Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 95: Định Cấp





Lúc chia khối tự nhiên xã hội, Doãn Văn không thể nghi ngờ là chọn khối xã hội, cậu chàng cũng chỉ có thể chọn khoa xã hội, dù sao thì lý hóa sớm đã bị cậu buông tha rồi, thật ra thì dù cho có học khoa xã hội, thi đại học với cậu cũng là một thành tựu phi thường khó có thể đạt được.

Năm trước, vào lần tụ họp nhỏ ở nhà thầy Quách ấy làm cậu xúc động không nhỏ, đối với Học viện Âm nhạc là hướng tới không thôi, nhưng mà Học viện Âm nhạc của Bắc Kinh không phải muốn lên là lên.

Diệp Tuệ trừ bỏ cổ vũ cậu giao tranh một phen, thì cũng chả có cách nào khác.
Doãn Võ cuối cùng cũng lựa chọn khoa xã hội.

Diệp Tuệ biết được tin này rồi thì cười khổ một chút, ba ông con trai trong nhà, cuối cùng phương hướng lựa chọn đều thiên về văn nghệ, mà con gái trong nhà đều thiên về ngành kỹ thuật, Tiểu Vũ đã định học khoa học tự nhiên, Tiểu Tuyết thì tuy còn chưa tồn tại vấn đề chọn khối, nhưng con bé rõ ràng cũng giỏi ở mảng tư duy logic này.
Có điều Diệp Tuệ không có can thiệp lựa chọn của Doãn Võ, học khối xã hội cũng chẳng có gì không tốt, mấu chốt mà chính mình thích, Doãn Võ vẫn luôn thích đọc sách, hứng thú nồng hậu với tri thức văn sử, sẽ học khối xã hội cũng rất bình thường.

Cái Diệp Tuệ lo lắng là liệu có phải cậu vì yêu đương mà ảnh hưởng thành tích học tập hay không, cho nên còn cần yên tĩnh quan sát một đoạn thời gian, rồi lại xác định có cần tìm cậu chàng nói chuyện không.
Sau khi thành tích thi cuối kỳ ra, thành tích của Doãn Võ lại bình thường, lại về top 5 của lớp, xem ra yêu đương cũng không ảnh hưởng cậu chàng học tập.

Nhưng mà chủ nhiệm lớp của cậu tới cửa khuyên lơn, hi vọng người nhà khuyên Doãn Võ học khoa học tự nhiên.

Diệp Thụy Niên đối với tương lai Doãn Võ làm nghề gì là đều chẳng yêu cầu, ông cảm thấy chỉ cần có thể thi đại học là được, Diệp Tuệ tỏ vẻ tôn trọng lựa chọn của em trai, vẫn là đi đường mình chọn thì tương lai mới sẽ không hối hận.


Thầy tuy tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể tôn trọng lựa chọn của Doãn Võ.
Cuộc thi định cấp cờ vây năm nay cử hành ở Vũ Hán, thời gian là ngày 15 tháng 7, Diệp Tuệ vừa thấy địa điểm cùng thời gian này, thì liền không khỏi nhức đầu, Vũ Hán là cái lò lửa lớn, thời tiết này đi Vũ Hán, chẳng khác gì cho người ta vào lò lửa nướng khô! Thời gian cũng là tương đối gấp gáp, trường của Diệp Tuệ là hôm 12 mới thi cuối kỳ xong, Tiểu Tuyết là ngày 10 xin nghỉ, cho nên vừa thi xong thì nhất định phải chạy tới Vũ Hán thi đấu ngay lập tức.
Diệp Tuệ lo lắng thời tiết quá nóng, sẽ ảnh hưởng Tiểu Tuyết phát huy bình thường.

Kết quả Tiểu Tuyết bình tĩnh hơn cô: “Người khác cũng nóng y chang, mọi người đều là công bằng.” Diệp Tuệ thấy Tiểu Tuyết như vậy, không khỏi cười, cảm thấy lần này con bé chắc chắn có thể qua.
Cho nên vừa thi cuối kỳ xong, Diệp Tuệ liền ngựa không dừng vó chạy tới Vũ Hán với Tiểu Tuyết.

Tuy đều là phía nam, nhưng mùa hè ở Nam Tinh thật chưa từng nóng như Vũ Hán vậy, nóng của Vũ Hán là oi bức, hơi ẩm nặng, nhiệt độ cao, người phảng phất như bị cho vào phòng tắm hơi ý, hơn nữa, ban ngày hay buổi tối là một dạng cả, cả người mồ hôi đầm đìa dính nhớp, tuyệt không nhẹ nhàng khoan khoái, đặc biệt khó chịu.

Diệp Tuệ vừa tới Vũ Hán liền bị cảm nắng, Tiểu Tuyết ngược lại là còn tốt, Diệp Tuệ đặc biệt sợ cảm mạo của mình lây cho Tiểu Tuyết, nên nhanh chóng mở một cái phòng khác, đừng có để làm bạn không làm được, đổ lại còn kéo chân sau của Tiểu Tuyết, cô liền không cách nào tha thứ chính mình.
Nhưng mà Tiểu Tuyết lại an ủi ngược lại cô: “Chị Tuệ, thật xin lỗi, để chị chịu khổ rồi.

Em tranh thủ định cấp lần này, không phiền toái chị cứ chạy tới chạy lui chịu tội với em hoài.”
Lời này làm Diệp Tuệ cảm động ghê gớm, đứa bé Tiểu Tuyết này quả thật quá hiểu chuyện: “Lần này Tiểu Tuyết nhất định có thể qua.

Chị chịu chút khổ đó không tính là gì, em an tâm chơi cờ là được rồi.”
Làm Diệp Tuệ cảm thấy may mắn là, sân bãi thi đấu định ở quán cơm Tình Xuyên, đây là một trong những khách sạn tốt nhất Vũ Hán, quan trọng nhất là trong khách sạn có điều hòa! Lúc Tiểu Tuyết thi đấu liền không cần phải tắm hơi.
Từ sau khi Nhiếp Vệ Bình ngăn cơn sóng dữ thu hoạch được thắng lợi với danh tướng Nhật Bản trong cuộc thi cờ vây Trung Nhật, lực ảnh hưởng của cờ vây trong nước như là mặt trời ban trưa, cho nên người tới tham gia thi đấu năm nay liền càng nhiều, người dự thi nhiều, ngược lại cũng không phải chuyện xấu, đây có khả năng ý nghĩa cho chênh lệch trình độ không đều, cơ hội thắng lớn hơn nữa.

Năm nay vẫn tiếp tục sử dụng chế độ thi như năm trước, 8 ván thắng được 6 thì thành công định cấp, áp dụng hình thức rút thăm ngẫu nhiên.
Tiểu Tuyết rút thăm xong, đối thủ thứ nhất chính là Thường Hạo, Diệp Tuệ vừa nghe, thì thầm nghĩ không ổn, cho dù không biết chơi cờ vây, nhưng cũng có nghe qua đại danh của Thường Hạo, cậu là thần đồng cờ vây trứ danh, từng lấy quán quân thế giới, trận mở đầu của Tiểu Tuyết chỉ sợ sẽ không quá lý tưởng.

Có điều cô cũng không có nói Thường Hạo lợi hại cỡ nào với Tiểu Tuyết, miễn cho gia tăng gánh nặng tâm lý cho con bé.
Ván cờ thứ nhất, Tiểu Tuyết quả nhiên bại trận, điều này làm cho Tiểu Tuyết chí nhất định phải định cấp nhận lấy đả kích không nhỏ.

Diệp Tuệ có chút đau lòng cô bé, nhanh chóng khuyên bảo cô bé: “Chị từng nghe nói về Thường Hạo, cậu ấy là đối thủ cạnh tranh có lực lượng mạnh nhất trong lứa thi sơ cấp này, cho nên em không cần thiết so đo trận đấu này, bình phục tâm thái lại, đánh trận đấu sau tốt vào.”
Tiểu Tuyết gật gật đầu, tỉ mỉ mà bày bàn, cùng nhau nghiên cứu cách đánh của Thường Hạo với thầy Vương, quả nhiên giọt nước không lọt, phi thường nghiêm cẩn, Tiểu Tuyết cảm thấy mình bại bởi Thường Hạo cũng không oan, đối thủ thật sự quá lợi hại.
Tiểu Tuyết vực dậy tinh thần để ứng phó trận đấu kế tiếp, tiếp theo Tiểu Tuyết gặp phải lực cản không lớn, thắng liên tục 5 trận, chỉ cần lại thắng ván nữa, có thể thuận lợi định cấp.

Diệp Tuệ còn có chút lo lắng cô bé sẽ còn bóng ma tâm lý năm ngoái, trận đấu thứ 7 sẽ xuất hiện khúc chiết, có điều rất hiển nhiên, Tiểu Tuyết đã không phải Tiểu Tuyết năm trước, bất luận là từ thực lực hay là từ tố chất tâm lý, cô bé đều tiến bộ rất nhiều, cô bé thuận lợi lấy được ván thứ 7, thành công định cấp.
Lúc Tiểu Tuyết đi ra, ôm lấy eo Diệp Tuệ thống khoái mà khóc một trận trong lòng cô, một năm này vất vả cỡ nào chỉ có chính Tiểu Tuyết có thể thể hội thôi.

Diệp Tuệ cũng rơi lệ, cô đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt: “Tiểu Tuyết, chúc mừng em, cuối cùng được như nguyện!”
Trận đấu thứ 8 Tiểu Tuyết có thắng hay không cũng không sao, có điều thầy Vương vẫn là đề nghị cô bé đánh cho tốt vào, bởi vì cái này liên quan đến thành tích của cô bé, thành tích tốt, còn có hi vọng tiến vào đội thiếu niên quốc gia để tập huấn, không thì chỉ có thể vào đội tỉnh, chênh lệch giữa đội quốc gia cùng đội tỉnh là khá rõ ràng.

Cho nên Tiểu Tuyết lại lên tinh thần đánh một ván cuối cùng, cuối cùng kết quả là thắng 7 thua 1, Thường Hạo cũng cũng thành công định cấp trong cuộc thi định cấp lần này.

Vào hôm cuộc thi sơ cấp kết thúc này, Tiểu Tuyết được trao tặng giấy chứng nhận đẳng cấp cùng giấy chứng nhận vận động viên cấp 1 của quốc gia, được các thầy của kỳ viện Trung Quốc tuyên bố tiến vào đội thiếu niên quốc gia tập huấn ngay tại chỗ, giữa tháng 8 đi Bắc Kinh báo danh.

Cái này có nghĩa, về sau Tiểu Tuyết liền chính thức bước trên con đường kỳ thủ chuyên nghiệp.
Diệp Tuệ mừng thay em gái rồi cùng lúc cũng có chút phiền muộn, Tiểu Tuyết đi Bắc Kinh học cờ, người nhà không có khả năng đi cùng với con bé nữa, nghĩ đến về sau cô bé liền phải sinh hoạt một mình ở Bắc Kinh, liền không khỏi có chút không yên lòng.

Nhưng mà Tiểu Tuyết hiển nhiên là rất hưng phấn, đây là cái cô bé tha thiết ước mơ, cuối cùng có thể làm một kỳ thủ chuyên nghiệp.

Diệp Tuệ chỉ hy vọng con bé có thể tìm được vui vẻ trong bàn cờ, tương lai cho dù giải ngũ, cũng có thể làm chuyện mình thích.
Tiểu Tuyết trở về tới khen ngợi, cả nhà đều cảm thấy mừng thay cô bé.

Chỉ có Lưu Hiền Anh có lo lắng của người mẹ, sợ Tiểu Tuyết chịu khổ ở Bắc Kinh, từ nhỏ con bé liền chưa từng rời khỏi nhà, nhỏ như vậy đã liền phải xa xứ, sinh hoạt ở một nơi rét lạnh như phương Bắc vậy, ăn cũng ăn không quen, nào có thể làm người ta yên tâm được? Nhưng mà trong nhà cũng không chỉ mình con bé là con, bà cũng không thể đi Bắc Kinh sống với Tiểu Tuyết được.

Nghĩ đến Tiểu Tuyết phải rời khỏi nhà, bà liền không nhịn được mà vụng trộm lau nước mắt.
Diệp Tuệ an ủi dì, nói bây giờ Ngụy Nam còn đang học ở Bắc Kinh, để anh ấy bớt chút thời gian đi xem chừng Tiểu Tuyết.

Lưu Hiền Anh vừa nghĩ tới liền thấy an ủi không ít, ít nhất không phải là một mình Tiểu Tuyết ở Bắc Kinh, chờ con bé thích ứng rồi thì tốt thôi.
Nghỉ hè năm nay Ngụy Nam không về, trường học có an bài nhiệm vụ.

Diệp Tuệ tính vào tháng 8 lúc đưa Tiểu Tuyết đi Bắc Kinh thì thuận tiện đi thăm anh ấy.
Diệp Tuệ phát hiện cái hè này của mình thật sự là đặc biệt bận rộn, cô còn tính đi Quảng Châu một chuyến, xem xem tình huống của anh cả với Văn Hinh.

Hè năm nay Diệp Chí Phi không về, chỉ có vào lúc tháng 6 đưa một đám vải cùng hàng may sẵn về, không đợi bán xong đã đi, trong khoảng thời gian này chẳng biết đang bận cái gì.
Diệp Tuệ chuẩn bị đi Quảng Châu một chuyến trước lúc đi Bắc Kinh, cô đi ra ngoài một mình không quá tiện, tính gọi Doãn Võ đi cùng mình, bởi vì nghỉ đông năm ngoái mang Doãn Văn đi Bắc Kinh rồi, nên lần này đi Quảng Châu xem như bồi thường cậu chàng.

Kết quả còn chưa có nói với cậu, cậu với Doãn Văn đã liền xảy ra chuyện.
Nghỉ hè này, Doãn Văn Doãn Võ đặc biệt bận, hai cậu luôn đi sớm về trễ, nói là luyện tập với bạn bè, thật ra là đi sàn nhảy ca hát.

Mấy năm nay phòng ghi hình, phòng bi da với sàn nhảy xuất hiện tại các nơi trên cả nước giống như măng mọc sau mưa vậy, thành phố Nam Tinh liền nhú lên mấy nhà, nhanh chóng thổi quét cả thành, nhảy disco cơ hồ trở thành chỗ ăn chơi hưu nhàn thời thượng nhất của người trẻ tuổi.

Doãn Văn Doãn Võ thì bình thường rất ít đi mấy chỗ đó, bởi vì Diệp Tuệ cưỡng chế bắt các cậu không được đi nhảy disco, trừ phi đủ 18 tuổi.

Lần này là đám bạn chơi nhạc mà Doãn Văn quen kia nói trong sàn nhảy có sân khấu nhỏ, bọn họ có thể đi bên kia biểu diễn, đàn hát ca khúc mình thích.
Sân khấu đối với đứa trẻ nhiệt tình yêu thương âm nhạc như Doãn Văn mà nói là có sức hấp dẫn trí mạng, cậu do dự hồi lâu, vẫn là không tiếc đi vi phạm mệnh lệnh của chị mà đi sàn nhảy ca hát.
Trong sàn nhảy là cái nơi hỗn loạn nhất, tràn ngập cồn, bạo lực, tình dục, thậm chí còn có vài thứ trái pháp luật ở bên trong nữa.


Doãn Văn với Doãn Võ xem như có chừng mực, trừ bỏ ca hát cùng khiêu vũ, cái khác đều không dám dính.

Nhưng có một số việc không phải mi không muốn dính liền không dính tới, mi không đi tìm phiền toái, phiền toái tự nhiên sẽ tìm đến mi.

Lúc này đây, Doãn Văn với Doãn Võ hát ở sàn nhảy xong, đang chuẩn bị chạy vào trong sàn nhảy nhảy disco hưu nhàn một chút, thì Doãn Võ bị người vòng lấy cổ, nói: “Hầy, tiểu tử mày cũng ở đây à.”
Doãn Võ xoay đầu, trông thấy một gã say khướt đang vòng trên cổ mình, đây là con trai của cô, Vương Siêu: “Là anh à, gì hả?”
Doãn Văn cũng nhìn thấy Vương Siêu, cậu đối với Vương Siêu nhưng là chả có hảo cảm gì, bởi vì bà cô kia rất khó ưa, ông anh họ này từ nhỏ đã liền tự thấy tài trí hơn người, yêu vênh váo hất hàm sai khiến với anh em bọn họ, đem bọn họ làm hai đứa tiểu đệ mà sai sử: “A, đây không phải Vương Siêu sao? Sao anh cũng ở đây?”
Vương Siêu cười hề hề: “Đi, tao dẫn mấy đứa bay đi chơi một vài thứ hay.” Nói xong liền ôm lấy cổ bọn họ mang bọn họ tới bên sàn.
Doãn Văn Doãn Võ đều cao hơn Vương Siêu, các cậu bị ghìm đến không thoải mái, liền tránh cánh tay tên kia ra: “Làm gì hả, có chuyện nói đàng hoàng.”
Vương Siêu nói: “Mời bọn mày uống rượu.”
“Bọn tôi không uống rượu.” Doãn Võ nói.
“Tới chỗ này chơi nên uống rượu, còn bia, hăng hái cỡ nào, mày ở chỗ khác đều không uống được.” Vương Siêu nói.
“Không có hứng thú!” Doãn Văn nói, “Rốt cuộc muốn làm gì hả? Có lời nói thẳng.” Cậu nhưng là không thấy Vương Siêu sẽ hảo tâm như vậy, sẽ mời cậu uống rượu.
Vương Siêu nấc rượu một cái, nói: “Không sao đâu, chỉ là bữa nay ra ngoài không mang tiền, trên người hai đứa mày chắc chắn có tiền, mượn tiền hai bọn mày tới xài chút, trả tiền giúp tao đi.”
“Bọn tao cũng không có tiền.” Doãn Văn cùng Doãn Võ quay đầu bước đi, biết ngay là không có chuyện tốt, kết quả bị Vương Siêu kéo lại ghi-ta trên vai: “Không có tiền cũng không sao, thứ này giá trị không ít tiền đi, cho tao mượn một cây là được.”
Trong tay thằng đó vừa khéo là kéo lấy ghi-ta của Doãn Văn, Doãn Văn đối với ghi-ta của cậu là bảo bối đến không được, vừa thấy đối phương cướp đàn ghi-ta của cậu, liền phát hỏa: “Buông ra cho tao! Dựa vào cái gì mà cho mày hả, tao nợ mày à?”
“Chúng ta là thân thích, giúp một việc thì như nào, bằng không mày cho tao 20 đồng tiền, không thì liền lưu đàn ghi-ta lại.” Vương Siêu nói.
Doãn Văn giận dữ, đẩy Vương Siêu ra một phen: “Cút!”
Vương Siêu lại lôi đàn ghi-ta trên vai Doãn Văn xuống, nhưng mà ghi-ta cầm không chắc, đánh rơi trên đất, nhưng là làm Doãn Văn đau lòng hỏng rồi, cậu bóp lấy Vương Siêu: “Mày bồi đàn ghi-ta cho tao!”
Bạn Vương Siêu vọt lên: “Làm gì, làm gì? Muốn đánh nhau phải không?”
Doãn Võ nhanh chóng xoay người lại nhặt ghi-ta của Doãn Văn lên, trường hợp chả biết sao liền không khống chế được, có một kẻ dùng sức dẫm trên đàn ghi-ta của Doãn Văn, thùng đàn gãy.

Doãn Văn như con hổ nổi điên, rít gào đánh lên với đám người của Vương Siêu kia.

Anh em đánh nhau, Doãn Võ đương nhiên cũng phải đi hỗ trợ, bạn của Doãn Văn cũng tham dự vào.

Trong hỗn loạn, hai cây đàn ghi-ta đều bị bạn của Vương Siêu cướp qua đập hư, bọn họ đả thương người khác, cũng bị đả thương.
Vào lúc Diệp Tuệ biết đến, các cậu đã ở đồn công an..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.