Lại Thấy Trăng Soi Sáng Người Xưa - Phong Nhàn

Chương 7: Chương 7




Tin tức quả thật lan đến tai công chúa nhanh hơn ta tưởng.
Ta và Nguyên Hoài vừa dạo phố về, đêm đó, công chúa đã tìm đến tận phòng bếp.
Tay ta đang mổ lợn, ngẩng đầu liếc nhìn nàng.
Công chúa vẫn giữ nguyên vẻ mặt cao ngạo đó, bên cạnh nàng, vẫn là tên thị vệ năm nào.
Khuôn mặt đầy sẹo của hắn, ta đời này cũng chẳng thể nào quên.
Ngày đại hôn năm ấy, kẻ đã hạ sát bốn thị vệ của Dung phủ, cướp Dung Lang đi chính là hắn.
Sau này, kẻ đã trói ta ném vào phủ công chúa không ai khác cũng chính là hắn.
Ba năm trước, kẻ đã vứt bỏ t.h.i t.h.ể Dung Lang nơi hoang vu, mặc cho chó hoang gặm nhấm cũng chính là hắn.
Ta đã phải chiến đấu với bầy chó hoang đến mình đầy máu, mới có thể giành lại được nửa thân xác của Dung Lang từ miệng chúng.
Kể từ đó, ta có thể mổ lợn mà không hề biến sắc.
Dường như bị cảnh tượng m.á.u me trước mắt làm cho kinh hãi, giọng điệu của công chúa không còn ngông cuồng như trước nữa.
"Vì sao nửa đêm lại mổ lợn?" công chúa hỏi.

“Hôm nay đi chợ vừa mua thêm đao, nhịn không được, muốn thử một chút.” Ta lau m.á.u heo b.ắ.n lên mặt, nửa khuôn mặt đều là màu m.á.u heo.
Công chúa xuyên qua mái tóc rối bù của ta, nheo mắt nhìn ta: “Dáng vẻ của ngươi có chút quen mắt.”
Tay ta thành thạo lột da heo, tự giễu nói: “Kẻ ti tiện như ta, làm sao có cơ hội được gặp công chúa.

Công chúa thấy ta quen mắt, đại khái là vì những kẻ dân đen thấp hèn đều có dung mạo và khí chất giống nhau.”
Công chúa gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Ta đem con heo đã lột da đặt lên thớt, bắt đầu lọc xương.
Công chúa lặng lẽ lùi về sau một bước, rồi hỏi: "Nghe nói hôm nay Nguyên tiểu tướng quân dẫn ngươi đi dạo phố, mua rất nhiều thứ?"
Ta cười lớn đáp: "Công chúa đã biết rồi sao? Công chúa vừa đến, tướng quân liền ăn diện chỉnh tề, đi khắp nơi mua sắm.

Tướng quân nói, ngài ấy từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với nữ nhi, không biết các nàng thích gì, nên mới rủ Tam Nương đi cùng, giúp ngài ấy chọn lựa."
"Nguyên tiểu tướng quân đúng là người ngoài lạnh trong nóng.

Nhìn túi y phục, trang sức kia mà xem, toàn là màu hồng cánh sen, cũng không biết là mua cho ai.

Chẳng lẽ là mua cho bà mổ lợn này sao?"
Công chúa cười ngặt nghẽo: "Đương nhiên không phải là ngươi rồi."
Ta hất hàm về một bên: "Kia kìa, còn có cả món sữa hạnh nhân do chính tay ngài Tướng quân mua, nghe đồn là vị thanh ngọt lắm.

Kẻ hèn mọn như ta nào có phúc phận mà thưởng thức cái vị ngọt thanh pha chút đắng ấy, nhân sinh đã đủ đắng cay rồi.


Ta chỉ thích vị ngọt thuần khiết, ngọt như mật ong thôi."
Công chúa kiêu hãnh đáp: "Ấy mới là khẩu vị ta ưa thích."
Rồi nàng quay sang tên mặt sẹo: "Đem lại cho ta nếm thử."
Tên mặt sẹo bưng bát lên, lấy ra một chiếc thìa bạc đặt vào bát, cẩn thận xem xét một hồi, rồi mới đưa đến tay công chúa.
Công chúa cầm thìa bạc, múc một thìa cho vào miệng.
Nàng khẽ nhíu mày, rồi lại nếm thêm một miếng nữa.
"Mùi vị gì đây? Chẳng giống hạnh nhân chút nào."
Ta ngẩng đầu lên nhìn, kinh hãi kêu lên: "Sao lại dâng cho công chúa bát này? Bát bên cạnh mới là sữa hạnh nhân, còn bát này là đồ ăn thừa của con heo kia, nước vo gạo trộn với nước phân, là cơm tiễn đưa cho heo ăn trước khi bị giết!"
Công chúa phẫn nộ đến cực điểm, giơ tay ném bát xuống đất: "Tên nô tài to gan!"
Khuôn mặt đầy sẹo kia trong nháy mắt tái xanh, "bịch" một tiếng quỳ trên mảnh vỡ của bát, đầu đập xuống đất vang như sấm: "Nô tài không cố ý, xin công chúa tha cho nô tài một mạng!"
Từ khi nào mà Công chúa Hoa Dương lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy, một đôi mắt giận dữ mở to đến mức như muốn rỉ máu: "Chém cái đầu chó của tên nô tài này cho ta!"
Tay ta nâng con d.a.o đồ tể còn vương hơi ấm, thong thả bước tới: "Để ta, con heo vừa rồi chưa đủ thỏa mãn cơn khát m.á.u của ta."
Một tay kìm chặt cằm, ta ép hắn ngẩng mặt lên.
Hắn nhìn rõ ta, vẻ kinh hoàng hiện rõ trong mắt.


"Là..."
Lưỡi d.a.o đồ tể loáng một cái, cắt đứt cuống họng hắn.
Máu phun ra như suối, hắn trừng mắt nhìn ta trong thống khổ, sợ hãi, kinh hoàng, hối hận, nhưng không thể thốt nên lời.
Ta cười lạnh: "Kẻ không biết trời cao đất dày, vứt xác cho chó hoang là vừa."
Công chúa phất tay: "Khiêng đi! Nhìn thấy mà bực mình!"
Lũ gia nhân còn lại nhanh nhẹn khiêng tên mặt sẹo đi, thẳng hướng bãi tha ma.
Ta nhìn vết m.á.u loang trên đất, nhẩm tính lực đạo, vừa đủ để hắn tỉnh táo mà chịu đựng lũ chó hoang xâu xé, đau đớn đến c.h.ế.t mà không thể chống cự.
Công chúa súc miệng xong, vẫn ngồi đó hậm hực.
Ta rửa tay sạch sẽ, vuốt lại vạt áo cho nàng: "Công chúa có muốn tìm chút thú vui không?"
Công chúa dường như chẳng mặn mà: "Còn gì có thể khiến ta vui được nữa."
Ta ghé tai nàng, thì thầm: "Ta đưa công chúa đi xem Nguyên tiểu tướng quân tắm."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.