Quan Hạm vốn cho rằng câu nói của mình nhất định có thể thuận lợi di dời lực chú ý của Tần Ý Nùng. Thật ra Tần Ý Nùng biết cô cố tình, nhưng vẫn trúng kế của cô. Đường Nhược Dao là tuyệt chiêu giết địch của Quan Hạm.
Ai ngờ Tần Ý Nùng hiếm thấy lắc đầu: "Lần sau đi."
Quan Hạm sửng sốt.
Tần Ý Nùng dựa lên ghế, rũ mắt, biểu cảm nhàn nhạt không rõ nói: "Gần đây quá phóng túng rồi."
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây.
Trong lòng Quan Hạm rõ ràng, gần đây cô ấy không nhắc đến tên Đường Nhược Dao trước mặt cô nữa.
Nhưng phàm là thích, dù là người có khả năng nhẫn nhịn kiềm chế, cũng sẽ không thể không lộ ra một ít manh mối. Ở trước mặt Đường Nhược Dao, cô ấy có thể che giấu rất tốt, nhưng dường như ở trước mặt những người lúc nào cũng theo sát bên cô ấy, cũng không nhất thiết phải che giấu, huống hồ Quan Hạm còn giúp cô ấy sắp xếp công việc.
Tim người được làm từ thịt, có yêu thích, yêu thương và không nỡ cũng theo đó mà trào ra.
Tần Ý Nùng ở trong giới nhiều năm, cũng có chút giao tình với hiệu trưởng Tôn ở Học viện Hí kịch Thủ Đô, những năm trước hiệu trưởng Tôn vẫn chưa làm hiệu trưởng, hiệu trưởng Tôn từng hợp tác chung với cô ấy một bộ phim. Sau đó mỗi năm đều đánh tiếng mời cô ấy đến tham dự lễ tốt nghiệp, cho đám trẻ kia mở rộng tầm mắt, thật ra hơn nửa cũng chỉ là lời nói đùa.
Ngoài tuyên truyền phim mới, Tần Ý Nùng không hay xuất hiện trước ống kính truyền thông, càng không nói đến tham dự một buổi lễ tốt nghiệp của trường diễn xuất, bản thân cô ấy không học đại học, bắn đại bác cũng không tới cụm từ cựu sinh viên.
Lần này hiệu trưởng Tôn nói chuyện với cô ấy xong, vẫn mở miệng nhắc tới một chuyện như mọi năm: "Chà, đám bạn nhỏ trường tôi lại sắp tốt nghiệp rồi, em có tới phát biểu mấy câu không?"
Bản năng Tần Ý Nùng muốn từ chối, nhưng trước mắt lại hiện lên đôi mắt buồn bã của Đường Nhược Dao trong lễ trao giải Kim Quế, làm cách nào cũng không nói được lời cự tuyệt.
Cô ấy im lặng rất lâu, tự ti cười cười, nói: "Vâng."
Hiệu trưởng Tôn thiếu chút nữa làm rơi điện thoại, lập tức đi xem có phải hôm nay mặt trời mọc ra từ đằng tây hay không.
Ông ấy liên tục gạn hỏi.
Tần Ý Nùng lấy cớ để che giấu: "Em đang định quay một bộ phim, đích thân em làm giám chế, đến trường thầy tìm lao động giá rẻ."
Hiệu trưởng Tôn vui đến nở hoa: "Vô cùng hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh. Vậy em không để ý đến việc đích thân trao bằng tốt nghiệp cho đại diện sinh viên tốt nghiệp ưu tú của chúng tôi chứ?"
Tần Ý Nùng vâng một tiếng.
Đã đồng ý đi, phải phát biểu hay trao bằng tốt nghiệp với cô ấy mà nói cũng không có gì khác biệt. Còn về đại diện sinh viên là ai cô ấy cũng không nghĩ tới, chỉ là không muốn bỏ lỡ thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của Đường Nhược Dao mà thôi.
Có lẽ, sự xuất hiện của bản thân, sẽ khiến cô vui hơn một chút, dường như dạo gần đây tâm trạng của cô không quá tốt.
Nhưng cô ấy cũng chỉ có thể làm như thế, nhân danh việc công để thu lợi cá nhân, cũng không thể quang minh chính đại biểu thị đến tham dự lễ tốt nghiệp là vì cô. Nhưng quyết định này lại khiến tâm tình Tần Ý Nùng lo lắng bất an, cô ấy dành quá nhiều tâm tư cho Đường Nhược Dao, cần phải để chiếc đầu nóng lên vì chuyện tham dự lễ tốt nghiệp bình tĩnh lại trong một tháng, nếu cứ tiếp tục như thế, rất có khả năng cô ấy sẽ làm ra chuyện gì đó.
Không kiềm chế được, chắc chắn sẽ làm càn.
Tầm nhìn của Quan Hạm lướt qua mặt Tần Ý Nùng, nhìn thấy ánh mắt cô ấy mơ màng, bờ môi khẽ mím lại, đầu ngón tay nắm lấy chiếc gối bên cạnh dần siết chặt, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, thở ra một hơi, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quan Hạm đưa Tần Ý Nùng về nhà, bạn nhỏ Tần Gia Ninh còn chưa ngủ, ngoan ngoãn gọi một tiếng, "Dì Quan."
Quan Hạm giống như làm ảo thuật, móc ra hai chiếc kẹo ngọt trong túi đưa cho cô bé, Ninh Ninh thích thú nhận lấy, đang muốn bóc vỏ kẹo ra, Tần Ý Nùng đứng bên cạnh khụ một tiếng, Ninh Ninh lưu luyến không nỡ đem kẹo ngọt đưa đến tay Kỷ Thư Lan, lẩm nhẩm như đang thuyết phục bản thân: "Con đánh răng rồi, không thể ăn kẹo, để ngày mai ăn ạ."
Cô bé che miệng ngáp một cái, rất buồn ngủ, Kỷ Thư Lan dẫn Ninh Ninh về phòng đi ngủ, chừa lại không gian cho Tần Ý Nùng và Quan Hạm.
Tần Ý Nùng xác nhận xem mấy ngày này có lịch trình hay không từ Quan Hạm, sau khi đạt được đáp án phủ định liền thả người đi.
Tần Ý Nùng nhẹ bước, đẩy cửa phòng ngủ của Kỷ Thư Lan ra, Tiểu Ninh Ninh ngủ rồi, Kỷ Thư Lan còn đang thức.
Gió đêm ngoài cửa khẽ thổi tới, hai bóng người tương đối trầm ngâm.
"Mẹ, con định thứ bảy sẽ đưa Ninh Ninh đi thăm chị." Tần Ý Nùng ngồi xuống đầu giường, dùng mu bàn tay khẽ xoa lên khuôn mặt mềm mại của bạn nhỏ, rất lâu sau nhỏ tiếng nói.
Kỷ Thư Lan ngẩn người, trong lòng trào lên đủ loại cảm xúc, nhỏ giọng: "Ừ."
Nhà họ Tần rất quan tâm giáo ɖu͙ƈ Ninh Ninh, chú trọng bình đẳng tôn trọng, cho nên sáng ngày hôm sau, Tần Ý Nùng ngồi trêи bàn đích thân trưng cầu ý kiến của Ninh Ninh, dịu dàng nói: "Thứ bảy này chúng ta cùng đi thăm mẹ lớn, được không?"
Ninh Ninh bưng bát, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, giọng điệu non nớt nói: "Được ạ." Cô bé hỏi Kỷ Thư Lan, "Bà ngoại có đi cùng chúng ta không ạ?"
Tần Ý Nùng nói: "Bà ngoại không đi."
"Bà ngoại lại không đi ạ." Ninh Ninh lẩm nhẩm thở dài một cái, nói, "Vậy được rồi, hai chúng ta đi thôi ạ."
Ánh mắt Tần Ý Nùng liếc sang Kỷ Thư Lan, Kỷ Thư Lan vô cùng trầm ngâm.
Thứ bảy, Tần Ý Nùng đi mua hai bó hoa, tài xế đưa cô ấy và Ninh Ninh đến một nơi, là nghĩa trang ở ngoại ô.
Nơi này nằm ở ngoại ô, lại được xây dựng trêи núi, trồng rất nhiều cây hòe, cây cao mà rậm, cành lá tua tủa, thân cây thẳng tắp, nên dù đã là cuối tháng Năm, cũng không thấy nóng nực, những cơn gió xuyên qua lá cây thổi đến đều mang theo hơi nước ẩm ướt từ bùn đất.
Tần Ý Nùng mặc áo ngắn tay, bị gió thổi qua không khỏi nổi da gà da vịt.
Bậc thềm rất dài, mắt nhìn không thấy điểm cuối, hai bên là những hàng bia mộ trang nghiêm. Ninh Ninh tự đi bộ được một đoạn, mệt đến thở dốc, Tần Ý Nùng khom lưng ôm lấy nó. Ninh Ninh dù nhẹ cũng là đứa trẻ ba tuổi, quần áo giày dép cộng lại cũng chừng mười lăm hai mươi cân, Tần Ý Nùng bế được một lúc lại cho nó xuống để nó tự đi.
Thời gian cũng không gấp gáp, một người lớn một trẻ nhỏ, vừa đi vừa nghỉ đến được lưng chừng núi. Từ xa nhìn thấy tấm bia mộ quen thuộc, Tần Ý Nùng đứng tại chỗ liếc nhìn, đặt Ninh Ninh xuống, xoa xoa bờ vai mỏi nhừ của mình, ngồi xổm xuống để ánh mắt cô ấy ngang bằng tầm nhìn của cô bé, nhỏ tiếng nhắc nhở nói: "Nhớ lời mẹ đã nói với con không?"
Ninh Ninh gật gật đầu.
Bờ môi mím chặt của Tần Ý Nùng trở nên ôn hòa hơn một chút, ánh mắt cỗ vũ: "Đi đi."
Cô ấy đứng cách đó vài bước, Ninh Ninh quay đầu nhìn cô ấy một cái, quyết tâm tiến về phía trước, đặt bó hoa cẩm chướng lên trước mộ, nhìn lên ba chữ biểu thị họ tên trêи bia mộ có hai chữ giống với tên của mẹ mình, giọng nói non nớt khẽ cất lên: "Mẹ, con đến thăm mẹ đây."
Tần Ý Nùng đột nhiên ướt vành mắt, vội vàng không tạo ra âm thanh ngửa đầu lên.
Ninh Ninh nghe theo lời Tần Ý Nùng dặn dò lúc trước, kể lại một lượt những chuyện xảy ra ở nhà trẻ, chủ yếu là kể về việc giáo viên khen cô bé thế nào, cô bé và bạn bè bên nhau rất hòa hợp các loại.
Nghĩa trang rất lạnh, xung quanh đều là những bia mộ quạnh quẽ, trong đó có rất nhiều ngôi mộ còn đặt hoa trắng trước mộ, càng thêm lạnh lẽo.
Ninh Ninh cũng không quá sợ.
Bởi vì từ khi cô bé bắt đầu có kí ức, rất hay nghe được tên mẹ lớn trong lời của Tần Ý Nùng, trong nhà chỉ có vài ba tấm ảnh ít ỏi, nhưng vẫn được giữ gìn cẩn thận, lúc rảnh rỗi, Tần Ý Nùng thường ôm lấy cô bé kể chuyện của mẹ lớn. Mẹ lớn là một người rất thông minh, rất giỏi giang, trong lòng Ninh Ninh bé nhỏ, chỉ kém hơn mẹ Tần Ý Nùng một chút.
"Giáo viên nói sau này con nhất định sẽ trở thành một người có ích." Ninh Ninh nói chuyện rất diễn cảm, cái kết bài tiêu chuẩn của một đứa trẻ con.
Ninh Ninh kể xong, nghiêng đầu nhìn Tần Ý Nùng, ánh mắt long lanh, rõ ràng có ý muốn khen thưởng.
Trẻ nhỏ không lí giải được tình cảm phức tạp, phần nhiều là vì thực hiện giao hẹn với mẹ.
Tần Ý Nùng nhìn về phía cô bé cười gật gật đầu, vành mắt đỏ còn chưa nhạt màu.
Ninh Ninh ngoan ngoãn bước đến một bên, cho Tần Ý Nùng thời gian.
Tần Ý Nùng đem theo bó thiên điểu, tên khác là chim thiên đường, là một loại hoa rực rỡ, đặt cùng bó cẩm chướng của Ninh Ninh, mím môi, không nói một lời nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia.
Gương mặt của người phụ nữ trong bức ảnh đen trắng giống Tần Ý Nùng đến bảy phần, nhưng khí chất rõ ràng không giống nhau. Tần Ý Nùng quyến rũ đa tình, ưu buồn vui vẻ đều phong lưu, Tần Lộ Nùng lại đoan trang dịu dàng, nhìn giống tiểu thư nhà giàu có giáo ɖu͙ƈ lễ nghĩa.
Cái ôm ấm áp đầu tiên trong kí ức
của Tần Ý Nùng không phải của mẹ cô ấy Kỷ Thư Lan, mà là chị gái cô ấy Tần Lộ Nùng. Lúc cô ấy mới ra đời, Tần Lộ Nùng cũng bằng tuổi với Ninh Ninh bây giờ, cả ngày bò bên chiếc nôi, trong tay cầm trống bỏi, lắc tùng tùng tùng, trêu cô ấy cười vui.
Lúc nhỏ Tần Ý Nùng không nghe lời, cũng không thông minh như chị gái. Vừa gọi ăn cơm liền chạy, Tần Lộ Nùng bưng bát cơm chạy theo phía sau đút cho cô ấy, đợi đút cơm xong, Tần Lộ Nùng mệt đến toàn thân đổ mồ hôi, rồi mới được ăn bữa cơm nguội lạnh của mình. Lúc đó không có tiền cho cô ấy đi nhà trẻ, đến tuổi hiểu biết, Tần Lộ Nùng tan học về nhà, làm xong việc nhà liền phụ trách dạy cô ấy đọc sách viết chữ.
Mẹ bận rộn mưu sinh, bố hỉ nộ thất thường, tuổi thơ của cô ấy chỉ có bóng dáng xinh đẹp sáng chói của chị gái. Trong gia đình lạnh lẽo kia, vì có Tần Lộ Nùng ở đó, cô ấy mới cảm nhận được một chút ánh sáng và nhiệt độ.
Sau khi bản thân có suy nghĩ, Tiểu Tần Ý Nùng trở thành một cái đuôi, cả ngày thích lẽo đẽo đi theo chị gái. Bạn học của Tần Lộ Nùng đều biết mặt cô ấy, từng người từng người tươi cười, nhiệt tình gọi "em gái". Tiểu Tần Ý Nùng có chút sợ sệt, trốn sau lưng chị gái, Tần Lộ Nùng tức giận đuổi bạn học đi: "Cút, tránh xa ra, các cậu dọa con bé sợ rồi kìa."
Đám bạn học hi hi ha ha, nhét đầy đồ ăn vặt vào tay Tần Ý Nùng để "đền tội."
Thành tích của Tần Lộ Nùng rất ưu tú, nhảy lớp như tên lửa, thi đỗ trường đại học cấp Quốc gia. Thành tích học tập của Tần Ý Nùng lại bình thường, có cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp tốc độ của chị gái. Kì nghỉ hè năm đó, người đưa thư đem đến thông báo nhập học của đại học P, cả thành phố náo nhiệt, dán tin mừng lên bảng tin trước khu nhà. Cả nhà vui mừng như điên, ngay cả bố Tần lần đầu tiên phá lệ biểu thị, cho dù Tần Lộ Nùng thích cái gì, ông ta cũng đồng ý.
Tần Lộ Nùng muốn một chiếc đàn organ, bởi vì lúc đó Tần Ý Nùng muốn học đàn.
Đêm hôm trước ngày Tần Lộ Nùng đi học đại học, Tần Ý Nùng khóc ướt cả gối. Ngày hôm sau móc hết tiền tiết kiệm trong hộp, trộm mua vé xe theo đi Bắc Kinh, lên xe rồi Tần Lộ Nùng mới phát hiện, dở khóc dở cười.
Tần Ý Nùng sống chết không chịu xuống xe, khóc lóc om sòm. Tần Lộ Nùng chỉ đành dẫn cô ấy đến thủ đô, gọi điện thoại báo bình an, sắp xếp công việc ở trường xong, liền xin nghỉ mấy ngày đưa Tần Ý Nùng về nhà.
Tần Lộ Nùng dỗ cô ấy: "Chị chờ em ở đại học P."
Tần Ý Nùng đỏ mắt gật đầu.
Còn chưa đợi Tần Ý Nùng lên cấp ba, Tần Lộ Nùng đã giành học bổng toàn phần ra nước ngoài nghiên cứu chuyên sâu.
Tần Ý Nùng lúc đó: "..."
Tần Lộ Nùng bận rộn học hành, một mình ở nước ngoài vốn không dễ dàng, lại có bạn trai, thời gian dành cho em gái ngày càng ít dần. Tần Ý Nùng cảm thấy chị gái nói lời không giữ lời, oán giận Tần Lộ Nùng, hai người nói chuyện điện thoại chỉ được vài ba câu, nhưng mỗi lần Tần Lộ Nùng về nước, Tần Ý Nùng vùng vằng một phen, nhưng vẫn thân thiết như hai hợp một, tình cảm thắm thiết như keo với sơn.
Tần Ý Nùng nhớ đến đây, sắc mặt ʍôиɠ lung.
Cho dù bao nhiêu năm nữa qua đi, cô ấy sẽ nhớ mãi ngày hôm đó. Đó là ngày suốt cả cuộc đời này cô ấy vĩnh viễn không thể quên, thậm chí còn khiến cô ấy khắc cốt ghi tâm hơn cả khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo, không có sự sống nằm trong bồn tắm của Tần Lộ Nùng.
Ba năm trước, cô ấy kết thúc công việc về nhà, một người phụ nữ đầu tóc rũ rượi ngồi trêи sô-pha ngoài phòng khách, bụng nhô lên, đang mang thai. Kỷ Thư Lan ở một bên lau nước mắt.
Nhất thời Tần Ý Nùng không nhận ra, vừa cởi giày vừa thấy lạ mà nghĩ: Người này là ai?
Đối phương nghe thấy tiếng động, chầm chậm ngẩng khuôn mặt tiều tụy lên, gọi biệt danh của cô ấy.
Tần Ý Nùng cứng ngắc như tảng đá.
Tần Lộ Nùng vốn gọn gàng ngăn nắp, luôn chỉnh trang bản thân sạch sẽ chỉnh tề nhưng lúc này đầu óc rối bời, tóc tai tán loạn, rụt vai lại, dáng vẻ sợ sệt, dáng vẻ cao ngạo trước kia đã không thấy tăm hơi. Tần Lộ Nùng gầy tới mức da bọc xương, hai gò má đẫy đà như trăng tròn lúc này đã lõm xuống, đôi mắt sâu hoắm khảm trong hốc hắt, trống rỗng rất dọa người.
Chỉ có ánh mắt nhìn về Tần Ý Nùng mới ẩn giấu sự dịu dàng thân thuộc.
Sống mũi giống như bị người ta dùng hết sức đánh lên, vành mắt Tần Ý Nùng chua xót tới đau nhức, hé miệng, âm thanh run rẩy rõ mồn một: "Chị?"