Nhưng đôi mắt đào hoa kia vẫn quá đẹp, chỉ liếc nhìn Tô Điềm một cái là cô đã tự giác đứng dậy đón anh.
“Đây là bữa tối sao?” Tô Điềm đi tới bên cạnh bàn anh, ngồi xuống đối diện với Quý Sở Yến.
Cả hai bát đều là mì rất đơn giản.
Cô thầm nghĩ, Quý Sở Yến đúng là không lừa cô. Anh bảo làm chuyện khiến cô đói bụng, bây giờ cô thực sự đói bụng thật rồi, cho dù nhìn bát mì đơn giản cũng rất muốn ăn.
“Anh nấu... Có lẽ không được ngon cho lắm” Quý Sở Yến lên tiếng, lúc nói câu này cũng không hề đỏ mặt: "Nhưng mà có còn hơn không”
Lúc này Tô Điềm đã đói lắm rồi, chẳng căn biết là ngon hay không. Cô nhanh chóng gắp một miếng mì, đưa lên miệng
'Được lắm, Quý Sở Yến đúng là người thành thật.
Bát mì này đúng là không thể gọi là “ngon”, nhưng lại rất thanh đạm. Bây giờ mười giờ tối rồi món thanh đạm như thế này là thích hợp nhất, lúc ngủ ít nhất sẽ không bị đây bụng.
Nhưng mà, Quý Sở Yến rõ ràng tự biết tay nghề của mình đến đâu, thế mà còn cố tình hỏi cô: “Mùi vị thế nào?”
"..."
Tô Điềm cảm thấy không nên đá kích người bạn giường đã có lòng nấu mì cho mình thế này. Nếu như cô nói: "Không ngon lảm”, vậy thì rất có khả năng sẽ bị Quý Sở Yến đè lên bàn cơm mà ** lăn nữa.
Cô giả vờ cẩn thận thưởng thức, căm thìa húp một ngụm nước mì, thực ra là đang cho mình thời gian để nghĩ
Tô Điềm đặt thìa xuống, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ngon lảm, bát mì này hơi nhạt, nhưng nếu cẩn thận nếm thử thì có thể cảm nhận được độ ngon vừa phải”
Cô không nói cho Quý Sở Yến biết, thực ra mình còn chưa đến bước “tinh tế phẩm vị” kia thì đã nhanh chóng nuốt xuống rồi.
Nhưng mà Quý Sở Yến ngược lại lại nhíu mày, anh ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ừm, em cảm thấy ngon là được rồi."
Ăn mì xong, Tô Điềm an vị ở trên ghế sofa nghịch điện thoại. Sau khi tầm xong, cô mặc tạm chiếc áo sơ. mi trắng của Quý Sở Yến. Áo sơ mi của anh rộng thùng thình, vừa vặn che đi cặp mông dưới đùi, lộ ra cặp đùi trắng nõn thon gọn.
Quý Sở Yến thu dọn bàn ăn xong, lúc đi ra ngoài đã thấy Tô Điềm thoải mái näm ườn trên ghế như vậy. 'Vạt áo sơ mi hơi nhếch lên, gần như để lộ hoàn toàn bắp đùi của cô.
Ánh mắt anh tối sầm lại, đang định nói chuyện thì Tô Điềm lại ngẩng đầu lên, nói trước anh một bước: “Muộn thế này rồi... Em... Em về đây”
Nói xong, cô nhìn Quý Sở Yến, nhưng anh lại không nói gì, giữa hai người lập tức rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Quý Sở Yến mới
"Đêm nay ở lại đây đi."