Nhịp tim Tần Ý Nùng chầm chậm tăng tốc, nhưng trêи mặt vẫn lặng thinh, hờ hững nói: "Chung thân đại sự."
Nói xong, ánh mắt của cô ấy khóa chặt lấy đối phương, với ý định tìm kiếm được vết tích trong sắc mặt của cô. Chỉ thấy Đường Nhược Dao nghe xong những lời cô ấy nói, bình tĩnh "ồ" một tiếng, sau đó khẽ rũ mí mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Tần Ý Nùng bồn chồn, nói: "Không phải bình thường đều nói như thế sao?" Yết hầu của cô ấy co chặt lại, tiếp tục nói, "Hai bên phụ huynh gia đình gặp mặt nhau đều nói những lời này, em đừng..."
Tần Ý Nùng dừng lại.
Đừng cái gì? Đừng hiểu lầm? Không phải hiểu lầm, cô ấy chính là muốn lấy cô, hoặc là gả cho cô cũng được.
Rất lâu sau, Tần Ý Nùng mới cất âm thanh khô khốc tiếp tục nói: "Đừng căng thẳng."
Đường Nhược Dao khẽ vâng một tiếng, từ đầu tới cuối vẫn không ngẩng đầu.
Tần Ý Nùng quan sát tỉ mỉ biểu cảm của cô, không nắm chắc tâm ý đối phương, ngồi xuống nắm tay Đường Nhược Dao. Đầu ngón tay Đường Nhược Dao khẽ run lên, chầm chậm ngẩng mí mắt, đôi mắt trong suốt dịu dàng chăm chú nhìn cô ấy, muốn nói lại thôi.
"Em..." Bốn mắt nhìn nhau, Tần Ý Nùng nắm chặt lấy tay cô, suýt chút nữa buột miệng thốt lên một câu: Em đồng ý gả cho chị chứ?
Ánh mắt Đường Nhược Dao phác thảo khuôn mặt cô ấy, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao cao tới đôi môi đỏ tươi, chầm chậm hỏi: "Em làm sao?"
Nhẫn cưới vẫn chỉ là hình thiết kế nằm trong máy tính, Tần Ý Nùng nuốt những lời ấy lại, tự nhiên nói: "Em trai em thích món gì? Ngày mai chị bảo dì Phương nấu."
"Nó không kén ăn."
"Chắc phải có món đặc biệt thích, em hỏi nó xem."
"... Vâng."
Ninh Ninh vẫn đang nhìn trộm hai người, Đường Nhược Dao giãn ra một chút khoảng cách, đổi thành ngồi sóng vai, Tần Ý Nùng nắm lấy tay cô không buông, một tay khác bật điện thoại lên, cúi đầu đọc truyện.
Hai người đều không tập trung.
Tần Ý Nùng nghĩ bao giờ nhẫn của cô ấy mới gửi tới, hơn nữa đột nhiên cầu hôn liệu có dọa Đường Nhược Dao chạy mất hay không.
Đường Nhược Dao lại liếc mắt về phía Ninh Ninh, thời gian một năm quá dài, Tần Ý Nùng đã lên kế hoạch chung thân đại sự của hai người rồi, cô vẫn phải cố gắng với Ninh Ninh hơn nữa mới được.
Buổi tối thời gian của mẹ con, Ninh Ninh quen với việc luyện chữ xong sẽ đọc sách, Đường Nhược Dao mở vở luyện chữ của bạn nhỏ, cầm bút lên, cắn môi dưới tới sắp rách ra, xấu hổ viết hai chữ lên trêи.
Bao gồm cả thời gian Tần Ý Nùng nằm viện, cô và Ninh Ninh mới quen biết chưa được một tháng, bây giờ sửa cách xưng hô, ngay cả người lớn như cô cũng cảm thấy khiên cưỡng khó xử.
Tần Ý Nùng thấy vậy, đầu ngón tay giở sách khựng lại, nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.
Đường Nhược Dao đóng nắp bút lại, nở nụ cười tự nhiên với cô ấy, làm như không có chuyện gì nói: "Em kiểm tra chữ của Ninh Ninh."
Nhưng vành tai dần dần nóng lên.
Tần Ý Nùng không nghĩ gì khác, khóe môi khẽ cong lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Sắc mặt Đường Nhược Dao chần chừ liếc một cái lên vở luyện chữ, mới đứng dậy khỏi sàn nhà, ngồi xuống cạnh cô ấy, Tần Ý Nùng đặt sách vào tay cô.
Một nhà ba người làm tổ trêи sô-pha chuyên tâm đọc sách, yên bình tới mức có thể nghe được tiếng đung đưa xào xạc của lá cây ngoài cửa sổ.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút.
Rào.
Trang sách lật nhanh giữa không trung, rơi xuống sàn.
Tần Ý Nùng bị âm thanh làm giật mình, nghiêng đầu nhìn sang, thì ra Ninh Ninh đã nhắm mắt ngủ mất, không cầm chắc cuốn truyện tranh, khiến nó rơi từ trêи tay xuống.
Trẻ nhỏ ngủ rất say, không hề tỉnh lại, đôi mắt nhắm chặt được đôi mi vừa dài vừa dày che đậy, chiếc đầu nhỏ nghiêng đi từng chút từng chút.
Tần Ý Nùng vừa muốn đưa tay ôm lấy cô bé, Đường Nhược Dao nhẹ nhàng kéo cổ tay cô ấy lại, làm khẩu hình miệng: Để em.
Tần Ý Nùng rút tay về.
Một tay Đường Nhược Dao vòng qua chân của bạn nhỏ, một tay khác vòng lấy lưng cô bé, khuỷu tay cong lên đỡ lấy trán, ôm Ninh Ninh lên, cẩn thận quan sát đường đi dưới chân, chầm chậm bế Ninh Ninh về phòng.
Tần Ý Nùng nhanh hơn cô hai bước, mở cửa ra.
Đường Nhược Dao đặt Ninh Ninh lên chiếc giường công chúa hường phấn mềm mại, khom lưng khẽ hôn lên trán cô bé, sau đó đứng ở bên giường ngắm nhìn một lúc, mới nắm tay Tần Ý Nùng ra ngoài.
Tần Ý Nùng vừa ra ngoài, liền bị Đường Nhược Dao ôm lấy, vùi mặt vào hõm cổ cô ấy.
Tần Ý Nùng giơ tay xoa đầu Đường Nhược Dao, cầm lòng chẳng đặng, không hề xa lạ với kiểu thân mật như chú cún lớn này. Phần lớn thời gian Đường Nhược Dao đều biểu hiện rất thành thục trước mặt cô ấy, nhưng phần ít, ví dụ như bây giờ, đem lại cho cô ấy cảm giác mới mẻ cùng yêu thích.
Đột nhiên cô ấy nhớ tới câu nói của Lâm Nhược Hàn, như thế nào nhỉ? "Dưới giường chó con, trêи giường chó sói", rất phù hợp với Đường Nhược Dao.
Sức vai của Đường Nhược Dao thả lỏng, Tần Ý Nùng nghĩ rằng cô muốn buông cô ấy ra, ai biết cơ thể cô ấy nhẹ bẫng, cả người cũng theo đó lơ lửng, Đường Nhược Dao bất ngờ bế cô ấy lên.
Tần Ý Nùng kịp thời nuốt lại tiếng kêu sửng sốt trào lên yết hầu, tay nắm lấy vạt áo của cô, nhỏ tiếng nói: "Làm gì thế?"
Đường Nhược Dao cười nói: "Bế chị về phòng."
Tần Ý Nùng quay đầu nhìn cầu thang, kiên trì nói: "Không an toàn, chị tự đi."
Đường Nhược Dao có lòng tin có thể bế được cô ấy lên trêи, nhưng cũng sợ làm cô ấy ngã, bế tới chân cầu thang liền thả xuống. Cô nghĩ, tại sao phải ở biệt thự? Nếu ở căn nhà lúc trước của hai người, cô có thể bế cô ấy về tới giường ngủ.
Buổi tối không thể làm gì hết, hai người tự tắm rửa, tạm thời không buồn ngủ, ngồi trêи đầu giường bận việc của mình, trò chuyện với nhau câu được câu chăng.
Đường Nhược Dao mở máy tính bảng lên, đăng nhập hòm thư công việc của mình, bên trong có kịch bản Mục Thanh Ngô gửi tới.
Tần Ý Nùng đang đọc truyện.
Đường Nhược Dao tắt trang hiển thị hiện tại, liếc một cái sang màn hình điện thoại của cô ấy, hỏi: "Đọc tới đâu rồi?"
Tần Ý Nùng khẽ nói: "Chương này vừa tỏ tình ở bên nhau."
Đường Nhược Dao nhớ lại cảnh tượng mỗi khi Văn Thù Nhàn đọc được loại tình tiết này đều lăn đi lăn lại trêи giường kí túc xá, cả mặt cười như bà cô, liền cười nói: "Chị không có cảm giác gì sao?"
"Đại loại như... rất ngọt ngào."
"Ừm?" Tần Ý Nùng dường như không chú ý tới cô nói gì, cô ấy không thể cùng lúc làm hai việc, đọc sách là đọc sách, nói chuyện là nói chuyện.
"Không có gì." Đường Nhược Dao nhích tới hôn lên gò má mềm mịn của người phụ nữ ấy, "Chị đọc đi."
Tần Ý Nùng nghiêm túc đọc tiếp.
Trước khi ngủ, Đường Nhược Dao mới nhớ ra hỏi cô ấy cảm nghĩ sau khi đọc xong cuốn tiểu thuyết mạng "Lâm Thị Lang Cố", Tần Ý Nùng uể oải rúc vào lòng cô, mí mắt mở ra, ngáp một cái nói: "Hai nhân vật chính thường xuyên cãi nhau."
Đường Nhược Dao: "Không phải nói yêu nhau sao?"
Tần Ý Nùng nói: "Yêu rồi, sau khi yêu nhau mới cãi nhau."
Đường Nhược Dao: "..."
Không phải cô bảo Văn Thù Nhàn đề cử tiểu thuyết ngọt ngào sao? Không phải tác giả tên Huyền Tiên kia treo đầu dê bán thịt chó chứ?
Đường Nhược Dao nói: "Vậy thì tốt, ngủ thôi, ngủ ngon."
"Ừm." Tần Ý Nùng điều chỉnh tư thế thích hợp trong lòng cô, nói, "Ngủ ngon."
Gần đây cô ấy càng ngày ngủ càng sâu, giống như muốn bù đắp lại những đêm mất ngủ mười mấy năm qua, buổi tối thỉnh thoảng sẽ mơ thấy ác mộng, sau khi giật mình tỉnh dậy phát hiện vẫn gác đầu lên tay Đường Nhược Dao, mới có thể ngủ lại được.
Sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh giấc lúc 6 giờ hơn như thường ngày, xuống nhà tập thể ɖu͙ƈ, Đường Nhược Dao luyện tập, Tần Ý Nùng nhìn đường cong cơ bắp lưu loát trêи tay cô ấy, có chút thèm khát, ít nhất phải nửa tháng nữa cô ấy mới có thể luyện tập lại.
Tiếng piano ở phòng đàn bên cạnh đúng giờ vang lên.
Đường Nhược Dao luyện tập xong liền tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề ra khỏi nhà tắm, vừa đóng cúc áo vừa nói: "Em và Quan Hạm cùng đi đón Đường Phỉ nhé? Quan Hạm chưa đi đúng không?"
Đường Phỉ có giả vờ trưởng thành, cũng chẳng tới mười hai mười ba tuổi, người làm chị như cô nên chu đáo một chút.
Tần Ý Nùng gọi điện thoại cho Quan Hạm, đáp lời cô: "Chưa, chị gọi cô ấy tới đón em."
Ăn sáng xong còn chưa tới 9 giờ, Đường Nhược Dao lên xe của tài xế xuất phát.
Tần Ý Nùng nhìn cô rời đi, lại nhìn thấy dì Phương vừa mua đồ ăn từ siêu thị về, xách theo túi lớn túi bé vui vẻ hân hoan, dịch chuyển tầm mắt, Kỷ Thư Lan khom lưng đang hái rau trong vườn.
Dì Phương hỏi: "Cậu chủ tên gì nhỉ?"
Tần Ý Nùng đáp: "Đường Phỉ. Phỉ trong văn thái phỉ nhiên (văn chương tao nhã)."
Dì Phương không biết bao nhiêu chữ, Tần Ý Nùng vừa muốn giải thích với bà, Kỷ Thư Lan đã ở bên cạnh chu đáo chỉ ra chữ "Phỉ" nào.
Cứ thế, Tần Ý Nùng đột nhiên vô thức cảm giác được một tia căng thẳng.
Cô ấy cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, nhanh chân lên tầng, mở tủ quần áo ra, mất nửa tiếng đồng hồ đứng trước gương chọn quần áo, thậm chí ngồi trước bàn trang điểm tô vẽ lớp trang điểm nhàn nhạt tinh tế.
Ninh Ninh cũng được cô ấy đổi cho chiếc váy trắng tỏa tiên khí toàn thân, giày da nhỏ, đội chiếc mũ nồi, tóc đen da trắng, như nữ thần tiên.
...
Ở bên này, xe dừng trước cửa toà nhà Đường Phỉ đang ở, cửa sổ xe phía sau hạ xuống.
Đường Phỉ vẫy tay với cô: "Chị!"
Đường Nhược Dao nhìn đống quà chất thành núi nhỏ dưới chân Đường Phỉ: "..."
Tài xế mở cốp sau ra, đặt quà vào trong, Đường Phỉ cùng bận rộn với ông ấy, làm xong nói cảm ơn, rồi lên xe ngồi vào ghế sau.
Đường Phỉ cười hi hi: "Không phải để chị Quan Hạm tới đón em sao? Sao chị lại đích thân tới?"
Đường Nhược Dao giơ tay xoa tóc ngắn của thiếu niên, cười nói: "Chị muốn gặp em sớm một chút."
Thiếu niên đang trong giai đoạn trúc trắc bức thiết trở thành người lớn, thế là cánh tay Đường Phỉ run lên, làm như nổi da gà da vịt: "Oa, sau khi chị yêu đương thật sến súa quá đi." Nhưng vành tai trắng bóc dưới tóc ngắn đen láy lại lặng lẽ nóng lên.
Đường Nhược Dao co ngón tay gõ đầu nó.
Đường Phỉ cười to.
Rất lâu rồi cậu bé không gặp Đường Nhược Dao, không nói được những lời sến súa ra miệng, bèn nói về cuộc sống mới ở trường của cậu, giáo viên dạy Toán là người Địa Trung Hải, giáo viên Ngữ văn ngày ngày đều kể cho bọn chúng một câu chuyện mới, ngữ âm của giáo viên Tiếng Anh vô cùng tiêu chuẩn, là tiến sĩ từ nước ngoài về nước, vân vân.
Xe tiến vào khu nhà, hai tay Đường Phỉ nắm chặt lấy vải vóc trêи đầu gối, cũng không nói chuyện nữa, cơ thể căng cứng lại.
Đường Nhược Dao buồn cười nghĩ: Trẻ con.
Cô nói: "Đừng sợ, người nhà họ Tần tốt lắm, chị dâu em... em từng gặp rồi."
Đường Phỉ rụt cằm thành một đường thẳng, cứng rắn nói: "Em biết rồi."
Đường Nhược Dao không tiếp tục ý định giải tỏa cảm xúc cho nó nữa, nhớ tới lúc đầu cô gặp Ninh Ninh... không nên nhớ lại chuyện cũ, quen là được.
Chiếc SUV đen vững vàng dừng lại trong sân, khi Đường Phỉ xuống xe thiếu chút nữa nhũn chân, Đường Nhược Dao cũng cảm giác không quá ổn.
Tất cả mọi người trong nhà họ Tần đang đứng trước cửa đón hai người họ.
Tần Ý Nùng nắm tay Ninh Ninh đứng trêи cùng, hào quang chói sáng, Kỷ Thư Lan và dì Phương đứng phía sau. Ai nấy đều ăn mặc rất trịnh trọng, Kỷ Thư Lan còn mặc cả xường xám.
Đường Nhược Dao và Đường Phỉ: "..."
Đường Phỉ không dám đi lên phía trước, đè giọng cầu cứu, nói: "Chị."
Đường Nhược Dao phụ trách vai trò của chị gái, che chắn Đường Phỉ ở sau lưng, nắm lấy cổ tay nó đi từng bước lên trước.
Lúc sắp tới gần, mới nghiêng người tránh đi, nghiêm túc giới thiệu, nói: "Em trai cháu, Đường Phỉ."
Cảnh tượng lộ ra không khí kì lạ, không quá giống tưởng tượng, nhưng Tần Ý Nùng vẫn học cách giới thiệu của cô, nói: "Con gái chị, Tần Gia Ninh."
Hai vị phụ huynh, không phải, bạn lớn và bạn nhỏ nhìn nhau.
Ninh Ninh nắm lấy tay Tần Ý Nùng, nhát gan nhìn thiếu niên cao gầy trước mặt một cái, nũng nịu nói: "Chào anh."
Đầu óc Đường Phỉ trống rỗng, ngẩn ra đáp lại: "Chào em."
Tần Ý Nùng ngồi xổm xuống, dịu dàng nhẫn nại dạy Ninh Ninh: "Đây là em trai của cô Đường, con nên gọi là gì?"
Ninh Ninh suy nghĩ, nói: "Chú ạ."
Đường Phỉ bừng tỉnh khỏi trạng thái đầu óc trống rỗng, vội vàng uốn ắn, nói: "Anh là cậu."
Ninh Ninh nhìn Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng gật đầu.
Cô bé mím môi, nhỏ tiếng gọi: "Cậu."
Cuối cùng Ninh Ninh gọi đúng rồi.
Tần Ý Nùng tiếp tục giới thiệu với Đường Phỉ: "Đây là mẹ tôi, em gọi bà là dì Lan là được, người còn lại là dì Phương."
Hai người già lộ ra nụ cười thân thiện, hiển nhiên là ấn tượng không tệ với Đường Phỉ.
Đường Phỉ: "Cháu chào dì Lan, dì Phương." Cậu bé như người vừa tỉnh lại từ cơn mơ, đi ra cốp xe sau cầm quà đã chuẩn bị trừ trước, nhưng không ngờ cốp sau đã mở ra, Quan Hạm đã chuyển đồ vào trong nhà.
Kỷ Thư Lan nói: "Vào nhà ngồi đã."
Bà đi trước dẫn đường.
Đường Phỉ chú ý tới chiếc chân tàn tật của bà, chỉ liếc một cái, liền không tiếp tục đặt tầm mắt ở đó nữa, không lịch sự.
Đường Phỉ, thiếu niên thành thục sợ một phép khi ở trước mặt người lớn chân chính.
Tần Ý Nùng rót nước cho nó, nó vội vàng đứng lên, chỉ biết nói hai chữ "Cảm ơn", sau khi ngồi xuống, hai tay vẫn còn run rẩy. Không dám nhìn xung quanh, không dám lớn tiếng nói chuyện, có chuyện gọi Đường Nhược Dao đều dùng ánh mắt.
Cậu bé không dám nhìn Tần Ý Nùng, liền chuyển hướng ánh mắt lên người Tần Gia Ninh, người duy nhất bé hơn Đường Phỉ ở hiện trường.
Lần đầu tiên thấy một người giới tính nam xa lạ bước vào nhà, cũng nảy sinh một tia hiếu kì.
Đường Phỉ có mấy phần tương tự Đường Nhược Dao, tứ chi thon dài, lông mi dày rậm, môi đỏ răng trắng, là thiếu niên nhã nhặn thanh thú, lúc yên tĩnh ngập tràn cảm giác vô hại, không hề có tính công kϊƈɦ.
Ánh mắt Đường Phỉ và Ninh Ninh bất cẩn chạm vào nhau, Ninh Ninh lập tức tránh đi, gò má ửng hồng, hai lần liên tục đều như thế, Đường Phỉ liền không tiếp tục nhìn cô bé nữa, đổi thành cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.
Tần Ý Nùng thấy cậu dè dặt, chủ động đề nghị Đường Nhược Dao dẫn cậu bé thăm quan nhà.
Đường Phỉ như trút được gánh nặng đi theo Đường Nhược Dao.
Tần Ý Nùng ngồi bên cạnh Ninh Ninh, hỏi cô bé: "Cậu thế nào?"
Ninh Ninh không lên tiếng, không nói thích cũng không nói không thích.
Tần Ý Nùng dịu dàng nói: "Không thể nói với mẹ sao?"
"Không phải ạ." Ninh Ninh lắc đầu, đang ngồi chuyển thành quỳ, nửa thân trêи thẳng vút, nhích lại gần bên tai Tần Ý Nùng, nói, "Cậu là nam." Giọng điệu có chút kinh ngạc.
Tần Ý Nùng không hiểu, nói: "Quả thật cậu là nam."
Ninh Ninh nghiêng đầu, nói: "Cậu là con trai sao ạ? Hay là đàn ông?"
Tần Ý Nùng càng mờ mịt, đáp lại cô bé: "Là con trai, năm nay cậu mới mười hai tuổi, ở trước mặt người lớn vẫn là đứa trẻ, là trẻ con giống như con."
Ninh Ninh cảm thán nói: "Cậu cao quá." Đường Phỉ đã cao một mét bảy rồi.
Tần Ý Nùng nói: "Con cũng sẽ cao."
Ninh Ninh nói: "Vậy sau này con có thể cao giống cậu không ạ?"
Tần Ý Nùng suy nghĩ giây lát, nói: "Cao như cậu bây giờ có lẽ là được, nhưng chiều cao tương lai của cậu sẽ khác, cậu còn cao hơn nữa."
Ninh Ninh chớp mắt, hỏi: "Tại sao ạ?"
Tần Ý Nùng nói: "Vì cậu là con trai."
Tần Ý Nùng đột nhiên ý thức được, tuổi tác hiện tại của Ninh Ninh, vừa hay là lúc học về sinh lí vệ sinh, nếu cô bé không thôi học, tiết học ở trường mẫu giáo đã lên lịch trình trước.
Nói từ bé cô bé lớn lên trong vòng tay của phụ nữ cũng không quá, trưởng bối đều là nữ giới, Quan Hạm, Kỷ Vân Dao thỉnh thoảng tới lui, An Linh, Đường Nhược Dao trong điện thoại, toàn bộ đều là nữ giới, bây giờ còn không đến trường mẫu giáo, càng không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Trêи đời này vốn có nam có nữ, để cô bé ở lâu trong thế giới như vậy, không tốt cho sự trưởng thành của nó.
Sự xuất hiện của Đường Phỉ, vừa hay có thể bổ sung sự khuyết thiếu về phương diện này. Đường Phỉ? Tần Ý Nùng nói, tuy là vai vế hơi cao, nhưng miễn cưỡng có thể coi là người cùng lứa.
...
"Không phải hôm qua trong điện thoại oai phong lắm sao? Còn nói rất thất vọng với chị? Hả?"
Đường Phỉ đã bị Đường Nhược Dao ủi phẳng đầu, lúc này cậu bé cúi đầu đi theo phía sau Đường Nhược Dao, giống như quả cà héo, nói: "Chị, chị đừng đả thương em nữa, bỗng dưng chị gặp nhiều người như thế chị có sợ không?"
Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng: Trừ Ninh Ninh, chị chẳng sợ ai cả.
"Chỉ là em cần điều chỉnh một chút." Đường Phỉ làm động tác hít thở sâu, nhìn quanh bốn phía, muôn hoa khoe sắc, xích đu khẽ đung đưa, đột nhiên cười nói, "Chị, chị có tính là gả vào nhà giàu sang không?"
"Chưa gả đâu." Đường Nhược Dao nghiêm túc uốn nắn cậu bé.
"Sớm muộn gì cũng sẽ gả." Đường Phỉ xua xua tay, không để ý nói.
Đường Nhược Dao không lên tiếng, khóe miệng cong lên ý cười rõ ràng.
Ánh mắt Đường Phỉ bắt được, chắp hai tay ra sau, cảm khái nói: "Con gái đến tuổi phải gả đi."
Đường Nhược Dao trêu chọc nói: "Em bớt giả vờ thành thục ở trước mặt chị đi."
Đường Phỉ không chịu thua, phân cao thấp với cô ấy: "Đây là lần đầu tiên em đi gặp mặt, chưa điều chỉnh tốt trạng thái, đợi lát nữa chắc chắn sẽ không thế này nữa!"
Đường Nhược Dao phì một tiếng.
Đường Phỉ lúng túng nói: "Chị đợi đấy."
Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng: "Đợi cái gì?"
Hai người đi dạo bên ngoài sắp tới giờ cơm trưa, liền cùng nhau quay về. Đi tới cửa, điện thoại của Đường Nhược Dao vang lên, là Tần Ý Nùng gọi, cô nghe máy.
Tần Ý Nùng nói: "Ăn cơm thôi."
Đường Nhược Dao bước một bước vào trong: "Em đã về rồi."
Tần Ý Nùng buông điện thoại xuống, cười cười với cô, gọi thiếu niên ở bên cạnh: "Tiểu Phỉ, đi ăn cơm thôi."
Đường Phỉ mỉm cười, nói: "Vâng, chị dâu."
Tần Ý Nùng ngây ra.
Đường Nhược Dao: "!!!"
Đường Phỉ lại ân cần thăm hỏi, nói: "Gần đây sức khỏe của chị dâu thế nào ạ? Thời gian trước ở viện, em... việc học của em bận rộn, không có thời gian tới thăm chị, thất lễ quá."
Trái tim Tần Ý Nùng trào lên mật ngọt, cô ấy cũng không ý thức được khóe môi mình đã lặng lẽ cong lên, nói: "Không thất lễ, tôi cũng không có gì đáng ngại."
Đường Phỉ: "Chị dâu..."
Cậu bé gọi một câu, đôi mắt Tần Ý Nùng lại cong lên một phần.
Đường Nhược Dao ra sức hắng giọng: "Khụ." Đồng thời hung hăng lườm Đường Phỉ một cái sắc lẹm.
Còn chưa xong nữa hả?
Đường Phỉ quay lưng với Tần Ý Nùng, lè lưỡi với Đường Nhược Dao, cuối cùng còn láu cá bổ sung một câu: "Chị dâu, em đến phòng bếp bưng đồ ăn đây."
Tần Ý Nùng tươi cười phối hợp với cậu bé: "Cậu nhỏ, cậu cứ ngồi đây là được."
Đường Phỉ vốn dĩ dừng ở đây, tránh cho về sau bị đánh, nghe xong phải có đi có lại, nói: "Thế làm sao được chị dâu?"
Đôi mắt Tần Ý Nùng cong cong: "Được mà cậu nhỏ."
Đường Nhược Dao triệt để phát điên.
Hai người này làm cái gì thế? Tần Ý Nùng cũng thế, Đường Phỉ là trẻ con đùa giỡn cho vui thì bỏ qua, chị ấy mù quáng tham gia cái gì?
Đường Phỉ ngó đầu vào nhà bếp, không biết nó thuyết phục hai bà lão thế nào, tóm lại cậu bé cướp việc bưng được bát canh ra ngoài như mong muốn, đặt lên giữa bàn, có lẽ hơi nóng, sau khi đặt bát xuống liền lập tức đưa ngón tay lên vành tai.
Kỷ Thư Lan ra ngoài thấy vậy liền quan tâm hỏi: "Có phải bị bỏng không?" Bà đặt đĩa xuống, đưa tay về phía Đường Phỉ.
Vành mắt Đường Phỉ có chút chua xót.
Cậu bé sinh ra không có ông bà nội, mỗi năm chỉ đi theo Giang Tuyết Trân về thăm ông bà ngoại lúc đón năm mới, nhưng nó không phải là cháu ngoại duy nhất, càng không phải là người được yêu thương nhất trong đám tiểu bối đông đúc.
Cậu bé không phát hiện, Kỷ Thư Lan cũng không phát giác, hiền hòa nói: "Trong nhà có hộp y tế, bị bỏng thì phải nói, bà bôi thuốc cho cháu."
Dì Phương đi từ phòng bếp ra nghe thấy vai vế hỗn loạn: "..."
Mọi người ngồi vào bàn.
Một buổi gặp mặt được tính là có ý nghĩa quan trọng, Đường Nhược Dao mở một chai nước trái cây, rót vào cốc trước mặt mọi người, duy chỉ có Tần Ý Nùng và Đường Phỉ là dùng trà.
Hai tay Ninh Ninh bưng cốc lên uống một ngụm, run lên một cái, thè lưỡi ra, nói: "Lạnh quá."
Đáng yêu vô cùng, mọi người cười lên.
Tần Ý Nùng dặn dò cô bé: "Không nên uống nhiều, sẽ đau bụng."
Ninh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, đặt cốc xuống.
Tần Ý Nùng nâng cốc lên, đứng dậy trịnh trọng nói: "Tôi lấy trà thay rượu, kính Tiểu Phỉ một ly, trước tiên cảm ơn cậu đã đến làm khách nhà tôi, sau đó cảm ơn cậu đã bầu bạn với Đường Nhược Dao nhiều năm như vậy, tôi nhất định sẽ trân trọng chị gái của cậu."
Đường Phỉ cũng đứng lên, rất có phong thái, chín chắn nói: "Em cũng phải cảm ơn chị, đã cùng chị ấy đi qua cả một chặng đường, hi
vọng những ngày tháng sau này, hai chị có thể đồng cam cộng khổ, mãi không xa rời. Nếu có một ngày chị bắt nạt chị ấy, em là người đầu tiên không đồng ý."
Tần Ý Nùng cười nói: "Đừng nói cậu không đồng ý, ngay cả tôi cũng không đồng ý."
Đường Phỉ nói: "Vậy thì được. Em là vãn bối, em uống cạn, chị dâu tùy ý."
Hai người cùng uống cạn.
Kỷ Thư Lan cũng kính Đường Phỉ một ly, nói những lời gần giống Tần Ý Nùng, cảm ơn sự đồng hành của cậu, nhà chúng tôi nhất định sẽ đối xử tốt với chị gái cậu, xin nhà mẹ đẻ yên tâm, vân vân.
Đường Nhược Dao cúi đầu, vành tai đỏ ửng, hai tay dưới gầm bàn sắp quấn lấy nhau.
Chỉ là gặp mặt Đường Phỉ mà thôi, tại sao lại làm như chính thức vậy chứ, cô thầm ʍôиɠ lung trong lòng, nhưng không ngăn được vui vẻ, vì có thể chân thực cảm nhận được, Tần Ý Nùng đối đãi nghiêm túc với tình cảm này.
Cô ấy là một người tinh tế chu đáo như thế, cho dù bên cô không có phụ huynh, cũng phải dành sự coi trọng nên có.
Tần Ý Nùng ngồi xuống, tay tìm kiếm dưới bàn, tìm được tay Đường Nhược Dao rồi nắm lấy, nghiêng người sang, nói bên tai: "Sao thế?"
Đường Nhược Dao nào có tiện nói, cả mặt đỏ bừng, ước gì có thể rúc vào lòng cô ấy.
Tần Ý Nùng bật cười, ngón tay khẽ vuốt ve lấy mu bàn tay của người phụ nữ trẻ tuổi.
"Mẹ." Bên tai truyền đến âm thanh non nớt.
"Ừm?" Tần Ý Nùng quay đầu, nhìn Tần Gia Ninh.
Ninh Ninh vịn lên vai cô ấy, mới nói: "Con cũng muốn kính cậu một ly."
"Được." Tần Ý Nùng đặc biệt dặn dò, "Con ngồi là được, đừng đứng lên." Cô bé đứng lên còn không cao bằng ngồi.
Ninh Ninh nâng ly lên: "Cậu."
Ông cậu mới tấn phong mù mờ, mất hai giây phản ứng, mới ý thức được là gọi mình, hoảng hốt đứng lên, nghĩ lại cũng không cần thiết phải đứng, lại đặt ʍôиɠ ngồi xuống, vội vàng nâng ly lên, không dám thở mạnh một hơi.
Ninh Ninh nghiêng đầu, nói: "Chúc cậu sức khỏe dồi dào, học hành tiến tới."
Đường Phỉ nghĩ nghĩ, nói: "Vậy cậu chúc cháu bình an vui vẻ, hạnh phúc trưởng thành."
Ninh Ninh đưa tay ra, nhưng tay ngắn không đủ, một tay Đường Phỉ chống lên bàn, nhích tới chạm cốc với cô bé.
Đường Phỉ uống một hơi cạn.
Ninh Ninh chỉ uống một ngụm nhỏ, quay đầu nhìn mẹ, đôi mắt long lanh, thấp thoáng ý tứ thành công.
Tần Ý Nùng xoa đầu Ninh Ninh.
Kỷ Thư Lan dặn dò, nói: "Nào, ăn cơm đi, không uống nước no mất."
Mọi người cầm đũa, khách chủ vui vẻ.
Đường Nhược Dao không nói một câu trêи bàn tiệc, nhưng hôm nay lại là chủ nhân hàng thật giá thật, mâm cơm này là vì cô mới có. Như lẽ đương nhiên, tất cả mọi người không bỏ qua cô, Tần Ý Nùng gắp đồ ăn cho cô, Ninh Ninh cũng gắp cho cô, dì Phương múc canh cho cô, cần hay không bà cũng múc, Kỷ Thư Lan chỉ thiếu nước đem bày tất cả món ăn tới trước mặt cô, không bày được nữa thì bày tới trước mặt Đường Phỉ.
Trước mặt đàng gái, "đàng trai" biểu hiện không tốt sao được!
Đường Nhược Dao nhẫn nhịn sự giày vò của ngọt ngào, một bữa cơm kéo dài bất tận.
Vừa ăn xong, cô nhân cơ hội đi rửa tay tạm thời trốn vào nhà vệ sinh, lúc này mới có cơ hội hít thở.
Tần Ý Nùng giúp Ninh Ninh lau khô tay trong nhà vệ sinh khác, ngẩng đầu nhìn cửa phòng vệ sinh đóng chặt phía đối diện, đưa Ninh Ninh tới phòng khách, tự mình đi tới, nắm lấy tay nắm cửa, vặn ra.
Đường Nhược Dao nghe thấy âm thanh, vội vàng mở vòi nước, giả vờ đang nghiêm túc rửa tay.
Tần Ý Nùng đóng cửa lại, cười nói: "Chị đây."
Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng: Là chị cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Tần Ý Nùng nhấn ít nước rửa tay vào lòng bàn tay, ôm lấy hai tay Đường Nhược Dao vuốt ve ra bọt, sau đó rửa sạch dưới vòi nước, lau khô.
"Không có gì." Đường Nhược Dao nói. Không phải là tiệc trà chiều sao? Vượt qua hôm nay mọi người đều tốt đẹp.
Cô hít sâu một hơi, nói: "Chúng ta ra ngoài thôi."
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng khách vừa độ thích hợp.
Ninh Ninh ngồi trêи địa bàn thuộc về cô bé, trong tay lật giở vở luyện chữ, Đường Nhược Dao đi qua cô bé, đột nhiên nghe được một âm thanh rất nhỏ: "Mommy."