Làm Càn Sủng Nịch

Chương 13: Thoải mái không?



Thành Tiểu Sương ừ một tiếng, ngắt video tiếp tục ăn dưa hấu của mình, điều hòa gió mát mẻ, trong TV đang chiếu Tiêu Tâm Vũ yêu nghiệt tai tiếng, Tiểu Sương hung hăng mà lại chọc hai khối dưa đưa vào trong miệng, trong lòng nói thầm vẫn là Lương Tri đẹp nhất, này đó phú thương thật không nhãn lực kính.

Lương Tri tùy tay đưa điện thoại di động ném lên trên giường, lại vào phòng quần áo và phòng ngủ tìm một lần nữa, vẫn là không tìm thấy áo ngủ ở đâu, tay nhỏ gãi đầu, nghĩ thầm không hiểu sao trí nhớ của mình lại kém như vậy.

Nhưng cô cũng không để ý, mở nước nóng xuống chảy xuống bồn tắm, hơi nước ấm áp trắng xoá bốc lên, Lương Tri thật cẩn thận dùng mũi chân thử nhiệt độ nước, khóe môi hơi cong cong, thoải mái đem cả người đều ẩn vào trong nước.

Phó Kính Thâm chưa bao giờ biết hai chữ tiết kiệm là gì, từ nhỏ ngậm muỗng vàng sinh ra, sau trưởng thành ở thương giới cũng hô mưa gọi gió, trừ bỏ ở trước mặt Lương Tri, trước giờ chưa từng nếm mùi đau khổ, không chi li sinh hoạt, đối đãi bảo bối của hắn đều là tất thảy thứ tốt nhất mà hắn có thể đem lại cho cô.

Biệt thự đều thể hiện lên sự xa xỉ của hắn, bồn tắm rất lớn, trước đây cô chưa bao giờ chủ động bước vào nơi này, trong lòng cô, đây chính là nơi Phó Kính Thâm phát tiết dục vọng biến thái. Nơi này chính là nơi Phó Kính Thâm nói toàn những lời ngọt ngào dễ nghe, tuy nhiên mỗi lần hắn bắt đầu loại chuyện này, bản tính hoàn toàn bị bại lộ. Lương Tri tuổi còn nhỏ, chịu không nổi, vì thế liền không thích tắm trong bồn, lo lắng không cẩn thận lại chọc đến hắn.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad Trà Dâu chính thức, các trang web còn lại đều là ăn cắp.

Nhưng mà bây giờ cô không băn khoăn, thân mình trắng nõn ngâm trong nước ấm, tinh thần vui vẻ lên không ít, thích ý chơi bong bóng nước, vô cùng trẻ con.

Lương Tri sợ tắm lâu sẽ ngủ quên mất, vì thế không dám nhắm mắt, điện thoại trên bàn đang chiếu phim thần tượng, ký ức của cô chỉ dừng lại ở giữa chừng bộ phim này, phần còn lại đã quên hết, bây giờ cũng chỉ mới xem xong kết cuộc.

Lương Tri xem đến thích thú, nhưng mà chỉ một lát sau, màn hình điện thoại đen lại, ngay sau đó tiếng chuông liền vang lên, lại vừa thấy trên màn hình báo cuộc gọi đến, hai chữ "ông xã" hiện lên cực kỳ bắt mắt.

Khuôn mặt của Lương Tri vốn đã bị hơi nước làm hồng nhuận, bây giờ lại càng nóng thêm.

Trong đầu cô lập tức hiện lên khuôn mặt tinh tế nghiêm nghị của Phó Kính Thâm, số điện thoại này là Phó Kính Thâm mua cho cô sau khi cô tỉnh lại, hắn nói điện thoại cũ đã hư rồi, Lương Tri ngoan ngoãn mà tiếp thu, nhưng mà cô cũng không lưu số điện thoại ai, bây giờ nhìn thấy hai chữ này, khẳng định là Phó Kính Thâm lưu vào.

Mắt hạnh của Lương Tri dính không ít hơi nước, còn có chút thẹn thùng, càng lộ ra vẻ mềm mại động lòng người, nâng tay lên, cẩn thận dùng khăn lau khô tay rồi mới nhận lấy điện thoại, không khó phát hiện, động tác của cô còn có chút run run, tất nhiên là sợ muốn chết.

Lương Tri hít sâu một hơi, mềm mại trả lời: "Dạ?"

"Là anh."Tiếng nói nặng nề của nam nhân truyền đến tai cô, không biết vì sao, tai cô đột nhiên hơi ngứa. Giọng nói của Phó Kính Thâm thật sự quá dịu dàng rồi.

Lương Tri lại nhẹ nhàng "vâng" một tiếng.

Thanh âm ngọt ngào, Phó Kính Thâm nghe được, lồng ngực bất giác lại run lên.

"Đang làm gì đấy?" Thật ra Phó Kính Thâm vẫn đang ngồi ở bạn công đối diện. Vừa rồi nhìn thấy cô dọn dẹp thảm yoga, đi vào phòng tắm mà mãi không ra ngoài, Phó Kính Thâm lại bắt đầu nghĩ lung tung, lại gọi cho cô.

"Đang, đang tắm......", Lương Tri từ nhỏ ngoan ngoãn, chưa lần nào nói dối, Phó Kính Thâm đột nhiên hỏi như vậy, tất nhiên cô phải thành thật trả lời. Thiếu nữ ngại ngùng cắn cắn môi, mắt to chớp chớp, lại lắp bắp bồi thêm một câu, "Vừa nãy mới vận động một chút, cho nên đổ mồ hôi..."

Lương Tri giống như kẻ nói dối, vừa nghe giọng Phó Kính Thâm lập tức căng thẳng.

Phó Kính Thâm bên kia "ừ" một tiếng, giọng nói có chút tuỳ tiện lười biếng, truyền vào tai liền gây thương nhớ, Lương Tri cẩn thận thở phào, ngón tay bám chặt lên ốp điện thoại.

" Bên trái bồn tắm có muối tắm, là mùi hương lúc trước em thích nhất, vậy nên anh chuẩn bị cho em." Hắn cười khẽ một lát, "Không nhớ sao?"

"Vâng......"

"Không sao, anh nhớ là được."

Mặt Lương Tri lập tức nóng lên, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, cúi đầu, vành tai đỏ như máu.

Lương Tri vươn người, duỗi tay đến chỗ Phó Kính Thâm nói, sờ đến vang lên tiếng sột soạt. Phó Kính Thâm hỏi: " Tìm được rồi sao?"

"Vâng."

"Thử xem xem."

Lương Tri nghe lời, nhất nhất làm theo, nói đến chuyện biết hưởng thụ thì không ai qua được Phó Kính Thâm. Chỉ một lát, Lương Tri liền thấy xung quanh mềm mại, hương thơm dịu ngọt lan tỏa khắp căn phòng.

"Thoải mái không?" Hắn hỏi.

"Thoải mái......" Lương Tri ngoan ngoãn mà đáp.

Trước đây, muốn dụ dỗ cô nói ra hai chữ này còn khó hơn cả lên trời. Mặc kệ như thế nào, Lương Tri luôn có tính kiêu ngạo, nghiến răng nói:" Phó Kính Thâm, đồ vô lại!"

Nhưng hôm nay lại dễ dàng nói ra hai chữ này, ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng, biến thái như Phó Kính Thâm hôm nay lại phá lệ hối hận hành vi của mình.

Phó Kính Thâm dặn cô không nên tắm lâu, vừa cúp điện thoại liền đi vào phòng tắm giải quyết nhu cầu sinh lý của mình.

Lương Tri vẫn không hay biết gì, nghe điện thoại xong mặt đỏ tim đập, cũng không có tâm tình xem phim nữa, híp mắt lại hưởng thụ một lát, đứng dậy khoác khăn tắm lên, chầm chậm chạy ra ngoài.

Lúc Phó Kính Thâm ra khỏi phòng tắm vừa hay nhìn thấy Lương Tri quấn khăn tắm chạy ra ngoài.

Khuôn mặt thiếu nữ trắng nõn, còn dư lại chút phấn hồng, cánh tay mảnh khảnh lộ ra bên ngoài, khăn tắm miễn cưỡng che được một đoạn, đôi chân lộ ra bên ngoài. Hai tay chắn trước ngực, khăn tắm vây quanh vòng eo nhỏ.

Ánh mắt của Phó Kính Thâm tối lại. Chỉ cần nhìn như vậy hắn có thể tưởng tượng được mùi hương ngọt ngào khi vừa tắm xong của thiếu nữ, chỉ là bây giờ lại rất có lương tâm kéo màn cửa xuống, xoay người trở lại phía sau giường lớn, nằm lên, một tay sờ lên áo ngủ trắng hình con thỏ, nhắm mắt thở hổn hển.

Lương Tri vẫn không tìm được áo ngủ của mình, cuối cùng vẫn phải phòng vào phòng quần áo tìm một bộ mới, nhưng thay xong lại tiếp tục muốn tìm, từ tiện sấy tóc, chạy một mạch xuống lầu.

Lương Tri chạy đến cầu thang, bàn chân tinh xảo giẫm lên tấm thảm trắng mềm mại, hoạt bát vô cùng.

Lúc trước cô bị Phó Kính Thâm nuôi trong biệt thự cũng không tức giận, nhưng lần này không giống, ký ức mười tám tuổi vô cùng ham chơi, ở trong biệt thự lúc nào cũng nhảy nhót.

Cầu thang của biệt thự là vòng cung, mấy lần Lương Tri nhảy nhót bị té ngã, nhưng cũng không nặng, cười hì hì vỗ vỗ tay lên lại có thể tiếp tục chơi.

Nhưng việc này mẹ Lâm đã nói với Phó Kính Thâm, ngay ngày hôm đó Phó Kính Thâm đã phân phó người trải thảm mềm dày trên dưới trong ngoài biệt thự. Như vậy mặc kệ cô có đi chân trần chạy đến đâu, nếu không may té ngã cũng không xảy ra việc gì.

Lương Tri xuống giữa cầu thang liền có thể thấy mẹ Lâm đang đứng bên cạnh bình hoa trong phòng khách, cô mềm mại hỏi: "Mẹ Lâm, bà có thấy áo ngủ thỏ trắng của tôi không? Gần đây trí nhớ của tôi không tốt, chắc là đã tiện vứt ở đâu rồi."

Lâm mẹ sửng sốt một lát. Hình như vừa nãy Phó Kính Thâm rời đi trên tay có cầm theo một cái túi, bên trong giống như là áo ngủ mà Lương Tri đang tìm, bà lão đương nhiên biết được "sở thích" của Phó Kính Thâm, trên mặt có chút xấu hổ nhưng nhanh chóng thu lại, cười cười nói: " Tôi nhìn nó có vẻ hơi cũ rồi, nên đã cất đi, thay cho phu nhân một bộ mới..."

Lương Tri chớp đôi mắt to, lẩm bẩm: "Không cũ nha...... Tiểu Sương vừa đưa tôi mấy ngày trước mà......"

Nhưng mà không để cô kịp suy nghĩ, điện thoại bàn trong phòng khách đã vang lên.

Lâm mẹ nhìn nhìn cô, duỗi tay nghe điện thoại

Lương Tri biết chính là Phó Kính Thâm gọi tới, nhưng mà cô cũng không muốn rời đi, muốn đứng một bên xem hắn gọi về là có chuyện gì.

Mẹ Lâm nghe điện thoại, chốc chốc lại trả lời:

"Được, tôi sẽ chuẩn bị theo lời ngài."

"Phu nhân đã xuống lầu rồi."

"Âu phục? Có."

Lâm mẹ lại nhìn Lương Tri, chậm rãi nói: "Buổi sáng phu nhân đã đem về phòng ngủ giúp ngài rồi."

Lương Tri nhướng nhướng lông mày, đến gần một chút.

"Bảo tài xế đem đến cho ngài sao?"

"Vâng."

Lương Tri hiếu kỳ, mẹ Lâm vừa cắt điện thoại, liền sốt ruột hỏi: "Phó tiên sinh nói cái gì?"

Lâm mẹ cười cười: "Tiên sinh nói âu phục để ở nhà, có rảnh sẽ trở về lấy."

Lương Tri gật gật đầu, mắt tròn xoe xoay chuyển, ngón tay cái để ở bên môi gặm gặm, đỏ mặt nói: "Hay là, tôi đem đến công ty một chuyến, công việc của anh ấy chắc là rất nhiều......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.