Ngay khi chị Maia vừa đi, Bạch Hạo Phiềm lập tức dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Tô Điềm, nhe răng toét miệng: "Tô Điềm, chị Maia nghiêm khắc quá, tôi dựng hết cả tóc gáy lên rồi”
“Đó là do anh lạnh thôi” Tô Điềm lườm anh ta một cái: “Giờ là lúc giao mùa, rất dễ bị cảm”
Cô thầm nghĩ, Bạch Hạo Phiền nhìn chắng khác. nào dạng thư sinh ngốc bạch ngọt trong truyền thuyết, nhưng lại rất thông minh, cũng có nền tảng không tì thế nên mới được chị Maia coi trọng. Nếu như phân công anh ta cho lão Trần dẫn dắt thì chưa chắc có thể có được năng lực như ngày hôm nay.
"Ồ.." Bạch Hạo Phiên cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, "Cám ơn cô đã quan tâm, tôi sẽ chú ý”
"..."
Tô Điềm nhất thời không biết anh ta ngốc thật hay là giả ngốc.
Tám giờ tối, thành phố lên đèn, xe cộ đông đúc, đường sá chật như nêm cối. Trong một tòa văn phòng của chỉ nhánh Tô Thị, lúc này mọi người đã về gần hết, chỉ còn những ngọn đèn tỏa ra ánh sáng trắng.
Mà Tô Điềm và Bạch Hạo Phiền vẫn còn đang ở đây, mông không nhúc nhích, hai mắt đau nhức nhìn. màn hình để nghiên cứu dữ liệu sản phẩm và mô hình tài chính trong những năm qua.
Có lẽ là câu nói thuận miệng kia của Tô Điềm đã khiến Bạch Hạo Phiền cảm động. Anh ta nhìn số liệu cảng lúc càng ít.
"Tô Điềm, đợi chút nữa tan làm tôi mới cô ăn tối nhé?”
Tô Điềm đối đầu ánh mắt của anh ta, không có bất kỳ ý nghĩa thừa nào.
Từ nhỏ cô đã có rất nhiều nam sinh theo đuổi, thế nên cô có thể nhìn vào ánh mắt của đối phương để biết được đối phương thật lòng hay là có loại tâm tư. cân rỡ kia.
Đương nhiên, cũng có những trường hợp ngoại lệ mà cô không nhìn ra được, ví dụ như Quý Sở Yến. Đối với cô mà nói, Quý Sở Yến như một quyển đề cương vậy.
Tô Điềm không khỏi ngẩn người
Găn nhất Quý Sở Yến luôn xuất hiện trong suy nghĩ của cô. Chỉ cần cô rảnh rồi hoặc là ngẩn người thì bóng dáng của anh sẽ lập tức xuất hiện, chiếm hết mọi suy nghĩ của cô.
"Tô Điềm?”
Bạch Hạo Phiền ở trước mặt cô, khẽ xua xua tay, Tô Điềm lúc này mới thu hồi ánh mắt.
“Hả?”
“Tôi nói muốn mời cô ăn cơm” Bạch Hạo Phiên nháy mắt mấy cái: "Về sau tôi còn phải học hỏi cô nhiều lắm”
Tô Điềm cảm thấy buồn cười: 'Lời này của anh phải nói với chị Maia mới đúng chứ? Tôi chỉ là một thực tập sinh thôi mà” ừng khiêm tốn, hôm nay cô ngồi nghe mọi người họp cũng hiểu được bảy tám phần đúng không? Tôi thì luống ca luống cuống”
Bạch Hạo Phiên rất phiền muộn, làm việc tại Tô Thị hoàn toàn khác với lúc anh ta đi theo đoàn đội của các giáo viên nghiên cứu học thuật, hoàn toàn là cảm giác không giống nhau.
Tô Điềm nghe thấy thế thì không nhịn được cười ©ô chỉ tình cờ thực hiện một dự án tương tự với giáo viên hướng dẫn của mình khi còn đi học, chứ không đến nỗi thần thánh như trong miệng Bạch Hạo Phiền