Làm Càn

Chương 142: Tần Ý Nùng là mẹ em



Chương 142: Tần Ý Nùng là mẹ em

"Thi xong chưa?" Đường Nhược Dao ngồi trêи giường trong phòng khách sạn, một tay cởi giày cao gót, khẽ mát xa lòng bàn chân đau nhức đứng cả một ngày, một tay cầm điện thoại, nói chuyện với em trai Đường Phỉ.

"Thi xong mấy hôm trước rồi ạ." Đường Phỉ trả lời.

"Sao em không nói với chị?" Đường Nhược Dao mệt mỏi bóp ấn đường, "Không sợ chị bận bịu quên mất sao?"

"Chị sẽ không quên em đâu." Đường Phỉ ngây thơ cười nói, tiếng cười trong sáng.

Đối mặt với sự tin tưởng của em trai, Đường Nhược Dao lặng lẽ nuốt lại một câu không nói.

Quả thật cô bận quá nên quên mất, chút sức lực còn lại mỗi ngày đều dành cho Tần Ý Nùng, còn phải vắt óc viết luận văn cho đối phương. Có một tối Mục Thanh Ngô muốn tâm sự chút chuyện với cô, bị Đường Nhược Dao gấp gáp giục về phòng. Trong suốt một tháng, Đường Nhược Dao kiên trì viết ba nghìn chữ mỗi ngày, may mà tốc độ viết của cô nhanh, mới có thể kịp hoàn thành năm mươi nghìn chữ "Nghiên cứu tính khả năng Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng bên nhau một đời một kiếp".

Nhìn thái độ nói chuyện của Tần Ý Nùng, dường như đã lơi lỏng, ngày tháng cố gắng của cô không uổng phí.

Buổi phỏng vấn lần trước cũng sắp đến ngày lên sóng, cô vừa nghĩ tới dáng vẻ long trời lở đất rõ ràng nhưng lại giả vờ mạnh mẽ trấn tĩnh của Tần Ý Nùng, liền ước gì lúc này có thể xuất hiện trước mặt đối phương, dỗ cho cô ấy biểu hiện tất cả cảm xúc chân thực của mình ra.

Đường Nhược Dao đã lên kế hoạch cho những chuyện lớn trong mấy năm tới, chính là chữa trị tật xấu này cho Tần Ý Nùng, đậy kín như nút hồ lô không chịu nói ra, còn có cảm giác tự ti thâm căn cố đế của cô ấy, vẻ bên ngoài giống như mạnh mẽ nhưng thực tế lại mong manh dễ tổn thương.

Đường Nhược Dao nghiến răng, nhưng hiện tại cô không có thời gian. Vừa tham gia mấy hoạt động thương mại, còn chưa kịp thở dốc, lại bắt đầu quảng bá phim mới toàn quốc, là bộ phim "Nam Sơn Hạ" của đạo diễn Lâm Quốc An quay năm ngoái.

Nhân vật chủ chốt của "Nam Sơn Hạ" cơ bản đã tới rồi, bởi vì sử dụng không ít diễn viên mới, cho nên nam thanh nữ tú tại hiện trường xếp thành một hàng dài, vô cùng bổ mắt. Đường Nhược Dao không liên hệ nhiệt tình quá mức với người khác, nhưng căn bản cũng tạo mối quan hệ tốt với diễn viên hợp tác chung, nhưng bên trong có một người Đường Nhược Dao không muốn gặp. Người đó chính là lưu lượng đang nổi – đã từng nổi, Vưu Danh Hiên, năm ngoái chơi lớn một vố muốn kéo Đường Nhược Dao xuống nước, kết quả người trầm trồ lại là chính bản thân hắn.

Khi Đường Nhược Dao tin tức quảng bá cùng danh sách tham dự, suy nghĩ động đậy, lên mạng tìm kiếm hoạt động của Vưu Danh Hiên. Rút lui hoàn toàn khỏi giới giải trí thì không có khả năng, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tốt xấu gì Vưu Danh Hiên cũng từng cực nổi một thời, khi đó hắn tự tìm đường chết, tự tiện tung tin đồn "tình yêu" với Đường Nhược Dao đã mất đi một nhóm fan bạn gái lớn, sau đó làm sáng tỏ là hắn cùng người bên cạnh đi thuê phòng, đám fan bạn gái đó lại trồi lên. Dưới sự dẫn dắt của công ty, fandom ổn định lại, vẫn mở miệng một câu "Vẻ đẹp của anh bất diệt" hai câu "Chúng em sẽ cùng anh đi trêи con đường trải hoa", đủ thấy yêu cầu cho sao nam thấp đến mức nào.

Nhưng trong giới, fan chỉ là dệt gấm thêu hoa, thật sự muốn giành tài nguyên vẫn phải nhờ đoàn đội. Dưới thao tác của An Linh, đại diện thương hiệu ban đầu của hắn đều rơi rụng, tài nguyên hiện tại xuống dốc thậm tệ, chỉ có thể nhận những sản phẩm cấp thấp, bóc lột từng đồng của người hâm mộ. Đường Nhược Dao lướt nhanh qua quảng cáo trêи Weibo của đối phương liền không tiếp tục xem nữa, giới giải trí là nơi đòi mạng, muốn nổi tiếng là chuyện rất khó, với sao nam lưu lượng không có tác phẩm như hắn mà nói, muốn nổi tiếng lại lại càng khó.

Mật độ xuất hiện trước công chúng của Vưu Danh Hiên không nhiều, cơ hội quảng bá "Nam Sơn Hạ", hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.

Đường Nhược Dao lo lắng một giây, sau đó đầu óc liền gạt bỏ người này thành không khí, tiếp tục viết luận văn mới cho Tần Ý Nùng.

Sân khấu quảng bá đầu tiên, Đường Nhược Dao đang gặp phải Vưu Danh Hiên đã lâu không lộ diện phía sau hậu trường. Vưu Danh Hiên ăn mặc chỉnh tề, đi về phía trước cùng người quản lí, duy trì khoảng cách an toàn, lịch sự nói: "Cô Đường, lâu rồi không gặp."

Đường Nhược Dao gật đầu, lạnh nhạt nói: "Lâu rồi không gặp." Lập tức mượn cớ có việc rời đi, Vưu Danh Hiên hiền lành tươi cười, lộ ra cả hàm răng trắng: "Cô Đường xin tùy ý." Giống như hai người khác biệt so với lúc trước.

Đường Nhược Dao chỉ tin giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ánh mắt cũng keo kiệt không thèm ban phát cho hắn, quay đầu rời đi.

Vưu Danh Hiên nhìn bóng lưng Đường Nhược Dao, khóe môi cong lên nụ cười.

Người quản lí Lý Hà của Vưu Danh Hiên thấy vậy, nhắc nhở hắn: "Đừng chọc vào cô ta, nghe thấy chưa?"

"Nghe thấy rồi." Vưu Danh Hiên uể oải kéo dài âm điệu, nói bằng giọng mũi, "Em chỉ hiếu kì kim chủ phía sau lưng cô ta là ai, lại yêu thương cô ta như vậy." Khoảng thời gian này Vưu Danh Hiên cũng không hoàn toàn nhàn nhã, nghe ngóng được không ít chuyện từ chỗ chú hắn, biết gia thế vốn dĩ của Đường Nhược Dao vốn không hiển hách gì cho cam, chính là có kim chủ đáng giá nghìn vàng nâng đỡ cô.

Lý Hà không hiền hòa, nói: "Liên quan gì tới cậu?"

"Hiếu kì chút thôi mà." Đầu lưỡi Vưu Danh Hiên chọc lên má, cười một tiếng không rõ ý vị, híp mắt lại.

"Lời phát biểu chuẩn bị cho cậu đã học thuộc chưa?" Lý Hà lười quan tâm đến những lời vô nghĩa của cậu ta.

"Học thuộc rồi."

"Có lịch trình nghiêm túc cũng không dễ." Lý Hà trầm giọng, không nặng không nhẹ chân thành khuyên nhủ hắn, nói, "Những chuyện trong quá khứ thì để nó nằm lại trong quá khứ đi, đừng vì cái nhỏ mà mất cái lớn."

"Biết rồi chị Hà." Vưu Danh Hiên cúi thấp đầu, trong mắt lướt qua một tia âm u.

Bộ phim công chiếu kết thúc, ánh đèn sáng lên, nhân vật chủ chốt xuất hiện, rạp chiếu phim vang lên những tiếng reo hò nhiệt liệt và tiếng vỗ tay trập trùng.

Buổi tuyên truyền đầu tiên của đoàn làm phim "Nam Sơn Hạ" chính thức mở màn.

Đường Nhược Dao bắt đầu bận rộn hơn trước rất nhiều, từ thành phố này tới thành phố khác thì không nói, có lúc ở cùng một thành phố, trong một ngày phải chạy tới năm sáu rạp chiếu phim. Lâm Quốc An đặt rất nhiều kì vọng cho bộ phim này, cho nên vô cùng dốc sức chạy lịch bảng bá, Đường Nhược Dao trước nay rất nghiêm túc trêи phương diện công việc, thế là vất vả cực khổ đi theo tuyên truyền khắp cả nước.

Suốt mười ngày Tần Ý Nùng nhìn ảnh đính kèm trạng thái mới trêи trang cá nhân của Đường Nhược Dao đều là ảnh sân bay, đủ các sân bay, ban ngày, ban đêm.

Cô ấy không nhịn được phỉ nhổ một bình luận ở trạng thái mới nhất: [Tập hợp đủ rồng thiêng rồi]

Đường Nhược Dao trả lời cô ấy: [Ha ha ha]

Lại trả lời một tin: [Tìm niềm vui trong nỗi khổ, chà]

Tần Ý Nùng không trả lời, gọi điện thoại cho Lâm Quốc An.

Lâm Quốc An: "Alo."

Âm thanh của Tần Ý Nùng bình tĩnh, hơi tức giận không nghe ra dấu vết: "Lịch trình quảng bá phim của các chú khi nào thì kết thúc?" Lần trước cô ấy lên mạng xem video quảng bá, Đường Nhược Dao gầy mất một vòng rồi.

Lâm Quốc An: "Cháu muốn tới làm khách mời bí mật sao?"

Tần Ý Nùng xùy một tiếng.

Lâm Quốc An vô cùng biết mình biết người đóng miệng lại, đừng nói làm khách mời cho ông, chính lịch trình quảng bá phim của bản thân, Tần Ý Nùng cũng không tham dự, thỉnh thoảng có đi một lần giống như trúng xổ số.

"Thế cháu hỏi chuyện này làm gì?" Lâm Quốc An thẳng thớm, ngạc nhiên nói.

Tần Ý Nùng im lặng, nói: "Có phải chú quên... bạn gái cháu đang ở đoàn làm phim không."

"Ờ ờ ờ." Lâm Quốc An nói, "Sao cháu không tự hỏi con bé? Lại cứ đi đường vòng hỏi tôi, hai đứa lại cãi nhau à?"

"Cái gì gọi là lại?" Tần Ý Nùng nhíu mày nói, "Sao chú biết?"

"Lão Hàn nói với tôi, hai đứa ở đoàn làm phim cãi nhau suốt."

"Mấy người đàn ông trung niên các chú nhiều chuyện thế sao?"

Lâm Quốc An cười to, nói: "Cũng tạm, thời gian trước tôi gặp ông ấy một lần ở Bắc Kinh, tán gẫu về chuyện của hai đứa, chỉ nói nhiều đôi câu thôi."

Tần Ý Nùng không lên tiếng.

Lâm Quốc An phát giác không đúng trong sự im lặng của cô ấy, căng thẳng ho một tiếng, nhanh chóng nói: "Cái kia à, quảng bá một tháng, còn hai mươi ngày, bây giờ rất mệt, nhưng hành trình phía sau sẽ thoải mái hơn chút."

Tần Ý Nùng "vâng" một tiếng không nghe ra buồn vui.

Lâm Quốc An suy đoán ý tứ của cô ấy, nói: "Hay là tôi cho Đường Nhược Dao nghỉ phép hai ngày?" Đường Nhược Dao không tham dự vài sân khấu là chuyện nhỏ, chọc Tần Ý Nùng không vui mới là chuyện lớn. Vốn dĩ trong hợp đồng không quy định diễn viên chính nhất định phải đi theo từng sân khấu, là Đường Nhược Dao tận tâm, chạy khắp nơi theo đoàn làm phim.

"Không cần." Giọng điệu của Tần Ý Nùng trầm trầm.

"Thật sao?" Âm thanh của Lâm Quốc An cũng nhẹ bẫng, không xác định hỏi lại.

"Thật, cháu chỉ tùy tiện hỏi thôi." Tần Ý Nùng cười cười, nói, "Chú làm việc đi, chúc doanh thu phòng vé đại thắng."

"Được rồi."

Lâm Quốc An ngắt điện thoại, tâm tình không yên. Tần Ý Nùng đột nhiên gọi điện thoại hỏi ông là có ý gì? Có phải là Đường Nhược Dao cảm thấy lịch quảng bá quá mệt nhưng không tiện nói với ông, cho nên bản Tần Ý Nùng tới ám thị với ông.

Lâm Quốc An sợ phiền phức nhất chính là liên lạc với người khác, ông ước gì đầu óc có thể xuyên vào trong phim không ra nữa, nếu không cũng sẽ không lăn lộn tới mức làm công cho công ty quản lí nhiều năm qua như thế. Ông bị cuộc điện thoại đột ngột của Tần Ý Nùng làm tinh thần không yên, sau đó gọi điện thoại cho Đường Nhược Dao.

"Đạo diễn Lâm."

"Tiểu Đường hả." Ngữ điệu của Lâm Quốc An sâu xa, vào thẳng vấn đề, hỏi, "Có phải gần đây cháu mệt lắm không?"

"Vẫn ổn ạ, cũng không quá mệt." Đường Nhược Dao không đoán được ý tứ.

"Hay là cháu nghỉ ngơi đôi ngày? Ngày mai đến Lâm Thành cũng không cần đi theo mấy chặng nữa?"

"Thật sự không cần đâu, đạo diễn Lâm." Đường Nhược Dao uyển chuyển từ chối, khẽ cười nói, "Chú đã tuổi này rồi, còn tận tụy như thế, cháu mới ngoài đôi mươi, chút khổ này cũng không chịu được sao ạ?"

"Lời này không phải có ý đó." Lâm Quốc An căng não vắt óc, ấp a ấp úng.

"Đạo diễn Lâm, có phải chú có chuyện gì giấu cháu không?" Đường Nhược Dao mẫn cảm nói.

Lâm Quốc An vốn dĩ không nhịn được, Đường Nhược Dao vừa hỏi, ông lập tức bán đứng Tần Ý Nùng, thở phào một hơi, nói thẳng: "Chúng ta không vòng vo nữa, nếu cháu thật sự muốn nghỉ hai ngày, tôi không hề có ý kiến gì, cháu cũng không phải ngại, phải bàn bạc mới là một đội tốt cơ mà."

"Cháu biết rồi ạ, tạm thời không có ý định xin nghỉ. Cảm ơn đạo diễn Lâm."

Lâm Quốc An như bỏ được tảng đá trong lòng xuống, nghĩ lại lại nhún nhường, nói: "Có thể thương lượng với cháu một chuyện không?"

"Chú nói đi ạ."

"Lần sau có chuyện gì cứ trực tiếp nói với tôi, đừng thông qua Tần Ý Nùng, tôi mới nghe thấy âm thanh nói chuyện trầm ngâm của con bé, trái tim tôi như muốn vỡ ra rồi."

Đường Nhược Dao im lặng một giây, không biện minh, đẩy họa lên đầu mình, nói: "Sẽ không thế nữa, đạo diễn Lâm yên tâm."

"Chà." Lâm Quốc An đáp lại, thở dài rồi cúp điện thoại.

Đường Nhược Dao nghe thấy tiếng máy bận từ đầu bên kia, rũ mắt xuống, yên lặng nghĩ chút chuyện.

Cô nhấp vào hình đại diện của Tần Ý Nùng, đầu ngón tay đặt lên khung chat, chậm chạp không hạ xuống.

Cô muốn hỏi Tần Ý Nùng muốn biết lịch trình của cô tại sao không tới hỏi cô, tại sao phải bỏ gần cầu xa? Tại sao lại muốn bỏ qua cô ám thị Lâm Quốc An để cô nghỉ ngơi, rõ ràng cô ấy chỉ cần nói với cô hai chữ, cô có thể không màng tất cả quay về tìm cô ấy, cho dù khi đó phải đi ngay trong đêm để quay về.

Đường Nhược Dao cho rằng Tần Ý Nùng chỉ không thích biểu đạt, không ngờ thà vòng vo tam quốc, đạt được mục đích từ chỗ người khác, cũng không nguyện tiết lộ một chữ với cô.

Rốt cuộc cô ấy có coi cô là người sẽ chung sống cả một đời với cô ấy hay không? Tối đó khi tỏ tình hỏi cô có thể cùng nhau gánh vác tất cả phong ba bão táp ở phía trước cùng cô ấy hay không, chớp mắt liền biến thành độc đoán chuyên quyền, người phụ nữ chết dẫm chuyện gì cũng giấu trong lòng một vai gánh vác. Ngày hôm sau nói với cô rằng chịu kϊƈɦ thích, xem ra thật sự bị kϊƈɦ thích không nhỏ, thì ra những lời ra miệng đều là lời nói dối.

Cô ấy cảm thấy lót đường thật tốt cho cô là thứ cô cần sao? Đây là tìm vợ hay là nuôi con gái?

Nuôi con gái cũng không thể lo lắng nhiều như cô ấy! Vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, lại lo lắng nhiều như thế, Đường Nhược Dao hoài nghi cô ấy sẽ giảm tuổi thọ, tương lai không thể đầu bạc răng long cùng cô.

Đường Nhược Dao đăng tải trạng thái mới trêи tài khoản Weibo phụ.

@Cuộc sống thường nhật của tôi và quý cô T:

[Hôm nay bị quý cô T làm tức chết chưa? Tức chết rồi [Mỉm cười]

Cô lướt xuống dưới xem trạng thái Weibo mới đăng tải gần đây, dường như mỗi trạng thái đều là tức giận với Tần Ý Nùng.

Quả nhiên yêu đương khiến con người ta nóng nảy.

@Cuộc sống thường nhật của tôi và quý cô T:

[Nhưng mình cũng yêu chị ấy, tạm thời thế đi, còn có thể làm gì nữa?]

Đường Nhược Dao tắt giao diện Weibo đi, gửi tin nhắn cho Tần Ý Nùng: [Ngủ ngon, ngày mai phải tới Lâm Thành]

Tần Ý Nùng trả lời rất nhanh: [Ngủ ngon]

Đường Nhược Dao: [Lịch trình quảng bá còn một chặng ở thành phố J, cách thành phố N rất gần, em định tiện đường đi đón Đường Phỉ, thằng bé thi xong rồi]

Tần Ý Nùng: [Ừ]

Đường Nhược Dao: [Sau đó em sẽ dẫn Đường Phỉ về Bắc Kinh, sắp xếp cho nó xong, sẽ tiếp tục công việc]

Tần Ý Nùng: [Ừm]

Đường Nhược Dao: [Sẽ ở lại thủ đô một tới hai ngày]

Tần Ý Nùng sét đánh bất động: [Ừm]

Đường Nhược Dao cắn lấy má người phụ nữ ấy một cái trong tưởng tượng, giận hờn gõ chữ, nói: [Chị không muốn gặp em à?]

Đã một tháng rồi, cô nhớ cô ấy đến nỗi trong mơ đều là Tần Ý Nùng, mỗi sáng sớm đều không nỡ tỉnh giấc, cô biết Tần Ý Nùng chắc chắn cũng nhớ cô, nhưng biểu hiện bên ngoài luôn rất hờ hững, giống như bản thân vô cùng nhiệt tình còn đối phương lại như dửng dưng.

Đường Nhược Dao đợi mấy phút, đầu bên kia mới có tin nhắn trả lời.

Tần Ý Nùng qua loa nói: [Đến lúc đó rồi tính]

Đường Nhược Dao tức không thôi, nghiến răng, đầu ngón tay ra sức gõ chữ lên màn hình: [Bảo Quan Hạm chuẩn bị một hộp bao ngón tay, em muốn ăn chị]

Tần Ý Nùng đang ở phòng khách chơi xếp hình với Ninh Ninh, nghe thấy điện thoại rung lên lập tức cầm lên, mặt mày khó giấu nổi ý cười. Đợi cô ấy nhìn rõ chữ trêи màn hình, ngón tay không kịp phòng bị run rẩy, không cầm chắc, trực tiếp rơi xuống sàn. Ninh Ninh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhặt điện thoại lên thay cô ấy: "Mẹ?"

Chân Tần Ý Nùng hơi nhũn, tay chống lên sàn, sống lưng lướt qua một trận tê dại, cô ấy nghiêng đầu nặng nề thở dốc.

Ninh Ninh hiếu kì, liền tự ý nhìn lên màn hình, Tần Ý Nùng thấy vậy, vội vàng cướp điện thoại lại. Trẻ con trẻ cái, xem lung tung cái gì.

Hệ thống nhắc nhở: [Đường Nhược Dao đã thu hồi một tin nhắn]

Tần Ý Nùng cùng lúc thở phào, lại dâng lên một tia tiếc nuối nho nhỏ.

Gần đây buổi tối cô ấy đều trải qua rất chật vật, nếu có Đường Nhược Dao, có lẽ sẽ thuận lợi hơn một chút.

Tần Gia Ninh cười khúc khích.

Tần Ý Nùng bị cô bé cười tới mặt đỏ tía tai, kéo dái tai xuống, mím môi nói: "Con cười cái gì?" Trái tim cũng căng lại theo đó, có lẽ con bé không nhận ra được tất cả các chữ đúng không? Cho dù nhận ra được, cũng sẽ không hiểu nghĩa.

Ninh Ninh hỏi: "Có phải mẹ đang nói chuyện với chị Dao không ạ?"

Trước đây Tần Ý Nùng không phát hiện xưng hô này của cô bé có gì không đúng, lúc này lọt vào trong tai, cảm thấy vô cùng xa lạ, liền uốn nắn, nói: "Con nên gọi là cô."

Ninh Ninh buông miếng xếp hình trêи tay xuống, không hiểu chớp mắt, giọng nói non nớt hỏi: "Tại sao không thể gọi chị ạ? Cô giáo nói con gái đều thích được gọi chị, không thích gọi cô."

Tần Ý Nùng làm vẻ nghiêm túc nói: "Chị ấy thích làm cô." Gọi chị không phải sẽ khác vai vế sao.

Ninh Ninh không mù quáng, mà làm vẻ suy nghĩ, trầm ngâm nói: "Con có thể đích thân hỏi chị ấy không ạ?"

"Hỏi thế nào?"

Ninh Ninh chỉ vào điện thoại của Tần Ý Nùng, làm nụ cười láu cá.

Tần Ý Nùng cắn môi, ấn đường lướt qua một tia kiên định, đem điện thoại cho cô bé, giao diện màn hình dừng lại ở nhật kí cuộc gọi của cô ấy và Đường Nhược Dao.

Ninh

Ninh nhếch mép cười cười, nhấp vào số điện thoại của Đường Nhược Dao, gọi đi.

Đường Nhược Dao rót cốc nước đặt lên đầu giường, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, ngày mai còn phải tiếp tục đấu trí đấu dũng với người phụ nữ chết dẫm kia, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên tên của Tần Ý Nùng.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi rời khỏi đoàn làm phim, Tần Ý Nùng chủ động gọi điện thoại cho cô.

Mặt mày Đường Nhược Dao vui vẻ, cơn giận bị cô ấy châm ngòi ban nãy đã tiêu tan, vội vàng nghe máy: "Alo."

Tần Ý Nùng căng thẳng nhìn Tần Gia Ninh, nghe cô bé vững vàng dùng âm thanh non nớt của mình nhả chữ rõ ràng, ra hình ra dạng: "Xin chào, chị Đường Nhược Dao đúng không ạ?" Tần Ý Nùng không nhịn được dán tai vào mặt lưng điện thoại, chỉ hối hận không chuẩn bị tai nghe trước.

Đường Nhược Dao ngây ra.

"Em là..." Âm thanh của cô giống như cẩn thận.

"Em là Tần Gia Ninh, Tần Ý Nùng là mẹ em."

"Xin... xin chào. Chị là... là Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng là... là..." Đường Nhược Dao nói năng lộn xộn, ấp a ấp úng, ngón tay cầm điện thoại đang run rẩy, âm thanh cũng run rẩy dữ dội, "Đồng... đồng nghiệp của chị."

"Em biết ạ, em từng nghe mẹ em nhắc tới chị." Giọng nói của Ninh Ninh mềm mại.

Trái tim Đường Nhược Dao đã muốn tan ra, vắt óc tìm được một câu: "Rất vui được gặp em, không... không phải, nghe thấy giọng em. Cảm ơn!"

Tần Ý Nùng: "Phì."

Đường Nhược Dao nghe thấy âm thanh này giống như được xá tội, vội nói: "Tần Ý Nùng, chị ở đó không?" Cứu mạng đi!

Tần Ý Nùng nhận lấy điện thoại từ tay Ninh Ninh, mang theo nụ cười, nói: "Có, sao thế?"

Trái tim Đường Nhược Dao điên cuồng đập loạn, nói: "Dọa chết em mất."

Tần Gia Ninh ngẩng đầu lên, cười với Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng chạm vào mũi của cô bé, nghiêng đầu nói chuyện điện thoại với Đường Nhược Dao, giả vờ tức giận nói: "Con gái chị đáng sợ lắm sao?"

"Không, chỉ là em... ôi." Đường Nhược Dao đột nhiên cười một tiếng, không kìm được sự sung sướиɠ, nói, "Không ngờ chị lại để con bé nói chuyện với em nhanh tới vậy." Cô nghĩ rằng ít nhất còn phải đợi nửa năm một năm nữa.

Tần Ý Nùng lẩm bẩm một tiếng: "Chị cũng không ngờ."

Đường Nhược Dao: "Chị nói gì ạ?"

Tần Ý Nùng hắng giọng, bình tĩnh nói: "Không có gì. Con bé nhờ chị hỏi em, em thích được gọi là chị, hay thích gọi là cô?"

Suy nghĩ của Đường Nhược Dao chuyển động, nói: "Còn có lựa chọn thứ ba không?"

Tần Ý Nùng nào có không rõ ý đồ của cô, vô tình từ chối, nói: "Không." Muốn sửa thành xưng hô thân mật hơn, đợi đến khi Ninh Ninh cam tâm tình nguyện, đoạn đường của cô vẫn còn dài.

Đường Nhược Dao xoa mũi, cười nói: "Cô đi, không thể lộn xộn vai vế."

Tần Ý Nùng đưa điện thoại kề sát bên tai Ninh Ninh, nói: "Gọi cô Đường."

Tần Gia Ninh vui vẻ, thánh thót gọi, "Cô Đường ~"

Cô Đường mơ màng tới nỗi sắp không tìm được đường, ngọt ngào cười lên.

Tần Gia Ninh cúi đầu chơi xếp hình.

Ngắt điện thoại, cô bé ngửa mặt lên, thở dài giống như bà cụ non, nói với Tần Ý Nùng: "Hình như cô Đường không thông minh lắm."

Tần Ý Nùng cười tới không thẳng nổi lưng.

Cô ấy quyết định cất giữ lời đánh giá của Ninh Ninh, đợi hai người chính thức gặp mặt, sẽ nói cho Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao xoa nắn thớ cơ cứng ngắc trêи mặt vì cười, có chút được voi đòi tiên, nói: [Con gái chúng ta có hình không, gửi cho em xem chút đi? Em phải làm tốt chuẩn bị tâm lí, thích ứng trước]

Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm chữ "chúng ta", ngây ra rất lâu, trả lời: [Liêm sỉ của em đâu?]

Tối nay Đường Nhược Dao có chút mặt dày, mặt dày nói: [Không cần nữa, người cần liêm sỉ không có vợ]

Tần Ý Nùng không chống đỡ được, chuồn thôi chuồn thôi.

Không gửi hình cho Đường Nhược Dao, không thể tiết lộ quá nhiều trong một lần, nếu không Đường Nhược Dao thật sự muốn thăng thiên rồi.

Tần Ý Nùng ru ngủ Ninh Ninh xong, lên phòng ngủ tầng hai, thành thục lấy chiếc hộp màu hồng trong ngăn kéo ra, nhắm mắt chìm đắm vào thế giới mà tất cả giác quan đều được phóng to, thâm trầm tới cực điểm.

Lịch trình quảng bá "Nam Sơn Hạ" đã diễn ra quá nửa, Đường Nhược Dao đang đứng ở trung tâm thành phố, cô là người địa phương, tuy không phải là người thành phố, nhưng vẫn nhận được sự chào đón nồng nhiệt hơn cả trước kia.

Nhưng một tình huống bất ngờ không hề báo trước lại phát sinh.

Lúc đó Đường Nhược Dao mang theo khuôn mặt khẽ cười, đang cầm micro trả lời các vấn đề của người đam mê phim ảnh đưa ra, âm thanh lạnh lùng điềm tĩnh: "Cuối cùng Gia Bội Lan lựa chọn định cư ở Nam Sơn làm giáo viên, có lẽ người ở thế hệ chúng ta khó lòng hiểu nổi, nhưng đối với những người ở thời đại đó mà nói, là một lựa chọn rất bình thường. Phong cách của giới tri thức, linh hồn của dân tộc, đại diện cho một lớp người, bộ phim này miêu tả về chân dung của một nhóm người, chính vì có những bậc tiền bối vô tư cống hiến..."

Trước mắt Đường Nhược Dao hoa lại, lùi về sau một bước theo bản năng, nhưng một bước của cô không đủ, một bóng đen xông lên trực tiếp ôm lấy eo của cô, quấn chặt lấy, hơi thở xa lạ khiến lông tơ trêи người Đường Nhược Dao dựng đứng lên, cô vô thức giãy giụa, nhưng sức lực của nam nữ khác biệt, cô trực tiếp bị đè lên ngã xuống sàn, sau gáy pằng một tiếng đập vào mặt bàn.

Cho dù mặt bàn làm bằng chất liệu gỗ, lỗ tai Đường Nhược Dao vẫn ù một tiếng, nhất thời không nghe được gì.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai kịp phản ứng.

Hiện trường trải qua khoảng lặng ngắn ngủi, những diễn viên khác cùng nhân viên bảo vệ vội vã xông lên trước, kéo kẻ gây rối khỏi người Đường Nhược Dao, bẻ ngược cánh tay lôi xuống dưới.

Diễn viên đứng gần Đường Nhược Dao nhất đỡ cô dậy, Đường Nhược Dao sửa sang vạt váy dài của bản thân, biểu thị với người hâm mộ có mặt ở hiện trường rằng bản thân "không sao", sau đó trấn tĩnh lại nhìn về phía kẻ bị áp giải đi, cô chỉ thấy bóng lưng của đối phương, bờ vai rất rộng, cơ thể hùng tráng.

Sự khác thường lướt qua trong tim.

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Mọi người có mặt văng tục chửi bậy, còn có một nhóm fan nữ của Đường Nhược Dao tức đến phát khóc. Người dẫn chương trình gắng sức an ủi khán giả phía dưới sân khấu. Sắc mặt Lâm Quốc An tái xanh, đột trưởng đội bảo vệ toát mồ hôi đầy lưng, đứng trước mặt Đường Nhược Dao liên tục xin lỗi, không nhịn nổi lau mồ hôi hột trêи trán.

Tầm mắt của Đường Nhược Dao thu lại từ kẻ gây rối, nhìn đội trưởng đội bảo vệ, ánh mắt trầm ngâm.

Sân khấu này làm cách nào cũng không thể tiếp tục được nữa, buổi gặp mặt phải tạm dừng trước thời gian, Đường Nhược Dao ngồi trêи xe về khách sạn, Tân Tinh vén tóc của cô lên, kiểm tra gáy cho cô.

Đường Nhược Dao khẽ suýt xoa một tiếng.

Ngón tay Tân Tinh lập tức không dám chạm vào, vội vàng nói: "Hay là chúng ta đến bệnh viện một chuyến, ngộ nhỡ chấn thương não thì làm sao đây?"

Đường Nhược Dao quay đầu nhìn cô nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Em không thể mong tôi vẫn ổn sao?"

Tân Tinh lẩm nhẩm.

Trong lòng Đường Nhược Dao có tính toán, xua tay nói: "Chỉ là có chút chóng mặt, đợi lát nữa là ổn, cũng không dễ chấn thương não thế đâu."

Tần Tinh quay sang mắng người kia: "Fan bây giờ đáng sợ quá, có người như là mắc bệnh thần kinh!"

"Đó không phải fan." Đường Nhược Dao hờ hững nói.

Tân Tinh căm hận bổ sung: "Đúng! Loại thần kinh đó không xứng làm fan!"

Sắc mặt Đường Nhược Dao khẽ động đậy, không giải thích nhiều với cô nàng, mà quay mặt nhìn về nữ vệ sĩ đi theo bên mình, từ lúc ra khỏi hội trường vẫn luôn cúi thấp đầu không nói một lời, lúc đó nữ vệ sĩ đứng dưới sân khấu, đã nhìn thấy kẻ đó, nhưng dù sao sự việc xảy ra quá đột ngột, đợi nữ vệ sĩ lên sân khấu, Đường Nhược Dao đã ngã xuống sàn, nữ vệ sĩ cảm thấy không thực hiện chức trách tới nơi tới chốn, vô cùng trầm ngâm.

Đường Nhược Dao gọi tên của đối phương.

Nữ vệ sĩ ngẩng đầu.

Đường Nhược Dao hỏi: "Chị có chú ý đến hắn ta xông từ chỗ nào tới không? Trước khi xông lên sân khấu, hắn đã làm gì?"

Làm vệ sĩ không chỉ cần ứng phó với tình huống đột xuất, còn phải dự phòng trước, nghe ngóng quan sát tứ phía là yêu cầu cơ bản. Nữ vệ sĩ nhớ lại lúc trước khi xảy ra sự việc, chầm chậm nói: "Hắn đang nhìn điện thoại, trêи tai có đeo tai nghe bluetooth, đang... gọi điện thoại."

"Chị cảm thấy hắn ta có giống người hâm mộ không?"

"Không giống." Vệ sĩ lắc đầu.

"Tôi cũng thấy vậy." Đường Nhược Dao nói. Minh tinh là một nghề nguy hiểm, hoạt động bên ngoài bị "người hâm mộ" làm phiền nhiều không đếm xuể, Đường Nhược Dao không đặc biệt theo dõi, cũng biết rất nhiều, càng không nói tới phòng kí túc xá của cô có Văn Thù Nhàn bị làm phiền nhiều năm, ban nãy người kia nhào lên, căn bản không giống hành động của người hậm mộ, không phải là sự việc ngoài ý muốn khi nhào lên dùng lực quá mức, mục đích của hắn chính là muốn đẩy ngã Đường Nhược Dao xuống đất.

Đường Nhược Dao híp mắt lại, suy nghĩ tỉ mỉ vẫn không hiểu.

Gần đây cô đắc tội với người nào sao?

...

Tần Ý Nùng đích thân vào bếp làm bữa sáng thịnh soạn, Quan Hạm ăn chực được một bữa cơm, lòng dạ thỏa mãn đi dạo quanh sân vườn trong nhà họ Tần để tiêu hóa, vừa dùng iPad chú ý tới động tĩnh trêи mạng.

Đột nhiên đầu ngón tay của cô dừng lại, xông vào trong nhà.

Máy giặt kết thúc tiến trình giặt, Tần Ý Nùng lấy từng chiếc móc treo quần áo lên, treo lên giá phơi quần áo.

"Chị Tần!"

Tần Ý Nùng treo được một chiếc, quay đầu lại, ánh mắt lướt qua mặt Quan Hạm, lông mày khẽ nhướng lên, nhàn nhạt cười nói: "Sao thế?"

"Bên cô Dao, xảy ra chút chuyện." Quan Hạm đưa iPad tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.