Chu Tử Khanh không còn người trong vòng tay, ánh mắt sắc bén gợn sóng thất lạc.
Hai tay bỏ lại vào trong túi áo khoác trắng một cách tự nhiên: "Thanh Thành là anh em tốt nhất đời này của anh. Đối với anh mà nói em chính là em gái của anh, cho nên mặc kệ cậu ấy trở thành như thế nào, sau này nếu gặp phải bất kỳ khó khăn gì thì chớ quên em còn có một người anh này."
Trên mặt Chu Tử Khanh nhẹ nhàng trồi lên một nụ cười nhạt gần như không nhìn rõ lắm: "Thậm chí về sau nếu cậu ấy khiến cho em phải chịu ủy khuất gì, em cũng có thể tới tìm anh, anh sẽ giúp em dạy dỗ cậu ta."
Cố Noãn Phong thật lòng cảm tháy vừa rồi mình quá mức luống cuống, phản ứng thái quá. Có lẽ là do lời nói của Trương Tư Khiết lần trước cùng Thanh Thành đi Lịch Thành ảnh hưởng, nên lời nói cộng thêm hành động của hắn làm cho nàng cho rằng...
Chu Tử Khanh ra khỏi phòng bệnh nặng, đến hành lang khúc quanh, đột nhiên ra tay lôi Tần Thương đang dựa ở trên vách tường ôm ra: "Nghe lén người khác nói chuyện là hành vi không lễ phép, Tần viện trưởng."
Tần Thương không nghĩ tới Chu Tử Khanh đã sớm phát hiện ra hắn, phẫn nộ tránh thoát tay của hắn: "Đi ngang qua mà thôi."
"Vậy thì thật là khó khăn, nhìn thấy thế mà không có cấp tốc lao ra đánh mình."
"Tử Khanh, cậu vẫn còn nhớ thù cũ à?" Khuôn mặt giễu cợt của Tần Thương để sát vào Chu Tử Khanh mặt.
"Nói nhảm, cậu làm cho người khác đánh thử xem."
"Được cái lần này mình ngược lại thật sự yên tâm rồi." Tần Thương thân mật cùng hắn kề vai sát cánh, "Tử Khanh, mình có đứa em họ lớn lên không tệ, có hứng thú khi nào mình sẽ giới thiệu cho hai ngươi gặp nhau?"
"Tốt hơn hết là cậu hãy quan tâm tốt chuyện của mình trước đi. Hôm nọ ba cậu còn bảo mình làm mai cho cậu đấy, nếu vị em họ này của cậu không tồi, vậy cậu liền tự sinh tự diệt đi."
"Chu Tử Khanh, cậu muốn tôi loạn luân à..."
"Cậu nói thử xem tình trạng của Thanh Thành tình ngư thế này..."
Hai người âm thanh càng lúc càng xa, chờ đến lúc hành lang trở nên yên tĩnh không còn tiếng động, cửa chỗ hành lang đối diện mở có một nam nhân với khuôn mặt tinh xảo bước ra. Hắn thật sâu ngưng mắt nhìn Cố Noãn Phong vẫn ngồi im lìm trên ghế ngoài hành lang, nàng không có chuyện gì là tốt rồi.
Cơ hội không bị quấy nhiễu nhìn nhìn nàng như vậy về sau sẽ càng ngày càng ít, Lâm Hiếu Quân phát hiện mình không khống chế nổi đang dùng con mắt phác hoạ hình dáng của nàng. Tựa hồ như vậy thì nàng liền vĩnh viễn cắm rễ ở trong lòng, dù cho ai cũng không cách nào xóa đi.
Hắn nở một nụ cười khổ sở, rồi giống như khi đến, im lặng rời đi.
******
Ở trên trời trong nháy mắt nở rộ rất nhiều đóa pháo hoa rực rỡ, đám tia lửa màu mè kia không ngừng chiếu lẻn rèm cửa sổ.
Cố Noãn Phong mặc dù không nghe được âm thanh của thế giới bên ngoài phòng bệnh cùng với bệnh viện, nhưng có thể tưởng tượng được cảnh náo nhiệt của Tân Thành trong ngày lễ.
"Thanh Thành, anh có cảm nhận được không khí náo nhiệt của Tiết Nguyên Tiêu không? Em nhìn thấy pháo hoa xinh đẹp đều sắp chiếu vào bên trong rèm cửa sổ đến đây."
Diệp Thanh Thành đã từ phòng bệnh nặng chuyển đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Mặc dù hắn liên tục chưa tỉnh lại, nhưng Cố Noãn Phong đã không còn bị hạn chế phải chờ ở ngoài phòng bệnh, nàng không cần rời đi hắn mà có thể từng giây từng phút cùng hắn ở một chỗ.
Cố Noãn Phong vừa cẩn thận lau chùi thân thể cho Diệp Thanh Thành đang ngủ yên, vừa khoan khoái trò chuyện với hắn.
Mỗi ngày nàng cũng sẽ cho hắn chải đầu rửa mặt, sớm tối gì đều lau người hai lần. Những chuyện này giao cho người khác nàng không yên tâm, nẻn đều không cho điều dưỡng viên chăm sóc đặc biệt và những người khác nhúng tay vào.
Trên công tác nàng đã xin nghỉ dài hạn, đối với nàng mà nói không có chuyện gì quan trọng bằng Diệp Thanh Thành. Thanh Thành là người rất thích sạch sẽ, không chịu nổi lôi thôi.
"Thanh Thành, anh đã nói mùng một sẽ dẫn em đi chơi, báy giờ cũng đã đến lúc thả hoa đăng tết Nguyên Tiêu, đẫ hứa sao có thể nuốt lời đây?"
"Đúng rồi, hôm nay em ăn bánh trôi, anh nhất định không thể tưởng được là ai làm. Là mẹ, bà mua hoa quế cùng bánh đậu, em ăn đến hẳn năm cái đó. Đừng tưởng rằng chúng rất nhỏ, mỗi một cái đều to bằng nửa nắm tay của em."
"Cũng không biết vì sao gần đây em rất hay thèm ăn, Thanh Thành, em muốn ăn kem, chừng nào thì anh mới dậy đi mua cho em đây?"
Cố Noãn Phong thao thao bất tuyệt, mặc kệ hắn có nghe thấy hay không. Mấy người Tử Khanh, kể cả bác sĩ chủ trị đều nói qua, đầu óc của hắn vẫn có ý thức, như vậy hắn hẳn là có thể nghe thấy.
Giọng nói Cố Noãn Phong khoan khoái, nhưng trong đôi mắt chăm chú nhìn Diệp Thanh Thành ngủ say kia lại bi thương tới cực điểm.
Lòng của nàng tựa như bị giam trong bóng tối vô tận, không nhìn thấy ánh sáng.
Diệp Thanh Thành chết đuối sau bị hôn mê bất tỉnh đã 18 ngày, không thể tự hô hấp, đôi mắt chiếu đèn vào cũng không có phản ứng, bác sĩ nói tình huống như thế hôn mê một tháng cũng có, chỉ là thời gian càng dài tỷ lệ thức tỉnh càng thấp.
Năm mới này tất cả mọi người đều trải qua một cách rất trầm trọng. Cố Noãn Phong đã nhìn thấy ba mẹ Diệp Thanh Thành không biết đã khóc bao nhiêu lần. Nhưng mỗi lần nàng đều không khóc, nàng sợ tiếng khóc sẽ làm Diệp Thanh Thành nghe thấy. Nàng đều dùng thanh âm khoan khoái vui vẻ cùng hắn nói chuyện, nhỡ đâu một giây sau hắn sẽ mở mắt ra nói chuyện với mình thì sao.
Cố Noãn Phong dè dặt chải tóc cho Diệp Thanh Thành, hắn ngủ lâu như vậy, mái tóc ngắn cũn cũng đã dài ra rất nhiều, luca nàng cạo toca chỗ thái dương cho hắn còn dùng dao cạo râu chạy bằng điện giúp hắn sửa soạn lại một chút, kỳ thật mặc kệ hắn biến thành bộ dáng gì, tại trong mắt Cố Noãn Phong luôn đều là cao dáo tuấn dật bất phàm.
"Thanh Thành, anh nói xem ngày mai khi em mở mắt ra, anh có thể tỉnh lại nhìn em hay không?"
******
Lâm Hiếu Quân vừa mới lái xe ra khỏi bãi đậu xe của tập đoàn Trung Hằng, đã bị một chiếc xe màu bạc có rèm che chặn lại đường đi.
Tren đàn ông trên chiếc xe màu bạc bừa bãi cầm búa trên tay liền đập vỡ cửa sổ xe Lâm Hiếu Quân.
"Đồ dã chủng chết tiệt này, mày lại dám thông đồng với mẹ tao chơi tao, mày nhất định không thể ngờ rằng tao không có đi đi, trái lại tao còn cho người đem hai lão già vướng víu kia giải quyết."
Lâm Hiếu Quân nhíu mày mở mạnh cửa xe, quán tính làm cho Lâm Hiếu Đường lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, cổ tay cầm lấy búa bị Lâm Hiếu Quân đá trúng, búa rơi xuống đất.
Lâm Hiếu Đường cũng là người linh hoạt, giơ quả đấm liền đánh trúng bụng Lâm Hiếu Quân, hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Bảo vệ cùng đại Lưu còn có hộ vệ nhanh chóng chạy đén kéo hai ngươi ra.
"Quân thiếu, muốn báo cảnh không?"
Lâm Hiếu Quân cài lại nút tây âu bị giật ra, sửa sang lại một lát, đột nhiên lại cởi ra ném xuống đất, hắn sẵng giọng nhìn Lâm Hiếu Đường bị đàn em đè dưới đất.
"Cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu như trước đêm mai để cho tôi biết anh vânc còn ở lại Tân Thành, thì đừng trách lòng tôi hung ác."
Hắn phất tay ra hiệu thả người.
Lâm Hiếu Đường âm trầm nghiêm mặt lướt qua mọi người, sau đó lên xe.
"Quân thiếu, đểm em đưa anh đến nhà xưởng bên kia đi." Đại Lưu giúp Lâm Hiếu Quân mở cửa xe.
"Không cần."
Lâm Hiếu Quân khom lưng lên xe, đúng lúc này, Lâm Hiếu Đường lái xe tăng tốc mã lực hướng Lâm Hiếu Quân phóng tới.
"Quân thiếu, mau tránh ra - - "
Đại Lưu đang mở cửa xe chờ đến phát hiện ra nhắc nhở Lâm Hiếu Quân thì đã muộn. Lâm Hiếu Quân căn bản còn chưa kịp phản ứng chút nào đã bị lực khổng lồ đánh vào làm cả xe lẫn người đều bay đi ra xa, cho đến khi đụng vào tường rào bãi đậu xe mới giảm xóc ngừng lại.
Lâm Hiếu Đường phỏng chừng đã điên rồi, vẫn không chịu buông tha, tiếp tục lái xe về phía trước.
Đại Lưu nóng nảy vọt tới trước xe Lâm Hiếu Quân, vươn hai tay ra cố gắng muốn ngăn chiếc xe màu bạc muốn xông tới. Cuối cùng một khắc, Lâm Hiếu Đường không biết là kinh sợ trước một thân chính khí của đại Lưu, hay là thế nào, hắn mãnh liệt phanh xe, ngừng lại.
"Còn ngây ngốc làm gì, mau gọi xe cứu thương - - "
******
Cố Noãn Phong không nghĩ tới từ lúc trốn bằng xe thể thao của Lâm Hiếu Quân lại nhìn thấy hắn lần nữa, còn là sau khi hắn gặp tai nạn xe cộ.
"Noãn Phong, cám ơn em đến thăm tôi, tôi cho là em hận tôi sẽ không tới."
Lâm Hiếu Quân biết rõ đại Lưu nhất định sẽ đi tìm Cố Noãn Phong, nhưng trong lòng hắn hoang mang, cho rằng nàng sẽ không tới, bây giờ nhìn thấy nàng xuất hiện ở trước mặt, ngược lại có chút khó có thể tin.
"Tôi đã sớm nói qua cho anh biết là tôi không hận anh. Anh nói ít thôi, nghỉ ngơi cho tốt."
Người đàn ông bào cho nàng biết Lâm Hiếu Quân xảy ra tai nạn xe cộ kia nói tình huống của hắn rất không tốt. Cố Noãn Phong cũng nhìn ra hắn bị thương rất nặng, trông thấy hắn cố hết sức nói chuyện, nàng đột nhiên cảm thấy sinh mạng thật sự rất yếu ớt.
"Thì ra là tôi bỏ qua em một lần, chính là bỏ qua cả đời. Đây là chuyện mà tôi hối hận nhất trong đời. Noãn Phong, nếu như có kiếp sau, đáp ứng tôi, chúng ta lại bắt đầu lần nữa, tôi nhất định sẽ thật tốt quý trọng duyên phận của chúng ta."
"Hiếu Quân, nếu quả như thật có kiếp sau, chúng ta tốt hơn là làm anh em đi."
Nàng đời đời kiếp kiếp đều cho Diệp Thanh Thành, mặc dù nhìn hắn suy yếu giống như sẽ tùy thời sẽ chết đi, nhưng nàng cũng không muốn lừa gạt hắn.
Lâm Hiếu Quân buồn bã nhìn Cố Noãn Phong: "Được rồi, liền nghe lời em, vậy thì làm anh em đi."
Noãn Phong, em tựa như ánh nắng giữa ngón tay, ấm áp, tốt đẹp, mà anh lại không có nắm chặt lấy.
Em đã từng muốn một đêm tân hôn đẹp như pháo hoa nở rộ, chúng ta bỏ lỡ, liền giống như tình yêu của chúng ta, như pháo hoa nở rộ mặc dù đã từng sáng lạn vô cùng, nhưng trong dải thiên hà thì chỉ là ngắn ngủi.
Trong cuộc đời tôi, quãng thời gian đẹp nhất là ba năm ở cùng em, nhưng sau khi mất đi tôi mới biết được điều đó.
"Hiếu Quân, con nhất định sẽ không có việc gì, mẽ đã mời bác sĩ tốt nhất cho con, mẹ chờ con khoẻ lại - - "
Liễu Tiểu Thiền khóc đến khàn cả giọng, thứ trông mong hơn nửa đời người liền ở trên tay, mà bây giờ lại giống như xe cáp treo thoáng qua liền ngừng, Lâm Hiếu Quân bỗng dưng xảy ra chuyện.
"Tôi đã ủy thác luật sư đem toàn bộ cổ phiếu và tài sản chuyển dời đến danh nghĩa của bà, khi tôi đi rồi, nếu như bà có thể ghi nhớ bài học trước đây, thì tên đàn ông mà bà nuôi và bà sẽ được sônga yên ổn."
"Hiếu Quan, con nói lời vô lý gì vậy? Con nhất định sẽ không có chuyện gì."
"Thân thể của tôi tôi tự biết, bà cũng không cần khóc vì tôi, hậu sự linh tinh chỉ cần làm đơn giản, tro cốt không cần phải lưu lại, tìm chỗ yên tĩnh mà rắc, coi như tôi chưa từng sống trên đời. Còn nữa, không cho phép đăng bất kỳ tin tức gì ra nhoài, chỉ cần báo vì lý do sức khoẻ tôi cần ở nước ngoài tĩnh dưỡng lâu dài. Đã nói nhiều như vậy, đi ra ngoài đi."
Liễu Tiểu Thiền lúng túng mím môi: "Con không còn lời gì muốn nói với mẹ sao?"
"Nếu như có kiếp sau, tôi không muốn là con của bà, không muốn lại họ Lâm."
Tập đoàn Trung Hằng bởi vì nguyên nhân sức khoẻ của người thừa kế đời thứ ba, Lâm lão gia tử phải ủy thác công ty khác đáng tin cậy thay mặt quản lý.
Lâm Hiếu Đường với tội danh kẻ khả nghi cố ý giết người cùng nhiều tội danh khác bị viện kiểm soát bắt giữ.
******
Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của BV Nhân Khang, thời điểm Cố Noãn Phong nghe thấy bác sĩ tuyên bố não bộ Diệp Thanh Thành tử vong, nàng lần đầu tiên không kiêng dè khóc thành tiếng.
"Bác sĩ, tôi không tin, không phải ông nói còn có trường hợp hôn mê một tháng sao? Anh ấy mới hôn mê hơn 20 ngày, Tần Thương, Tử Khanh, các anh nói một câu, các anh đều là bác sĩ, các anh sẽ giúp anh ấy điều trị thêm, anh ấy chỉ là ngủ thiếp đi thôi mà..."
"Noãn Phong, Thanh Thành nếu như nhìn thấy em như vậy cậu ấy sẽ khổ sở, cậu ấy ra đi rất vinh quang, cậu ấy là anh hùng, cậu ấy cứu người khác..."
"Em không càn snh ấy làm cái gì anh hùng, em chỉ muốn anh ấy sống thật khỏe mạnh."
"Noãn Phong, con ngoan, mất Thanh Thành, về sau con còn có chúng ta, có ba mẹ a..." Mẹ Diệp Thanh Thành an ủi tâm tình kích động Cố Noãn Phong, hơn mười ngày trước bọn họ đã làm chuẩn bị tâm lý thạt tốt, mặc dù không nỡ, nhưng mà không muốn tiếp nhận cũng chỉ có thể tiếp nhận.
"Không, con không thể không có anh, con của con không thể không có anh ấy..."
Cố Noãn Phong chưa từng có điên cuồng như vậy bao giờ, nàng phát hiện kỳ sinh lý của mình liên tục không thấy đến, cho là do gần đây tâm tình không ổn định nên chậm trễ. Buổi sáng vừa mới làm kiểm tra, đã mang thai khoảng 40 ngày. Nàng cao hứng lắm, bây giờ lại phải tiếp nhận tin dữ như vậy.
"Mẹ, con không muốn con của chúng con sinh ra sẽ không có ba..."
Nàng cũng từng nghĩ đến dự định xấu nhất, nếu như cuối cùng Thanh Thành vẫn bất tỉnh, nàng sẽ tiếp tục đi nhảy sông tự vận tìm hắn, nhưng bây giờ có con, nàng làm sao có thể đi? Tinh thần bị kích thích mãnh liệt làm cho trước mặt nàng bỗng tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Giọt nước mang theo ấm áp, từng giọt nhỏ xuống trên mặt của nàng, Cố Noãn Phong vừa định lấy tay đi bôi, mới nâng lên đã bị một cái tay khác nhanh chóng nắm trong lòng bàn tay: "Noãn Phong, rốt cục em cũng tỉnh, thực xin lỗi, Noãn Phong, anh khiến em phải lo lắng - - "
"Thanh Thành - - "
Cố Noãn Phong bị Diệp Thanh Thành ôm vào trong lòng, đôi môi khô ráo cùng đôi môi cũng đồng dạng khô ráo nghiền nát, hai người nước mắt hỗn hợp giao hòa trong miệng gắn bó kề nhau.
"Thanh Thành, là em đang nằm mơ sao?" Cố Noãn Phong rưng rưng hỏi hắn, "Vì sao em ngất đi là có thể nhìn thấy anh đây?" Nàng dùng con mắt quan sát bốn phía, là bệnh viện, là Diệp Thanh Thành tái nhợt tiều tụy.
"Không phải là mơ, anh đã tỉnh lại, anh sẽ vĩnh viễn cũng không rời xa em nữa."
Cố Noãn Phong đem tay Diệp Thanh Thành đặt lên bụng của nàng: "Thanh Thành, còn có nó, cục cưng của chúng ta."
Diệp Thanh Thành lấy tay dịu dàng chạm vào tiểu sinh mệnh, sau khi của chúng ta tỉnh lại nghe nói, có lẽ chính là nhờ tình yêu cường đại của nàng mới khiến cho hắn thức tỉnh, hôm nay bọn họ sẽ được sống hạnh phúc vĩnh viễn.
"Chúng ta, còn có cục cưng của chúng ta, cả nhà vĩnh viễn sẽ không còn tách ra." Mút đi nước mắt không ngừng thấm ra chỗ khóe mắt nàng, Diệp Thanh Thành đau lòng chỉ muốn đánh mình một trận, "Ngoan ngoãn, đừng khóc, cho là anh sẽ không làm cho em khóc, không nghĩ tới vẫn luôn khiến cho em phải thương tâm."
"Không phải là thương tâm, Thanh Thành, là nước mắt vì hạnh phúc. Thanh Thành, em yêu anh."
"Anh cũng là, Noãn Phong, anh yêu em, rất yêu rất yêu, lớn hơn cả tính mạng của anh."
Cố Noãn Phong mang theo lệ cười rộ lên, thật tốt, mặc kệ nàng mất đi cái gì, ít nhất hắn vẫn còn ở.
Ngoài phòng bệnh, Tần Thương chuẩn bị đi vào, đã bị Chu Tử Khanh kéo lại, lấy tay lặng lẽ chỉ chỉ hai người ôm nhau cùng một chỗ bên trong.
Tần Thương hiểu ý, nhìn ba mẹ Diệp Thanh Thành cà cha mẹ Cố Noãn Phong đứng ở ngoài phòng bệnh, tất cả mọi người đều cảm động rơi nước mắt
"Thanh Thành, chờ xuất viện chúng ta phải đi hưởng tuần trăng mật đi."
"Tốt, em muốn đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em."
"Phải đi Canada, đi thăm ông bà chú bác của anh, đúng rồi còn có tiểu di và tiểu di phu. Chúng ta còn dẫn theo ba cùng mẹ."
"Tốt, Noãn Phong, còn có ba mẹ của em."
"Ừ, chúng ta toàn bộ cùng đi."
...
Đây là một loại tình cảm mà Thượng Đế ban cho, vô luận chờ đợi, vô luận tưởng niệm, vô luận khát vọng, vô luận thống khổ, chỉ cần biết quý trọng, cuối cùng sẽ có được.
Con đường hạnh phúc còn rất dài, bọn họ có thời gian cả một đời.
=======HẾT==== ===
Mia: Tung bông nổ pháo hoa thôi. Cuối cùng cũng hoàn thành xong bộ truyện đầu tiên. May hôm nay nặn ra đc ít thời gian ngồi edit nhanh cho mọi người đỡ hóng, còn nhiều chỗ sai sót hôm nào rảnh mình sẽ sửa sau. Hẹn gặp lại mọi người trong bộ truyện kế tiếp "Nếu yêu phải cưng chiều" trong một ngày gần nhất.