Lại Trầm Luân Lần Nữa

Chương 46: Chợt ấm còn lạnh



Cố Noãn Phong thấy Diệp Thanh Thành ở ngoài xe có sắc mặt ngưng trọng nghiêm túc hiếm gặp, vừa gọi điện thoại vừa nhìn xe, nàng cũng mở cửa xe bước xuống: "Thanh Thành, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Diệp Thanh Thành thấy xuống xe Cố Noãn Phong, có chút vội vàng kết thúc cuộc gọi. Đầu tiên nhìn về phía Cố Noãn Phong với ánh mắt thâm thúy mà phức tạp, nhưng là ngay lập tức sau đó ánh mắt của hắn liền như thường nhu tình tựa thủy, sải vài bước đi đến nắm bả vai Cố Noãn Phong: "Xe đúng là xảy ra chút trục trặc nhỏ, nhưng mà may mắn phát hiện kịp thời."

Chiếc xe này khi chưa điều tra xong thì không thể tiếp tục đi, Diệp Thanh Thành rút chìa khóa xe ra đặt ở trong hộp phía sau tường kép.

"Xe liền để đỗ ở chỗ này?" Diệp Thanh Thành cứ như vậy nắm tay Cố Noãn Phong ở ven đường chờ xe, nàng không yên tâm quay đầu lại xem một chút.

Diệp Thanh Thành bóp nhẹ cái mũi nhỏ của Cố Noãn Phong: "Anh đã gọi điện cho Hứa trợ lí, anh ta cách đây không xa một lát là có thể đến. Noãn Phong, chúng ta đi xem nhà xe* đi, sau này già có thể dùng để đi ra ngoài du lịch, em nói xem rất tiện lợi đó!"

(*motorhome: xe được trang bị nội thất như một căn nhà di dộng)

Trên nhà xe có phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm...nội thất phương tiện đều có. Có thể tưởng tượng, mùa xuân sang năm, đem xe ngừng tại vùng ngoại ô tràn ngập hơi thở mùa xuân, ôm lấy người yêu ban ngày nhìn ngắm cảnh đẹp thiên nhiên như tranh vẽ, ban đêm nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao mênh mông xanh thẳm, sẽ là một chuyện giàu có tình thơ ý hoạ như thế nào đây.

Đến cửa hàng 4S độc quyền về nhà xe bốn, Diệp Thanh Thành trông thấy trong chiếc xe xa hoa có một chiếc giường đôi rộng rãi, hắn không suy nghĩ nhiềp lập tức quyết định mua tại chỗ.

"Thanh Thành, anh thực sự mua à? Muốn đi xem ở chỗ khác nữa không, không phải nói so sánh hàng iwr ba nơi mới không thiệt thòi sao?" Chờ lúc nhân viên bán hàng đi lấy hợp đồng, Cố Noãn Phong nhỏ giọng hỏi Diệp Thanh Thành, từ khi nào thì hắn cũng trở thành người mua sắm vội vàng?

"Anh thâdy thiết bị bên trong rất phù ý, đặc biệt là giường." Diệp Thanh Thành lấy tay vuốt ve lòng bàn tay Cố Noãn Phong, trong đôi mắt như Hắc Diệu Thạch thổi qua mong đợi nào đó. Buổi tối trước khi vào ở khách sạn, nếu bọn họ mệt mỏi thì có thể ở trên đó nghỉ ngơi, tuyệt đối thoải mái hơn nhiều so với việc hạ ghế ngồi của xe hơi để nằm. Thú vui của cuộc sống, cũng không gì hơn cái này.

Đúng rồi, hắn hình như còn chưa có cùng nàng thử qua trên xe gì kia... Hắn đột nhiên có xúc động muốn thử.

"Lại nhĩ linh tinh cẩn thạN coi chừng em nhéo anh." Cố Noãn Phong rút lòng bàn tay bị hắn vuốt ve đến ngứa ngáy về, quá quen thuộc với ánh mắt Diệp Thanh Thành, lúc này hắn tuyệt đố cos ysi nghĩ không bình thường.

******

Lâm Hiếu Quân tắt hết mọi thiết bị thông tin liẻn lạc, tự giam mình ở trong hầm rượu tư nhân, cả ngày ngâm mình ở trong các loại rượu.

Chờ đến lúc đại Lưu xông vào được để nói cho hắn biết, hắn sợ đến cảm giác say mèm cũng tỉnh hơn phân nửa, ngồi trên xe đại Lưu một đường từ bệnh viện Nhân Khang đi ngược lại hướng chunh cư Kim Đỉnh Hoa đều vô cùng lo lắng.

Trong xe tràn ngập mùi rượu nồng đậm, còn có Lâm Hiếu Quân đè nén hô hấp làm cho đại Lưu hít thở không thông, cũng làm cho đại Lưu lái xe mà trong lòng không ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần không cần phải lại lăn qua lăn lại xảy ra chuyện gì, nếu không ai cũng xong đời.

Audi màu đen trầm ổn ngừng tại một bên đường cái, cạnh đó là xe cảnh sát và xe tải cứu hộ, làm cho bàn tay Lâm Hiếu Quân liên tục siết thành nắm đấm lập tức giãn ra, thân thể căng thẳng của hắn vô lực tựa vào lưng ghế phía sau.

Hắn luôn chậm một bước, Lâm Hiếu Quân bi ai tới cực điểm ngả người dựa ra sau, cúi đầu cười thành tiếng.

"Diệp Thanh Thành, tôi là Lâm Hiếu Quân, chuyện này là do người nhà của tôi... Cục cảnh sát bên kia có thể không cần làm quá căng hay không, tôi sẽ xử lý, đây là một lần cuối cùng..."

Hắn suy nghĩ một chút lại gọi thêm một cuộc điện thoại: "Đại bá mẫu, Lâm Hiếu Quân tôi không thích nợ người khác ân tình, hiện tại ân tình này tôi trả lại cho bà. Nếu bà không muốn cảnh sát tìm được con của bà, ngay lập tức dẫn hắn đi nước Pháp đi..."

Sau hai cuộc điện thoại, Lâm Hiếu Quân trầm mặc ngồi ở phía sau giống như đã chết, đại Lưu thực sự nhịn không được xoay người gọi: "Quân thiếu?"

"Đại Lưu, yên tâm đi, thiếu gia nhà chú cường đại lắm. Ai rời đi ai cũng không phải là không thể sống, chờ tôi việc làm tốt, đi thôi."

Đúng vậy, ai rời đi ai cũng không phải là không thể sống, chỉ là sống thế nào thì lại là một chuyện khác.

Noãn Phong, tôi biết không cần chúc phúc em cũng sống rất hạnh phúc.

Tại sao hôm nay mỗi lần Diệp Thanh Thành nghe hay gọi điện thoại đều là lạ? Cố Noãn Phong hồ nghi nhìn xem Diệp Thanh Thành, hắn thì cười đi tới: "Lần này liền để em tới thử xe."

Hắn đem Cố Noãn Phong kéo ngồi vào trên ghế lái: "Trước tiên chúng ta đi ra sân sau thử vài vòng, một lát nữa quay lại làm nốt thủ tục."

Cố Noãn Phong nắm tay lái, nhăn mặt nhìn Diệp Thanh Thành: "Không lo lắng để em thử sao?"

Nói thật, kinh nghiệm lái xe lần đó làm cho Cố Noãn Phong mỗi khi đi xe không chỉ có đề không nổi hứng thú, thậm chí còn có hậu chứng sợ hãi, hơn nữa lúc trước nàng muốn học cũng chính là nghĩ ngày nào đó nếu Thanh Thành uống rượu say nàng có thể lái xe đến đón hắn về nhà.

"Có anh ở đây không cần sợ, lần trước xe thể thao đều đã từng lái qua, cái nhà xe cũng không tin em không lái tốt, Cố Noãn Phong của nhà chúng ta đúng là không gì làm không được." Diệp Thanh Thành cổ động nàng, ánh mắt khích lệ kia lập tức làm cho Cố Noãn Phong tìm được lại tự tin.

Một chiếc nhà xe hào hoa tại trong sân cửa tiệm 4S thảnh thơi đi lòng vòng, từ teong cửa sổ mở toang ở mái nhà bay ra âm thanh nam nhân thuần hậu: "... Chạy rất ổn định, không biết còn tưởng rằng người đang đi là lái xe có hai ba năm kinh nghiệm lái nhà xe đây, sang năm anh liền đi đăng kí cho em thi bằng lái xe..."

******

"Noãn Phong, làm sao con luôn thất thần, cờ vây chơi không tốt, như thế nào bây giờ ngay cả cờ năm quân không đánh nổi với ba." Cố ba ba còn kém bước lấy ngón tay đi gõ đầu Cố Noãn Phong.

Con rể buổi tối ăn tiệc tất niên của bệnh viện, nữ nhi không đi nên nói sẽ đến cùng Nhị lão bọn họ. Lúc ấy bọn họ còn kích động một hồi, đúng là người thì ở chỗ này, hồn lại rớt tại trên người con rể, từ khi đến liền bắt đầu một bộ không yên lòng, này còn không bằng đừng đến đây.

"Ai nói, còn không phải là do con sợ ba tức giận nên nhường cho ba sao?" Cố Noãn Phong có thể không thừa nhận, nhưng tâm tình nàng quả thật có chút không tập trung, không có cách nào tập trung tư tưởng đánh cờ với ba, thậm chí bắt đầu hối hận không cùng đi với Diệp Thanh Thành.

Ăn quả táo to, cũng không thèm nhìn tới trong tay là ruột táo vừa ném vào mâm đựng trái cây lại bỏ vào trong miệng.

Ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố ba ba bày ra vẻ mặt "con xong rồi", nàng "Ha ha" thẹn thùng cười rộ lên: "Vậy chúng ta lại đánh một ván nữa?"

"Thôi, ba thà đi xem ti vi còn hơn, con thích thì vào phòng bếp tán dóc với mẹ một hồi, không muốn liền đi nhanh lên, chờ ở bên ngoài nhà hàng nó ăn liên hoan còn có thể tạo cho nó kinh hỉ, chúng ta đều đang mong ôm cháu ngoại đây."

"Ba - -" cần nói trắng ra như vậy sao? Cố Noãn Phong lúng túng, trên mặt bắt đầu bốc lên rặng mây đỏ.

"Được rồi, ba cũng đã nhìn ra, đi nhanh lên đi, bên ngoài lạnh lẽo, đem mũ và khăn quàng cổ mang tốt, lần sau nếu như Thanh Thành không đến thì con cũng không cần tới, nhìn mà phiền lòng." Cố ba ba liên tục đuổi người đem Cố Noãn Phong "Oanh" đi ra ngoài.

"Lão Cố, ông làm gì vậy?" Cố má má muốn xem cha và con gái bọn họ đánh cờ. Từ trong phòng bếp đi ra đã nhìn thấy Cố ba ba đem Cố Noãn Phong đẩy ra đóng cửa lại.

"Muốn ôm cháu ngoại không?"

"Chuyện này còn phải dùng để hỏi sao? Con nhà Triệu lão sư hết hôn sau Noãn Phong mà cháu nội đều đã được mấy tháng, mập mạp đáng yêu, khiến cho tôi thấy mà thèm chết."

"Vậy tôi liền chúc mừng Thẩm lão sư, con gái của bà sắp có chuyện tốt."

Cố Noãn Phong ngồi ở trong xe taxi đi đến nhà hàng chỗ bọn Diệp Thanh Thành ăn cơm tất niên, tim của nàng đập thình thịch nhảy dồn dập không ổn định. Dường như càng đến gần nhà hàng, tâm tình của nàng càng trầm trọng thêm vài phần.

"Noãn Phong, em mau đến hồ nhân tạo trên đường Tân Giang. Thanh Thành nhảy xuống cứu người đến bây giờ vẫn chưa thấy đi lên..." Lời nói của Chu Tử Khanh như một quả bom nặng ký đột nhiên nổ vang bên tai Cố Noãn Phong.

Cuộc điện thoại này làm cho cả người nàng tựa như tiến vào trong hầm băng, thế giới của nàng trong nháy mắt sụp đổ.

Cố Noãn Phong hồn bay phách lạc từ trên xe taxi chạy xuống, trông thấy Chu Tử Khanh với đôi mắt đã đỏ lên chờ ở bên ngoài bức tường người liền hỏi: "Thanh Thành anh ấy ở đâu?"

"Nhân viên cứu hộ đã nhảy xuống, cậu ấy..."

Cố Noãn Phong lướt qua hắn chen vào đám người vây xem, nỗi đau đớn xuyên tim làm cho nàng tuyệt vọng đến mức hít thở không thông.

"Noãn Phong, Thanh Thành... Cậu ấy sẽ không có việc gì." Quần áo Tần Thương ướt nhẹp, người đứng ở trong gió lạnh đến run lẩy bẩy. Hắn không biết mình đang an ủi ai, bởi vì nhìn sang ánh mắt cũng tuyệt vọng như Cố Noãn Phong.

Tiệc tất niên mở sớm, kết thúc cũng liền sớm, ba người bọn họ đều uống một chút rượu, hẹn nhau cubgf không tự lái xe mà thuê xe về nhà, nhà ai gần thì đưa về trước.

Ra khỏi nhà hàng không xa liền nghe thấy bên phía hồ nhân tạo có người đang kêu cứu. Ba người bọn họ đều là bác sĩ, bản năng nghề nghiệp bác sĩ làm cho ba người bọn họ lập tức chạy tới đó. Bên bờ có một phụ nữ cầu cứu người đi đường, nói có hai nam nhân đánh nhau bị rơi xuống hồ.

Ngoại trừ Chu Tử Khanh không biết bơi nên không xuống nước, hắn và Diệp Thanh Thành đều vội vàng cởi áo khoác nhảy xuống cứu người. Người bị rơi xuống nước mặc quần áo mùa đông nên khi ướt đẫm rất nặng, cả người quấn lấy hắn không buông tay, hắn mấy lần thiếu chút nữa không bơi lên nổi.

Đang khi tinh bì lực tẫn cuối cùng cũng bơi được đến bờ, lại trông thấy Diệp Thanh Thành còn không buông tha cố gắng đem người còn lại cứu lên, hắn bơi vội tới giúp một tay kéo lên. Chờ đến khi hắn và Chu Tử Khanh thật vất vả đem người túm lên bờ, quay đầu lại thì lại không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thanh Thành trong hồ nước.

Tần Thương lại nhảy xuống tìn, nhưng mà mãi không được tìm Diệp Thanh Thành. Lúc bọn họ đi xuống cứu người Chu Tử Khanh đã gọi cho 110 và 120, về sau hắn cũng bị nhân viên cứu hộ kéo lên. Tần Thương hắn thật sự không dám tưởng tượng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, nay cách lễ mừng năm mới cũng chỉ còn bốn ngày.

"Vậy tại sao anh ấy còn chưa lên đây?"

Cố Noãn Phong lấy tay như thế nào cũng không lau hết được nước mắt chảy ra, nàng chỉ muốn cho tầm mắt nhìn được rõ ràng hơn, có thể là người thứ nhất nhìn thấy Diệp Thanh Thành đi lên.

Đau đớn tột cùng làm cho Cố Noãn Phong sững sờ nhìn xem hồ nước tại trong gió mùa đông lạnh như băng, nếu như mất đi hắn, nàng còn có thể làm thế nào để sống tiếp tục?

Trong nước truyền tới âm thanh ầm ĩ gọi người của nhân viên cứu hộ, còn có Chu Tử Khanh cảm thấy nàng bất thường nên đang đi đến cố gắng cùng nàng nói gì đó, nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình.

Noãn Phong, anh ở chỗ này, Noãn Phong, em nhìn thấy anh không?

Em nhìn thấy anh, chờ em! Thanh Thành! Nàng như vận động viên nhảy cầu chạy lấy đà tạo thành một đường vòng cung kiên quyết nhảy vào trong hồ.

"Chúng tôi đã tìm được người, một người đã đình chỉ hô hấp, một người còn có dấu hiệu sống..."

"Tại sao lại có người rơi xuống nước, nữ nhân này làm sao thế?..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.