Làm Càn

Chương 144: Nhớ em



Chương 144: Nhớ em

Trong phòng làm việc không có lấy một tơ một hào âm thanh.

Chỉ có cà phê trong cốc không ngừng dao động cùng với động tác cầm không vững của chủ nhân.

An Linh ngồi xuống sô-pha đối diện, nhấc khóe môi lên, cố ý thong thả cười nói: "Không phải em nghĩ nhiều chứ? Có thể người theo dõi cô ấy chỉ là sasaeng fan mà thôi, bây giờ sasaeng fan quá khích tới mức nào, có lẽ em không biết đâu..."

An Linh lấy một ví dụ về những thần tượng đang nổi, cái gì mà ngày ngày chầu chực ở thang máy khách sạn, còn có người theo đuổi thần tượng giống như muốn làm người ta hoảng sợ bỏ chạy, ý đồ muốn nói Đường Nhược Dao chỉ gặp chút chuyện bình thường, bảo cô đừng lo lắng.

"Vậy còn chuyện bị đánh úp thì sao?" Tần Ý Nùng đặt cốc cà phê xuống, phát ra tiếng chạm không nặng không nhẹ trêи bàn trà bằng đá cẩm thạch.

"Em gọi chuyện kia là đánh úp?" An Linh không để tâm nghiêng đầu, hỏi, "Đã điều tra được nguồn gốc của người kia chưa? Ngộ nhỡ hắn ta là người thù hằn phái nữ, càng xinh đẹp càng ghi thù, có lẽ chính là một tên ɖâʍ đãng, cũng có thể là cuộc sống thất bại, tâm lí biến thái, muốn thông qua cách này để nổi tiếng thu hút sự chú ý thì sao?"

Tần Ý Nùng không lên tiếng.

An Linh mất mấy giây dịu lại, dịu giọng nói: "Tôi hiểu tâm trạng của em, nhưng em như thế có phải hơi thần hồn nát thần tính không?"

Từ đầu tới cuối Tần Ý Nùng không ngẩng mặt lên, cúi đầu nhìn mũi giày của bản thân, khẽ nói: "Em không muốn để em ấy mạo hiểm."

"Không ai muốn để cô ấy mạo hiểm cả, ý của tôi là cô ấy lớn như vậy rồi, biết tự bảo vệ bản thân, nếu không được em cử thêm mấy vệ sĩ tới bảo vệ cô ấy, đừng có chuyện gì cũng nghĩ tới mặt xấu, sống sẽ mệt lắm." An Linh thử khuyên nhủ cô ấy.

Tần Ý Nùng càng không lên tiếng, điều đó đại diện những việc cô ấy giấu trong lòng càng nhiều, thậm chí An Linh cảm thấy khi cô ấy nói ra câu kia, tâm lí đã đưa ra kết luận.

"Nếu vì sự bất cẩn của em mà xảy ra chuyện thì sao?" Tần Ý Nùng nói.

An Linh: "..."

Cô hỏi: "Vậy em cảm thấy là ai?"

Tần Ý Nùng ngẩng mi mắt dài lên, bình tĩnh khác thường nhìn cô một cái.

Đồng tử An Linh đột nhiên co lại, nói: "Không phải chứ? Ông ta không đến mức gây trở ngại cho Đường Nhược Dao chứ?"

An Linh và Tần Ý Nùng hợp tác nhiều năm, biết cô ấy đắc tội với một vị Phật lớn trong giới, tuy không biết nguyên nhân, nhưng Tần Ý Nùng vẫn luôn bị ác ý đè chặt, dựa vào quan hệ tốt với Hàn Ngọc Bình để miễn dịch tiếp tục, mãi đến gần đây cô ấy nhận lại nhà họ Kỷ, người đó mới biết điều mà thu vuốt về, mấy năm nay đôi bên tương đối bình an vô sự.

Tần Ý Nùng nhàn nhạt trào phúng: "Đối với ông ta mà nói, muốn động đến Đường Nhược Dao chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, có lẽ không cần động tay, ông ta động miệng liền có lớp lớp người nhào tới muốn nịnh nọt ông ta.

Quyền lực càng lớn, càng không cần bản thân đích thân ra tay hành sự. Nhiều khi chỉ là một câu nói, liền có thể quyết định sống chết của một người, đặc biệt là giới giải trí ba chìm bảy nổi, có nghệ sĩ nhỏ từ đầu tới cuối không biết bản thân mình đã chọc phải ai.

Tần Ý Nùng cũng có quyền lực này, chỉ là trước giờ cô ấy không dùng mà thôi.

An Linh hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Đầu ngón tay của Tần Ý Nùng chọc vào ấn đường, lắc đầu nói: "Không biết."

Nếu thật sự là ông ta, chuyện này phải bàn bạc tính kế lâu dài. Tần Ý Nùng không biết ông ta hiểu đến mức nào, nếu là đang trong giai đoạn thăm dò, cô ấy càng tới gần Đường Nhược Dao, càng khiến Đường Nhược Dao rơi vào hiểm nguy.

...

Thời tiết thoáng đãng của thành phố N, bầu trời xanh ngắt, không có lấy một đám mây.

Lần này Đường Nhược Dao không còn đơn độc quay về, mà dẫn theo Tân Tinh và hai vệ sĩ. Cô vốn dĩ chỉ muốn dẫn theo vệ sĩ, nhưng Tân Tinh rất tủi thân, Đường Nhược Dao suy nghĩ, đợi Đường Phỉ tới thủ đô học tập, cô không thể như hiện tại nửa năm về thăm đối phương được một lần, tính đi tính lại cũng có ngày Đường Phỉ và Tân Tinh sẽ gặp nhau, dứt khoát dẫn theo cô nàng.

Hơn nữa trước đây Đường Nhược Dao không hề dẫn theo cô nàng, không phải vì không tin tưởng, mà là không muốn để người bên cạnh biết được tình hình gia đình của cô. Tân Tinh đã biết quan hệ của cô và Tần Ý Nùng, biết thêm Đường Phỉ cũng không phải chuyện gì to tát.

Đường Nhược Dao coi như nhiều thêm một nguồn vui trêи đường, ba người cùng nhau vào khu nhà.

Lúc trước Đường Nhược Dao đã đánh tiếng với Đường Phỉ, Đường Phỉ cứ cách một phút lại nhắn tin cho cô hỏi đi tới đâu rồi, đã ở dưới nhà chờ đợi từ sớm. Cậu bé vừa nhìn thấy ba người đi tới, có hai người khác hẳn với trước kia cậu bé từng gặp, sắc mặt lập tức thay đổi, kéo Đường Nhược Dao sang một bên, thiếu chút nữa bầm gan tím ruột, trầm giọng hỏi: "Hai người kia là ai?"

Chị gái nó lại đa tình như thế sao?

Đường Nhược Dao vừa thấy biểu cảm của đối phương liền biết cậu bé nghĩ sai rồi, cốc lên đầu nó, hung dữ nói: "Trợ lí của chị, còn có vệ sĩ."

Đường Phỉ: "Ồ ồ ồ, chị dâu em đâu?"

Đường Nhược Dao nói: "Chị ấy ở Bắc Kinh."

Đường Phỉ ân cần hỏi: "Tình cảm của hai chị vẫn ổn chứ?"

Đường Nhược Dao trả lời rất tự nhiên: "Rất tốt."

Đường Phỉ vuốt bộ râu không tồn tại, an tâm cười nói: "Không tệ, không tệ."

Lại bị đánh vào đầu, Đường Phỉ ôm đầu cười hi hi. Cậu bé quay đầu nhìn hai cô gái, đưa tay ra nhận lấy hành lí trong tay Tân Tinh, ga lăng nói: "Để em."

Thiếu niên còn chưa vỡ giọng, tuy thân hình cao ráo, dáng vẻ tuấn tú, nhưng nghe giọng vẫn trẻ con, Tân Tinh nào có tiện bóc lột bạn nhỏ, vội nói: "Không cần đâu."

Đường Phỉ kiên quyết: "Để em."

Tân Tinh khó xử nhìn Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao nói: "Để nó đi."

Đường Phỉ kéo hành lí, đi trước dẫn đường vào thang máy. Ba người Đường Nhược Dao đi theo phía sau, Tân Tinh ngưỡng mộ nhỏ tiếng nói: "Đường Đường, tình cảm của chị và em trai tốt ghê."

Đường Nhược Dao cong môi cười cười.

"Mời vào." Đường Phỉ cắm chìa khóa mở cửa, đặt hành lí bên cửa, lấy dép lê cho ba người, những đồ điện gia đình mà Giang Tuyết Trân mang đi hoặc bán lại, Đường Nhược Dao không lắp mới, chỉ có chiếc tủ lạnh nhỏ, đủ cho Đường Phỉ dùng hàng ngày, dù sao không lâu nữa chỗ này cũng không có người ở.

Sắp xếp cho Tân Tinh và vệ sĩ xong, cùng nhau ăn cơm tối, Đường Nhược Dao liền kéo Đường Phỉ vào phòng nói chuyện.

"Mẹ em có tới tìm em không?"

"Có tới." Đường Phỉ thành thật nói, "Bà ấy hỏi em có muốn sống cùng bọn họ không."

"Em trả lời thế nào?" Trái tim Đường Nhược Dao căng lại. Những ngày tháng cô không ở đây, cũng không liên lạc với Đường Phỉ, ngộ nhỡ Đường Phỉ thật sự bị Giang Tuyết Trân thuyết phục...

Ngón tay ấm áp của Đường Phỉ vuốt ve lông mày vô thức nhíu chặt của Đường Nhược Dao, cười đến nỗi lộ ra cả hàm răng trắng: "Em từ chối rồi."

Đường Nhược Dao cầm lấy tay nó nắm vào trong tay.

Đường Phỉ nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, em đã đồng ý với chị, sẽ không phản bội lời hứa."

Đường Nhược Dao cảm động, cô nghĩ nghĩ, do dự nói: "Nếu thật sự em muốn sống cùng mẹ em..."

"Không muốn." Cuối cùng đáy mắt Đường Phỉ lộ ra một tia u ám, "Bụng bà ấy đã to như thế, em không muốn làm phiền gia đình của bà ấy." Cậu bé nhún vai, nói, "Bà ấy có chồng có con, nhưng chị không có gì, em phải ở bên chị."

Đường Nhược Dao giả vờ tức giận, không tán thành nói: "Ai nói chị không có gì, không phải chị có vợ sao?"

"Là chị dâu." Đường Phỉ phì cười, uốn nắn cô.

"Giống nhau cả thôi." Đường Nhược Dao nói, "Đúng rồi, chị dâu em có một cô con gái, ba tuổi rưỡi."

Đường Phỉ mở to mắt.

Đường Nhược Dao giải thích: "Không phải chị ấy sinh, nhưng chị ấy đang nuôi dưỡng, sẽ nuôi cô bé trưởng thành."

Đường Phỉ nói: "Cho nên chị cũng sẽ có một cô con gái sao ạ?"

Đường Nhược Dao nghiêm túc gật đầu: "Đúng thế."

Đường Phỉ lẩm nhẩm một mình, tính toán vai vế ở trong lòng, nói: "Cháu gái của em ạ?" Trong mắt thiếu niên đột nhiên hoang mang.

Đường Nhược Dao nói: "Em không thích à?"

"Không." Đường Phỉ lắc đầu nói, "Em nghĩ là em gái, em thích em gái. Cháu gái cũng được, cô bé thích gì ạ? Em chuẩn bị trước, làm cậu cũng không thể thiếu quà gặp mặt."

Đường Nhược Dao ngẩn ra.

Đường Phỉ nhìn bóng lưng xông về phòng của Đường Nhược Dao: "Chị?"

Đường Nhược Dao tức tối gọi điện thoại cho Tần Ý Nùng: "Tần Gia Ninh thích gì ạ?" Ngay cả Đường Phỉ cũng nghĩ ra vấn đề này, ấy vậy mà cô lại không nghĩ tới! Cả đầu đều là vợ, không lo nghĩ ra chuyện gì.

Còn chưa gặp mặt, liền muốn một bước lên trời.

Tần Ý Nùng bật cười.

Cô ấy quay đầu nhìn Tần Gia Ninh ngồi thẳng lưng, đang ngồi trêи ghế trước bàn làm bài tập, trầm ngâm nói: "Con bé thích người... thông minh xinh đẹp."

Tư duy của Đường Nhược Dao hoàn toàn chạy toán loạn vì người phụ nữ này, căng thẳng hỏi: "Em thông minh xinh đẹp không?"

"Em cảm thấy thế nào?" Người phụ nữ ấy hỏi ngược lại.

"Cũng tạm... nhỉ?" Đường Nhược Dao không chắc chắn nói.

Tần Ý Nùng không tỏ thái độ ồ một tiếng, im lặng cong khóe mắt lên, không nói với cô về câu đánh giá "Cô Đường không thông minh cho lắm" của Tần Gia Ninh dành cho cô.

"Tần Ý Nùng." Đường Nhược Dao khẽ gọi tên của người phụ nữ ấy.

Tần Ý Nùng đi xa mấy bước, tới ban công, dịu dàng đáp lại: "Sao thế?"

Đầu ngón tay của Đường Nhược Dao chạm lên mặt bàn trước mặt, nhỏ tiếng nói: "Ngộ nhỡ con gái chị không thích em thì phải làm sao?"

"Không đâu."

"Ngộ nhỡ thì sao?"

Đường Nhược Dao rất ít khi tỏ ra không tự tin trước mặt Tần Ý Nùng, sự bất an cùng thấp thỏm lộ ra lúc này của cô khiến trái tim Tần Ý Nùng mềm nhũn, nói: "Không đâu, em thông minh lại xinh đẹp, chắc chắn con bé thích em."

"Chị cảm thấy em vừa thông minh lại xinh đẹp à?"

"Ừ."

"Em còn ưu điểm gì khác không?" Đường Nhược Dao ủ rũ nói.

"Ờ, ví dụ như rất kiên nhẫn, rất quyết tâm, dịu dàng ân cần, hào phóng đáng yêu."

Tần Ý Nùng khen cô xong, trái tim đột nhiên lướt qua một tia khác thường, bên tai liền nghe thấy tiếng cười vui tai của người phụ nữ trẻ tuổi truyền tới: "Thì ra trong lòng chị em có nhiều ưu điểm tới vậy."

Tần Ý Nùng: "..."

Mắc câu rồi.

Nhưng chiếc móc này khiến cô ấy vui vẻ, Đường Nhược Dao cười rất sảng kɧօáϊ.

Đường Nhược Dao: "Vậy em có khuyết điểm gì không?"

Tần Ý Nùng không cần suy nghĩ, nói: "Không có."

Đường Nhược Dao mở cờ trong bụng, thu được lợi ích còn khôn vặt hừ một tiếng: "Không thể không có khuyết điểm, chị nghĩ một cái đi."

Tần Ý Nùng nói: "Thật sự không nghĩ ra."

Đường Nhược Dao nghe thấy âm thanh khó xử của cô ấy, bỏ qua cho Tần Ý Nùng, cười nói: "Đó là do thời gian chúng ta bên nhau còn chưa đủ dài, tương lai ngày ngày ở cùng nhau, em sợ chị đếm cũng không đếm hết."

"Không đâu." Tần Ý Nùng chắc như đinh đóng cột.

Giọng điệu quá mức quyết đoán khiến Đường Nhược Dao cảm giác được một tia bất an trong lúc vui vẻ, nhưng cô không có cách nào tìm được nguồn cơn bất an trong thời gian ngắn, chỉ có thể tạm thời đè xuống, nói: "Nói sớm như thế, tương lai liệu có bị vả mặt không đây."

Không có cặp đôi nào là hoàn hảo không chút khuyết điểm, nhưng tình yêu dành cho một người sẽ bao dung tất cả mọi thứ của cô ấy, bao gồm cả khuyết điểm, trong mắt tình nhân đều là mặt đáng yêu.

"Không đâu." Tần Ý Nùng vẫn đưa ra đáp án này, nhưng cô ấy mẫn cảm ý thức được không nên tiếp tục thảo luận chủ đề này, thế là chuyển đề tài, nói, "Sau khi em tới thành phố N còn có ai theo đuôi em không?"

"Tạm thời không phát hiện."

"Vậy thì tốt."

"Chị hỏi An Linh chưa ạ?"

"Hỏi rồi, chị ấy nói người đàn ông đó có khả năng là cuộc sống thất bại cho nên mới muốn thu hút sự chú ý, tỉ lệ sasaeng fan theo đuổi em cũng tương đối lớn, nói không cần lo lắng. Nhưng an toàn trêи hết, chị vẫn sẽ cử thêm hai vệ sĩ cho em, em cứ làm việc của em, coi như hai người họ không tồn tại là được."

"Vâng."

Tần Ý Nùng im lặng một lúc lâu, Đường Nhược Dao nghi hoặc lên tiếng: "Tần Ý Nùng?"

"Chị đây." Tần Ý Nùng giống như vừa hoàn hồn.

"Chị đang nghĩ gì thế?"

"Nhớ em."

Nhịp tim Đường Nhược Dao còn chưa kịp tăng tốc, đầu tiên nghĩ rằng bản thân nghe nhầm, vô thức hỏi: "Chị nói gì cơ?"

Tần Ý Nùng rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Không nói gì, Ninh Ninh gọi chị, chị ra chỗ con bé đây."

"Vậy chị đi đi." Đường Nhược Dao nói, "Em cũng nhớ chị." Giọng nói của cô mang theo ý cười, "May mà sẽ gặp mặt nhanh thôi, đợi thêm hai ngày nữa, em xử lí xong việc ở thành phố N sẽ quay về."

"... Ừm."

Đường Nhược Dao không nhìn được đầu dây bên kia, Tần Ý Nùng muốn nói lại thôi.

Tần Ý Nùng cúp điện thoại, mở tin nhắn Quan Hạm mới gửi tới, vẻ mặt u ám.

[Điều tra được rồi, hai tháng trước Tần Hồng Tiêm từng ra vào nhà họ Lê]

Chủ nhân nhà họ Lê, Lê Ích Xuyên, là một trong những người Tần Ý Nùng không muốn liên quan nhất trong đời này, vừa nhìn thấy đôi mắt có độc của ông ta, đôi mắt rắn nhìn chằm chằm như hổ đói, như cười như không, lúc nào cũng chờ đợi một nhát trí mạng, Tần Ý Nùng liền không rét mà run.

An Linh nói cô ấy hay lo lắng chuyện vẩn vơ, gặp chuyện gì cũng thích nghĩ tới mặt xấu nhất, nhưng hiện thực đang chứng minh cho suy đoán của cô ấy. Tần Hồng Tiêm mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, đột nhiên lại có giao điểm với kẻ thù của cô ấy, tại sao?

Đường Nhược Dao liên tiếp gặp sự cố ngoài ý muốn, chỉ đơn giản là trùng hợp vậy sao?

Ngón cái của Tần Ý Nùng ra sức vuốt lấy khung viền điện thoại, gân xanh trêи huyệt thái dương khẽ giật lên, lồng ngực trập trùng.

Cô ấy tuyệt đối không thể để Đường Nhược Dao gặp nguy hiểm!

...

Đường Nhược Dao nhìn màn hình điện thoại tự động tối đi, chầm chậm nhíu mày lại.

Tần Ý Nùng là lạ, giống như có chuyện gì đang giấu cô.

Đường Nhược Dao nhớ lại ngữ điệu câu "Nhớ em" kia, còn có phản ứng sau đó của Tần Ý Nùng, đều không hợp lí. Cô đem chuyện phân tích Tần Ý Nùng trở thành một bài tập hàng ngày, vô thức cười khổ.

Cho dù cô tiếp tục thuyết phục bản thân đang trong tình huống đã biết đối phương yêu mình thế nào, thăm dò tâm tư người yêu cũng là một niềm vui trong số đó, cũng sẽ sinh ra cảm giác bất lực khi đối mặt với điều giấu giếm của đối phương hết lần này tới lần khác.

Cô coi Tần Ý Nùng là người người yêu có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nhưng Tần Ý Nùng lại không giống vậy.

Cô ấy chỉ coi cô như bình gốm dễ vỡ, nắm chặt lấy trong lòng bàn tay, chỉ sợ ngã sợ đổ, sẽ gây ra những vết rạn cho cô. Cô ấy yêu cô, nhưng không tin tưởng cô, không tin tưởng cô có thể cùng cô ấy vượt qua bão táp, hoặc là trước giờ đều chưa từng suy nghĩ sẽ đem lo lắng trêи người của cô ấy chia sẻ cho cô dù chỉ một chút.

Cô yếu ớt, có lẽ hiện tại không có cách nào bảo vệ Tần Ý Nùng như Tần Ý Nùng bảo vệ cô, nhưng ngay cả quyền được biết cũng không có sao? Một mực che đậy cô trong lồng, chỉ cho cô xem phương diện

sáng chói tươi đẹp, cô sẽ vui sao?

Cô sẽ lo lắng cho Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao im lặng giây lát, đột nhiên trào phúng cười một tiếng, khóe miệng tự giễu nhàn nhạt cong lên.

Đường Phỉ thò đầu từ ngoài cửa vào, thấy vành mắt Đường Nhược Dao phiếm đỏ, cẩn thận lên tiếng, nói: "Chị?"

Đường Nhược Dao vội vàng quay lưng đi, quay mặt ra phía cửa sổ, sụt sịt mũi không để lại vết tích, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Tìm chị có việc gì?

Đường Phỉ nuốt lại những lời muốn hỏi cô lại, nói: "Không có gì ạ, hai chị kia tắm xong rồi, em tới hỏi chị có muốn tắm luôn không? Nước vẫn nóng."

"Chị tắm muộn chút." Đường Nhược Dao hít thở từng hơi nhỏ, nhanh chóng bình phục cảm xúc.

Đường Phỉ hít sâu một hơi, đi vào phòng.

Đường Nhược Dao nghe được động tĩnh, ngăn cản Đường Phỉ lại càng khác thường, cho nên cô cúi đầu kéo ngăn kéo ra, tiện tay rút cuốn album bên trong ra lật giở, nói chuyện thường ngày ở nhà, nhàn nhạt hỏi: "Em tắm chưa?"

"Chưa ạ, ưu tiên phụ nữ." Đường Phỉ chậm rãi đi tới, thăm dò sắc mặt của Đường Nhược Dao qua góc nghiêng.

"Em tắm trước đi, hai chúng ta chia cái gì mà phụ nữ không phụ nữ chứ."

Đường Phỉ không biết ban nãy tại sao cô buồn bã, nhưng có ý định ở cạnh cô, nói: "Chị không tắm em cũng không tắm nữa." Cậu bé hỏi, "Chị đang xem gì thế? Album ảnh à? Em cũng muốn xem."

Đường Nhược Dao ngầm cho phép nghiêng người nhường hai bước, Đường Phỉ nhích lại, đứng sánh vai cùng cô.

Chiều cao của Đường Nhược Dao chủ yếu là gen di truyền từ Đường Hàm Chương, Đường Phỉ đương nhiên cũng được kế thừa, một thời gian không gặp cậu em trai, chiều cao lại trội lên, đã tới lông mày Đường Nhược Dao, không nhìn khuôn mặt quá mức non nớt của cậu bé cùng bờ vai mảnh khảnh của thiếu niên, dường như giống như người lớn.

Đường Phỉ chỉ vào một bức ảnh, tiện miệng hỏi: "Đây là lúc mấy tuổi ạ?"

Đường Nhược Dao liếc một cái, đáp: "Bảy tám tuổi chăng."

"Em mấy tuổi ạ?"

"Em còn chưa ra đời." Đường Nhược Dao lạnh lùng, bản thân sinh năm nào trong lòng không biết đếm sao?

Đường Phỉ ôm lấy gáy: "Ha ha ha."

Đường Nhược Dao bị dáng vẻ ngốc nghếch của cậu bé chọc cười, không khí đột nhiên thả lỏng.

Hai người đứng ngược sáng, ánh sáng bị hai người cao tương đương nhau chặn lại, người vật trong album ảnh càng tối tăm, Đường Phỉ ôm lấy cuốn album quay lại, cầm trêи tay, lật từng trang từng trang trong ánh sáng, nói chuyện phiếm với Đường Nhược Dao đáp câu được câu chăng.

Lật đến trang có ảnh chụp chung với Trác Bội Vân, mẹ đẻ của Đường Nhược Dao, Đường Phỉ nói: "Chị lớn lên hơi giống mẹ chị."

Đường Nhược Dao ồ một tiếng, nói:"Thật sao?"

Đường Phỉ nói: "Thật mà, tấm ảnh này có chút mơ hồ không rõ, bức ảnh chỗ bố rõ hơn."

Đường Nhược Dao kinh ngạc nói:"Em xem rồi à?"

Đường Phỉ lộ ra mấy phần đắc ý, cười nói: "Trong nhà có thứ gì mà em không biết sao?" Cậu bé thấy Đường Nhược Dao muốn búng trán nó, vội vàng chuyển chủ đề, nói, "Ngày mai chúng ta đến bệnh viên thăm bố vào lúc nào ạ?"

"Buổi sáng đi, chị còn có chút chuyện." Đường Phỉ không biết lên mạng đọc tin tức, Đường Nhược Dao liền không nói với nó.

"Làm việc xong sớm để về Bắc Kinh gặp chị dâu ạ?"

"Ừm." Đường Nhược Dao mím môi, trong mắt lướt qua một tia ngưng trệ, thấp thoáng cả tiếng thở dài.

Trái tim Đường Phỉ cạch một tiếng, nghĩ: Cãi nhau à?

Cậu bé rũ mắt nghĩ rất lâu, ngẩng đầu chăm chú nhìn Đường Nhược Dao, nói: "Chị, chị đừng khiến bản thân oan ức. Em trưởng thành nhanh thôi, em cũng có thể chăm sóc chị, sẽ không để người khác bắt nạt chị."

Vành mắt Đường Nhược Dao chua xót, đè xuống hơi nóng đang trào lên, sau đó co tay búng khẽ lên trán cậu bé một cái, không nặng, cười nói: "Con nít con nôi."

Đường Phỉ thề thốt nói: "Chị tin em đi!"

"Tin em, tin em." Giọng điệu Đường Nhược Dao như đang đùa giỡn, giữ vai cậu bé đẩy nó ra ngoài, "Chị phải lấy quần áo tắm rửa, em ra ngoài chơi của em đi."

Đường Phỉ bị nhốt bên ngoài: "Em không nói đùa, em nghiêm túc mà."

Đường Nhược Dao dựa lưng vào cửa, vành mắt dần đỏ ửng.

Cô không muốn thừa nhận, bị Đường Phỉ chọc vào nỗi đau, cô tủi thân buồn bã, nhưng không thể nói với ai. Người duy nhất hiểu cô, lại là em trai vừa tốt nghiệp tiểu học. Người cô luôn trông mong thì sao?

Đường Nhược Dao soi gương, tất cả bình thường, ôm quần áo mở cửa phòng ra.

Đường Phỉ đang ngồi xổm biến thành đứng dậy.

"Chị tắm đây." Đường Nhược Dao nói.

Đường Phỉ lập tức đi về phía trước, nhường đường: "Em đi xả nước cho chị." Ở nhà dùng bình nước nóng năng lượng mặt trời, mỗi lần phải xả rất nhiều nước lạnh mới có nước nóng.

Đường Nhược Dao thử nhiệt độ nước thích hợp, nhìn hai tay ướt nhẹp thõng bên người của Đường Phỉ, bóp lên gò má gầy nhom của thiếu niên một cái, cười nói: "Chị thật sự không sao, em còn tiếp tục căng thẳng như thế chị mới có chuyện đấy."

Đường Phỉ vâng một tiếng, nhìn cô một cái, đi ra sô-pha phòng khách, lên mạng tìm tin tức của Tần Ý Nùng. Cậu bé không có mục đích gì, chỉ là đọc tư liệu của đối phương hết lần này tới lần khác, từ nhỏ tới lớn, những tin đồn rợp trời, giống như bố vợ đang quan sát con rể, lông mày nhíu chặt, làm thế nào cũng không yên tâm được.

Sáng sớm hôm sau, Đường Nhược Dao dẫn Đường Phỉ, bốn người cùng nhau tới bệnh viện Nhân dân số 1.

Đường Nhược Dao lúc này đi chụp CT não trong sự bảo vệ của vệ sĩ, để lại Tân Tinh cùng Đường Phỉ ở phòng bệnh của Đường Hàm Chương. Ở chỗ Đường Hàm Chương không có gì làm, Đường Phỉ nói chuyện với bố, Đường Nhược Dao đi mãi chưa về, liền giống như những lúc nhàn rỗi không có việc gì làm lúc trước, lấy album ảnh trong ngắn kéo ra xem.

Chủ nhân cuốn album này là Đường Hàm Chương và Trác Bội Vân, tới nửa cuốn mới xuất hiện Đường Nhược Dao thời còn mặc bỉm. Đường Phỉ chủ yếu xem nửa phần sau, cậu bé đại khái có thể thuộc làu, vừa xem vừa vui vẻ.

Mãi đến khi xuất hiện một khuôn mặt xa lạ trong tấm ảnh, là một cô bé khoảng bảy tám tuổi mặc bộ đồng phục màu xanh, buộc tóc đuôi ngựa, ngũ quan tinh tế, bụ bẫm xinh đẹp, giống như búp bê trong tranh treo trêи tường năm mới.

Cô bé đó đang cúi đầu, mặt mày tươi cười, một tay cầm bình sữa, đút sữa bột cho Tiểu Đường Nhược Dao.

Đường Phỉ nhanh chóng hiếu kì lật tới, lại lật lại, mặt mày thanh tú của thiếu niên dần dần nhíu lại.

"Chị." Đường Phỉ đè tay lên trang đó, sau khi Đường Nhược Dao quay lại, việc đầu tiên là giơ album ảnh tới trước mặt cô, kϊƈɦ động nói, "Chị chị chị!"

Đường Nhược Dao nhận lấy, nhướng mày nói: "Quá khích gì thế, gặp ma sao?"

Đường Phỉ thúc giục cô: "Mau! Chị mau xem đi!" Còn đáng sợ hơn thấy ma!

Đường Nhược Dao nhìn xong, mí mắt không hề gợn sóng, hỏi: "Sao thế?"

Đường Phỉ mở bức ảnh vừa lưu lại trong album ảnh điện thoại ra, đặt chung với ảnh trong album ảnh, hỏi Đường Nhược Dao: "Hai người này giống nhau không?"

Đường Nhược Dao thấy lạ, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn, nói: "Hơi giống." Mặt bụ bẫm như nhau, chỉ là lớn tuổi hơn một chút, bức kia nhỏ hơn bức này, chỉ khoảng bốn năm tuổi.

Đường Phỉ thần bí chỉ vào tấm ảnh trong điện thoại, vòng vo nói: "Chị biết đây là ai không?"

Đường Nhược Dao cười nói: Ai vậy?"

Đường Phỉ nhướng cao một bên mày, nói: "Tần Ý Nùng lúc nhỏ." May mà tối qua cậu bé lật tìm các loại ảnh chụp của Tần Ý Nùng, có ấn tượng sâu sắc.

Nụ cười của Đường Nhược Dao ngưng động nơi khóe miệng, cô không có thời gian nói chuyện, đưa tay cướp lấy điện thoại của Đường Phỉ, đối chiếu với bức ảnh trong album của Đường Hàm Chương lần nữa.

"Em chắc chắn không?" Khóe miệng Đường Nhược Dao run rẩy.

Đường Phỉ vỗ ngực đảm bảo, rất đáng tin cậy: "Em xác định bức ảnh trong điện thoại là ảnh hồi nhỏ của chị ấy, không tin chị lên mạng tìm đi."

Đường Nhược Dao nhớ lại điểm khác thường của Tần Ý Nùng khi xem bức ảnh này lần trước, cơ bản xác định đây là cùng một người.

Nhưng tại sao Tần Ý Nùng lại xuất hiện trong nhà cô?

...

Chú thích:

Trong truyện này tác giả sử dụng từ 姐夫 /jiěfū/ anh rể và từ 姑父 /gūfu/ chú rể (chú rể ở đây là chồng của cô, có lẽ mọi người thấy lạ với từ này, nhưng xét theo vai vế thì từ này là từ đúng).

Cá nhân mình không thích sử dụng những từ trong truyện Bách hợp, bởi vì mình nghĩ trong mối quan hệ nữ x nữ thì không nên có phân chia phái mạnh phái yếu, hai người đều là phụ nữ, đều cần được yêu thương và che chở như nhau.

Bởi thế nên mình đã thay thế từ "anh rể" bằng "chị dâu", và từ "chú rể" bằng "mợ", tuy nhiên như vậy sẽ thay đổi nguyên tác. Tất nhiên mình chỉ thay đổi duy nhất đại từ nhân xưng "anh rể", "chú rể", ngoài ra sẽ không làm ảnh hưởng tới câu chữ của tác giả.

Nếu mọi người muốn sử dụng đúng theo nguyên tác thì có thể đưa ra ý kiến, mình hoàn toàn có thể sửa lại, hihi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.