Làm Càn

Chương 122: Đến phòng chị?



Chương 122: Đến phòng chị?

Đường Nhược Dao mở cửa sổ to hơn một chút, nơi này gần sông, buổi tối gió trêи sông thổi tới mang theo hơi lạnh, âm thanh của người phụ nữ trẻ tuổi lạnh lùng hơn cơn gió bên sông những mấy phần.

"Giải trí Huy Duyệt thì sao ạ?"

"Đóng cửa rồi, đã là chuyện rất lâu về trước. Giải trí Huy Duyệt tham gia rửa tiền, toàn bộ bị quét sạch, từng người từng người trong đám lãnh đạo cấp cao, toàn bộ đều không ai có quả ngọt để ăn." Mục Thanh Ngô thở dài, cũng coi như nhân quả tuần hoàn, có chút an ủi cho những bất hạnh mà Tần Ý Nùng gặp phải.

"Vậy Đỗ An Khải thì sao ạ?"

"Không rõ tung tích. Tôi chưa từng nghe thấy cái tên này trong giới, có lẽ đã rút khỏi giới từ lâu rồi."

Đường Nhược Dao cười lạnh.

Gã lại có thể rút khỏi giới một cách nhẹ bẫng, dùng số tiền mà gã vơ vét trêи người Tần Ý Nùng cũng đủ sống dư dả một đời. Không biết nửa đêm tỉnh mộng, gã có từng cảm thấy hổ hẹn, day dứt lương tâm với những hành vi càn rỡ tổn thương mà gã làm với những con người trẻ tuổi kia không? Có lẽ là không.

Một tay Đường Nhược Dao ôm lấy cánh tay, ngón trỏ gõ gõ lên, hỏi: "Có thể tìm xem kẻ đó ở đâu không ạ?"

Mục Thanh Ngô: "Em muốn báo thù gã à?"

Giọng điệu của Đường Nhược Dao không gợn sóng, lạnh lùng thốt ra: "Ông trời không có mắt, cũng nên để em làm." Cô cũng không phải Tần Ý Nùng, với những kẻ làm tổn thương cô ấy, bản thân có thù tất báo. Chỉ tiếc phần lớn những kẻ cặn bã đó lẩn trong đám người không lộ mặt, căn bản không có cách nào tìm được. Cho dù là chính cô, khi chưa hiểu về Tần Ý Nùng cũng thầm khinh bỉ đối phương trong lòng.

Mục Thanh Ngô trầm ngâm nói: "Bây giờ chúng ta sống trong xã hội pháp trị."

Đường Nhược Dao vâng một tiếng.

Đương nhiên cô sẽ không giết người phóng hỏa, cho dù là thuê người, cũng phải ngồi tù.

Mục Thanh Ngô chuyển chủ đề, nói: "Viết thư đe dọa thì thế nào? Bên trong đính kèm ngón tay đứt lìa dính máu làm bằng cao su mềm, sau đó cử thêm hai ông chú cao to theo dõi gã, giả vờ như muốn bạo cúc hoa của gã, dọa gã mất nửa cái mạng. Thuê người đâm xe, lừa gạt gã! Ờ, tôi nghĩ xem còn có cách nào không... "

Đường Nhược Dao: "..."

Đường Nhược Dao giơ ngón tay lên xoa mũi: "Tìm được người đã rồi tính ạ."

Mục Thanh Ngô dừng việc hoang tưởng quá mức: "Được rồi, nhưng gã rút khỏi giới lâu vậy rồi, mò kim đáy biển e là cũng không dễ, nếu nhờ người ta điều tra, không những tốn thời gian, còn... "

Đường Nhược Dao hiểu ý: "Em chi tiền."

Mục Thanh Ngô lập tức nói: "Chốt đơn!" Chỉ sợ mở miệng muộn chút khoản tiền này sẽ phải móc từ túi mình ra.

Đường Nhược Dao: "Cảm ơn chị Mục."

"Chuyện nhỏ thôi." Hóng hớt là bản tính của con người, Mục Thanh Ngô cũng coi như muốn hít hà chút náo nhiệt, làm ăn cũng không lỗ.

Đường Nhược Dao: "Chị Mục... "

Cô ngưng trệ một lúc, Mục Thanh Ngô không đợi được lời tiếp theo của cô, khẽ thúc giục nói: "Sao thế? Còn chuyện gì sao?"

Đường Nhược Dao hỏi: "Chị có biết việc Tần Ý Nùng phải liều mạng chặn xe của Hàn Ngọc Bình mới giành được cơ hội thử vai không ạ?"

Mục Thanh Ngô nói: "Không biết, loại tình tiết này chỉ có người có mặt ở hiện trường mới hiểu được." Chặn xe, cũng quá kϊƈɦ thích rồi chăng?

Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng cũng đúng, không tiếp tục gạn hỏi chủ đề này.

Mục Thanh Ngô suy cho cùng cũng chỉ điều tra được đại khái câu chuyện, những chi tiết tỉ mỉ quả thật không có cách nào tìm hiểu được. Ví vụ như nguyên nhân Tần Ý Nùng nằm mơ thấy ác mộng liền run rẩy sợ hãi trốn vào trong tủ quần áo, ngoài người trong cuộc, có lẽ chỉ có mấy người ít ỏi biết chuyện, người ngoài căn bản không có đầu mối.

Mục Thanh Ngô: "Bây giờ em còn ở trong đoàn làm phim, cứ quay phim cho tốt, đừng nghĩ nhiều những chuyện đó có thật hay không."

"Em biết."

"Vậy tôi đi ngủ đây."

"Ngủ ngon."

Đường Nhược Dao tới phòng rửa tay rửa mặt, trêи mặt đọng lại vô số giọt nước, cô lấy khăn khô phủ lên mặt, ngửa mặt lên, bất động rất lâu, mới lật khăn rồi treo lên, bước về bên giường.

Do dự rất lâu.

[Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]

[Tin nhắn hệ thống: T đáng yêu đã lĩnh lì xì của bạn]

Ngón tay của Đường Nhược Dao thi thoảng chạm lên khoảng màn hình trắng, vẻ mặt như có suy nghĩ.

Không biết từ lúc nào Đường Nhược Dao lại mắc căn bệnh của cô ấy, cách dăm ba ngày liền gửi lì xì cho cô ấy. Nhớ tới sự khác thường ngày tiếp theo sau khi gửi lì xì lần trước, Tần Ý Nùng gõ chữ nói: [Không vui sao?]

Đường Nhược Dao đột nhiên ngẩng đầu, Tần Ý Nùng lắp camera trong phòng cô sao?

Một câu "Không ạ" còn chưa gõ xong, lại nhận được tin nhắn của Tần Ý Nùng gửi tới.

[Mấy hôm trước em nói, bảo tôi cho em chút thời gian nghĩ xong sẽ nói sự thật với tôi, em đã nghĩ xong chưa?]

Đường Nhược Dao: "..." Sao trí nhớ của người phụ nữ này lại tốt vậy chứ.

Chắc chắn là không thể giả ngốc, Đường Nhược Dao tiếp tục sử dụng kế kéo dài thời gian: [Chưa ạ, mấy hôm nay bận quay phim, không có thời gian nghĩ đến chuyện không liên quan. Đạo diễn Hàn nói những cảnh quay tới đây là thử thách rất lớn với em, bảo em tập trung chú ý một chút]

[Ờ]

Ờ? Ờ là có ý gì? Đường Nhược Dao lo lắng.

Tần Ý Nùng: [Vậy em chuyên tâm quay phim đi, có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi bất cứ lúc nào cũng được]

Đường Nhược Dao dường như cảm thấy không chân thực, bản thân có thể dễ dàng vượt ải như thế sao? Không phải người phụ nữ đặc biệt kiêng kị người yêu có chuyện giấu chị ấy sao? Tuy hai bọn họ còn chưa chính thức yêu nhau.

Đường Nhược Dao thấp thỏm gõ chữ: [Chị giận sao?]

Tần Ý Nùng trả lời rất nhanh: [Không]

Nhớ tới câu "ờ" phía trước, Đường Nhược Dao chắc chắn cô ấy tức giận rồi, bò dậy đến gõ cửa phòng cô ấy ở đối diện.

Một tiếng cạch vang lên, cửa phòng đang khóa được mở ra, ánh đèn vàng ấm lọt ra ngoài, người phụ nữ với thân hình cao ráo lọt vào trong mí mắt của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng mặc chiếc áo tắm trắng tinh, tóc dài lười biếng xõa trêи vai, bắp chân trắng bóc mảnh mai lộ ra dưới lớp áo tắm.

"Sao thế?" Tần Ý Nùng cười hỏi, giọng điệu cùng sắc mặt đều rất dịu dàng.

"Không... có gì ạ." Đường Nhược Dao đánh giá cô ấy hai cái, quả thật dáng vẻ không giống như tức giận.

Cô lại nhanh chóng trào lên một tia thất vọng lạ lùng.

Đột nhiên cô ước Tần Ý Nùng có thể gạn hỏi cô đôi câu, thậm chí giận dỗi vô cớ. Trêи thực tế sau ngày đó, Tần Ý Nùng cũng không phát biểu bất kì ý kiến gì với sự khác thường của cô, nếu không phải tối nay nhắc tới, cô còn cho rằng đối phương thật sự quên rồi.

Nhưng Tần Ý Nùng nhắc tới chuyện này cũng chỉ là tiện miệng nhắc tới, bản thân không đáp ứng cô ấy vẫn không đau không ngứa.

Con người là động vật ích kỉ, lúc trước Đường Nhược Dao hi vọng Tần Ý Nùng thích cô, sau này xác định cô ấy thích cô thì hi vọng cô ấy có thể hồi đáp cô, bây giờ Tần Ý Nùng thỉnh thoảng có hồi đáp cô một chút, cô lại muốn đối phương biểu hiện nhiều thêm một chút, sẽ làm nũng với cô, sẽ nghịch ngợm dây dưa, sẽ không bàn lí lẽ, tốt nhất tâm trí ánh mắt đều là cô.

Cô nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tần Ý Nùng.

Con ngươi của Tần Ý nùng rất đen, rất sâu, đồng tử sâu như đầm nước hiện lên hình dáng thu nhỏ rõ ràng của cô.

Hình dáng nhỏ bé dần dần phóng to trong đồng tử của cô ấy, đang nhanh chóng lấp đầy con mắt.

Tần Ý Nùng đưa tay ra chặn vai Đường Nhược Dao lại, ngăn chặn tư thế tiến đến của cô.

Cô ấy đè giọng xuống, âm thanh mang theo một tia cảnh cáo, nói: "Em làm gì thế?"

Ánh mắt Đường Nhược Dao tỉnh táo khỏi sự mê muội, phát hiện khoảng cách của bản thân và Tần Ý Nùng chỉ chưa tới mười xen-ti-mét. Đôi môi của hai người chỉ còn thiếu một chút nữa là chạm nhau, nếu không phải Tần Ý Nùng kịp thời đẩy cô ra.

Em muốn hôn chị.

Đường Nhược Dao nhìn chăm chú vào trong mắt cô ấy, dùng khẩu hình miệng nói ra từng chữ từng chữ.

Người này... trái tim Tần Ý Nùng loạn nhịp, nhiệt độ dòng máu cũng tăng lên hai độ.

Cô quay lưng với camera, nói chuyện không kiêng kị, Tần Ý Nùng mượn thân hình của cô tránh đi ống kính, sắc mặt dịu dàng thêm mấy phần, chỉ dùng âm thanh hai người có thể nghe được nói: "Không thể ở chỗ này."

"Vậy thì có thể ở đâu?" Đường Nhược Dao lập tức tiếp lời nói, "Đi phòng chị? Hay là phòng em?"

"..." Tần Ý Nùng nhất thời mất khả năng ngôn ngữ, ngay cả đại não cũng không cách nào suy nghĩ được nữa.

Đường Nhược Dao bị thứ gì nhập, nên mất hết lí trí rồi sao?

Người phụ nữ ấy rất lâu không đáp.

Đường Nhược Dao bình phục cảm xúc quá mức kịch liệt của bản thân, cười nói: "Đùa thôi mà."

Tần Ý Nùng trách móc lườm cô một cái.

Đường Nhược Dao mím mím môi: "Vậy ngày mai ở phim trường, trong phòng nghỉ được không ạ? Em rất nhớ chị." Gần đây nắm tay cũng phải thậm thà thậm thụt, đừng nói tới hôn, Đường Nhược Dao sắp nghẹn chết rồi.

Lời nói trắng trợn quá mức, Tần Ý Nùng bình thường đều không tiếp lời.

Nhưng cô ấy không lên tiếng chính là ngầm thừa nhận.

Tay của Đường Nhược Dao đưa tới bên người cô ấy, nắm lấy tay cô ấy, ngón tay vuốt ve mu bàn tay, lưu luyến bịn rịn rất lâu, còn chưa tận hứng nói: "Em về đây."

Tần Ý Nùng rũ mắt: "Ừ."

Đường Nhược Dao lắc lắc lòng bàn tay của cô ấy, nũng nịu nói: "Chị còn chưa nói nhớ em."

Tần Ý Nùng nâng mí mắt lên, lạnh lùng liếc sang.

Đường Nhược Dao cười cười, kéo lấy cánh tay của người phụ nữ ấy, thừa cơ kéo cô ấy vào lòng, giơ tay không nặng không nhẹ vuốt ve tóc dài lành lạnh sau lưng của cô ấy, khóe miệng thấp thoáng kề sát vành tai của cô ấy, ở góc độ cô ấy không nghe thấy, im lặng nói ra ba chữ.

Cô nhắm mắt lại, ra sức ôm lấy Tần Ý Nùng, buông ra, hai tay nắm lấy vai vô ấy, chăm chú nhìn cô ấy: "Em thật sự về đây."

"Về đi."

Đường Nhược Dao đi giật lùi về phía sau, Tần Ý Nùng kìm nén bản thân, không để ánh mắt lộ ra vẻ luyến tiếc mãnh liệt.

Cô ấy cũng rất nhớ cô.

Cửa phòng phía trước đóng lại, bóng người phụ nữ trẻ tuổi biến mất ở cửa, Tần Ý Nùng ngẩng đầu nhìn camera hồng ngoại loé lên ánh sáng đỏ ở góc tường rất lâu, lần đầu tiên nổi lên kϊƈɦ động muốn tháo nó xuống.

[Camera ở khách sạn có thể tự tháo ra không?]

Nửa đêm canh ba, Quan Hạm nhận được tin nhắn tới từ bà chủ nhà mình.

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, Quan Hạm trả lời: [Theo lí mà nói thì không thể, nhưng em có thể giúp chị phá hỏng, cùng lắm là sau đó bồi thường chút tiền, chị có cần không? Bây giờ em đi làm luôn]

[Bỏ đi]

Tần Ý Nùng vùi mình vào chiếc giường mềm mại, kéo chăn đắp lên người, khẽ thở dài một hơi. Qua một lúc, kéo ngăn kéo trêи đầu giường, lặng lẽ lấy ra thứ gì đó.

...

Buổi trưa ngày hôm sau.

Phòng nghỉ trêи phim trường của Tần Ý Nùng.

Gáy của Tần Ý Nùng bị Đường Nhược Dao giữ chặt lấy, sống mũi cao cao của đối phương đè lên mặt cô ấy, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, lên môi cô ấy, ngọt ngào mềm mại đan xen, không khí trong phổi như bị rút đi không sót lại chút nào.

Vành tai của Tần Ý Nùng đỏ ửng, thở không ra hơi, không thể không đẩy người phụ nữ trẻ tuổi phía trước ra một chút.

Đường Nhược Dao lặng lẽ rời đi giây lát, đợi cô ấy hít không khí mới, lại tiếp tục xông lên.

Tần Ý Nùng bị cô đè lên, cả người ngửa ra sau, khớp ngón tay cong lên, nắm chặt lấy đệm sô-pha theo bản năng.

Lúc tách ra, lá phổi của Tần Ý Nùng giống như muốn nổ tung, cô ấy vừa dựa vào trong lòng Đường Nhược Dao nặng nề ho khan, vừa thầm nghiến răng, kiềm chế kϊƈɦ động muốn đưa tay ra bóp chết cô của bản thân.

Quá càn rỡ rồi! Tiếp tục như vậy liệu có ổn không?

Đường Nhược Dao làm tư thế đứng dậy: "Em đi rót nước cho chị."

Tần Ý Nùng kéo cô lại, khàn khàn nói: "Không vội."

Cô ấy vùi mặt vào hõm cổ của người phụ nữ trẻ tuổi bất động, Đường Nhược Dao hiểu ý, dang tay ôm cô ấy chặt hơn một chút.

Tần Ý Nùng: "Chỉ là tôi... "

"Hơi lạnh, em biết." Đường Nhược Dao cười tiếp lời.

Khóe môi của Tần Ý Nùng khẽ cong lên.

Đường Nhược Dao cúi đầu tìm tay cô ấy rồi nắm lấy, năm ngón tay luồn qua khe hở, Tần Ý Nùng lật tay nắm lại, người ngón tay đan lấy nhau.

Hai người yên lặng hưởng thụ thời gian tình cảm hiếm có.

Một tay nhàn rỗi của Tần Ý Nùng nhấc lên lọn tóc trước người của Đường Nhược Dao, móc lên đầu ngón tay thon dài trắng trẻo, thong dong cuộn lại, bờ môi mỏng khẽ mím, nói: "Tôi... chiều mai tôi phải xin nghỉ, sáng ngày kia sẽ quay lại."

"Đi đâu ạ?"

"Về Bắc Kinh một chuyến, tiệc sinh nhật của Ảnh đế Kiều, mời tôi làm khách quý." Tần Ý Nùng lại mím môi, hỏi, "Em không nhận được thư mời sao?"

"Không ạ."

"Ừ." Âm thanh nhỏ bé. Cô ấy còn nghĩ có thể đi cùng Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao khụ khụ, trong âm thanh nhuộm lên ý cười: "Em ở đoàn làm phim đợi chị về."

"Em cười cái gì?"

"Không cười gì ạ." Đường Nhược Dao nói, khóe môi cong lên thật nhiều. Chỉ là cô nhớ tới lần trước Tần Ý Nùng về nhà không từ mà biệt, bây giờ đã học được cách chủ động báo cáo, vô cùng tiến bộ.

"Vậy thì không cười." Tần Ý Nùng đùa nghịch với tóc dài của cô, không gạn hỏi, mặt mũi rất hiền lành, dáng vẻ vô ɖu͙ƈ vô cầu.

Đường Nhược Dao bất mãn gọi tên cô ấy: "Tần Ý Nùng!"

"Ừm?" Tần Ý Nùng hoang mang ngẩng đầu.

Đường Nhược Dao nâng cằm cô ấy lên, hé miệng cắn một cái lên mặt cô ấy.

Không thèm hỏi gì, có coi cô là bạn gái tương lai không hả, cô tức chết mất!

Tần Ý Nùng: "..." Cô ấy lặng thinh giây lát, "Lát nữa tôi còn phải quay phim."

Đường Nhược Dao tức tối: "Em biết."

Tần Ý Nùng chăm chú nhìn cô rất lâu, thả tóc dài của cô ra, giơ tay lên, đầu ngón taý trắng thon vuốt bằng nếp nhăn giữa ấn đường của cô, nhỏ tiếng dịu dàng nói: "Đừng tức giận."

Đường Nhược Dao bị công phá trong một giây, mặt mày tươi cười.

Hai người nhìn nhau, trong không khí liền trào lên làn sóng ngầm kϊƈɦ động.

Tất cả suy nghĩ đều bị cắt đứt, không có cách nào suy xét, chỉ còn lại một mong muốn. Đường Nhược Dao cúi đầu hôn lên, Tần Ý Nùng dùng lòng bàn tay chặn lại, Đường Nhược Dao nghi ngờ chớp mắt.

Tần Ý Nùng nhắc nhở nói: "Khẽ thôi, lát nữa còn phải quay phim, sưng lên không trang điểm được."

Đường Nhược Dao cong cong đôi mắt, hôn lên lòng bàn tay cô ấy: "Vâng."

...

Buổi chiều ngày hôm sau, Tần Ý Nùng không tới phim trường. Phía sau kịch bản không có quá nhiều cảnh diễn cặp của hai người, Tần Ý Nùng không ở đây, liền quay những phân đoạn của Đường Nhược Dao, cũng không chậm trễ tiến độ quay phim.

Hàn Ngọc Bình, ông chú này không hổ là người hết mực lo lắng cho chung thân đại sự của Tần Ý Nùng, trước khi quay phim còn cố tình đi tới hỏi Đường Nhược Dao: "Cháu biết Tần Ý Nùng đi đâu không?"

Đường Nhược Dao đáp: "Đi tham dự tiệc sinh nhật của Ảnh đế Kiều rồi ạ." Cô còn chưa đủ tư cách, không được Ảnh đế Kiều chủ động gửi thiệp mời, sau này càng phải cố gắng hơn nữa mới được.

Hàn Ngọc Bình thở phào, biết thì tốt.

Buổi chiều tinh thần chiến đấu của Đường Nhược Dao hừng hực, sôi sục khí thế quay phim trêи phim trường.

Trêи chuyến bay vừa bay khỏi thành phố nhỏ, Tần Ý Nùng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn ra ngoài tầng mây. Quan Hạm ở bên cạnh nhỏ tiếng báo cáo xác nhận những người tham dự diệc sinh nhật của Ảnh đế Kiều, từ bạn bè, đối thủ, tới người xa lạ.

Tần Ý Nùng nghe câu được câu chăng, đột nhiên hỏi: "Lâm Nhược Hàn có tham dự không?"

Quan Hạm: "Không có Ảnh hậu Lâm."

Sắc mặt của Tần Ý Nùng mệt mỏi, càng ngày càng mất hứng: "Tôi ngủ một lát."

Quan Hạm biết ý lùi đi.

Thân là người trong giới, có những bữa tiệc là bắt buộc, không thể không đi. Ảnh đế Kiều là một trong những nam diễn viên thành công nhất trong lớp trung tuổi, mấy năm gần đây bắt đầu làm đạo diễn, chuyển đổi hình tượng hoàn mĩ, sự nghiệp như ánh mặt trời ban trưa. Tiệc sinh nhật của anh, đặc biệt mời Tần Ý Nùng tới làm khách quý hạ màn, Tần Ý Nùng không thể không nể mặt anh.

Sớm biết cô ấy và Đường Nhược Dao như hiện tại, Tần Ý Nùng sẽ bảo An Linh xin thêm một tấm thiệp mời từ chỗ đối phương, tham dự bữa tiệc lần này cũng có không ít nhân vật sừng sỏ trong giới, là cơ hội tốt để mở rộng quan hệ.

Cô ấy đương nhiên có thể bảo vệ cô, chủ yếu là muốn cô có nền móng kiên cố, kĩ năng diễn xuất của cô có thể từ từ trau dồi, cũng không vội, bây giờ cần nhất là những mối quan hệ trong giới.

Tần Ý Nùng đột ngột mở mắt, quay đầu nói: "Tối nay Kỷ Vân Dao có tới không?"

Quan Hạm lắc đầu.

Tần Ý Nùng nhất thời càng hối hận.

Hối hận cũng vô dụng, máy bay hạ cánh, Tần Ý Nùng tới Phòng làm việc trước, đoàn đội trang điểm của cô ấy bắt đầu bận rộn tạo hình cho cô ấy, từ đầu tới chân, tinh xảo tới từng sợi tóc.

Mái tóc đen dài thẳng ban đầu làm xoăn quyến rũ, bút kẻ mắt làm nổi bật viền mắt, tăng thêm độ sâu cho ánh mắt, chiếc váy dài quét đất màu đỏ được đặt làm thủ công, đuôi váy kéo dài, dáng vẻ thướt tha, khi thong dong bước đi có thể nở hoa trong lòng người.

"Hoan nghênh vị khách quý bí mật trong buổi tối hôm nay của chúng

ta!" Ảnh đế Kiều mặc bộ đồ tây cao cấp, đứng trêи sâu khấu, đích thân cầm micro, vô cùng phong độ nói, "Cô ấy chính là..."

Ảnh đế Kiều lấp lửng.

Có một vị khách nam dưới sân khấu giơ ly sâm-panh lên, cười nói: "Anh Kiều, nhanh công bố đi, hỏng mất khẩu vị cả tối của tôi rồi."

Lại có một vị khách nam khác phụ họa nói: "Đúng thế, rốt cuộc là thần thánh phương nào, anh Kiều, sao anh lại thần thần bí bí vậy chứ, còn đích thân làm người dẫn chương trình giới thiệu khách."

Ảnh đế Kiều cười cười, cao giọng công bố nói: "... Tần Ý Nùng!"

Ly sâm-panh trong tay khách nam lên tiếng đầu tiên không vững lắc lư, vội vàng đặt sang một bên, đứng thẳng người, căng thẳng đánh giá bản thân trêи dưới một lượt, kéo cổ tay áo tây, âm thanh không khống chế được run rẩy hỏi người bạn cùng tới: "Giúp... giúp tôi nhìn xem, cà vạt của tôi thắt đẹp chưa?"

Người bên cạnh cười vang cả phòng tiệc.

Không tới hai giây, lại không còn bất kì âm thanh nào.

Ánh mắt toàn hội trường đều nhìn về phía người phụ nữ đang đi tới, trắng hơn cả ánh trăng, đẹp hơn cả sắc tuyết. Chiếc váy dài chiết eo tôn lên đường cong lồi lõm trêи thân hình tinh tế của người phụ nữ ấy, hoàn mĩ đến nỗi không thấy tì vết, đủ để khiến tất cả sao nữ có mặt ở hiện trường tự thẹn với lòng.

Ngoài đôi hoa tai dài màu bạc, trêи người Tần Ý Nùng không có bất kì đồ trang sức dư thừa nào, hào quang từ nhan sắc của cô ấy chiến thắng mọi thứ đồ trang trí. Váy đỏ được thiết kế hở nửa vai, tóc dài xoăn thong thả rũ xuống lưng, thấp thoáng bờ vai đẹp đẽ trắng ngọc phía sau, men theo những lọn tóc đi xuống dưới, kéo dài đến phần eo mảnh khảnh thon thả.

Cô ấy đi tới trong ánh mắt sửng sốt của Ảnh đế Kiều, trao cho đối phương một cái ôm mang tính lịch sự, buông ra.

Ảnh đế Kiều chớp chớp mắt, hài hước cười nói: "Cảm ơn nữ thần đã dành chút thời gian tới dự tiệc sinh nhật của tôi, cho tôi được hưởng ké chút hào quang."

Tần Ý Nùng nhàn nhạt cong môi lên: "Vinh hạnh của em."

Ảnh đế Kiều nói: "Hôm nay em rất xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn lần trước tôi gặp em."

Tần Ý Nùng lịch sự đáp lại: "Cảm ơn, anh cũng rất đẹp trai, đẹp trai hơn lần trước em gặp anh."

Ảnh đế Kiều cười to.

Tần Ý Nùng cũng cười lên.

Hai người từng có giao tình hợp tác chung phim điện ảnh, không cần giữ kẽ như thế. Sau khi Tần Ý Nùng hàn huyên cùng Ảnh đế Kiều xong, liền lấy một ly rượu trêи khay cho mình, tìm mấy vị lão làng trò chuyện.

Dọc đường người người đều kính rượu cô ấy, Tần Ý Nùng trước giờ chưa từng từ chối. Đợi cô ấy đến nơi, ly rượu sâm-panh trong tay đã đổi bốn lần, nhưng cơ thể cô ấy không hề lảo đảo, khuôn mặt vẫn trắng như tuyết, không hề chuếnh choáng.

"Đạo diễn Lý, giám đốc Triệu."

"Giám đốc Tần."

Tần Ý Nùng chạm ly với hai người đàn ông trung niên: "Lâu rồi không gặp."

Đạo diễn Lý sảng kɧօáϊ cười nói: "Giám đốc Tần bận rộn, nào có nhớ tới hai kẻ nhàn hạ chúng tôi."

Môi đỏ của Tần Ý Nùng khẽ cong, âm điệu mang theo vẻ nhẹ nhàng đặc biệt của phụ nữ, cười đùa nói: "Rốt cuộc ai là người bận rộn đây? Mấy tháng trước đạo diễn Lý có thu hoạch trong Liên hoan phim Venice, em còn chưa kịp chúc mừng anh nữa là."

Đôi môi rực sắc như hoa hồng của cô ấy đặt lên miệng ly, khẽ nhấp một ngụm.

"Bây giờ chúc mừng cũng không muộn cơ mà!" Đạo diễn Lý ngửa cổ uống một hơi cạn, xoa miệng, nói, "Lúc nào có thời gian, diễn phim của tôi không? Tôi đã ngóng trông suốt ba năm rồi, ngóng trăng ngóng sao, chỉ còn ngóng trông em nữa thôi, em thấy tôi đợi đến nỗi tóc sắp bạc trắng cả rồi đây này."

Tần Ý Nùng chớp mắt, mặt mày tự nhiên lộ ra vẻ quyến rũ phong lưu: "Vậy thì phải xem kịch bản của anh có đủ lòng thành không đã."

Đạo diễn Lý cười ha ha: "Được, tôi nhất định phải cho em xem lòng thành của tôi. Lão Triệu."

Ánh mắt giám đốc Triệu si mê, nhìn chằm chằm lên mặt Tần Ý Nùng.

Ngón tay Tần Ý Nùng vuốt ve ly sâm-panh, thái độ tự nhiên.

Đạo diễn Lý giơ khuỷu tay, chọc lên cánh tay của giám đốc Triệu, nâng cao giọng nói: "Lão Triệu."

Giám đốc Triệu như người tỉnh dậy từ cơn mơ, nâng cốc với Tần Ý Nùng, một hơi uống cạn.

Tần Ý Nùng giống như từ đầu tới cuối không hề phát giác ánh mắt mạo phạm trắng trợn nhìn cô ấy của người đàn ông kia, khen ngợi: "Giám đốc Triệu tửu lượng tốt, em kính anh thêm một ly."

Cô uống một ngụm, giám đốc Triệu uống một ly, một bữa tiệc sinh nhật đứng đắn, cũng có thể khiến giám đốc Triệu uống đến nỗi nặng đầu nhẹ chân, lúc này Tần Ý Nùng mới tạm biệt.

Ôn lại chuyện cũ cũng đã đủ, Tần Ý Nùng tìm một nơi yên tĩnh vắng người, khóe môi cong lên nụ cười được tính toán chuẩn xác, quan sát từng người trong bữa tiệc.

Ánh mắt của cô ấy đột nhiên dừng lại, hướng về một người đang đi tới.

"Hiệu trưởng Tôn?"

Trường đại học của Đường Nhược Dao – hiệu trưởng Học viện Hí kịch Thủ Đô, đồng thời là nam diễn diễn viên lão làng, hiệu trưởng Tôn quay mặt sang, nhìn thấy cô ấy, kinh ngạc nói: "Sao em cũng tới đây?"

Tần Ý Nùng nhướng mày: "Thầy không nghe thấy Ảnh đế Kiều giới thiệu em sao?"

Hiệu trưởng Tôn thở dài: "Tôi vừa tới chưa lâu, trêи đường chậm trễ, vừa vào liền uống rượu, ai chịu được chứ, tôi đang định chuồn đây. Nếu em cũng ở đây, tôi cũng ở thêm lúc nữa vậy."

Tần Ý Nùng: "..."

Hiệu trưởng Tôn mượn Tần Ý Nùng mà quang minh chính đại thoát khỏi đám người muốn kính rượu ông, hai người chen chúc ở một góc, hiệu trưởng Tôn bưng đĩa đồ ngọt lên, lấy dĩa xiên một miếng, nói: "Tháng Sáu em có thời gian không?"

Tần Ý Nùng cảnh giác nói: "Làm gì ạ?"

Hiệu trưởng Tôn xua xua tay: "Cũng không có gì, chỉ là trường chúng tôi ấy mà, nó ấy mà, là tới lễ tốt nghiệp của một khóa..."

Tần Ý Nùng ngắt lời ông: "Không đi." Năm ngoái có Đường Nhược Dao, năm nay có cái gì, cô ấy không muốn tìm giày vò.

"Tại sao? Không phải năm ngoái em đồng ý rồi sao?"

"Phí sự kiện, thầy trả em mười triệu em sẽ đi."

"Sao em không đi cướp đi?" Hiệu trưởng Tôn sợ hãi lùi sau một bước, "Một năm không gặp, bản lĩnh sư tử hống của em lại nâng cao rồi nhỉ."

"Một năm không gặp, sao mặt thầy cũng dày hơn năm ngoái nhiều rồi. Năm ngoái còn dây dưa mời mọc, thiếu chút nữa quỳ xuống, năm nay lại như lẽ đương nhiên, em cũng đâu thiếu nợ trường thầy."

"Em thật sự không đến à?" Hiệu trưởng Tôn nhìn cô, ánh mắt mở to như chuông đồng.

"Thật sự không đến."

Hai người giằng co.

"Không đến thì thôi." Hiện trưởng Tôn lấy miếng bánh gato đút vào miệng, hừ hừ nói, "Vốn dĩ cũng không nghĩ em sẽ đồng ý." Mỗi năm ông đều nhắc chuyện này, cũng chỉ có năm ngoái Tần Ý Nùng buông lỏng đồng ý.

"À." Hiệu trưởng Tôn nhớ ra đại diện sinh viên tốt nghiệp ưu tú năm ngoái, nói, "Có phải em đang quay phim cùng Đường Nhược Dao không?"

Tần Ý Nùng hắng giọng, cô ấy cũng không biết tại sao phải hắng giọng, sau đó mới đưa ra đáp án: "Vâng, bây giờ ở chung một đoàn làm phim."

Hiệu trưởng Tôn cảm khái nói: "Đứa trẻ này cũng xuất sắc lắm, tốt nghiệp một năm đã có thể diễn chung với em, còn là vai chính, bao nhiêu người đều mong ngóng cũng không được, có thể khoác lác cả đời rồi. Em ấy diễn thế nào?"

"Cũng... không tệ." Khóe miệng Tần Ý Nùng cong lên.

"Không hổ là học sinh tốt mà tôi dạy dỗ." Hiệu trưởng Tôn không chút liêm sỉ nhận công lao về mình, ông ngậm lấy ống hút uống nước hoa quả, không biết nghĩ tới chuyện gì đột nhiên cười lên, thế là bị sặc nước hoa quả.

"Chậm thôi ạ." Tần Ý Nùng đưa giấy cho ông.

"Cảm ơn." Hiệu trưởng Tôn lau miệng, "Cái em Đường Nhược Dao đó à, không những diễn giỏi, đầu óc cũng rất lợi hại."

"Dạ?"

"Năm ngoái lựa chọn đại diện sinh viên tốt nghiệp ưu tú, không phải em đích thân trao bằng tốt nghiệp cho đại diện sinh viên tốt nghiệp ưu tú sao?"

Tần Ý Nùng càng nghe trong lòng càng thấy bất an, "Chuyện này có vấn đề gì sao ạ?"

"Không vấn đề gì, chỉ là giữa chừng có chút chuyện nho nhỏ."

Hiệu trưởng Tôn khụ một tiếng, nói: "Nói ra cũng là chuyện xấu, chuyện lựa chọn đại diện tôi không nắm được, vốn dĩ danh hiệu này thuộc về Đường Nhược Dao, kết quả có sinh viên dựa dẫm quan hệ đi cửa sau, cướp mất danh hiệu này của em ấy."

"Sau đó thì sao ạ?"

"Sau đó Đường Nhược Dao liên thủ với bạn cùng phòng, đăng tin tức lên diễn đàn trường, còn lan truyền tin đồn này trong phạm vi trường học, trừng phạt bạn sinh viên kia, người người hô đánh, ngay cả giáo viên cũng tham gia chuyện này, đám đông kϊƈɦ động, dâng lên làn sóng dư luận không nhỏ, cuối cùng nổi lên trước mặt tôi, tôi đem trả danh hiệu cho em ấy."

Hiệu trưởng Tôn không chú ý tới sắc mặt đột ngột trầm xuống của Tần Ý Nùng, thở dài nói: "Thông minh quá, cách này cũng có thể nghĩ ra, tôi cảm thấy cho dù không bày ra trước mặt tôi, đến lúc lĩnh bằng tốt nghiệp, chỉ cần người thay thế em ấy dám lên sâu khấu, một ngụm nước bọt của từng người từng người dưới sân khấu cũng có thể dìm chết người đó, miệng lưỡi con người đáng sợ lắm."

Tần Ý Nùng không tập trung vâng một tiếng.

Ngón tay đang thõng bên người lặng lẽ nắm chặt, cuộc đời cô ấy ghét nhất, chính là thủ đoạn dẫn dắt dư luận này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.