Đường Nhược Dao đứng ngồi không yên ở bàn ăn, ánh mắt khóa chặt lấy cửa phòng tắm đóng chặt kia.
Vừa nghe thấy tiếng động nhỏ, cô lập tức dịch chuyển tầm mắt, ngồi nghiêm chỉnh.
Hai mẹ con tay lớn nắm lấy tay nhỏ ra ngoài, Đường Nhược Dao giả vờ như vừa nhìn thấy hai người, tự nhiên nói: "Mau ăn sáng đi, sắp nguội cả rồi."
Tần Ý Nùng ôm lấy Ninh Ninh ngồi lên ghế, cho bạn nhỏ một ánh mắt.
Ninh Ninh vừa thông minh vừa hiểu chuyện, lông mày thanh tú khẽ nhướng lên, đáp lại cô ấy một ánh mắt đã hiểu.
Hai mẹ con "mắt qua mày lại" như chỗ không người, ý cười đẹp đẽ, trêи bàn ăn vô cùng tình cảm. Trong mắt của Đường Nhược Dao, vừa ngọt ngào vừa chua xót, ngọt ngào là vì vợ con của mình hòa hợp vui vẻ, chua xót là vì bản thân tạm thời vẫn chưa thể hòa nhập với gia đình nhỏ này.
Đường Nhược Dao cúi đầu, lấy thìa múc cháo đưa vào miệng, đè xuống vị đắng thấp thoáng đầu lưỡi, nhưng bất ngờ phát hiện tầm nhìn của bản thân nhiều thêm một cánh tay nhỏ trắng bóc, bạn nhỏ dùng đũa còn chưa thành thục, gắp một miếng bánh bí đỏ rồi vượt qua mặt bàn dài rộng, đưa đến đĩa trước mặt Đường Nhược Dao, còn tốn sức hơn trong tưởng tượng của cô bé.
Đường Nhược Dao ngẩng đầu, nhìn mặt bạn nhỏ đỏ ửng lên, cô bé nhìn phương hướng đầu đũa, xác định không phải bản thân nghĩ nhiều, vội vàng bưng đĩa lên nhận lấy trong sự sửng sốt vì được yêu quý.
"Cảm... ơn..." Suýt chút nữa cô đã nói năng lộn xộn, phải hắng giọng mới miễn cưỡng nói ra một câu hoàn chỉnh, "Cảm ơn Ninh Ninh."
Ninh Ninh lưu loát đáp lại: "Không cần khách sáo." Không những lưu loát, còn phát âm rõ ràng, giống như chủ nhân thành thục tiếp đãi khách, nói, "Bánh bí đỏ bà Phương làm ngon lắm, cô Đường thử đi ạ."
"Ừ, cảm ơn cháu."
Sắc mặt Tần Ý Nùng vi diệu.
Dường như cô ấy hiểu ra một chút nguyên nhân tại sao Ninh Ninh nói Đường Nhược Dao không thông minh là ở đâu rồi? Đây nào giống mẹ mới gặp con gái, rõ ràng là cô dâu mới gặp phụ huynh, phản ứng của cô dâu mới có hơi chậm chạp.
Đường Nhược Dao cắn một miếng bánh bí đỏ, hai mắt phượng thanh tú cong thành trăng khuyết, cả người như thể kẹo đường bông tan chảy, mặt mày cong lên nói: "Ngon lắm."
Ninh Ninh tỉ mỉ nhìn cô, lão luyện nói: "Ngon thì được rồi, ăn nhiều một chút, không đủ thì trong bếp vẫn còn."
Đối thoại càng ngày càng tiến triển theo phương hướng kì quái, Tần Ý Nùng không thể không lên tiếng ngắt lời, dịu dàng cười nói: "Bảo bối mau ăn cơm đi."
Đường Đường và Ninh Ninh đồng thời ngoan ngoãn "vâng" một tiếng, vùi đầu ăn tối.
Đương nhiên là Tần Ý Nùng gọi Ninh Ninh, sao cô ấy có thể gọi Đường Nhược Dao sến súa như thế ngay trước mặt mọi người, lúc ở riêng đều là Đường Nhược Dao dây dưa ép buộc. Hai người đồng thời trả lời xong, lại đồng thời ngẩn ra.
Đầu óc Đường Nhược Dao nhanh chóng rẽ ngang rẽ dọc, coi như câu nói này cũng là gọi bản thân, người nghe có phần.
Khóe môi cô khẽ cong lên.
Ninh Ninh lại dùng đôi mắt to của mình lướt qua cô Đường trước mắt, khẽ mím môi lại.
Cô Đường tới cướp mẹ của nó sao?
Ăn xong dì Phương dẫn Ninh Ninh đi lòng vòng ở vườn hoa, không đi được bao lâu, liền nhìn thấy chiếc xe dừng trước cửa, một người đàn ông trung tuổi cầm theo hộp y tế bước xuống xe, Ninh Ninh nhìn thấy, lịch sự chào hỏi: "Bác sĩ."
Chính là bác sĩ riêng của Tần Ý Nùng.
Gần đây bác sĩ Khâu là khách thường xuyên của gia đình, đi tới đặt chiếc kẹo ngọt vào lòng bàn tay bạn nhỏ: "Ninh Ninh ngoan, mẹ cháu đang ở bên trong sao?"
"Đang ở phòng khách ạ." Ninh Ninh nói.
"Được rồi, cảm ơn Ninh Ninh." Bác sĩ Khâu nhấc dây hộp y tế trêи lưng, ngẩng đầu đi vào trong, Ninh Ninh đứng tại chỗ suy nghĩ, đi theo: "Bác sĩ đợi cháu với."
Phòng khách chỉ còn lại hai người Tần Đường, cùng một Quan Hạm biết rõ nội tình. Bạn nhỏ ra ngoài rồi, Đường Nhược Dao liền không kiêng kị nữa, cô hỏi Tần Ý Nùng: "Có phải chị nói gì với Ninh Ninh không?"
Tần Ý Nùng cảm thấy cô như vậy rất thú vị, gần đây bản thân càng ngày càng không có chiêu thức để trị cô, bạn nhỏ vắt mũi chưa sạch đã đòi lên mặt – bạn nhỏ này chính là người ngồi trước mặt.
Thế là cô ấy đứng dậy rót hai cốc nước, biết rõ còn cố hỏi: "Nói gì?"
"Thì là..." Đường Nhược Dao nói thôi cũng cảm thấy mặt đỏ tía tai, bản thân liên tục gặp phải trận chiến Waterloo trước mặt bản nhỏ mấy tuổi, hết lần này tới lần khác không ra hồn, mất hết mặt mũi trước mặt Tần Ý Nùng.
Âm thanh của cô ngày càng nhỏ: "Sao đột nhiên con bé lại chủ động gắp đồ ăn cho em?"
Tần Ý Nùng nói: "Chị nói với nó em là khách của gia đình chị."
Đường Nhược Dao buồn bã vì xưng hô "em", "gia đình chị" tách biệt rõ ràng trong lời cô ấy, khẽ tức giận nói: "Không phải em là..." Cô làm khẩu hình miệng, dường như không phát ra âm thanh, "Bạn gái chị sao?"
Quan Hạm lặng lẽ đọc hiểu khẩu hình miệng chỉ cách một bước nữa là phát điên.
Khóe mắt Tần Ý Nùng cong lên, hỏi ngược lại: "Nếu em đã coi mình thành người một nhà, sao thấy con bé lại..." Tần Ý Nùng nuốt từ "sợ" lại, chọn những chữ ôn hòa, "Cẩn thận như thế?"
Đường Nhược Dao thở dài.
Ánh mắt Tần Ý Nùng thúc ép: "Trước đây là ai khi gọi điện thoại mở miệng một câu con gái chúng ta hai câu con gái chúng ta ấy nhỉ?"
Đường Nhược Dao xấu hổ cúi đầu, toàn thân viết to sáu chữ - "Không cần nhắc lại chuyện cũ."
Tần Ý Nùng bật cười.
Bạn nhỏ này.
Cô ấy nắm lấy một tay Đường Nhược Dao, đặt vào lòng bàn tay, vân vê, an ủi nói: "Ngày tháng còn dài, đừng vội, nhất định con bé sẽ thích em."
Đường Nhược Dao vẫn có chút thất vọng, nhẹ nhàng vâng một tiếng, vùi vào lòng người phụ nữ ấy, cọ cọ lên chiếc cằm mịn màng của cô ấy.
Tần Ý Nùng thuận tiện dùng một tay ôm lấy vai cô, cúi đầu hôn lên tóc người phụ nữ trẻ tuổi, dịu giọng nói: "Ngoan."
Quan Hạm đầu nặng chân nhẹ, bắn pháo hoa trong đầu, cuộc đời viên mãn rồi.
Trong lòng cô đang hát lên ca khúc tiến hành hôn lễ cho hai người, hát được một nửa, đột nhiên phát hiện điều khác thường, nhìn về phía cửa, lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở: "Chị Tần, cô Đường."
Hai người Tần Đường men theo tầm mắt của Quan Hạm, thấy bác sĩ Khâu, Ninh Ninh, dì Phương đứng ở trước cửa.
Tần Ý Nùng đứng dậy đón tiếp: "Bác sĩ Khâu."
Khuôn mặt bác sĩ Khâu không vui, ngữ khí không hiền lành nói: "Lại có chỗ nào phát bệnh rồi? Cô cứ làm đi, làm cho cả người bị bệnh, cho dù..."
Tần Ý Nùng cười lên ngắt lời tiếp theo của ông, nói: "Không phải cháu, cháu mời bác sĩ tới khám cho một người bệnh thay cháu."
Bác sĩ Khâu di chuyển ánh mắt lên mặt Đường Nhược Dao, đặt hộp y tế xuống.
Bác sĩ Khâu quan sát tỉ mỉ mặt Đường Nhược Dao, nhíu mày hỏi: "Làm thế nào mà lại thành thế này?"
Tần Ý Nùng rũ mắt, âm thanh rất nhỏ: "Là cháu... không cẩn thận."
Đường Nhược Dao bị ép ngẩng đầu, dùng ánh mắt gian tà tìm được tay Tần Ý Nùng, đưa tay nắm lấy, ngón tay vuốt ve mu bàn tay của cô ấy.
Bác sĩ Khâu ngây người hai giây, cổ họng vô thức chuyển động hai cái, lộ ra biểu cảm "giới này thật hỗn loạn" một lời khó nói hết.
Tần Ý Nùng được lòng bàn tay ấm áp của Đường Nhược Dao nắm lấy, thu lại cảm xúc tự trách, tiếp tục ngẩng mắt lên vẻ mặt đã bình thường: "Mặt của em ấy liệu có vấn đề gì không ạ?"
Bác sĩ Khâu mở hộp ý tế ra, bôi thuốc lại cho Đường Nhược Dao, nhàn nhạt nói: "Không có gì đáng ngại, tiêu đi nhanh thôi." Ông hàm súc nói ra một câu, "Tuy tôi không phản đối... phương pháp thế này, nhưng tôi kiến nghị vẫn nên... xây dựng quan hệ lành mạnh, nếu tôi nhớ không nhầm, người bạn này của cô cũng là người của công chúng, nếu bị đồn ra ngoài, ảnh hưởng không tốt."
Tần Ý Nùng: "..."
Bác sĩ Khâu hiểu nhầm không ít, Tần Ý Nùng không tiện giải thích, dứt quát làm ra dáng vẻ chân thành nhận chỉ bảo, nói: "Cháu biết rồi, bác sĩ Khâu nói đúng ạ."
Bác sĩ Khâu hừ một tiếng: "Lần nào cô chẳng nói với tôi như thế?" Ông tức giận từ đáy lòng, nói, "Không phải tôi muốn nói cô, dạ dày của cô vừa làm phẫu thuật không lâu, năm lần bảy lượt không cho phép uống rượu, không được uống rượu, cô lại chạm vào rượu rồi đúng không? Coi lời tôi như gió thổi bên tai, coi lời dặn của bác sĩ như gió thổi bên tai à!"
Trái tim Đường Nhược Dao run lên.
Phẫu thuật? Phẫu thuật gì?
Bác sĩ Khâu: "Cô trừng mắt nhìn tôi làm gì? Muốn khoe mắt cô to à?"
Tần Ý Nùng đỡ trán.
Bác sĩ Khâu vừa mắng Tần Ý Nùng xối xả vừa bôi thuốc cho Đường Nhược Dao xong, liền tiêu diêu rời đi.
"Phẫu thuật dạ dày lúc nào? Phẫu thuật gì?" Đường Nhược Dao quay mặt hỏi Tần Ý Nùng, con ngươi trầm ngâm.
"Rất lâu về trước rồi." Vẻ mặt Tần Ý Nùng lúng túng, đùa cợt nói.
"Rất lâu về trước là bao lâu? Cụ thể là bao giờ?" Đường Nhược Dao ép Tần Ý Nùng lên ghế sô-pha, hai cánh tay chống bên người cô ấy, khiến cô ấy chỉ có thể nhìn vào mắt mình.
Người phụ nữ chết dẫm, báo hỉ không báo ưu, không "dạy dỗ" cô ấy cho tốt, đến tết Công-gô cô ấy mới có thể sửa được tật xấu này.
Mắt thấy Tần Ý Nùng sắp nhanh chóng tước bỏ vũ khí đầu hàng, vạt áo của Đường Nhược Dao lại bị một cánh tay nhỏ nắm lấy, cô cúi đầu, nhìn vào con ngươi đen láy của cô gái nhỏ. Hai mắt cũng giống Tần Ý Nùng, lông mi dài, lông mày nhướng lên, vì tuổi con nhỏ, đồng tử đen hơn, sáng hơn Tần Ý Nùng, giống như quả nhỏ mọng nước, bước ra từ trong truyện tranh.
Đường Nhược Dao tiêu tan cơn giận vì bị đôi mắt đó quan sát, cô thu tay lại, dịu dàng khom lưng nói: "Ninh Ninh có chuyện gì sao?"
Ninh Ninh nhìn thẳng vào mắt cô: "Không được bắt nạt mẹ cháu."
Đường Nhược Dao: "???"
Đường Nhược Dao: "..."
Ninh Ninh hếch mặt lên, dùng cánh tay nhỏ của bản thân ra sức đẩy Đường Nhược Dao một cái, Đường Nhược Dao không phòng bị bị cô bé đẩy lùi một bước, nhân cơ hội này Ninh Ninh kéo lấy tay Tần Ý Nùng, dẫn cô ấy sang một bên, giơ hai tay ra chặn trước người người phụ nữ ấy, cả mặt phòng bị.
Đường Nhược Dao: "!!!"
Trái tim cô hoang mang, vội nói: "Cháu nghe cô giải thích đã!"
Tần Ý Nùng cũng ở phía sau Ninh Ninh nói: "Không phải thế đâu, cô Đường chỉ đang đùa giỡn với mẹ thôi, cô ấy không bắt nạt mẹ."
Mồ hôi của Đường Nhược Dao đã sắp lăn xuống: "Đúng thế, chính là như vậy, cô... cô chỉ đang đùa thôi."
Ninh Ninh bán tín bán nghi: "Thật sao ạ?"
Hai vị phụ huynh đồng thanh: "Thật."
Ninh Ninh quay đầu nhìn mẹ một cái, Tần Ý Nùng lộ ra nụ cười dịu dàng bình thường nhất với cô bé, Ninh Ninh cúi đầu tự suy nghĩ một lúc, chầm chậm tránh đi. Đường Nhược Dao không dám động đậy, Tần Ý Nùng cũng cẩn thận quan sát biểu cảm của Ninh Ninh, mới đi từng bước về phía Đường Nhược Dao.
Ánh mắt Ninh Ninh không rời khỏi hai người, khuôn mặt nhỏ trắng bóc căng lại.
Đường Nhược Dao linh hoạt cử động, cho Tần Ý Nùng một ánh mắt, cô lùi về sô-pha, Tần Ý Nùng ngầm hiểu vòng lấy vai cô, hoàn toàn lật ngược lại tình huống với ban nãy. Ánh mắt Ninh Ninh mới thả lỏng ra.
Quan Hạm thức thời đi tới, nói: "Ninh Ninh, chúng ta đi xếp hình được không?"
Ninh Ninh gật đầu.
Toàn thân Đường Nhược Dao thoát lực ngồi trêи sô-pha, hoàn hồn sau cơn hoảng loạn nói: "Dọa chết em rồi."
Tần Ý Nùng vỗ vỗ tay cô, như một động tác an ủi khẽ khàng.
Cô ấy cũng run rẩy y hệt như thế.
Cô ấy phát hiện giả thiết trước đây của bản thân có chút ngây thơ. Thế giới của trẻ con và người lớn rất khác nhau, Đường Nhược Dao với cô bé mà nói chỉ là một người xa lạ. Lại cộng thêm rất nhiều hành động ngây ngốc tần suất cao của Đường Nhược Dao, không tạo ra đủ thiện cảm trước mặt Ninh Ninh.
Hành động ban nãy của hai người thậm chí sẽ khiến bạn nhỏ hiểu lầm, có thể tạo thành ác cảm.
Rốt cuộc Đường Nhược Dao phải làm thế nào mới khiến Ninh Ninh tiếp nhận mình, đây là một vấn đề rất hiện thực hơn nữa cũng phải giải quyết cấp bách.
Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, nói: "Trước khi con bé thích em, tiếp nhận em, hành động của chúng ta đừng quá thân mật trước mặt con bé, em cảm thấy thế nào?"
Đường Nhược Dao vẫn hoảng hốt lo sợ, liên tục gật đầu nói: "Vâng."
"Thế bây giờ em phải làm sao?" Mắt cô rưng rưng nhìn Tần Ý Nùng, chờ mong cô ấy cho mình một sáng kiến, đại não linh loạt của cô thạm thời hỏng hóc rồi.
Tần Ý Nùng vắt óc suy nghĩ, nói: "Hay là em viết luận văn, có lẽ có thể khiến tư duy của bản thân rõ ràng hơn chút?" Chẳng phải em ấy giỏi nhất chuyện này sao?
Mười ngón tay của Đường Nhược Dao vô thức luồn vào trong tóc, nắm lấy tóc dài của mình, tự nói một mình: "Chị nói đúng." Cô lại lẩm bẩm thêm một lần, "Chị nói đúng."
Trong lòng Tần Ý Nùng lướt qua dòng chảy ấm áp, kéo lấy tay cô nắm vào trong tay, vừa thương vừa yêu dịu dàng nói: "Chị tin em."
Đường Nhược Dao dần dần tìm được tự tin trong ánh mắt tình cảm dạt dào của cô ấy, nắm lấy tay cô ấy, rồi cúi đầu hôn lê mu bàn tay.
Tần Ý Nùng: "Khụ."
Những lời vừa nói ban nãy lúc này đã quên rồi sao?
Đường Nhược Dao liếc nhìn Tần Gia Ninh đang ngồi xếp hình trêи thảm, ngồi nghiêng với bọn họ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn tới đây, trái tim đột nhiên ngừng lại.
Tần Ý Nùng đưa tay ra xoa lấy chiếc trán trắng bóc của cô, lau mồ hôi lạnh rịn ra, mím môi, ánh mắt đau lòng nói: "Em cũng đừng sợ con bé như thế."
"Em không sợ con bé..." Đường Nhược Dao cười cười, không tiếp tục nói nữa, chỉ là nắm lấy bàn tay người phụ nữ ấy càng chặt hơn.
Vẻ mặt Tần Ý Nùng thoáng động đậy, càng ra sức nắm lại.
Cô ấy hiểu.
Đường Nhược Dao nhịn xuống kϊƈɦ động hung hăng hôn người phụ nữ trước mặt, nói: "Em có chuyện muốn nói với An Linh, chị đi chơi với Ninh Ninh một lúc đi, chị cứ ở cùng em mãi, con bé sẽ cho là em cướp mẹ nó đấy."
Tần Ý Nùng trêu đùa cười một cái, khen ngợi: "Sao đột nhiên trí thông minh lại quay về rồi?"
Đường Nhược Dao cười nói: "Được chị rèn luyện ra đấy."
Tần Ý Nùng như cười như không liếc nhìn cô một cái, đứng dậy đi về phía Ninh Ninh.
Đã qua giờ cao điểm buổi sáng khi nhóm người đi làm chen chúc nhau, vừa đến văn phòng ngồi vào chỗ, Weibo vừa náo loạn cả một ngày hôm qua lại tiếp tục bùng lên hot search, nhân vật chính vẫn là nhân vật chính của hôm qua, Tần Ý Nùng.
Tiêu đề hot search cũng tương ứng với ngày hôm qua: Tần Ý Nùng làm sáng tỏ việc giở thói ngôi sao.
Nhấp vào là một đoạn băng ghi hình, góc trái còn ghi chú thời gian địa điểm, chất lượng hình ảnh của video không đủ rõ, nhưng đã đủ cho cộng đồng mạng nhìn rõ cảnh tượng hỗn loạn lúc đó.
Một chiếc xe Bentley đen dài tiến vào phạm vi camera, chỉ thấy đường phố vốn dĩ không một bóng người đột nhiên trào ra một nhóm phóng viên vác theo máy quay, súng ngắn súng dài, không đến vài giây, bao vây tầng tầng lớp lớp bên ngoài chiếc Bentley, chật chội tới nỗi giọt nước cũng không lọt.
Video đã được chỉnh sửa, thông qua thời gian góc trái màn hình có thể nhìn ra tình hình căng thẳng này đại khái duy trì mười mấy phút, giữa chừng chiếc Bentley muốn khởi động rời khỏi hiện trường, thoát khỏi vòng vây, nhưng không hề bất ngờ khi đều thất bại, còn có một phóng viên ngồi lên trước nắp ca-pô, những người còn lại lũ lượt mô phỏng theo. Sau khi vị quây chặt gần hai mươi phút, cửa xe được mở ra, vệ sĩ khó khăn bảo vệ Tần Ý Nùng rời đi, nhưng không giúp được gì, mấy lần Tần Ý Nùng bị đám phóng viên xô đẩy chặn lại.
[Cuộc vây hãm của xác sống phiên bản thực tế?]
[Tôi chết cười với cuộc vây hãm của xác sống mất, có gì nói nấy, tôi cảm thấy đám phóng viên này hơi quá đáng, đây có tính là xâm phạm an toàn thân thể không? Minh tinh không phải người sao? Đám phóng viên này giống hệt kẻ điên, ngộ nhỡ xảy ra sự số giẫm đạp thì sao?]
[Thật sự kinh khủng quá, cách cái màn hình tôi cũng sắp bị dọa tè dầm rồi, lúc đầu tôi còn nghĩ rằng những điểm đen trêи màn hình là vết bẩn, kết quả chen chen chen xông tới toàn là người. Đột nhiên có chút hiểu được vì sao Tần Ý Nùng ném micro, đổi lại là tôi bị chèn ép như thế, tôi cũng đập, ai không nổi giận mới có vấn đề đấy]
[Thủy quân tẩy trắng tới rồi à?]
[Cư dân mạng hôi thối của thời đại ơi, mặc kệ ý bạn là tẩy trắng hay gì, ngay đến cả dùng chung một ứng dụng với bạn tôi cũng cảm thấy buồn nôn rồi. Tôi đã không vừa mắt đám truyền thông vô lương tâm kia từ lâu, vì nhiệt độ không từ thủ đoạn, ngay đến chuyện tiết lộ trẻ nhỏ cũng có thể làm được]
[Tôi nói một câu ngoài chủ đề, tối qua là đêm hội từ thiện XX, Tần Ý Nùng đến tham dự buổi từ thiện bán đấu giá, trêи đường bị đám phóng viên chặn lại, sau đó bán đấu giá cũng không thành, có tư liệu có thể kiểm tra, mỗi năm Tần Ý Nùng đều quyên góp cho đủ loại đêm hội từ thiện, đều rất khách quan]
[Làm màu thôi, để tẩy trắng cho bản thân, tiêu chút tiền có đáng gì?]
[Khà khà, cho dù người ta làm màu, quyên góp tiền cũng là làm thật, cống hiến cho xã hội cũng là sự thật, không phải mạnh hơn nhiều loại chuột hôi thối rúc dưới cống ngầm chỉ biết gõ bàn phím như bạn sao?]
...
Đường Nhược Dao lướt qua màn hình, bình luận top đầu có rất nhiều dân mạng lí trí, đương nhiên, trong đó chắc chắn có công lao của người hâm mộ cùng thủy quân do An Linh sắp xếp, tổng thể mà nói dư luận tương đối đứng đắn.
Những năm gần đây, bình luận về đám truyền thông cũng không tốt hơn Tần Ý Nùng là bao, nhưng một số cư dân mạng thích hít drama không chê lớn chuyện lại vui vẻ nhìn thấy cục diện chó gà cắn nhau này.
Qua hai tiếng đồng hồ, lưu lượng buổi trưa đạt tới cao trào, trêи mạng lại xuất hiện một đoạn video mới, video An Linh mua giá
cao từ phóng viên truyền thông, bản chất lượng cao.
Chất vấn của phóng viên, phản hồi của Tần Ý Nùng, hình ảnh và âm thanh đều rõ mồn một.
Tần Ý Nùng mím môi cúi đầu, không nói một lời, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, nhưng những câu gạn hỏi của phóng viên không ngừng quấn lấy, như hình với bóng, như chất độc ăn sâu vào xương, giãy không được bỏ lại không xong, đặc biệt là khi âm thanh ào ào dày đặc, lỗ tai cùng trái tim của người nghe đều không thoải mái theo đó.
"Ảnh hậu Tần, xin hỏi chuyện cô có con gái riêng, là thật hay giả?"
"Xin hỏi bố đứa bé là ai?"
"Cô sinh đứa con này lúc nào, có phải cô đã âm thầm kết hôn rồi không?"
"Xin hãy trả lời vấn đề của chúng tôi?"
"Thân là người của công chúng, lẽ nào không nên đối diện với chất vấn của mọi người sao? Không nên cho chúng tôi một lời bàn giao sao?"
Tần Ý Nùng đang chật vật nhấc chân trong mảng đen khủng bố, khó khăn bước đi, đột nhiên bước chân dừng lại, đầu ngón tay trắng thon giơ lên, vuốt lấy tóc mai hỗn loạn, vén ra sau tai, đôi mắt hoa đào câu người dịu dàng nhướng lên, thong dong cử động đôi môi, ý cười nơi khóe môi lạnh lẽo: "Bàn giao đúng không?"
Chiếc micro ở gần cô ấy nhất không hề dự báo bị đưa tay đoạt lấy, pằng đập lên đất, phát ra một tiếng ù kéo dài.
Ngẩng mắt trong tiếng ầm ĩ.
"Đây là lời bàn giao của tôi."
Tần Ý Nùng vòng quanh cả hiện trường, ánh mắt lạnh lẽo, nhả ra một tiếng: "Cút."
Bình luận dưới tin tức Weibo này có chút mê hoặc.
[A a a a a a a a a chị ngầu quá đi!]
[Chị ngầu quá, thị tẩm em đi! Em có thể mà a a a!]
Đường Nhược Dao: "???"
Loại bình luận này cô đã từng thấy không được mười nghìn cũng có tám nghìn trêи Weibo của mình, nhưng bây giờ thấy ở đây có phải không quá thích hợp? Đám cư dân mạng lớn mạnh cứ hiến mình không cần phân biệt tình huống thế này sao.
Đường Nhược Dao lại lướt xuống vài bình luận nữa, mới tìm được bình luận đứng đắn.
[Tao nôn mửa vì đám truyền thông buồn nôn này rồi, người ta có con liên quan gì tới mày? Mày như đám ăn mày hay gạn hỏi người ta, không biết còn tưởng vợ mày chồng mày cắm sừng mày đấy, cái gì gọi là bàn giao, cmn chúng mày là ai chứ, người ta dựa vào cái gì phải bàn giao cho mày? Tần Hoàng mắng hay lắm! Một đám rác rưởi ăn bánh bao thịt người!]
[Thành fan, thành fan, thành fan rồi! Nổi giận hay lắm! Khí thế bùng nổ, không hổ là Tần Hoàng! Tần Hoàng dự lễ trao giải quốc tế đều được hưởng đãi ngộ làm sạch hiện trường!]
[Tôi cảm thấy phóng viên nói cũng không sai mà? Cô ấy là người của công chúng, quả thật nên cho mọi người một lời bàn giao chứ?]
[Xin đừng đại diện, tôi không hề có hứng thú với đời tư của minh tinh, một là cô ấy không ngoại tình, hai là cô ấy không xen vào hôn nhân của người khác, cho dù cô ấy có bí mật kết hôn, có con riêng thì sao chứ? Liên quan tới chuyện nhà đằng ấy, liên quan tới chuyện nhà tôi à, cô ấy diễn phim diễn hay không phải được rồi sao, ra thế giới vẫn là vinh quang cho nước nhà, anh hùng bàn phím ngoài việc quan tâm tới chuyện đời tư của người ta cũng chẳng có tiền đồ gì]
[Mọi người đều đang theo dõi video, chỉ có mình tôi đang nghĩ, đây hình như là chuyện đầu tiên mà Phòng làm việc Tần Ý Nùng nghiêm chỉnh làm sáng tỏ cho bà chủ nhà mình sao?]
Bài đăng Weibo này được chia sẻ gấp mấy lần bài trước, hơn nữa nội dung chia sẻ hiển nhiên có thể cảm thấy người thật nhiều hơn. Nhiều nhất không ngoài hai kiểu, một kiểu là ý kiến khách quan chỉ trích phóng viên, một kiểu là đại hội nuôi gà "A a a em có thể", số lượng người sau ngày càng tăng mạnh.
Rồi sau đó, đoạn video này ra khỏi giới giải trí, vào khu vực chế ảnh của trang mạng nổi tiếng nào đó, cộng đồng mạng hóng hớt tới vui vẻ, hình tượng của Tần Ý Nùng đột nhiên có chút chuyển biến ngoài dự đoán, đây đều là những chuyện sau này, không cần nhắc nhiều.
Tâm trạng Đường Nhược Dao phức tạp đóng giao diện Weibo lại.
An Linh gọi điện thoại cho cô, nắm bắt trọng tâm, nói: "Những tài khoản marketing cùng tài khoản cá nhân kia, đều đã thu thập bằng chứng, chuẩn bị khởi tố."
Đường Nhược Dao vâng một tiếng.
An Linh không giống một số công ty quản lí nào đó, trước tiên đăng thông báo cảnh báo, sau đó trực tiếp đến trình tự pháp luật. Xâm phạm đời tư, bịa đặt tin đồn, ác ý vu khống, tình tiết có nặng có nhẹ. Internet không phải vùng đất ngoài vòng pháp luật, muốn làm gì thì làm, An Linh nhịn tức đã mấy năm, nắm nắm đấm đang đợi ngày thi triển chân tay, cô có tiền, có thời gian, sẽ không bỏ qua bất kì người nào, đặc biệt là Phòng làm việc Hỉ Tư nơi đầu tiên tiết lộ tin tức, không đủ chứng cứ cô có thể lật lại nợ cũ, Phòng làm việc của đám phóng viên giải trí, luôn có một số điểm yếu cùng lịch sử đen, không chỉ đắc tội với một mình nhà cô, không khiến đám người đó sập tiệm, tên của An Linh sẽ viết ngược lại.
Còn về đám cư dân mạng lòng dạ độc ác có thể nhất thời sảng kɧօáϊ, nhưng bịa đặt lan tin, tùy tiện mắng chửi, An Linh đều để luật sư lưu lại chứng cứ, tuy giấy gọi của quan tòa sẽ đến muộn một thời gian, nhưng nhất định sẽ tới.
An Linh bưng cốc cà phê bên tay lên uống một ngụm, hơi lạnh luồn lên đầu, cô co vai khẽ run lên, trước mắt kiềm chế cảm xúc kϊƈɦ động quá mức của bản thân, hỏi: "Chuyện của Ninh Ninh, Tần Ý Nùng suy nghĩ thế nào? Còn tiếp tục kéo dài không làm sáng tỏ thì hiệu quả sẽ không tốt đâu."
"Em hỏi đã, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho chị," Đường Nhược Dao nghiêng đầu nhìn hai mẹ con ngồi trêи sàn trước cửa sổ ngoài phòng khách, đáy mắt dạt dào tình cảm. Một lớn một nhỏ, dáng vẻ giống hệt nhau như được đúc ra.
...
Tần Ý Nùng lại biểu hiện thiên phú hồ đồ trong trò xếp hình, Tần Gia Ninh cực kì kiên nhẫn hướng dẫn cho mẹ. Nhưng Tần Ý Nùng có chút không tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Đường Nhược Dao ở một góc sô-pha.
Trước mặt cô là máy tính xách tay đang bật, ngón tay đang di chuyển trêи màn hình cảm ứng, ánh sáng của màn hình thoáng phản xạ lên gương mặt trắng bóc của cô, vẻ mặt chuyên tâm.
Có lẽ bản thân cô không phát hiện, vẻ mặt cô có chút nghiêm túc, ngũ quan lạnh lẽo ban đầu càng thêm lạnh lùng xa cách, nhưng với Tần Ý nùng lại có sức hấp dẫn kinh động lòng người. Bởi vì cô ấy từng nhìn thấy, dưới núi băng lạnh lẽo ấy che giấu một ngọn lửa cuồn cuộn.
Cô ấy cũng biết, khi khuôn mặt lạnh như băng đó phóng túng nở rộ có bao nhiêu quyến rũ mê người, quan trọng nhất là, chỉ nở rộ vì một mình cô ấy.
Âm thanh xếp hình đột nhiên trở nên yên tĩnh, chuyển động máy giặt ở ban công cũng trở nên yên tĩnh, thế giới cũng yên tĩnh lại. Dòng máu chuyển động trong mạch máu đột nhiên rõ ràng, Tần Ý Nùng cảm nhận được nhịp tim tăng nhanh của bản thân.
Một loại cảm xúc nồng nhiệt tấn công lại lấp đầy trái tim cô ấy, mất bình tĩnh, khát vọng, muốn gần gũi cùng ỷ lại, nhưng cũng rất kì lạ, cô ấy chỉ cần nhìn thấy đối phương, lại cảm thấy linh hồn vô cùng yên tĩnh, bình lặng.
Một đời một kiếp, mãi không xa rời.
Đây không phải lời yêu thương, mà là một câu hứa, cắm rễ trong tim Tần Ý Nùng.
Ninh Ninh ngẩng đầu, nhìn theo tầm nhìn của Tần Ý Nùng, sức lực của tay nhỏ nắm lấy mảnh xếp hình mạnh hơn. Cô bé kéo tay áo của Tần Ý Nùng, khẽ gọi lại lực chú ý của Tần Ý Nùng: "Mẹ."
Tần Ý Nùng rất đỗi dịu dàng: "Sao thế?"
Ninh Ninh nhìn cô ấy, mấy giây sau, vành mắt đột nhiên đỏ lên, cô bé vội cúi đầu, giả vờ như đang chơi xếp hình, không nói chuyện.
Trước đây Tần Ý Nùng ở bên Đường Nhược Dao diễn phim lâu như thế, cũng có thể che giấu cả một đứa trẻ ngay dưới mí mắt cô lâu như thế, hai tay Tần Ý Nùng nắm lấy vai bạn nhỏ, dịu giọng cổ vũ cô bé chầm chậm ngẩng đầu lên.
Vành mắt Tần Gia Ninh đỏ ửng, rất tủi thân: "Mẹ, có phải mẹ muốn ở bên cô Đường không ạ?"
Tần Ý Nùng ngẩn ra, hỏi: "Ai nói với con thế?"
Cô bé chỉ là một đứa trẻ, hiểu cái gì gọi là "ở bên" sao?
Tần Gia Ninh thấp thoáng tiếng thút thít, tiếp tục nói: "Sáng nay... con... nghe thấy... cô Đường nói... cô ấy là bạn gái mẹ."