“Sao anh có thể coi như không có chuyện gì vậy chứ? Về nhà?”
Tô Điềm tức giận đẩy anh ra, đỏ mắt nhìn anh, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Nụ cười trên mặt Quý Sở Yến đần đần đông cứng lại, cặp mắt đào hoa của anh cũng dần dần tắt đi ánh sáng.
“Anh...”
"Tô Điềm cuối cùng cũng không đành lòng, chủ động tiến lên một bước, nắm lấy tay anh: “Mau về nhà xử lý vết thương!"
Thế là, Quý Sở Yến không nói câu nào, để yên cho cô nằm tay mình kéo về nhà, giống như một con chó hoang ủ rũ.
Tô Điềm nghĩ thầm, nếu như anh có thể vẫy đuôi, vậy thì chắc chắn bây giờ sẽ tỏ ra vô cùng đáng thương.
"Trở lại căn hộ, Tô Điềm đi thắng về phía ngăn tủ, lôi hòm thuốc sơ cứu ra. Cô nhìn Quý Sở Yến đang ngồi dựa lưng trên sofa, không khỏi nhanh tay tìm thuốc.
“Anh xắn tay áo lên, để em xem rốt cuộc bị thương chỗ nào rồi.”
Tô Điềm đứng trước mặt Quý Sở Yến, trong tay cầm một lọ thuốc và một gói bông gòn. Ánh đèn phòng khách dịu dàng chiếu một luồng ánh sáng lên người cô.
Trông như một thiên thần giáng trần.
Anh mím chặt môi nhìn sang chỗ khác, nhưng vẫn ngoan ngoãn xắn tay áo lên.
Tô Điềm thừa cơ ngồi xuống bên cạnh anh, nhanh nhẹn lấy kẹp kẹp một miếng bông, đổ nước sát trùng rồi nhẹ nhàng chấm lên những chỗ xanh xanh tím tím trên tay anh.
Thỉnh thoảng cồn chạm tới vết thương hở hơi xót một chút, nhưng Quý Sở Yến vẫn không nói lời nào, để mặc cho đau đớn ăn mòn chính mình.
Tô Điềm vô thức nhíu mày lại, nhìn thấy anh cắn răng chịu đau như thế thì động tác trên tay cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Anh nghe dì họ nói em từ chức rồi?" Quý Sở Yến đột nhiên lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàn: "Là muốn vẽ lần nữa à?”
Tô Điềm còn chưa kịp nói với anh chuyện hôm qua mình đã từ chức thì anh đã biết rồi. Động tác trên tay cô hơi cứng lại, nửa ngày sau mới gật đầu: "Vâng, Eve giới thiệu cho em một giáo viên.”
Cô cẩn thận lau sạch sẽ vết thương trên tay anh, cuối cùng đóng nắp lọ thuốc lại: “Giáo viên đó ở thành phổ B, chắc là tháng sau em sẽ chuyển đến đó.”
Cho dù phải rời xa quê hương đến một thành phố xa lạ, cô cũng không muốn bỏ lỡ một cơ hội như vậy, một cơ hội có thể nhặt lại sự nhiệt tình của mình năm xưa.
Quý Sở Yến nhướng mày, sững sờ nhìn mấy vết bầm tím trên cổ tay được tẩm thuốc.
Anh khàn giọng hỏi: “Tới đó bao lâu?”
Tô Điềm đóng hòm thuốc lại, dừng một chút rồi mới trả lời: “Khó có thể nói được thời gian cụ thể... Ít thì một năm, nhiều thỉ... Em cũng không biết”
Mặc dù khả năng hội họa của cô không tệ, nhưng mà cô đã bỏ quên tám năm rồi, muốn lấy lại phong độ cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Thế nên chính bản thân cô cũng không dám chắc chẩn, không biết phải học bao lâu thì cô mới có thể có đủ tự tin như ngày xưa.
Nhưng mà, nếu như vậy thì cô và Quý Sở Yến nhất định phải đối mặt với chuyện mỗi người một nơi.
“Em.."
Quý Sở Yến vốn muốn nói “Em không đi không được à?” nhưng mà anh lại cảm thấy nếu nói như vậy thì chẳng khác nào nói với một con chim ưng đang chuẩn bị sải cánh bay lên trời cao “Có nhất thiết phải bay cao như thế không?”
Anh không muốn trở thành xiềng xích của cô, anh muốn là hậu thuẫn cho cô.
Thế là, lời đến bên khóe miệng lại biến thành:
“Em tới thành phố B, bác trai bác gái không ở cạnh em, anh cũng không ở cạnh em, em phải chăm sóc bản thân cho tốt. Anh có thể đưa ra một yêu cầu không? Em nhất định phải ăn cơm đúng giờ, không được để bị ốm. Em thử nghĩ một chút mà xem, nếu như em bị ốm, một mình nằm ở bệnh viện thì đáng thương biết bao, anh lại không thể kịp thời tới để ôm em vào lòng...”
Giọng nói của anh rất nhẹ, giống như hoa tuyết rơi xuống lòng bàn tay. Hoa tuyết chẳng mấy chốc sẽ tan đi, nhưng hàn ý thì nằm trong tay mãi chẳng chịu tan biến. Từng câu từng chữ của anh khắc sâu trong lòng cô, không bao giờ mất đi.
Anh hít sâu một hơi, lại nói tiếp: “Nhưng mà anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian, mỗi cuối tuần sẽ tới thành phố B tìm em một lần. Mỗi tuần gặp nhau một lần, một tháng gặp nhau bốn lần, vậy là một năm chúng ta sẽ gặp được nhau 48 lần..."
Tô Điềm không nghe thấy gì nữa, cô cố gắng kìm nước mắt, vội vàng xoay người, nhét hộp thuốc vào. trong ngăn tủ.
Ngay giây phút cô xoay người đi thì cuối cùng đã không thể kìm nước mắt được nữa rồi. Một giọt, hai giọt, ba giọt.. rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
"Điềm Điềm.”
Giọng nói của anh vang lên sau lưng cô.
Tô Điềm lau nước mắt, quay đầu nhìn anh, nước mắt khó khăn lắm mới lau khô lại không nhịn được. trào ra, khóc không thành tiếng.
"Đừng khóc.. " Quý Sở Yến cười nhẹ, vuốt ve khuôn mặt cô, lau đi nước mắt trên mặt cô: “Có phải là không bao giờ gặp lại nữa đâu? Anh tin tưởng em, em chắc chắn có thể nhanh chóng xuất sư, sau đó mang theo tác phẩm mà em tâm đắc nhất trở về.”
Giọng nói của anh rõ ràng cũng đang run rẩy, nhưng vẫn kiên trì nhẫn nhịn, hốc mắt cũng hồng lên.
Tô Điềm bật khóc nức nở, cô không nhịn được mà đấm vào ngực anh: “Mang theo tác phẩm em tâm đắc nhất về làm gì? Về cưới anh à?"
Quý Sở Yến không nhịn được cười nhẹ, dịu dàng vuốt ve mái tóc rối của cô: "Ừm, đây là tự em nói đó nhé, anh nhớ rồi.”
Tô Điềm cũng cười rộ lên, ánh mắt vẫn còn long lanh nước: "Cho dù anh không nhớ thì em cũng sẽ nhớ!”
Cô giả vờ làm ra vẻ đanh đá, ôm eo Quý Sở Yến, nhưng lúc nói chuyện thì lại nức nở: “Dù sao thì, anh nhất định phải chờ em đấy." Quý Sở Yến khẽ hôn lên trán cô, ý cười dịu nhẹ.