Buổi chiều ngày hôm trước khi kết thúc công việc, Hàn Ngọc Bình cố ý dặn dò hai diễn viên chính: "Quay về lên men tình cảm cho tốt." Lại thấp thoáng một lời nhắc nhở, "Không cần cảm xúc quá trớn, buổi tối nghỉ ngơi sớm."
Hai người đáp lại, cùng ngồi xe chuyên dụng của Tần Ý Nùng về biệt thự.
Da mặt Đường Nhược Dao đã dày hơn cả tường thành Vạn Lý Trường Thành, hết lần này tới lần khác, không ngại để Hàn Ngọc Bình tìm người phụ trách sinh hoạt sắp xếp xe đưa đón, trực tiếp hủy bỏ xe mà đoàn làm phim chuẩn bị cho cô mỗi ngày, quang minh chính đại đi nhờ Tần Ý Nùng, thật sự như hình với bóng.
Tần Ý Nùng ngược lại lại muốn từ chối, nhưng mỗi sáng sớm ra cửa, Đường Nhược Dao lại dùng đôi mắt cún rưng rưng đáng thương nhìn cô ấy, không nói một lời đi sau lưng cô ấy, cô ấy lại không thể để vệ sĩ trói cô dẫn đi, liền cứ thế để Đường Nhược Dao đi theo.
"Chào cô Đường." Đám trợ lí vây quanh xe của Tần Ý Nùng lúc này ồn ào chào hỏi cô, ai nấy tươi cười rạng rỡ.
"Chào mọi người." Đường Nhược Dao hào phóng mỉm cười.
"Bữa tối nay cô Đường muốn ăn gì?" A Tiêu cười hỏi.
Nếu đã là bạn gái của Tần Ý Nùng, vậy cũng chính là bà chủ Phòng làm việc, thái độ đương nhiên cũng không thể so với lúc trước.
"Giống cô Tần là được rồi." Đường Nhược Dao trả lời. Bữa tối cô cũng thuận tiện ăn chực của Tần Ý Nùng, nguyên nhân là bởi có một ngày kết thúc công việc quay về, ở trêи xe trợ lí hỏi chuyện chuẩn bị cơm tối cho Tần Ý Nùng, không biết người nào lắm lời hỏi Đường Nhược Dao một câu, Đường Nhược Dao tiếp lời, nói cô muốn ăn cái này cái này.
Tần Ý Nùng chứng kiến tất cả.
Quan Hạm vỗ bàn kêu được trong lòng.
Tần Ý Nùng sẽ không làm mất mặt Đường Nhược Dao trước mặt trợ lí, một bữa tối mà thôi, cô ấy để ý cũng để ý rồi, cũng không cần cô ấy đích thân nấu.
Thế là mấy ngày nay, Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng cùng đến cùng đi, cùng ăn cùng... quyền lợi ngủ bị Tần Ý Nùng hủy bỏ rồi, phương pháp vô cùng đơn giản, vừa vào phòng liền khóa trái.
Đường Nhược Dao: "..."
Chị có kế Trương Lương, em có thang trèo tường, Đường Nhược Dao không có cách không mời tự tới, liền ở ngoài gõ cửa, thái độ hiền dịu cung kính, lấy cớ diễn tập để vào trong, còn về chuyện sau khi vào trong có diễn tập hay không, chỉ có hai người bọn họ mới biết.
Tần Ý Nùng bị ép đấu trí đấu dũng với Đường Nhược Dao, trái tim mệt mỏi nhưng lại cảm thấy tinh thần trẻ đi không ít. Bên cạnh cô ấy không ít người tính tình lanh lợi, ví dụ như đám trợ lí kia, Dịch Nhất Nhất của Phòng làm việc, Quan Hạm cũng có lúc rất đáng yêu, nhưng dù sao cũng cách nhau một tầng, bọn họ ở bên cạnh nói cười, Tần Ý Nùng có cảm giác phân chia ranh rới và xa cách rất rõ, cô ấy sẽ khẽ cười thưởng thức, hơn nữa có suy nghĩ bảo vệ nhóm người lương thiện này từ nội tâm, nhưng không cách nào gia nhập vào. Bên cạnh náo nhiệt, nhưng trong lòng từ đầu tới cuối vẫn lạnh lẽo hoang vắng.
Đường Nhược Dao là ngoại lệ, rõ ràng xung quanh cô ấy được bố trí băng dày tường cao, bên ngoài bức tường được bố trí dày đặc những sợi gai sắc nhọn vây quanh, cho dù ai chạm vào cũng sẽ xước da trầy thịt, máu đỏ nhễ nhại. Nhưng cô lại muốn mở rộng vòng tay, ôm vào trong lòng một cách dịu dàng nhất, ngắm thẳng vào từng chiếc gai băng giá, từng bước từng bước đi về phía cô ấy, không hề có suy nghĩ ngừng lại.
Không thể không nói, phương pháp kiên cường của cô giống như một kiểu hiến tế, khiến nội tâm giá băng của Tần Ý Nùng thật sự rung động.
Thật sự sẽ có người tình nguyện yêu cô ấy hơn cả bản thân người đó sao? Tần Ý Nùng giống như đã có chút tin tưởng.
Nhưng tình yêu nồng nhiệt dũng cảm như thế có thể kiên trì bao lâu? Nếu có một ngày nó nhanh chóng tàn lụi đi thì sao? Có thể một năm, có thể ngày mai, cô ấy cũng không biết phải xử lí thế nào?
Có phải cô còn chưa có được cô ấy, cho nên mới giữ chặt không buông đúng không?
Tần Ý Nùng nhìn phía Đường Nhược Dao đang nói chuyện với trợ lí của cô ấy ở bên cạnh, ánh mắt lúc sáng lúc tối, lặng lẽ rũ mí mắt.
Đường Nhược Dao vẫn luôn chú ý tới Tần Ý Nùng, vừa nhìn thấy ánh mắt mà cô không phân biệt được cảm xúc, lập tức buông bỏ cuộc trò chuyện của trợ lí, quan tâm nhích tới: "Cô Tần khó chịu sao?"
"Không." Đầu ngón tay của Tần Ý Nùng đưa lên ấn đường theo thói quen, không đợi cô ấn xuống, một bàn tay ấm áp khác liền nắm lấy tay cô, sau đó Đường Nhược Dao quay người, sau đó là ngón tay của cô đặt lên huyệt thái dương của cô ấy, ngón tay ấm áp.
Tần Ý Nùng ngẩn ra.
"Em giúp cô xoa bóp." Đường Nhược Dao biện bạch cất tiếng nói.
Chiều cao của hai người tương đương nhau, ngồi xoa bóp không tiện, Đường Nhược Dao dứt khoát quỳ gối lên ghế, cao hơn Tần Ý Nùng một cái đầu, động tác tay cũng thuận tiện hơn.
"Thế này được chưa ạ?"
Đỉnh đầu truyền tới âm thanh dịu dàng chín chắn.
"... Ừm." Tần Ý Nùng khẽ nhích trán lại gần người cô ấy, nhắm mắt lại.
Bộ phim còn một tháng nữa đóng máy, nếu không cách nào kháng cự, không bằng trân trọng thời khắc ở bên nhau sau cùng.
Chiếc xe vững vàng trêи đường, một tay Tần Ý Nùng nắm lấy vạt áo của Đường Nhược Dao, lực ấn lên huyệt thái dương nặng nhẹ thỏa đáng, thần kinh cũng thả lỏng thư thái theo đó, dựa vào đối phương mơ màng buồn ngủ.
Ngay đến cả xe dừng lúc nào cũng không rõ, đám trợ lí nhìn nhau, nhẹ chân nhẹ tay kéo cửa xe ra, ùa ra như cá.
Đường Nhược Dao vuốt ve gò má hơi nóng lúc ngủ của Tần Ý Nùng, dịu dàng nhỏ tiếng nói: "Tần Ý Nùng, chúng ta về nhà rồi."
Tần Ý Nùng mơ màng mở mắt ra, quay đầu nhìn thấy căn biệt thự được phủ lên ánh chiều tà từ cửa xe đang mở, ngói đỏ nhuộm lên vô số ánh chiều vàng, những phiến đá xanh trước cổng dài tắp, hoa đào đỏ hực, hồng nhạt lắc lư trong gió, phất phơ bị gió cuốn lên, đẹp giống như đào nguyên thế ngoại, như mơ như ảo.
Tần Ý Nùng hoang mang, vô thức cảm nhận câu chữ cô sử dụng.
Không biết từ lúc nào, Đường Nhược Dao gọi nơi này là nhà.
Nhưng chữ "nhà" này, sau khi cảnh quay tuần trăng mật cuối cùng kết thúc, hai người sẽ phải rời khỏi nơi này, về đến nơi bắt đầu, hai căn phòng đối diện nhau trong khách sạn, cẩn thận tránh nghi ngờ.
Ánh mắt Tần Ý Nùng tối lại, thì ra thời gian của giấc mộng này, còn ngắn hơn tưởng tượng của cô ấy.
"Chúng ta xuống xe thôi." Tần Ý Nùng đứng dậy trước, một tay nắm lấy Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao ngồi quỳ quá lâu, máu không lưu thông, lúc này đã không thể đứng vững, đầu gối mềm nhũn, không khống chế được ngả về phía trước.
Tần Ý Nùng nhanh chân lẹ mắt, giữ lấy eo cô, nghiêng người ngã xuống ghế bên cạnh, hai người cùng ngã xuống, Đường Nhược Dao ngã trêи người cô ấy.
Quan Hạm đã xuống xe, nghe thấy tiếng động bên trong liền nhìn vào: "Chị Tần, sao thế ạ?"
Tần Ý Nùng nhẫn nhịn không kêu đau, mặt mày thoáng cau lại, nói: "Không sao."
Đường Nhược Dao chống lên tay vịn, khẩn trương kiểm tra cho Tần Ý Nùng: "Có bị đập vào chỗ nào không?"
Tần Ý Nùng không cậy mạnh, thành thật nói: "Lưng bị góc tay vịn đụng phải."
"Có thể động đậy không?"
Tần Ý Nùng thử cử động, không nói gì, nhưng lông mày xinh đẹp nhíu lại có thể thấy được bằng mắt thường, thấp thoáng vẻ mặt đau đớn, cô ấy hít một hơi, nói: "Tôi nghỉ một lát."
Đường Nhược Dao cắn chặt môi dưới.
Tần Ý Nùng thấy vẻ mặt trắng bệch vì bị dọa của cô, trong lòng mềm nhũn, khóe môi cong lên nụ cười, an ủi nói: "Không sao, chỉ là có tuổi, năng lực hồi phục của cơ thể không tốt như trước đây, tôi nghỉ một lát là được, nếu em có việc, thì về... vào trong trước đi."
Đường Nhược Dao ngồi xuống cạnh cô ấy, kiên quyết từ chối: "Em ở đây với cô."
Tần Ý Nùng không bất ngờ, để mặc cho cô ngồi bên, không ai lên tiếng.
Quan Hạm đuổi đám trợ lí ồn ào bên ngoài đi, bản thân không nói một lời đợi bên ngoài. Mấy phút sau, Đường Nhược Dao đỡ tay Tần Ý Nùng xuống xe, Quan Hạm im lặng đi theo.
Mãi đến khi lên trêи phòng tầng hai, Tần Ý Nùng nói: "Quan Hạm, ban nãy tôi không cẩn thận bị đập phải, em giúp tôi kiểm tra xem có vết bầm tím không."
Quan Hạm xắn tay áo: "Vâng."
Đường Nhược Dao cản tay Quan Hạm lại, nói: "Để em đi."
Quan Hạm nhìn Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng gật đầu với cô, Quan Hạm đóng cửa ra ngoài.
Tần Ý Nùng trèo lên giường, mang theo hơi lạnh xâm nhập da thịt, Đường Nhược Dao vừa kiểm tra giúp cô ấy vừa hỏi: "Cô Tần, cảnh quay ngày mai, cô có suy nghĩ gì không ạ?"
"Suy nghĩ gì?"
"Có muốn diễn tập trước không ạ? Em sợ không nắm chắc được."
"..." Trong lòng Tần Ý Nùng sáng như gương, nghĩ: Sợ là em lại muốn nghĩ cớ để ngủ lại ở chỗ chị.
"Được thôi." Cô ấy cười cười đáp ứng.
Cũng không có mấy cơ hội chung chăn chung gối nữa.
Tần Ý Nùng không bị đập thâm tím, chỉ có phần xương ban nãy bị đụng trúng liền với phần cơ, nên mới đau như thế.
Cô ấy mặc lại áo khoác, cùng Đường Nhược Dao xuống dưới nhà ăn cơm, cơm tối do trợ lí chuẩn bị, hai phần cơm giống hệt nhau. Hai người đều không kén ăn, cho cái gì thì ăn cái đấy, nhưng mùi vị cũng rất tốt.
Tầm mắt Tần Ý Nùng đột nhiên xuất hiện thêm đôi đũa, sau đó cô ấy thấy miếng thịt gà không động đến trong bát của mình bị gắp một miếng, vào miệng của Đường Nhược Dao, sau đó Đường Nhược Dao gắp cho cô ấy hai miếng thăn bò, bỏ vào bát ăn trống không của cô ấy.
"Cô ăn cái này đi." Thái độ của Đường Nhược Dao tự nhiên nói, "Thịt gà để em ăn."
Lông mi Tần Ý Nùng run lên, ngón tay nắm lấy đũa ngày càng chặt.
Thân mật quá rồi.
Còn thân mật hơn cả việc Đường Nhược Dao lợi dụng tình hình chung giường với cô ấy.
Tần Ý Nùng từ đầu tới cuối không động vào hai miếng thăn bò đó, cuối cùng vứt vào thùng rác cùng với hộp cơm. Đường Nhược Dao nhìn thấy Quan Hạm buộc chặt túi rác, bỏ rác ra ngoài cửa, thu tầm mắt lại.
Tivi ở phòng khách đang mở, Tần Ý Nùng xem phim tài liệu, là phim tài liệu sản xuất trong nước, nói về hành lang Hà Tây.
Đường Nhược Dao lấy hoa quả ở ngăn mát trong tủ lạnh ra, đến phòng bên cắt gọt bày ra đĩa, lấy hai chiếc dĩa nhỏ, bưng qua đặt trước mặt Tần Ý Nùng. Bộ phim tài liệu này lấy cảnh hùng tráng, sa mạc mù mịt, sông dài nơi mặt trời lặn, âm nhạc vô cùng chỉn chu, Đường Nhược Dao ngồi bên cạnh cô ấy, cùng xem, không lên tiếng.
Không khí khác với lúc tình cảm, nhưng cũng không đến mức lạnh nhạt, ở ranh giới giữa tình bạn và tình yêu.
Không biết tivi chiếu tới đoạn nào, âm thanh đột nhiên ngừng lại giây lát, Đường Nhược Dao nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Buổi tối lại bắt đầu nổi gió, cành cây nào đó được bóng đè chiếc cửa lắc lư dữ dội, cành cây yếu ớt, giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay mất, nhưng mặc kệ mưa to gió lớn, nó vẫn không rời khỏi thân cây.
Tần Ý Nùng không tập trung, nhìn theo ánh mắt của cô ra ngoài.
Cô ấy động đậy, Đường Nhược Dao liền phát giác, quay mặt lại, bốn mắt nhìn nhau với cô ấy.
Thứ có tính công kϊƈɦ nhất trêи khuôn mặt kia chính là đôi mắt, mãi mãi trong suốt, mãi mãi sáng loáng, giống như nhìn thấu tim gan.
Tần Ý Nùng không phòng bị, vô thức hoảng loạn, phản ứng đầu tiên là tránh đi, nhưng dựa vào ý chí còn lại để khống chế. Cô ấy bình tĩnh nhìn vào mắt Đường Nhược Dao, tự nhiên như không hỏi: "Ban nãy em nhìn gì thế?"
"Nổi gió rồi." Đường Nhược Dao khẽ nói, đôi mắt cũng giống như đang nói chuyện, vi hành khắp khuôn mặt cô ấy.
Đường Nhược Dao cúi đầu nhìn cánh tay buông thõng bên người của cô ấy, nhấc tay, đè lên mu bàn tay của người phụ nữ ấy. Lòng bàn tay của cô rất nóng, hình thành một sự đối lập rõ ràng với mu bàn tay lạnh lẽo của Tần Ý Nùng, đặt trêи mặt, giống như một ngọn lửa hừng hực.
Khớp tay của Tần Ý Nùng đột nhiên cử động, trái tim run lên.
Đường Nhược Dao đỡ bàn tay của cô ấy lên, tách kẽ tay của Tần Ý Nùng ra, đầu ngón tay mịn màng thăm dò tiến vào quấn lấy nhau, mười ngón tay đan xen. Cô lại bưng đĩa hoa quả trêи bàn trà lên, lấy dĩa đút tới miệng cô ấy.
Bờ môi của Tần Ý Nùng khẽ mím lại, không có dũng khí mở miệng.
Đường Nhược Dao tự cắn lấy hoa quả, dùng miệng đút vào miệng của Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng ngây người nhìn cô, sau đó bị đút mấy miếng, Đường Nhược Dao tạm thời buông dĩa xuống, khoanh chân ngồi lên sô-pha, kéo lấy cả hai tay Tần Ý Nùng vào tay mình.
"Sắp hè rồi, sao cơ thể chị vẫn lạnh như thế này?" Cô vuốt ve những ngón tay lạnh lẽo của Tần Ý Nùng, hà hơi vào lòng bàn tay.
"Thể hàn." Tần Ý Nùng đáp ngắn gọn.
"Lúc nhỏ bị rơi xuống hồ ạ?"
"Không phải."
"Lúc còn đi học quá ít quần áo, thời trang hơn thời tiết?"
"Không phải."
"Vậy thì tại sao?"
"..." Biểu cảm của Tần Ý Nùng trở nên trống rỗng, ngừng một lúc, "Không nhớ ra, dần dần liền thành thế này."
"Không nhớ ra thì đừng nhớ nữa, sau này chúng ta chăm cho khỏe lại." Giọng điệu của Đường Nhược Dao tự nhiên nói.
Chúng ta? Sau này?
Đều là những chữ cái xa xôi lại mơ hồ, nhưng trong buổi chiều tối yên tĩnh, tivi tự động chiếu một chương trình bình thường, bên cạnh có nhiệt độ của người phụ nữ trẻ tuổi chân thực, cả đĩa hoa quả đã ăn được một nửa, đều bình thường đến không thể bình thường hơn, tương lai liền trở thành hình ảnh cụ thể có thể nhìn được sờ được.
"Chăm thế nào?" Thần sai quỷ khiến cô ấy hỏi một câu.
"Ăn uống đều đặn, ngủ sớm dậy sớm."
Như vậy sao? Ánh mắt Tần Ý Nùng lướt qua một tia buồn cười.
"Thỉnh thoảng sống về đêm cho nóng người." Đường Nhược Dao nghiêng người ôm chặt lấy Tần Ý Nùng, cắn vành tai của cô ấy, khẽ cười một tiếng.
Vành tai truyền tới cảm giác tê ngứa, không biết là vì lời của cô, hay là vì hành động của cô. Tần Ý Nùng nghiêng đầu, nụ hôn của Đường Nhược Dao cũng theo đó rơi lên má cô ấy, dày đặc, nụ hôn này nối tiếp nụ hôn kia, như chuồn chuồn đạp nước, yêu thương trân trọng.
Lông mi dài của Tần Ý Nùng khẽ run lên, rũ mí mắt xuống.
Cuối cùng Đường Nhược Dao hôn lên trán cô ấy, để Tần Ý Nùng điều chỉnh một tư thế dễ chịu dựa vào lòng mình. Một tay cô ôm lấy Tần Ý Nùng, một tay xiên hoa quả trong đĩa đút cho cô ấy.
Cô ấy sắp không nhớ rõ lần trước có cảm giác như vậy là từ bao giờ.
Lông mi của Tần Ý Nùng ươn ướt, gắng sức mở mắt nhìn tivi, mới khiến ánh mắt mơ hồ sáng rõ lại.
Khuôn mặt Đường Nhược Dao thư thái, ý cười nơi khóe mắt đều rất căng tràn. Cô không vội thổ lộ nội tâm của mình với Tần Ý Nùng, ngôn ngữ sẽ khiến cô ấy áp lực, cô chỉ dùng hành động thực tế để chứng minh với cô ấy, khiến cô ấy tin tưởng cùng kiên định, giữa bọn họ có thể có tương lai viên mãn, chỉ cần cô ấy muốn, thế giới của bản thân cô lúc nào cũng có thể hiến dâng, mặc cho cô ấy làm loạn.
...
"Chị Tần."
"Chị Tần?"
Tinh thần Tần Ý Nùng hoảng hốt, hoang mang ngẩng mắt, tập trung mới có thể nhìn rõ khuôn mặt người trước mặt là Quan Hạm: "Sao thế?"
Quan Hạm nói: "Đạo diễn Hàn cho người tới gọi chị, sắp bắt đầu quay phim rồi."
"Ừ." Tần Ý Nùng chớp mi, bưng cốc nước trêи bàn uống một hơi cạn, hít sâu một hơi, đứng dậy nói, "Chúng ta đi thôi."
Quan Hạm đi sau cô ấy một bước, thầm sợ hãi bất an.
Hôn nay không biết là lần thứ mấy cô cảm thấy hoảng hốt bất an rồi.
Đầu tiên là sáng sớm, cô đúng giờ tới gõ cửa phòng Tần Ý Nùng, một tiếng "mời vào" từ bên trong truyền ra, Quan Hạm đẩy cửa bước vào, không hề chuẩn bị tâm lí. Sau nó cô thiếu chút nữa đã không khống chế được biểu cảm của mình, nổ thành pháo hoa ngay tại hiện trường, viu phóng bản thân đi!
Hai người nằm trêи giường, cô đều vô cùng quen thuộc, một là Tần Ý Nùng, một người khác đương nhiên là Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao?
Quan Hạm: "!!!"
Có trời biết lần trước cô tận mắt nhìn thấy hai người chung chăn chung gối là năm nào. Trong ấn tượng của cô, cũng chỉ có một lần duy nhất, chính là ba năm trước, là lần đưa bao tay cho Tần Ý Nùng. Tại sao Tần Ý Nùng bảo cô đích thân đưa vào trong phòng, còn đưa thứ đồ kia, là vì sau khi Đường Nhược Dao bị chuốc thuốc ngoài ý muốn, cô ấy đã khiến Đường Nhược Dao nhận thức được thân phận nhân tình của mình, đừng sinh ra bất kì suy nghĩ vượt qua ranh giới nào.
Sau một lần vô thưởng vô phạt châm chọc Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng cũng không để cô bước vào phòng của hai người nữa. Đặc biệt là phòng ngủ chính nơi Đường Nhược Dao ngủ, cơ bản trở thành khu vực cấm kị của Quan Hạm, chưa được sự cho phép không thể bước vào.
Trêи thực tế Tần Ý Nùng chưa từng cho phép lấy một lần.
Cách bốn năm, cuối cùng cô cũng thấy được cảnh tượng này!
Đường Nhược Dao ngồi trêи đầu giường chào hỏi cô, quang minh chính đại: "Quan Hạm."
Quan Hạm rũ mắt, cung kính nói: "Cô Đường."
Ngay cả chữ chị cũng không còn nữa, xem ra đã nhận thức bản thân là bà chủ, hai người lúc nào thì uống rượu hỉ đây? Đặt tên con chưa? Tính sinh mấy đứa?
"Em về phòng đánh răng rửa mặt đây."
Quan Hạm nghe thấy giọng nói của Đường Nhược Dao, rõ ràng là nói với Tần Ý Nùng, nhỏ hơn mấy lần so với lúc nói chuyện bình thường, âm thanh tỉ tê, dịu dàng như muốn vắt ra nước.
Bờ vai của Quan Hạm lập tức nổi da gà da vịt, không khống chế được khóe môi cong lên, vội vàng co lại.
Cô đến tủ lấy quần áo cho Tần Ý Nùng, ánh mắt nhìn thấy Đường Nhược Dao cúi người, hôn lên môi Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng rũ mắt, ngoan ngoãn nghe theo, rất giống một cô vợ nhỏ.
"Đi đi." Âm thanh của Tần Ý Nùng hơi lạnh, nhưng vẫn nghe được tình cảm trong đó.
Đường Nhược Dao lại hôn cô ấy, khóe mắt cong lên, một tay chống lên giường, động tác nhanh nhẹn xuống giường, về phòng bên cạnh.
Quan Hạm nghi ngờ cô đi nhanh như vậy là vì muốn đánh răng rửa mặt xong sớm, có thể nhanh chóng quay lại gặp chị Tần.
Phát đường quá mức hung hăng, Quan Hạm hạnh phúc thiếu chút nữa chóng mặt.
Móc quần áo kim loại trong tay chạm va vào cửa tủ, oang một tiếng, Tần Ý Nùng nghe tiếng nhìn sang, Quan Hạm lại tập trung tinh thần, duy trì nhiệm vụ của trợ lí, lấy bộ quần áo thể thao có kiểu dáng gần giống hôm qua, màu hồng nhạt, có chút tươi tắn.
Cô quan sát biểu cảm của Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng không có ý kiến gì với bộ trang phục này, bảo cô đặt ở đầu giường, bản thân vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Âm thanh của máy đánh răng tự động ù ù ù vang lên.
Quan Hạm quỳ trêи giường chỉnh sửa giường chiếu, tỉ mỉ vơ lấy tóc dày trêи gối, vứt vào thùng rác. Ánh mắt cô tùy tiện lướt qua, đột nhiên dừng lại, chầm chậm nhíu mày lại, tại sao không có giấy vệ sinh nhăn nhúm vo tròn?
Không thể nào chứ, hai người vụng trộm ngủ cùng giường thì có, bây giờ quang minh chính đại ở cùng nhau thì lại không?
Quan Hạm nhấc miệng thùng rác lắc một vòng, quả thật không có gì.
Quan Hạm: "..." Suy nghĩ trăm đường nhưng không thể hiểu nổi.
Tần Ý Nùng đáng răng rửa mặt xong, chải tóc dài, bước từ trong ra, nói:"Tôi phải thay quần áo rồi."
Quan Hạm đổi túi rác mới, xách ra
ngoài.
Tần Ý Nùng nhìn bóng lưng Quan Hạm, nhíu mày, cứ cảm thất đầu óc nhỏ bé của cô gái này chứa đựng khó khăn to lớn.
Đóng cửa lại, quay người, Đường Nhược Dao vừa bước khỏi phòng cách vách, mặc chiếc áo liền quần màu trắng, trẻ trung chính là tiền, da dẻ tốt, những giọt nước trêи mặt chưa lau hết, đọng trêи mặt không che nổi vẻ đẹp thanh xuân.
Quan Hạm: "Cô Đường."
Đường Nhược Dao gật gật đầu, tầm mắt tự nhiên nhìn tới túi rác trêи tay cô, lướt qua rồi thu lại, chuyên tâm nhìn tới cửa phòng Tần Ý Nùng.
Quan Hạm hỏi: "Cô Đường đang đợi chị Tần sao?"
Ánh mắt Đường Nhược Dao đặc biệt dừng trêи mặt cô mấy giây, giống như nghi ngờ cô biết rõ còn hỏi, ngừng lại, gật đầu nói: "Ừm." Giọng điệu nhàn nhạt, không có bất kì cảm xúc dư thừa nào.
Quan Hạm chứa đầy một bụng câu hỏi, nhưng trước nay cô ít nói, hỏi gì cũng không thích hợp, thế là chỉ đành đóng miệng lại, trưng mặt không nói một lời đợi người cùng Đường Nhược Dao.
Tần Ý Nùng ở bên trong mở cửa ra ngoài, Đường Nhược Dao liền cong môi cười với cô ấy, tự nhiên nắm lấy tay đang thõng bên người của Tần Ý Nùng, khẽ vuốt ve mu bàn tay cô ấy, mười ngón tay đan nhau, cùng nhau xuống nhà.
Thế giới trước mặt Quan Hạm bỗng nhiên biến thành kính vạn hoa rực rỡ sắc màu.
Mãi đến khi bóng lưng của hai người sắp biến mất ở cầu thang, Quan Hạm mới ra sức chọc vào huyệt nhân trung của bản thân, nhanh chóng đuổi theo.
Những chuyện sau đó giống hệt lúc trước, cùng ngồi xe đi đến đoàn phim, khác biệt là Đường Nhược Dao nắm lấy tay Tần Ý Nùng mãi không buông, cho dù lên xe, cũng là một trước một sau, không lúc nào rời, Đường Nhược Dao lên trước, sau đó kéo Tần Ý Nùng lên sau.
Giữa chừng một bàn tay của Tần Ý Nùng dường như bị nắm đến nỗi đổ mồ hôi, Đường Nhược Dao xin A Tiêu khăn giấy lau tay cho cô ấy, đổi lấy bàn tay khác nắm lấy, rõ ràng không nói chuyện, ngất đến bức điện thoại trong túi đám trợ lí nhỏ nổi lên suy nghĩ ngu ngốc, ước gì có thể thể lập tức xì xào năm nghìn câu chuyện.
Đến phim trường, hai người tách nhau đi trang điểm, Tần Ý Nùng vẫn trong trạng thái tinh thần hoảng hốt, thợ trang điểm nói chuyện với cô ấy, phản ứng luôn chậm nửa nhịp. Trang điểm xong liền ngồi ở ghế sô-pha, tập trung tinh thần ngây người.
Trước khi Tần Ý Nùng ra khỏi phòng nghỉ, hai tay xoa lấy mặt, sau đó điều chỉnh cảm xúc của bản thân, biểu cảm nghiêm túc, đi về phía trường quay.
Bộ phim này Hàn Ngọc Bình không định quay quá phóng khoáng, nhưng đã là cảnh giường chiếu, ít nhiều cũng phải quay một chút, thế là dọn dẹp sạch phim trường, chỉ giữ lại nhân viên cần thiết.
Hàn Ngọc Bình đang xem nhân viên chỉnh sáng, thấy Tần Ý Nùng đi tới, tự nhiên gật đầu với cô ấy, làm tư thế tay bảo cô ấy chờ một chút.
Đường Nhược Dao đã đến rồi, khẽ cười gọi cô ấy: "Cô Tần."
Tần Ý Nùng ừ một tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt.
Đường Nhược Dao đi tới, ánh mắt nhìn về phía trước, môi khẽ cong lên, dù không nhìn cô ấy, nhưng mu bàn tay lại lén lút chạm vào mu bàn tay cô ấy, da thịt tiếp xúc.
Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn cô, con ngươi sâu thẳm, không phân biệt được cảm xúc.
Đường Nhược Dao đáp lại một ánh mắt kiên định, bắt lấy tay cô ấy, ra sức nắm lấy.
Dường như tất cả mạch máu đều tăng tốc chảy về tim, lồng ngực Tần Ý Nùng đập mạnh một cái, từ đỉnh đầu tới đầu ngón tay, như có dòng điện xoẹt qua.
Hàn Ngọc Bình đi tới giảng phim, cảnh này chủ yếu là cơ thể, dường như không có lời thoại. Hàn Ngọc Bình biết hai người là người yêu, không nhắc nhiều chỉ đạo họ phải quay thế nào, chỉ nhắc tới những cảm xúc cần chú ý, bảo hai người tự đi chuẩn bị.
Nhân viên đập bảng: "Bản Sắc, phân đoạn 29, cảnh 1, lần 1, diễn!"
Hai nhân vật chính ở trêи giường.
Hàn Ngọc Bình: "Cắt."
Mấy giây đã NG, Đường Nhược Dao chống người dậy, lúng túng nhìn về phía Hàn Ngọc Bình, không biết bản thân nên hỏi gì. Hàn Ngọc Bình nhíu mày, nhưng lại nhìn Tần Ý Nùng: "Cảm xúc của Tần Ý Nùng không đúng, trong mắt có quá nhiều thứ, đơn thuần một chút."
Đường Nhược Dao nghi vấn nhìn đối phương, khẩu hình miệng lo lắng hỏi: Sao thế?"
Tần Ý Nùng nhắm mắt, đôi môi trắng bệch: "Cháu điều chỉnh một chút."
Hàn Ngọc Bình giơ tay: "Năm phút. Thợ trang điểm, dặm lại cho Tần Ý Nùng."
Tần Ý Nùng cảm thấy trạng thái biểu diễn hôm nay của bản thân rất không đúng, không phải không tốt, mà là không đúng. Cô ấy chưa từng trải qua lớp học bài bản, phương pháp biểu diễn nguyên thủy nhất, cũng là phương pháp biểu diễn mà hiện tại cô ấy giỏi nhất, chính là thay thế, là năng lực đồng cảm mạnh mẽ. Mà đồng cảm, có nghĩa là cô ấy cần điều động trăm phần trăm cảm xúc của bản thân dành cho nhân vật, Thẩm Mộ Thanh với Hàn Tử Phi, Tần Ý Nùng với Đường Nhược Dao, tình cảm của hia người trong phim và ngoài đời đan xen cùng nhau, dung hòa tới quá mức chặt chẽ, đột nhiên cô ấy không có cách nào để bản thân triệt để rút ra, mà chỉ đi biểu diễn Thẩm Mộ Thanh.
Điều này khiến bản năng vốn có của cô ấy trào lên một tia bất an.
Năm phút sau, lần thứ hai quay lại, dự cảm của cô ấy thành sự thật.
Trong ống kính quay phim, hai người dây dưa im lặng quấn lấy nhau khiến hô hấp của người ta run rẩy.
Con ngươi của Tần Ý Nùng mất hồn, đan chặt lấy năm ngón tay của Đường Nhược Dao, tiềm thức nín nhịn gọi một tiếng.