Giữa mùa hạ tháng sáu, Tô Điềm giữ nguyên kế hoạch khởi hành đến thành phố B.
Giáo viên vừa nghe cô được Eve giới thiệu là thái độ cứng rân lúc đầu lập tức hòa hoãn đi không ít. Nhất là sau khi cô vẽ thử, vị giáo viên này còn gật đầu vuốt râu, vẻ mặt vô cùng tán thưởng.
Thế là, Tô Điềm thuận lợi ở lại.
Cô thuê một căn hộ hai phòng ngủ gần phòng vẽ, một phòng là phòng ngủ của cô, phòng còn lại dành để vẽ tranh. Hầu hết thời gian cô đều dùng để đọc giáo trình và tài liệu giảng dạy vô cũng phức tạp.
Hầu hết các học sinh trong phòng vẽ đều ở độ tuổi mười bảy, mười tám, Tô Điềm nhanh chóng trở thành chị cả ở đây. Ban đầu cô rất lo lẳng, sợ mình sẽ có "khoảng cách thế hệ" với nhóm bạn trẻ này, nhưng không ngờ cô lại có thể hòa hợp với bọn họ rất tốt Điều này khiến Tô Điềm sinh ra ảo giác, rằng cô lại quay lại thời kỳ học sinh vậy.
Hơn nữa, dưới sự năn nỉ và quấy rầy của Tô Điềm, giáo viên cuối cùng cũng đã quyết định bán bức tranh [Gió xuân] đang trưng bày ở một phòng triển lãm nghệ thuật nhỏ trên đảo cho cô.
Cô không gửi bức tranh về thành phố B, mà điền tên người nhận là Quý Sở Yến.
Ban đầu, cứ cuối tuần là Quý Sở Yến sẽ tới đây thăm cô. Mấy lần như vậy, Tô Điềm bắt đầu cảm thấy hơi áy náy, sợ anh bôn ba mệt nhọc. Thế là cô cũng đề xuất ý kiến, bản thân có thể thỉnh thoảng trở về thành phố S một lần, nhân tiện thăm cha mẹ luôn. Thời gian trôi đi, hai người cứ thế đi tới đi lui giữa hai thành phố.
Mặc dù đi đi lại lại như thế rất mệt mỏi, nhưng cũng rất thỏa mãn. Ngày qua ngày, vé máy bay của hai người đã có thể chất thành đống.
Bất tri bất giác, mùa đông đã tới thành phố B. Mùa đông ở nơi này luôn đến sớm, vừa mới đầu tháng mười một mà không khí đã lạnh lẽo rồi.
Có một thông báo sưởi ấm được dán ở tầng dưới của căn hộ, Tô Điềm vừa đọc vừa cẩn thận tháo gang tay ra, lồng bàn tay lập tức túa mồ hôi.
Không có cách nào, tay của cô bây giờ rất quan trọng, nhất định không được để lạnh như trước kia được.
Tô Điềm không khỏi nghĩ tới mùa đông năm ngoái, Quý Sở Yến thường sẽ nắm lấy tay cô, nhét vào trong túi áo mình, chỉ một lát sau là tay cô đã ấm lên rồi.
Mà bây giờ, cô chỉ có thế dựa vào gang tay.
Cô khẽ lắc nhẹ chiếc gang tay da, tự nhiên lại ngẩn người.
Giây tiếp theo, bàn tay của cô lập tức được bao bọc trong một bàn tay ấm áp,
Tô Điềm còn chưa kịp lấy lại tỉnh thần thì Quý Sở, Yến đã bước tới trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô.
Sau lưng anh còn có một vali hành lý, kích thước rất lớn.
Một tay còn lại của Quý Sở Yến đang bưng một chậu cây, chính là Mộng xuân là trước kia Tô Điềm tặng cho anh. Lại một mùa đông nữa tới, bây giờ Mộng xuân đã nở hoa rồi, những bông hoa màu vàng nhạt, thanh tú động lòng người, đứng thẳng trước gió.
Tô Điềm không nhịn được cười.
“Anh từng xem bộ phim [Tên sát thủ này không quá lạnh] chứ?”
"Lý Ngang ôm một chậu cây vạn tuế, còn anh thì ôm Mộng xuân, chênh lệch quá lớn”
Quý Sở Yến ôm lấy cô, cong môi nói: "Anh cảm thấy Mộng xuân cũng rất đáng yêu mà."
Tô Điềm chỉ vào vali hành lý to bự sau lưng anh: “Sao anh mang vali lớn thế? Anh trốn khỏi công ty à?”
“Anh tới đi công tác, chỉ có điều chuyến công tác này hơi dài ngày.”
“Có chuyện gì thế?"
“Sang năm là năm thứ năm Hoa Dịch Văn Sang thành lập, chuẩn bị mở chỉ nhánh ở thành phố B”
Tô Điềm ho nhẹ một tiếng, biết rõ còn cố tình hỏi: “Cả nước có đến hơn sáu trăm tỉnh thành, sao anh lại chọn thành phố B chứ?” “Em đoán xem.
Tô Điềm cố nén ý cười, giả vờ bình tĩnh đáp: “Ồ, Dù sao thì chắc cũng chẳng phải là vì em."
Quý Sở Yến nhìn cô, cười nói: “Ừm, em đã thành công loại bỏ đáp án chính xác rồi”
Tô Điềm nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh, tràn đầy tình yêu dành riêng cho cô.
Con người sinh ra trên thế giới này, có lẽ sẽ gặp được một người như vậy. Anh ở bên cạnh cô, từ lúc cây cỏ sinh ra, đến khi thành
thảm thực vật cao lớn trải dài, từ sương giá cho đến khi lá đỏ; từ tiếng hót của côn trùng mùa hè, cho đến khi cây cầu phủ đầy tuyết trắng mùa đông.
Nhưng năm tháng trôi qua, năm nào cũng vậy, anh vẫn dịu dàng như ngày nào, coi cô như gió xuân