Bước chân Đường Nhược Dao trơn trượt, Tần Ý Nùng đưa tay ra kịp thời đỡ lấy cô.
Đường Nhược Dao vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô ấy, nói: "Em không sao."
Cô khẽ thở ra một hơi, nhìn về phía âm thanh xuất hiện.
Ninh Ninh ngồi trêи sô-pha, giơ sách trong tay lên cao, che đi cả khuôn mặt của mình. Nhưng hôm nay Kỷ Thư Lan bện tóc hai bên cho cô bé, tóc dài chia làm hai nhánh thõng trêи mai, bởi vì khuôn mặt trắng bóc, nên vành tai đỏ ửng đều lộ ra không sót chút nào.
"Chị nói xem có phải con bé lại nhìn vở luyện chữ rồi không?" Đường Nhược Dao không dám tin ngày này sẽ tới nhanh đến vậy, đứng trước cửa không động đậy, nhỏ tiếng nói thầm với Tần Ý Nùng.
"Không phải chứ?" Tần Ý Nùng có chút buồn cười, nói, "Em xem nó cầm vở luyện chữ sao?"
"Ngộ ngỡ lúc trước nó xem thì sao?"
"Thế thì chị không biết." Tần Ý Nùng xua tay.
Theo cô ấy thấy, đại khái là Ninh Ninh thông suốt rồi. Đường Nhược Dao vốn là kiểu người Ninh Ninh yêu thích, lại quan tâm hết mực tới cô bé, lần trước còn cùng nó đi chơi Disney, tuy thời gian tiếp xúc không tính là quá lâu, nhưng giữa người với người, còn có thứ gọi là vừa gặp đã tâm đầu ý hợp, một tháng hơn cũng không ngắn.
Nhưng Tần Ý Nùng chơi xấu, cố ý không nói cho Đường Nhược Dao, để cô thấp thỏm một lúc. Cô ấy đã ngầm ám thị Đường Nhược Dao không cần viết luận văn cho Ninh Ninh những mấy lần, nhưng Đường Nhược Dao với bộ óc linh hoạt thường ngày lại không nhận được tín hiệu lấy một lần, nếu còn tiếp tục như vậy, qua nửa năm nữa, số chữ luận văn Đường Nhược Dao viết cho Ninh Ninh sẽ vượt qua cả cô ấy.
Đã nửa phút đồng hồ kể từ khi Ninh Ninh gọi mommy, Đường Nhược Dao giữ nguyên tư thế đứng thẳng tắp, giống như mọc rễ ở ngoài cửa, không có bất kì dấu hiệu cử động nào.
Tần Ý Nùng không nhìn nổi dáng vẻ ngốc nghếch như vậy của cô, nhích tai lại gần, nhắc nhở: "Nhưng chị cảm thấy con bé gọi em, em không đáp lại, sau này nó sẽ không gọi nữa đâu."
Đường Nhược Dao khẽ "à" một tiếng, như người vừa tỉnh từ cơn mơ.
Trước mắt Ninh Ninh sáng lên, những chữ trong ô vuông trêи sách ban đầu được thay thế bằng khuôn mặt căng thẳng cùng thấp thoáng mong chờ của Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao đưa một tay ra rút lấy cuốn sách của cô bé, ngồi xổm trước mặt bạn nhỏ, thái độ thân thiết, như mưa thuận gió hòa, chỉ sợ làm cô bé sợ hãi, dịu dàng hỏi: "Ban nãy cháu gọi cô là gì?"
Ninh Ninh vô cùng xấu hổ, cơ thể nhỏ bé muốn cuộn lại, không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Tần Ý Nùng đang đứng bên cạnh.
Tần Ý Nùng cho nó một ánh mắt khích lệ.
Ninh Ninh lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Đường Nhược Dao, lại nhanh chóng rũ mắt xuống, nhỏ tiếng nhả chữ rõ ràng, nói: "Mommy."
Trái tim Đường Nhược Dao giống như có một tia sét xoẹt qua, cô ngã ngửa đập ʍôиɠ xuống sàn nhà.
Cô ấp a ấp úng, nói năng lộn xộn: "Xin... xin lỗi."
Ninh Ninh: "???" Cô ấy không muốn làm mommy của mình sao?
Tần Ý Nùng vừa buồn cừa vừa cạn lời, đưa tay ra kéo người yêu dậy, giải thích với Ninh Ninh: "Cô Đường... mommy chỉ là quá kϊƈɦ động, không có ý không thích."
Ninh Ninh vâng một tiếng, liếc mắt nhìn Đường Nhược Dao vẫn hồn lìa khỏi xác, mặt nhỏ hồng hào, nhảy xuống khỏi sô-pha, nói: "Con đi tìm bà ngoại đây ạ."
Tần Ý Nùng vẫy tay: "Đi đi, chạy chậm thôi."
Tần Ý Nùng rót cốc nước cho Đường Nhược Dao, hai tay Đường Nhược Dao bưng lấy, chầm chậm uống một ngụm, trong mắt dần dần hiện lên khuôn mặt của người phụ nữ ấy, còn có khuôn mặt một lời khó nói hết của cô.
Đường Nhược Dao: "..."
Năm ngón tay Đường Nhược Dao nắm chặt lấy cốc nước, không mang theo bất kì hi vọng nào hỏi: "Có phải em mất mặt lắm không?"
Tần Ý Nùng nhướng mày, vốn dĩ muốn nói "Lẽ nào em cho rằng em biểu hiện rất đẹp mặt", nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, thế là trái tim không chịu nổi, xoa mặt cô, dịu dàng nói: "Không đâu, em đáng yêu lắm."
Đường Nhược Dao nghe được một chút an ủi nhỏ bé, miễn cưỡng cong mắt lên với cô ấy.
Cô cúi đầu buồn bã nói: "Em cũng không muốn thế này."
Mộng đẹp thành thật, đầu óc cô ù ù ù, có thể nói chuyện đã không tệ rồi, ban nãy cô đã nói gì với Ninh Ninh vậy chứ?
Tần Ý Nùng đưa hai tay ra ôm lấy cô: "Không sao, hiện giờ ấn tượng của con bé về em đã tốt lắm rồi, thỉnh thoảng ngây ngốc một lần cũng không ảnh hưởng gì."
Đường Nhược Dao lập tức ngẩng đầu nhìn cô ấy, giả vờ tức giận nói: "Quả nhiên chị cũng cảm thấy em ngốc."
Trong mắt Tần Ý Nùng ngập tràn ý cười như ánh trăng, tiếp lời nói nửa câu sau: "Ngốc tới đáng yêu."
"Đáng ghét." Đường Nhược Dao bị chọc cười, vùi mặt vào lòng người phụ nữ ấy.
Tần Ý Nùng co chặt cánh tay.
Một lúc sau, Đường Nhược Dao giống như lẩm nhẩm một mình, nói: "Sao em cứ cảm thấy đầu óc trống rỗng thế nhỉ, giống như bị đoản mạch ấy."
Trong lời nói của cô ấy có ý cười, thấp thoáng biểu đạt suy nghĩ nội tâm, Đường Nhược Dao cho rằng cô ấy trêu đùa biểu hiện tối qua của mình, giống như khúc gỗ nổi trêи mặt biển, để mặc cho sóng biển chi phối, lại giống như cây dây leo bám lấy cây thân gỗ để sinh sôi, quấn chặt lấy nhau, mặt mày lập tức túng quẫn, vùi càng thêm sâu.
Nhưng Tần Ý Nùng hứng thú nghĩ: Sau này cô ấy chọn thời điểm để nói với Đường Nhược Dao chuyện đó sẽ tốt hơn, nhìn dáng vẻ mù mờ, không hiểu thứ gì của cô, thú vị quá đi mất.
Có lẽ, bản thân cô sẽ tự nghĩ ra? Chuyện này sẽ lưu lại kí ức cơ thể sao?
Tần Ý Nùng loại trừ tính khả năng phía sau, nếu Đường Nhược Dao có thể nghĩ ra, rất lâu từ khi còn trong đoàn làm phim "Bản Sắc", cô và cô ấy nhiều lần chung chăn chung gối, khiến cho cô ấy khi đi về nơi xa xôi, đều nhớ tới.
Trước đây sao không phát hiện em ấy ngốc vậy nhỉ. Tần Ý Nùng ảo não thở dài một tiếng trong lòng, đưa tay ra miết lấy khuôn mặt của người phụ nữ trẻ tuổi.
Đường Nhược Dao bị miết tới kì quái: "???"
Tần Ý Nùng lại nắm lấy tay của cô, miết từng ngón tay từng khớp tay, cuối cùng vùi đầu vào mu bàn tay cô khẽ hôn một cái, nhịn lại nụ cười trong ánh mắt mê hoặc khó hiểu của Đường Nhược Dao, hắng giọng, giả vờ đứng đắn nói: "Chị đi xem mẹ chị nấu cơm xong chưa."
Đường Nhược Dao nói: "Vâng."
Cô nhìn bóng lưng của Tần Ý Nùng, không biết tại sao, cứ cảm thấy đối phương đang cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
Bản thân đã làm gì sao? Đường Nhược Dao suy đi nghĩ lại vẫn không hiểu.
Sau thời gian buổi tối dành cho gia đình, một mình Tần Ý Nùng ở lại trong phòng của Ninh Ninh, hỏi han chuyện con bé sửa lại cách xưng hô. Thật ra trong lòng cô không hề có nghi vấn, chỉ là thực hiện chức trách của một người mẹ, quan tâm tới những biến hóa nhỏ bé của bạn nhỏ.
Ai biết bạn nhỏ nằm trong chăn, mở to đôi mắt long lanh, làm thái độ nghiêm túc, nói: "Không phải hai người đã kết hôn rồi sao ạ?"
"Ai nói chúng ta đã kết hôn?" Tần Ý Nùng buột miệng hỏi.
"Cậu nói ạ."
"Cậu..." Cậu của Ninh Ninh chỉ có một mình Đường Phỉ, không biết bên trong có hiểu lầm gì, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn. Tần Ý Nùng im lặng một giây, không quan tâm ba bảy hai mốt trực tiếp thừa nhận, "Cậu nói đúng, chúng ta kết hôn rồi."
Ninh Ninh mang theo chút bất mãn, giọng điệu non nớt hỏi: "Vậy tại sao mẹ không nói cho con? Con không phải là thành viên của gia đình sao ạ?"
Tần Ý Nùng làm vẻ nghiêm túc nói bậy: "Chẳng phải mẹ muốn cho con một bất ngờ sao?"
Dường như Ninh Ninh tin tưởng, nói: "Nhưng mẹ đã nói trêи tivi rồi còn gì, mẹ còn gọi cô Đường là người yêu."
Khuôn mặt Tần Ý Nùng thoáng đỏ, nói: "... Con đã xem rồi à?"
Ninh Ninh gật đầu: "Cậu còn nói mẹ sến súa." Đầu ngón tay của cô bé chỉ lên má trái, nói, "Mẹ xấu hổ."
Tần Ý Nùng: "..."
Cô ấy vén tóc qua tai, mất tự nhiên ho một tiếng.
Đường Phỉ, đứa trẻ này nói cái gì với bạn nhỏ vậy chứ.
Cô ấy cơ bản đã hiểu đầu đuôi nguồn gốc câu chuyện, dỗ bạn nhỏ đi ngủ, lên tầng báo cáo với Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao nhìn đồng hồ, hơn chín giờ tối, chắc chắn Đường Phỉ đang đọc sách, thế là đi vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho cậu bé.
Cô cố ý tránh Tần Ý Nùng đi, Tần Ý Nùng đại khái có thể đoán được tâm tư của cô, yên phận cúi đầu nghịch điện thoại.
Mỗi lần Đường Phỉ nhận được điện thoại của cô đều rất vui vẻ, tràn đầy sức sống gọi một tiếng: "Chị!"
Đường Nhược Dao vào thẳng vấn đề: "Em nói với Ninh Ninh là chị và Tần Ý Nùng đã kết hôn à?"
Đường Phỉ tùy tiện nói: "Đúng thế, không phải chị ấy đã đeo nhẫn rồi sao ạ? Chị, chị mạnh ghê! Thật khiến người ta ngưỡng mộ! Không hổ là chị! Em trai bội phục!"
"Cái gì lộn xộn thế hả." Đường Nhược Dao hung dữ nói, "Miệng em sao lại rộng vậy chứ? Nếu chị thật sự cầu hôn thành công rồi, chẳng lẽ không nói với em sao?"
Đường Phỉ đột nhiên lắp bắp: "Vậy vậy vậy... còn chưa kết hôn sao?"
Đang yên đang lành không kết hôn thì đeo nhẫn làm gì! Người lớn bây giờ đều tùy tiện như vậy sao? Có thể làm tấm gương tốt cho đám thanh niên không?
Đường Nhược Dao không nhịn được, đột nhiên phì cười: "Kết hôn rồi."
Đường Phỉ triệt để mơ hồ.
"Rốt cuộc đã kết hôn chưa vậy?"
"Chưa." Đường Nhược Dao vui vẻ nói, "Nhưng cũng đại khái như rồi."
"... Chị vui là được." Thiếu niên trẻ tuổi quyết định học hành nghiêm túc, không tiếp tục tham dự vào chuyện của người lớn nữa.
Đường Nhược Dao lại cười một lúc, nói: "Đường Phỉ, chị phải cảm ơn em rồi."
Đường Phỉ quay chiếc bút mực trong tay, tiện tay khoanh đáp án A lên mặt giấy trong đề thi trắc nghiệm, tiếp tục đọc đề tiếp theo, dùng giọng hát tuồng nói: "Chệ gái này, xin hỏi tại sao lại phải cảm ơn?"
Đừng nói, rất gì và này nọ.
"Em học hát tuồng lúc nào thế?" Đường Nhược Dao cười hỏi.
"Sở thích, tùy tiện học thôi." Đường Phỉ khiêm tốn nói. Một lúc sau, không nhịn được, "Chẳng phải sắp tới cuối kì sao? Trường em có biểu diễn văn nghệ, em đăng kí một tiết mục, hát "Tây Sương Ký"."
"Cũng tốt mà, rèn luyện bản thân chút."
"Chị..." Đường Phỉ muốn nói lại thôi.
Tâm tư của thiếu niên cạn, một khoảng dừng, Đường Nhược Dao liền biết cậu bé đang nghĩ gì, chủ động hỏi: "Buổi biểu diễn văn nghệ trường các em có cho phụ huynh tới xem không?"
Cho dù Đường Nhược Dao không nhìn được, Đường Phỉ vẫn mạnh mẽ gật đầu, lập tức nói: "Đến được ạ."
Trường cấp hai Đường Phỉ theo học là trường nổi tiếng ở thủ đô, coi trọng giáo ɖu͙ƈ tố chất mọi mặt của học sinh, phát triển toàn diện đức trí thể mĩ. Buổi biểu diễn văn nghệ là chương trình lớn của trường, tổ chức trong phòng hòa nhạc, làm rất nghiêm túc, trường học còn để học sinh về nhà thông báo với phụ huynh, mời gia đình tới tham dự buổi biểu diễn. Đường Phỉ vốn không muốn làm phiền Đường Nhược Dao, nhưng cuối cùng vẫn không thể đè nén được mong chờ trong nội tâm.
...
Tần Ý Nùng lướt điện thoại mấy lượt, lại giở quyển sách mới đọc trong tay tới mấy chục trang, Đường Nhược Dao mới ra khỏi nhà vệ sinh.
"Tháng sau nó có buổi biểu diễn văn nghệ, em hỏi tình hình cụ thể." Đường Nhược Dao đặt điện thoại lên tủ đầu giường.
"Em muốn đi xem sao?"
"Vâng."
"Chị cũng muốn đi."
"Hai chúng ta cùng đi, liệu có dễ bị người khác nhận ra không?"
"Chị không nói chuyện này."
Tần Ý Nùng thở dài, đưa tay cầm điện thoại trêи bàn trà lên, tìm một đoạn video trong album ảnh điện thoại, gọi Đường Nhược Dao tới xem.
Một tay Đường Nhược Dao chống lên tay vịn sô-pha, khom lưng xuống.
Màn hình hiển thị một sân khấu, một chiếc đàn piano trắng tinh, ngồi trước đàn là bé gái mặc trang phục công chúa màu trắng ngà, ánh đèn chiếu xuống khiến làn da trắng bóc trong suốt, trong tiếng đàn piano sinh động đẹp đẽ, giống như tinh linh hạ phàm xuống trần gian.
Đàn hết một khúc.
Ngón tay Tần Ý Nùng vân vê viền điện thoại, Ninh Ninh trêи màn hình nhấc vạt váy khom lưng cúi chào, cô ấy chầm chậm nói: "Đây là buổi biểu diễn văn nghệ do trường mẫu giáo của Ninh Ninh tổ chức, giáo viên muốn phụ huynh bắt buộc phải tới hội trường, sợ bạn nhỏ quên mất, còn đặc biệt gọi điện về nhà. Hôm đó chị ở nhà, nhưng trước đó chị không hề nghe thấy thông tin gì."
Đường Nhược Dao: "Con bé không nói với chị à?"
Tần Ý Nùng ừ một tiếng.
Đường Nhược Dao đặt lòng bàn tay lên vai cô ấy, khẽ ấn xuống.
"Không chỉ như thế, con bé còn bảo mẹ chị đừng nói với chị."
Đường Nhược Dao sửng sốt một lúc, thở dài nói: "Cái này có chút hiểu chuyện quá mức."
Tần Ý Nùng cười khổ: "Quan trọng là hôm đó rõ ràng chị biết tin, nhưng vẫn không đi, sau đó mẹ chị nói với chị, ngày đó trừ con bé, tất cả phụ huynh của các bạn học khác đều tới." Cô ấy thở dài, "Có lẽ chính vì như vậy, con bé mới không muốn tới trường."
Cảm xúc của Tần Ý Nùng xuống thấp, có thể quan sát bằng mắt thường.
Đường Nhược Dao nhìn góc mặt của người phụ nữ ấy, đột nhiên tự trách nói: "Trách em."
Tần Ý Nùng ngẩng đầu: "Hả?" Có liên quan gì tới em ấy?
Vẻ mặt của Đường Nhược Dao nghiêm túc, nói: "Trách em không xuất hiện sớm hơn."
Tần Ý Nùng: "..."
Đường Nhược Dao: "Chỉ cần chị không vui, đều là lỗi của em."
Tần Ý Nùng nghiêng đầu, mím lại ý cười bên môi, khẽ trách: "Không có lí lẽ."
Đường Nhược Dao vòng tới trước mặt cô ấy, quỳ xuống, hai tay nắm lấy tay Tần Ý Nùng, khóe miệng cười lên, nói: "Chị thích nghe, không phải sao?"
Người phụ nữ ấy làm kiêu, nói: "Không phải."
"Vậy thì là em thích nói." Đường Nhược Dao tốt bụng thuận theo cô ấy, sau đó nói, "Liên quan tới việc Ninh Ninh không thích đi học, em có cách này."
Tần Ý Nùng nhướng mày, buột miệng nói: "Không phải em lại muốn viết luận văn đấy chứ?" Thấp thoáng cảm giác bất mãn.
Đường Nhược Dao: "Gì ạ?"
Ánh mắt Tần Ý Nùng lướt qua một tia ảo não, nói: "Không có gì."
Đầu óc Đường Nhược Dao trước giờ luôn biểu hiện chậm chạp ở phương diện này cuối cùng cũng hoạt động, trong đầu cô hiện lên một loại khả năng khiến người ta buồn cười: "Không phải chị sẽ ghen vì em viết luận văn cho Ninh Ninh chứ?"
Tần Ý Nùng im lặng không lên tiếng.
Lúc cô ấy không lên tiếng, đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.
Chuyên gia nghiên cứu Tần Ý Nùng cấp mười Đường Nhược Dao cũng im lặng theo.
Xét theo phong cách ghen tuông của Tần Ý Nùng, chỉ có bản thân cô không nghĩ ra, không có việc cô ấy không ghen được.
Tần Ý Nùng bị nhìn thấu tâm tư, quẫn bách tới nỗi không biết trốn vào đâu, cô ấy liền lập tức rút tay ra, Đường Nhược Dao thức thời ngăn động tác của cô ấy lại, nói: "Sau này không viết nữa."
Tần Ý Nùng giãy giụa hai cái, rồi để mặc cho cô nắm, khóe mắt lặng lẽ tươi cười như hoa.
Hai người im lặng một lúc.
Tần Ý Nùng kéo cô tới, ngồi vào lòng mình, gác cằm lên vai cô, buồn bã nói: "Quả nhiên không nên về nhà."
Luôn vô thức nói về con cái, hai bọn họ chỉ mới yêu đương mà thôi!
"Dạ? Tại sao?"
Tần Ý Nùng không nói thẳng, chỉ nói: "Chúng ta mua thêm một căn nhà nữa đi."
Đường Nhược Dao: "!!!"
Đây không phải là nhà tân hôn sao?
Tần Ý Nùng tiếp tục nói: "Chúng ta tự nghĩ ra cách bài trí, không phải em không thích căn nhà đang ở sao? Nói là quá tối, nhìn rất u ám."
Đường Nhược Dao im lặng: "... Em nói lúc nào chứ?"
Tối qua cô mới có suy nghĩ này, lẽ nào...
Quả nhiên nghe Tần Ý Nùng nói: "Tối qua tự em nói với chị, em quên rồi sao?" Đột nhiên cô ấy cười lên, "Chị quên mất, em có tật đoản mạch."
Đường Nhược Dao không bắt được ý cười lướt qua nhanh như chớp nơi đáy mắt của Tần Ý Nùng, lập tức da đầu căng chặt, nuốt nước bọt xuống.
"Em... còn nói gì nữa không?"
"Nói nhiều lắm, chị hỏi gì em đáp nấy." Tần Ý Nùng xoa mặt cô, cười lộ cả hàm răng trắng bóc, nói: "Vô cùng ngoan."
Hai mắt Đường Nhược Dao đen lại.
Cô sẽ không tiết lộ chuyện
bản thân âm thầm tích lũy của hồi môn chứ?
Sao Tần Ý Nùng có thể không phát hiện sự khác thường của cô, nhưng cô ấy cố tình không vạch trần, mặc cho người phụ nữ trẻ tuổi căng thẳng. Thật ra lúc đó Đường Nhược Dao không nói nhiều, vì ngoài phản ứng cơ bản nhất, cô vốn dĩ không lên tiếng, càng không có khả năng giao lưu bình thường với Tần Ý Nùng.
Khi cô gật gà gật gù ngâm mình trong bồn tắm, bất cẩn tiết lộ một câu, Tần Ý Nùng vừa định tìm manh mối từ cô, cô liền nghiêng đầu ngủ mất, giống như hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Ánh mắt Tần Ý Nùng nhìn theo bóng lưng vào nhà tắm của Đường Nhược Dao, khóe miệng cong lên, buồn cười nghĩ trong lòng: Từ lúc nào mình trở nên đùa dai vậy nhỉ?
Ở nhà Đường Nhược Dao có chút không thể thả lỏng, rõ ràng tường cách âm rất tốt vẫn kiên trì cắn răng không lên tiếng, chỉ làm một lần, hai người liền ôm nhau tiến vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, trêи mạng vẫn bão táp cuồn cuộn.
Video phỏng vấn tại Kim Hòe tối đó có rất nhiều chỗ có thể đào bới, truyền thông và đám cư dân mạng hóng chuyện ước gì có thể lí giải từng từ từng ngữ. Người đắc ý nhất đương nhiên là Tần Ý Nùng. Hot search xuất hiện hết từ khóa này tới từ khóa khác, mọi tin bài đều xếp top 1, ngay cả Đường Nhược Dao nhắc tới Tần Ý Nùng tối đó, cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
[Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng bất hòa]
Buổi tối ngày hôm sau khi lưu lượng đạt đỉnh được đẩy lên top đầu hot search.
Trong video, Đường Nhược Dao vốn dĩ đang giữ gương mặt tươi cười, dáng vẻ hiền hòa nhận phỏng vấn, khi phóng viên hỏi tới chủ đề liên quan tới Tần Ý Nùng, sau khoảng lặng ngắn ngủi, Đường Nhược Dao bắt đầu nói chuyện như người nhà quan. Cùng với những vấn đề càng ngày càng sâu của phóng viên, biểu cảm của cô cũng càng ngày càng lạnh, sau đó trực tiếp tạm biệt.
Trước đây từng nói, đồn đại về Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng thuộc về hai thái cực, một là nữ thần trong sạch giữ mình, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, một là tin đồn không ngớt, đại diện cho quy tắc ngầm trong giới giải trí, phía dưới hot search này, cơ bản đều nâng cao Đường Nhược Dao, giẫm đạp Tần Ý Nùng.
[Ôm Đường Đường đi, tài khoản marketing đừng gây chiến]
[Đám fan các người sao thế? Khen thần tượng của các người mà còn không vui sao?]
[Không so sánh với tiền bối, chuyên tâm việc nhà]
[Tôi cảm thấy Đường Nhược Dao rất tốt, nhân phẩm diễn xuất song toàn, giới nghệ thuật cần diễn viên tốt như cô ấy, ủng hộ cấm cửa Tần Ý Nùng]
[Nếu nói cư dân mạng không hiểu chân tướng, vậy lời nói từ những diễn viên từng hợp tác với cô ta có thể tin được đúng không, Tần Ý Nùng chính là nhân phẩm không tốt]
Fan, người qua đường, tài khoản bôi nhọ chuyên nghiệp hỗn chiến thành một mảng.
Mục Thanh Ngô bận bịu thu hồi hot search, vừa nhìn là biết Đường Nhược Dao bị biến thành bia đỡ đạn. Năm ngoái Đường Nhược Dao bị truyền thông trói buộc với Tần Ý Nùng, xào xáo thành "Tiểu Tần Ý Nùng", đặt trong tình huống bình thường, sớm đã đắc tội với đoàn đội đối phương, suy đi tính lại, nếu không phải hai người Tần Đường có quan hệ không nhạt, chiêu này đúng là tuyệt chiêu giết địch.
Mục Thanh Ngô vừa làm quan hệ công chúng, cũng không quên gọi điện thoại cho An Linh nói rõ tình hình.
An Linh nghẹn lời, nói: "Nghĩ tôi là kẻ ngu vậy sao?"
Mục Thanh Ngô nói: "Cẩn thận trêи hết."
An Linh dừng lại hai giây, nói: "Tôi biết rồi, vất vả cho cô rồi."
Mục Thanh Ngô tự nhiên đáp một câu: "Khách sáo rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Mục Thanh Ngô mới nghĩ ra, rõ ràng Đường Nhược Dao là nghệ sĩ của mình, lại bị đối phương nói như thể cô ấy giống như người giúp việc.
Cho dù thế nào, sau chuyện lần này, tin đồn bất hòa giữa Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng triệt để ngồi vững.
Bắt đầu từ lễ tốt nghiệp của hai người năm ngoái, tích lũy được một nhóm fan CP, khi "Bản Sắc" công bố hai nữ chính, lộ ra các loại tin đồn, số lượng người có xu hướng tăng cao. Nhưng phim đã quay được nửa năm, hai người lại không có bất kì điểm cắt nào, fan CP đã chạy gần hết, topic cũng lạnh như bắc cực.
Ngày diễn ra lễ trao giải Kim Hòe, fan CP lại tạm thời trồi lên, chụp màn hình thì chụp màn hình, đút cơm chó thì đút cơm chó, còn cắt ghép một bản "Hồ Ly Tinh" phiên bản ba người cùng Hách Mỹ Hoa, dường như vui vẻ điên cuồng trước ngày tận thế. Chỉ là không ngờ ngày tận thế đến nhanh như thế, ngày chung khung hình hôm đó, một mảnh thủy tinh vỡ, fan only của hai người Tần Đường lại trồi lên cãi cọ, khói thuốc súng lan tràn.
Số lượng fan CP ngày càng ít dần bị kẹp ở giữa run rẩy lẩy bẩy.
Đây chỉ là một góc chiến trường, mãi mãi không phải là toàn bộ.
Truyền thông Tinh Kỳ bị Tần Ý Nùng hung hăng đối đầu, cắt câu lấy nghĩa tung ra ảnh chụp cùng video phỏng vấn tối đó.
Đổ vấy tất cả trách nhiệm, vệ sĩ của Tần Ý Nùng đùn đẩy phóng viên, lần đầu có thể nói có tình có lí, lần này ở trong hội trường phỏng vấn chính quy, còn dẫn theo nhiều vệ sĩ như thế, đằng ấy còn có thể hoành hành ngang ngược như thế, từ đó dẫn dắt tiết tấu nhân phẩm thấp kém của Tần Ý Nùng, cả cộng đồng mạng vang lên tiếng mắng chửi.
An Linh dứt khoát đã làm thì làm tới nơi tới chốn, tung ra bản hoàn chỉnh, đồng thời gửi thư luật sư tới Truyền thông Tinh Kỳ. Không phải nói bọn họ độc đoán chuyên quyền sao? Vậy thì độc đoán chuyên quyền tới tận cùng.
Truyền thông Tinh Kỳ cũng sợ hãi, sợ bản thân cũng trở thành dĩ vãng như Phòng làm việc Hỷ Tư, âm thầm lặng lẽ xóa bài trêи Weibo.
Phàm là chuyện gì già néo cũng đứt dây, những năm gần đây thịnh hành thủ đoạn "hắc hồng" cũng bắt nguồn từ đây, điểm đen của Tần Ý Nùng mấy năm gần đây quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy chuyện này, cư dân mạng sớm đã mất đi cảm giác mới mẻ, mắng qua mắng lại cũng chỉ có mấy lời đó, người nói không mệt nhưng người nghe đã ngấy.
Dư luận bắt đầu xuất hiện chuyển biến.
[Mọi người đều mắng chửi, có phải nên tháo kính màu xuống nhìn người ta không? Khách quan mà nói, những lời Tần Ý Nùng chỉ trích phóng viên có vấn đề gì sao?]
[Tính chuẩn xác và chân thực của tin tức, đám phóng viên biểu thị mơ về ghế nhà trường]
[Hiện tại sớm đã không còn phóng viên chân chính nữa rồi, đều là đám phóng viên cùng truyền thông ăn bánh bao nhân thịt người, vì để thu hút lượt đọc, chuyện gì cũng có thể làm ra được, có ai còn nhớ nữ bác sĩ bị bạo lực mạng dẫn tới tự sát lúc trước không?]
[Không liên quan lắm, nhưng sao tôi đọc được bình luận này lại cảm thấy sướиɠ là sao nhỉ?]
[Bình luận trêи không phải là người, tôi đã lướt xem mấy lần rồi, đặc biệt là đoạn Tần Ý Nùng hỏi ngược lại phóng viên, rất bá đạo, Tần Hoàng vẫn là Tần Hoàng]
[Cho dù Tần Ý Nùng giở thói ngôi sao thì sao, cô ấy vốn dĩ là đại minh tinh, có thể hạ màn cho thảm đỏ Kim Hòe năm nay không chứng minh được gì sao? Có ai được đãi ngộ như cô ấy? Một số phát ngôn thực tế mê hoặc chết mất]
[Không biết có bao nhiêu fan của đại hoa nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, trong lòng có chút tính toán, Hoàng hậu không chết các người vẫn chỉ là Tài nhân, ngay cả làm Phi tử cũng không xứng, phi!]
Tần Ý Nùng không theo dõi những chuyện này, chiều hướng dư luận trêи mạng đều là do An Linh tổng kết lại rồi gọi điện thoại thông báo cho cô ấy.
Lúc này Tần Ý Nùng đang chọn nhà ở ở thủ đô, trêи mặt bàn trong phòng sách bày đầy những tấm áp phích quảng cáo đủ loại màu sắc, điện thoại ù ù rung lên, cô ấy giơ tay lên, tạm thời ngắt tiếng đôi môi không ngừng đóng mở giới thiệu tin tức cơ bản cho cô ấy của Quan Hạm.
"An Linh." Cô ấy nghe máy, một tay vẫn cầm áp phích quảng cáo, lật tới trang có hình ảnh bản vẽ căn hộ đơn giản.
An Linh nói đại khái: "Tình hình không khác lắm so với tưởng tượng của tôi, dư luận đã được khống chế tốt."
Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói: "Ừm, lần sau mời chị ăn cơm."
Tâm tư không tập trung nghe điện thoại của cô ấy lộ ra, An Linh hiếu kì nói: "Em làm gì thế?"
"Mua nhà."
"Đầu tư à?"
"Để ở."
"Không phải em có mấy căn rồi sao?"
"Nhà tân hôn." Tần Ý Nùng hờ hững nói.
An Linh không phản ứng kịp, ờ một tiếng, nói: "Phòng tân hôn à, phòng tân hôn tốt đấy, tính mua căn nhà nào..." Âm thanh của An Linh đột nhiên cao lên mấy tông, "Phòng tân hôn!"
Tần Ý Nùng đưa điện thoại ra xa, lông mày khẽ nhướng lên, không nhanh không chậm nói: "Cái này có gì kì lạ sao? Sao chị lại sửng sốt vậy?"
An Linh sặc sụa hai tiếng, cười nói: "Không, chỉ là tôi muốn hỏi, hai đứa bao giờ thì kết hôn?"
Tần Ý Nùng suy nghĩ, nói: "Trong mấy tháng tới, đến lúc đó sẽ thông báo cho chị."
Cô ấy đã không đợi được nữa, khi Đường Nhược Dao trở về cô ấy liền muốn cầu hôn Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao đang tham gia hoạt động thương mại mà cô làm người đại diện, vừa hay là một thương hiệu trang sức.
Trong tủ trưng bày có đủ các loại nhẫn, vô cùng chói lóa.
Hôm đó về nhà, trong túi xách của Đường Nhược Dao có thêm một chiếc hộp bằng lụa đỏ.