ta đã không tệ rồi, chả nhẽ còn có thể vay tiền với bọn họ để xây nhà sao? Con cảm thấy con không trộm không cướp, không có gì mất mặt.

Không phải dì Lưu cũng bày quán kiếm tiền sao?”
Diệp Thụy Niên nghe được cái cuối cùng, vô lực nói: “Con không giống với cô ấy, con còn chưa lập gia đình đó, sao có thể làm loại chuyện này, truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh con.”
Diệp Tuệ chẳng hề để ý nói: “Cái này có cái gì, con không sợ.”
“Ba sợ! Về sau con không lập gia đình sao?” Ngữ khí Diệp Thụy Niên nghiêm khắc nói.
Diệp Tuệ có hơi xấu hổ cào mặt một chút: “Nếu mà ghét bỏ điểm ấy của con, vậy đã nói lên rằng không phải nhân duyên của con.

Con cũng không tin dì Lưu đi bày quán buôn bán thì thanh danh bà liền hỏng mất.”
Diệp Thụy Niên cắn chặt răng, nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Còn có bao nhiêu chưa bán?”
Diệp Tuệ nói: “30 bản.”
“Tiền đâu ra mà con mua?” Diệp Thụy Niên hỏi.
“Sinh hoạt phí mà ba cho con.” Cô tuyệt đối không thể nói cho ba là cô dùng tiền anh trai gửi về, bằng không thì phải bị đánh.
“Nhanh chóng xử lý xong cho ba, về sau không được làm loại chuyện này nữa.” Diệp Thụy Niên nói.
Diệp Tuệ “Ừm” một tiếng, cũng không tỏ vẻ đã đáp ứng.

Nếu ba đã biết rồi, thế thì không cần phải che đậy nữa, Diệp Tuệ thoải mái bán ở nhà mình, mỗi lần lấy ra hai ba chục bản, còn lại thì giấu đi không cho Diệp Thụy Niên biết, dù sao thì ông không có việc gì cũng sẽ không vào phòng cô.
Cũng may là tuy thông tin cực kỳ không tiện lợi, nhưng tin tức đường nhỏ truyền miệng của mọi người lại cực kỳ linh thông, rất nhanh, mọi người đều biết nhà Diệp Tuệ có bán băng từ, các hàng xóm láng giềng đều chạy tới mua băng từ, cũng báo cho bạn với bạn của bạn biết, chưa đầy ba ngày, 200 bản băng từ đã bán sạch, buôn bán lời được cỡ 180 đồng.

Diệp Thụy Niên lái xe chạy đi tỉnh thành một chuyến, có thể vừa đi vừa về trong ngày, Diệp Tuệ liền không đi theo.

Tối đó cô lấy 150 nguyên anh cả gửi về ra, giao cho ba, nói dối là hôm nay nhận được.

Diệp Thụy Niên nhìn thư với tiền, tuy có chút hoài nghi vì sao Diệp Tuệ lại đại diện ông đi lấy tiền, nhưng mà không có hỏi kỹ, Diệp Tuệ không khỏi thầm nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã lừa gạt cho qua được vụ này, tảng đá lớn trong lòng cũng thả xuống..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.