Lại Trầm Luân Lần Nữa

Chương 24: Có tấm lòng mới quan trọng hơn



Bữa trưa hôm nay, Cố Noãn Phong ăn giống như ngồi cáp treo.

Diệp Thanh Thành "Thông cảm" nàng "nóng trong người", dặn dò nhân viên phục vụ chuẩn bị một phần món ăn thanh đạm, nghe tên mấy món ăn kia, cái gì mà khổ qua xào, tôm khô đậu hủ, canh bí đao linh tinh, nàng nghe liền nhức đầu, bữa ăn trưa giữa ngày, không có món ăn mặn nào, ít nhất cũng phải rán ít trứng chứ?

"Diệp viện trưởng? Hôm nay mấy món ăn có vẻ quá bình thường, hay là thêm món gà xé cay đi?"

Cố Noãn Phong là tuyệt đối đồng ý, ngươi xem, ngay cả nhân viên phục vụ người ta cũng nhìn không được.

"Noãn Phong, nếu như em không sợ bị nhiệt, thì chúng ta liền gọi thêm hai món ăn mặn đi?" Diệp Thanh Thành mặt nửa che tại đằng sau thực đơn, mơ hồ có chút vui vẻ, "Hình nhe tôm kho đậu hủ cũng được coi là món ăn mặn đúng không?"

Nhân viên phục vụ buồn cười nói: "Coi như là món ăn mặn."

Để cho ta đi chết đi, nhiệt nóng cái gì? Ta sớm đã không có, cho dù có còn không phải là bởi vì ngươi gây ra? Còn tôm kho đậu hủ? Nhưng mà trở ngại có những người khác ở đây, vẫn nên giữ dáng vẻ của thục nữ: "Nếu không đổi lại thành rong biển chưng thịt?"

Ánh mắt Diệp Thanh Thành dán chặt vào trên thực đơn: "Vậy thì tôm kho đậu hủ, nhớ chọn tôm bự, thêm rong biển chưng thịt, canh bí đao."

Cố Noãn Phong lấy tay bóp chặt cạnh bàn, người này khi dễ đến nghiện tồi, đây là lần thứ ba trong hôm nay, đợi tí nữa món ăn đưa lên đây ngươi chờ xem.

Về sau nàng tuyệt đối ăn rất vui vẻ, một chiếc đũa bị nàng cố ý dính nước bọt của mình vào lần lượt "Gia công" từng con tôm cùng mỗi một một miếng thịt, đều trung thành đợi tại trong mâm chờ đợi để được dâng hiến cho chủ nhân của bọn họ, nhìn qua Diệp Thanh Thành chỉ đảo quanh ở đậu hủ với canh bí đao, trong lòng vẫn rất thoải mái, không ý thức lại đem tôm cùng thịt toàn bộ ăn vào trong bụng.

Diệp Thanh Thành thu hết toàn bộ hành động trẻ con của Cố Noãn Phong vào trong mắt, trong lòng tự giác mỉm cười, chiếu theo lượng ăn như vậy, thịt mấy ngày trước bị gầy đi lập tức lại sẽ trở lại.

Ăn cơm trưa xong, Diệp Thanh Thành thói quen đi bãi đậu xe lấy xe, đưa nàng trở về đi làm trước.

Cố Noãn Phong thừa dịp Diệp Thanh Thành đi ở phía trước, một người hướng bệnh viện phương hướng chạy chậm, khi nàng đang đắc ý, lại bị một bàn tay mạnh mẽ níu lại, xoay tròn một khiến cái nàng tiến đụng vào lồng ngực người nào đó.

"Muốn vụng trộm một mình chạy đi đâu? Không sợ buổi chiều đi làm trễ?"

"Buổi chiều em đã xin nghỉ." Cố Noãn Phong xoa mũi, hô khí. Lồng ngực của hắn quá rắn chắc, đụng phải cái mũi của nàng có điểm đau.

"Cũng không nói sớm." Diệp Thanh Thành nhìn thấy nàng đỏ lên mũi nhăn nhíu mi, lôi kéo tay của nàng tiếp tục đi về phía trước, "Sớm biết thế, vừa rồi cũng không cần vội vàng ăn như vậy đi ra, ăn xong rồi có thể để em nghỉ ngơi một chút, xuôi xuôi cơm."

"Xe của anh thì sao?" Xe của hắn còn dừng ở bãi đậu xe của nhà hàng đây.

"Nếu đã không vội, vậy thì chúng ta liền đi bộ đi, vừa vặn trợ giúp cho tiêu hóa. Còn xe thì buổi tối tới lại lấy."

Hắn dừng bước lại, ánh mắt hàm tình mạch mạch quấn quanh tại trên người Cố Noãn Phong, bất chấp trên đường cái người đến người đi, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi hồng diễm diễm của nàng: "Noãn Phong, để cho anh cứ hạnh phúc như thế này tiếp được không?"

Thanh âm của hắn cực thấp, trên đường cái tiếng người huyên náo, Cố Noãn Phong bị ánh mắt của hắn quấn quanh cùng nụ hôn ôn nhu vừa rồi thôi miên, lời của hắn nói nàng không có nghe rõ: "Anh nói cái gì?"

Trong đôi mắt tĩnh mịch của Diệp Thanh Thành xẹt qua điều gì đó, không đợi Cố Noãn Phong thấy rõ ràng, môi của hắn đã chuyển qua bên tai nàng: "Về sau đều nên ăn như hôm nay vậy, làm cho chỗ đó lại lớn lên một chút, lúc anh muốn có thể vừa vặn tràn đầy một bàn tay, cùng lòng bàn tay mỗi một tấc da thịt dán sát thiên y vô phùng*." (*Thiên y vô phùng: là áo tiên không có đường may, ý nói phối hợp chặt chẽ không sơ hở)

Lần này Cố Noãn Phong nghe hiểu, đỏ mặt lấy tay đánh hắn, nhỏ một chút thù làm sao vậy? Thật là một tên xấu xa, ta liền cứ không làm nữ nhân làm cho ngươi một tay có thể nắm giữ đấy.

Diệp Thanh Thành khẽ cầm tay Cố Noãn Phong trở về bệnh viện, một đường nàng đều véo tay của hắn, hắn không thèm để ý chút nào, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay thon dài xoa nắn lòng bàn tay xinh xắn của nàng, nhẹ nhàng ở vẽ vòng tròn ở giữa, khiến cho lòng của nàng cũng đi theo gợi nổi lên một luồng sóng rung động.

******

Đến bệnh viện Diệp Thanh Thành dẫn Cố Noãn Phong tới phòng nghỉ.

"Noãn Phong, em ở chỗ này nghỉ ngơi đi, tỉnh ngủ gọi điện thoại di động cho anh, anh sẽ tới đây đón em."

"Không phải là tiểu di sắp xuất viện sao?"

"Hiện tại thời gian còn sớm, ngoan ngoãn!" Diệp Thanh Thành đem áo khoác nhỏ của Cố Noãn Phong treo lên trên giá áo rồi đi ra cửa.

Cố Noãn Phong đánh giá phòng nghỉ không lớn lắm này, cực kỳ giống phòng ở khách sạn bình thường, cái gì cũng có chỉ là có chút đơn giản.

Trên ngăn tủ có một ít đồ dùng cá nhân nhân, đi tới phát hiện đều là của Diệp Thanh Thành, nguyên lai nơi này chính là hắn ở trong bệnh viện ngủ hơn một tháng địa phương. Nghĩ đến bộ dạng nổi giận lần đó của hắn, trong lòng Cố Noãn Phong vẫn còn sợ hãi, người này bình thường không phát hỏa nhưng một khi bị chạm đến ranh giới cuối cùng, nổi giận lên thì uy lực không thể tưởng tượng.

Thanh Thành, em sẽ quý trọng tình yêu của chúng ta.

Gối đầu và chăn mền đều có thoang thoảng hơi thở củ hắn lưu lại, nằm ở bên trong, liền giống như được hắn dịu dàng ôm vào trong lồng ngực rộng lớn, hương vị quen thuộc này lập tức giúp cho thần kinh Cố Noãn Phong được thả lỏng, nàng nhanh chóng ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.

Lúc Diệp Thanh Thành tới, Cố Noãn Phong ổ ở trong chăn còn chưa tỉnh ngủ, ngoài cửa sổ ánh chiều tà xuyên thấu qua lớp rèm mỏng chiếu vào trên khuôn mặt tinh xảo trắng nõn như sữ của nàng, có vẻ tinh khiết mà ngọt ngào.

Một cái chân của nàng không ngoan ngoãn duỗi ra bên ngoài chăn mền, đôi chân với đường cong hoàn mỹ hấp dẫn toàn bộ tầm mắt Diệp Thanh Thành, đôi mắt của hắn thẫm đen đi, sau khi đem chân của nàng bỏ vào trong chăn, xúc cảm sờ lên rất non mịn kia làm cho hắn rốt cuộc không bỏ được buông tay, nhẹ nhàng dọc theo đường cong đôi chân từng chút một di chuyển lên trên.

Cố Noãn Phong trong giấc mộng cảm giác thấy trên người ngứa một chút, yếu mềm nhồn nhột, thoải mái chỉ muốn nghênh tiếp cái loại khoái ý không nói ra được thành lời đó, ưm một tiếng, cuốn vểnh lên lông mi khẽ nháy động, chậm rãi mở ra đôi mắt đen như lưu ly, hoá ra là Thanh Thành.

"Thanh Thành? Anh đã trở lại rồi?"

Trong đôi mắt Diệp Thanh Thành đều là sự ôn nhu ngưng mắt nhìn Cố Noãn Phong vừa tỉnh lại: "Đã tỉnh ngủ?"

Cố Noãn Phong nhìn vào trong ánh mắt của hắn ngoại trừ chứng kiến sự ôn nhu, còn thấy tia lửa kinh người nơi đáy mắt hắn.

"Noãn Phong." Diệp Thanh Thành thấp giọng hô tên của nàng, tay không chỉ có không dừng lại ở trên đùi nàng, mà còn trượt từ hông tiếp tục hướng lên trên, nàng ngoại trừ áo ngực cùng quần lót, cái gì khác cũng không có mặc, một đường không có vướng bận thăm dò, làm cho bàn tay của hắn càng ngày càng nóng lên.

Hắn cúi xuống, nửa người đè nặng thân thể mềm mại của nàng, ngón tay chui vào nội y trước ngực của nàng, trực tiếp đặt lên nơi đầy đặn, xúc cảm trơn mềm, làm cho hắn lưu luyến thật lâu, ở chỗ đỉnh nhọn, yêu thích không buông tay vân vê.

Giây phút này, trong đầu Cố Noãn Phong hoàn toàn trống rỗng, chỉ có tất cả giác quan đều đang cảm nhận sự vuốt ve linh hoạt của bàn tay hắn, trong lúc vân vê, nàng khẽ phát ra âm thanh nghẹn ngào nhỏ vụn, tại dưới bàn tay của hắn than nhẹ thở dốc.

Diệp Thanh Thành nhìn xem nàng tại dưới người hắn ngây thơ mềm mại đáng yêu, lập tức có chút vô lực khống chế, rung động giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ càng không thể thu lại, tiến quân thần tốc đôi môi của nàng, bá đạo hôn sâu, lưỡi cường thế uốn lấy lưỡi của nàng, tùy ý tại trong miệng nàng chạy, hấp thu hương vị ngọt ngào mê người bên trong.

Hô hấp của hắn dồn dập lên, cực nhanh cởi sạch nội y của nàng, đen nhánh hai tròng mắt mang theo si mê tại trên thân thể mềm mại dao động, dán vào da thịt trơn bóng non mềm, tay ở phía trên lưu luyến đi tới đi lui âu yếm.

Còn sót lại một chút lý trí, Cố Noãn Phong run rẩy mở miệng nhắc nhở hắn: "Thanh Thành, đừng, sẽ đi muộn."

Hắn mút vành tai của nàng: "Anh biết rõ, nhưng anh không muốn có vật cản khi ôm em, cứ như vậy ôm... Ngoan ngoãn, một lát là tốt rồi..."

Quả thật, ngoại trừ ngẫu nhiên có chút âm thanh do quần áo ma sát với da thịt, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, hắn cúi đầu chôn ở trong cổ của nàng, ngửi ngửi mùi hương của nàng, cảm giác cứ như vậy, tuyệt đối là năm tháng yên tĩnh tốt lành của hắn.

******

Lúc Diệp Thanh Thành và Cố Noãn Phong cùng nhau tới, trong phòng bệnh cao cấp đã có rất nhiều người.

Diệp Thanh Thành trông thấy cảnh tượng này, liền không muốn Cố Noãn Phong đi vào: "Em hãy đứng ở chỗ này, người ở bên trong nhiều lắm, anh vào xem một chút."

Chỉ chốc lát sau ba của Diệp Thanh Thành đi ra, Cố Noãn Phong vội vàng mang chút câu nệ mà nàng cũng không nói lên được chào hỏi: "Ba."

Ba Diệp từ ái cười gật đầu: "Bây giờ không phải là đang trong thời gian đi làm sao? Kỳ thật cũng không cần đặc biệt xin nghỉ đến, buổi tối con với Thanh Thành cùng nhau về nhà đi, các con cũng đã lâu chưa có trở về."

"Vâng." Đúng là đã lâu không có đi thăm bọn họ, mẹ Diệp Thanh Thành không thích nàng, gặp nhiều hơn sẽ chỉ càng thêm gia tăng sự chán ghét lẫn nhau, trừ những lúc có việc quan trọng, ngoài ra nàng nhất định không đến.

Ba Diệp cũng chỉ thuận miệng nói, nghe thấy Cố Noãn Phong đáp ứng trong lòng không khỏi vui vẻ, bởi vì nàng dâu không quay về, nên ngay cả con trai cũng là khó được trông thấy vài lần, ai mà không muốn nhìn thấy gia đình hòa thuận vạn sự an lành.

Hắn đối với cô con dâu này cũng tìm không ra cái tật xấu gì, dù sao cũng là do tiểu tử kia của bọn họ chủ động dây dưa người ta trước, nhưng cứ lạnh nhạt như vậy, hắn luôn hi vọng nàng dâu có thể thân thiết với con trai hơn một chút, dù sao cũng là vãn bối, nhiệt tình một chút, bình thường gặp nhau nhiều thêm, có lẽ quan hệ sẽ được cải thiện, đương nhiên hắn cũng sẽ ở vị trí trung gian mà điều hòa.

"Vậy ba sẽ đặt trước một bàn tiệc ở nhà hàng bên cạnh." Ba Diệp bắt đầu tìm kiếm số điện thoại trên di động.

"Ba ba." Cố Noãn Phong véo nhéo đầu ngón tay, thanh âm có điểm hồi hộp, "Nghe Thanh Thành nói tiểu di là sau khi về nước không hợp thủy thổ, cộng thêm nhiễm lạnh dẫn tới bị viêm phổi, phải ăn nhiều đồ ăn thanh đạm, thức ăn ở nhà hàng phần lớn đều có nhiều dầu mỡ, đối với tình huống thân thể của tiểu di bây giờ cũng không thích hợp, hay là bây giờ con đi gọi taxi đi mua một ít thức ăn rồi về làm trước nha."

"Noãn Phong, như vậy sao được? Hơn nữa con..." Ba Diệp hiểu rõ Cố Noãn Phong chắc là không biết nấu cơm, ông lập tức thấy chần chờ.

"Con mới vừa học một chút, kỳ thật người một nhà chủ yếu là vui vẻ ngồi cùng một chỗ ăn cơm quan trọng hơn, ba ba, ba thấy có đúng không."

"Vậy trên đường con nhớ chậm một chút, món ăn không cần phải quá phức tạp." Ba Diệp cũng không biết đưa chìa khóa cho Cố Noãn Phong là đúng hay sai, nhưng mà, hôm nay con dâu biểu hiện như vậy, hắn nhìn xem liền hài lòng, ai có thể thập toàn thập mỹ đây? Có lòng mới là quan trọng hơn.

"Con nhớ rồi, ba ba, đợi lát nữa Thanh Thành đi ra ba báo giúp cho con một tiếng." Cố Noãn Phong biết rõ hiện tại đi vào nói cho Diệp Thanh Thành, nàng sẽ không thể đi được. Vẫy vẫy tay vội vàng đi trước.

...

Mia: có chút nhầm nhọt. Chương sau mới gặp mẹ chồng trong truyền thuyết^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.