Hai người đồng thanh đưa ra câu trả lời khác nhau.
Hàn Ngọc Bình: "Hả?"
Ánh mắt của Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao nhanh chóng lướt qua nhau trong không trung, rồi lại nhanh chóng rời đi.
Tần Ý Nùng: "Quen."
Đường Nhược Dao: "Không quen."
Lần nữa đồng thanh nhưng câu trả lời vẫn khác nhau.
Nếp nhăn giữa ấn đường của Hàn Ngọc Bình lập tức sâu lại, mặt lạnh nói: "Hay là hai đứa đánh nhau một trận? Thống nhất câu từ đi."
Lớn bé có thứ tự, Đường Nhược Dao biết ý im lặng, Tần Ý Nùng dùng không tới một giây để điều chỉnh cảm xúc hỗn loạn của bản thân, sắc mặt như thường, vắn tắt gọn gàng bàn giao: "Có duyên gặp mặt hai lần." Dừng một lúc, cô ấy lại nhàn nhạt bổ sung, "Không thân."
Khóe môi Đường Nhược Dao khẽ động, phụ họa Tần Ý Nùng: "Đúng vậy ạ."
Sau đó cô tự rót cho mình một chén trà, tự nhiên bưng chén lên, cong khóe mắt, cười với Tần Ý Nùng: "Ảnh hậu Tần là tiền bối mà em kính trọng nhất, lần này có thể có được cơ hội hợp tác với Ảnh hậu Tần, thật vô cùng vinh hạnh. Em lấy trà thay rượu, kính cô một chén."
Cô đã nói như thế, Tần Ý Nùng cũng không tiện từ chối, lấy chén rượu của mình uống một hơi cạn.
Bàn tay bị thủy tinh rạch bị thương mới hồi phục như bình thường từ hai hôm trước, vừa giải thoát khỏi lệnh cấm rượu, không uống được thứ trà nhạt mồm nhạt miệng kia, có cơ hội uống rượu liền uống rượu. Nhưng trước giờ cô ấy luôn có chừng mực, rất hiếm khi uống gấp như thế.
Ánh mắt Đường Nhược Dao lóe lên một tia phức tạp, nhìn ấn đường không ép nổi âm u của Tần Ý Nùng trước mặt.
Tần Ý Nùng không chào đón cô.
Giống như bản thân cô không chào đón Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao không đau lòng vì chuyện này, chỉ là cô đang nghĩ: Tại sao?
Bởi vì tối hôm đó bản thân để cô ấy đợi ba bốn tiếng đồng hồ sao?
Đa số thời gian quan hệ giữa bọn họ đều là quan hệ một chiều, Quan Hạm chịu trách nhiệm truyền đạt yêu cầu và suy nghĩ của Tần Ý Nùng, nếu Đường Nhược Dao không có việc gì sẽ không làm phiền cô ấy. Từ lần tạm biệt trước đến nay đã gần hai tháng, không ai liên lạc với ai. Đường Nhược Dao cho rằng công việc của Tần Ý Nùng quá bận, tình trạng như thế không phải chưa từng thấy trước đây, không cần gặp mặt, vừa hay lại đúng với ý cô.
Không ngờ rằng khi gặp lại, lại nhìn thấy một Tần Ý Nùng... xa lạ như thế.
Cô có thể cảm nhận được cảm xúc của cô ấy, không phải là loại vui buồn luôn luôn điều chỉnh vừa đủ khi ở trước mặt cô, mà là không thể khống chế bản thân, một giây khi vừa chạm mắt lúc ban đầu, thậm chí Đường Nhược Dao có thể quan sát rõ ràng được sự tuyệt vọng, giãy giụa cùng kϊƈɦ động muốn phất áo rời đi trong cô ấy.
Giống hệt với bản thân cô.
Bản thân thích cô ấy, một tấm chân tình bị giẫm đạp không toàn thây, không thể không nhịn đau mà từ bỏ.
Cô ấy thì sao? Cô ấy có lí do gì không muốn gặp cô?
Cô không kiềm chế được mà dừng tằm mắt trêи người Tần Ý Nùng nhiều thêm một giây, một giây sau, lướt qua ánh mắt của Tần Ý Nùng, mi mắt dài rũ xuống, giấu đi suy nghĩ nơi đáy mắt.
Rõ ràng miệng vết thương đã lành, nhưng khi Tần Ý Nùng nắm chặt tay trái, cảm giác đau đớn khi thủy tinh đâm vào da thịt vẫn mơ hồ trào lên. Dường như cô ấy không thể nặn ra một nụ cười thân thiện hoàn hảo, dứt khoát không miễn cưỡng bản thân, co mình lại ở một bên, ngồi tùy hứng như con đà điểu.
Ảnh hậu Tần buồn bực không lên tiếng, chỉ chăm chú ăn thức ăn uống rượu, Hàn Ngọc Bình hỏi tới cô ấy, cô ấy mới hé miệng vàng miệng ngọc trả lời một hai từ. Hàn Ngọc Bình là người ít nói, không có tính cách có thể kết thành một khối với diễn viên như Lâm Quốc An, những điều nên hỏi ông đều đã hỏi Đường Nhược Dao lúc thử vai. Dần dần bàn ăn vô cùng im lặng, chỉ có Đường Nhược Dao đang cố gắng điều chỉnh không khí.
Nhưng bàn ăn vẫn rất kiệm lời, nói xong, Đường Nhược Dao thấy hai vị kia không nhiệt tình, tự giác đóng chặt miệng.
Ánh mắt liếc tới tay cầm đũa của Tần Ý Nùng, gắp một miếng cá, dùng đũa cẩn thận tách xương cá. Cô nhớ tới buổi gặp mặt ở đoàn làm phim lần trước, hai người bị đạo diễn Lâm nhìn thấu, Tần Ý Nùng gắp cho cô một miếng cá, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cho đến nay.
Tại sao cũng là đi gặp đạo diễn, thái độ trước sau của cô ấy lại khác biệt đến thế?
Buổi gặp mặt của hai diễn viên chính, giống như chiến trường đã tiêu tan mùi thuốc súng sau một cuộc chiến đẫm máu, kí hiệp định hòa bình ngừng chiến, binh sĩ hai bên địch ta gặp mặt, không ai lên tiếng.
Sau khi Đường Nhược Dao rời đi, Tần Ý Nùng lưu manh xua tay, nói: "Đạo diễn Hàn, phim này cháu không diễn nữa. Cháu và cô ấy, chú chỉ có thể chọn một.
"Hai đứa có thù à?"
"Không có." Tần Ý Nùng nhân lúc ông đưa ra câu hỏi tiếp theo, nhanh miệng nói, "Đã nói bọn cháu không thân, chỉ là cảm giác của cháu với cô ấy không quá tốt."
"Sao tôi lại cảm thấy tốt lắm nhỉ?" Hàn Ngọc Bình nói, "Người ta vô cùng xuất chúng, cháu biết vì vai nữ chính này của cháu mà tôi tốn bao nhiêu công sức không? Suốt thời gian này chưa có hôm nào ngon giấc."
"Cháu biết, vất vả cho tấm lòng của chú." Tần Ý Nùng cảm kϊƈɦ cười với ông một cái, sau đó lại khó xử nói, "Nhưng thật không được, giữa diễn viên và diễn viên phải chú trọng đến sự hòa hợp, hai chúng cháu..."
Hàn Ngọc Bình không cần nghĩ cắt đứt lí lẽ sai trái của cô ấy, trách móc nói: "Vớ va vớ vẩn, cháu đọc quyển sách nát đó ở đâu đấy?"
Tần Ý Nùng: "..."
Hàn Ngọc Bình: "Đạo diễn hạng ba mới bị khí thế của diễn viên hạn chế, làm đạo diễn mà ngay đến diễn viên cũng không dạy dỗ được thì gọi gì là đạo diễn? Ờ, chuyện gì cũng để diễn viên làm, đạo diễn ở phía sau đợi tìm lông bới vết à? Hơn nữa, chưa diễn chung làm sao cháu biết có hợp hay không? Ánh mắt của tôi chuẩn, hay ánh mắt của cháu chuẩn? Tôi vừa nhìn hai đứa đã thấy rất hợp."
Ngón tay Tần Ý Nùng vô thức vân vê tấm khăn trải bàn, bối rối nói: "Chú, cháu thật sự không được."
Hàn Ngọc Bình nhìn cô ấy.
Rất lâu sau, ông hít sâu một hơi: "Có phải cháu có chuyện gì giấu tôi không?"
Tần Ý Nùng lắc đầu, biểu cảm ngụy trang đến không khe hở, nở nụ cười nói: "Thật sự không có."
"Vậy cháu có chuyện gì?" Hai mắt Hàn Ngọc Bình tinh như cú vọ, trầm giọng lại, thốt ra từng chữ, "Trước nay tôi chưa từng nghe thấy hai từ "không được" trong miệng cháu, tôi bảo cháu về nhà nghỉ ngơi, không phải bảo cháu nghỉ hưu dưỡng già, mài mòn hết tinh thần diễn viên."
"Cháu..." Tần Ý Nùng chầm chậm ngồi thẳng lên.
Hàn Ngọc Bình âm u: "Tôi không quan tâm cháu có thiện cảm với cô ấy hay không, đến phim trường của tôi, thì là người của tôi, ngoài vai diễn, không có những chuyện khác. Cháu trả lời tôi lại một lần, cháu làm được hay không được?"
Tần Ý Nùng im lặng rất lâu, gật gật đầu.
Hàn Ngọc Bình quát: "Nói!"
Tần Ý Nùng cao giọng nói: "Được!"
Khoảnh khắc này giống như đưa cô ấy quay lại thời mới bước chân vào giới điện ảnh, Hàn Ngọc Bình cũng từng chút từng chút khơi gợi sự tự tin trong cô.
Ba năm cô ấy quay phim truyền hình, bị những lịch trình bất tận quấn lấy, từ phim trường này đến phim trường khác, từ lịch trình này đến lịch trình khác, giống như một cái máy kiếm tiền không thể nghỉ ngơi. Cô ấy muốn đi học kĩ năng diễn xuất để nâng cao bản thân, nhưng bị người quản lí sắp xếp lịch trình kín đến mức không có một kẽ hở. Sau đó xảy ra một số chuyện nghiêm trọng, cô ấy không nhịn được nữa, thời điểm đó mâu thuẫn với người quản lí khi ấy càng ngày càng kịch liệt, sau đó không lâu cô ấy lại bị người ta cấm cửa, vì từ chối sự sắp xếp của công ty mà vùi sâu trong lớp tuyết, khoảng thời gian ấy chính là đáy vực sâu thẳm nhất trong sự nghiệp diễn xuất và cả cuộc đời của cô ấy.
Sau khi vào đoàn làm phim của Hàn Ngọc Bình, một là cô ấy không có kinh nghiệm diễn phim điện ảnh, hai là những lời bàn tán từ người bên ngoài, cho dù cô ấy có chống đỡ được lớp da bên ngoài, mạnh mẽ giống như không quan tâm, nhưng cũng không có cách nào giấu nổi tự ti và sự nhút nhát luôn ngập tràn quanh người.
Có một hôm đoàn phim nghỉ trưa, buổi sáng có cảnh quay độ khó cao, Tần Ý Nùng diễn thế nào cũng không khiến Hàn Ngọc Bình vừa ý, ngay ở trước mặt đoàn làm phim, bị mắng suốt cả buổi sáng không ngóc đầu lên được.
Cô ấy ngồi ở một góc vô cùng im lặng ăn cơm hộp, đột nhiên rất muốn khóc, sau đó không nhịn được, thật sự khóc lên.
Đương nhiên, không dám phát ra âm thanh, chỉ yên lặng rơi lệ đầy mặt. Cô ấy cúi đầu rất thấp, nước mắt rơi xuống lẫn vào cơm, cứ thế mà ăn.
Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Tần Ý Nùng không kịp lau mặt, trước mắt đã xuất hiện một bóng người.
Cô ấy không muốn để người ta nhìn thấy, thế là cúi thấp đầu xuống.
Người đến là Hàn Ngọc Bình.
Hàn Ngọc Bình tự mình mang theo ghế gấp, ngồi xuống trước mặt cô ấy, nói: "Tôi đuổi hết người xung quanh đi rồi, có thể ngẩng đầu rồi."
Tần Ý Nùng không động đậy.
Hàn Ngọc Bình: "Cũng không phải lần đầu khóc, lần trước khi thử vai thành công cháu khóc còn thảm thiết hơn thế này, có gì mà tôi chưa thấy, ngẩng lên."
Tần Ý Nùng ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên.
Hàn Ngọc Bình không lau cho cô ấy, cũng không biểu hiện ra cảm xúc thương hại, chỉ nhàn nhạt nói: "Người bị tôi mắng chất thành đống, cháu không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không là người cuối cùng."
Tần Ý Nùng ngây ra.
Hàn Ngọc Bình tự nhiên tiếp tục nói: "Trước đây có nữ diễn viên, đóng phim của tôi, bị tôi mắng một ngày khóc ba lần, còn đúng giờ hơn cả ăn cơm. Sau đó người phụ trách cơm nước của đoàn làm phim không cần nhìn đồng hồ, chỉ thấy thấy cô ấy khóc, liền biết đến giờ đặt cơm rồi."
Tần Ý Nùng chùi nước mũi cười lên.
Tần Ý Nùng hỏi ông: "Đạo diễn, có phải cháu không hợp quay phim không?"
Hàn Ngọc Bình hỏi ngược lại: "Cháu cảm thấy thế nào?"
Tần Ý Nùng nhớ đến cảnh quay hỏng rất nhiều lần ban sáng, mệt mỏi trào lên lồng ngực, nói: "Có lẽ vậy, cháu thật sự không được."
Hàn Ngọc Bình không nhanh không chậm châm điếu thuốc lá cho mình, ngậm trong miệng, bình tĩnh hỏi: "Vậy, ngoài diễn tốt bộ phim của tôi, cháu còn đường khác để đi không?"
Tần Ý Nùng câm nín.
Hàn Ngọc Bình sử dụng cô ấy là mạo hiểm, bản thân cô ấy quay bộ phim này cũng là được ăn cả ngã về không, hoặc là thành công nổi tiếng, hoặc là thất bại triệt để.
"Cháu cho rằng tôi đang làm từ thiện sao?" Hàn Ngọc Bình hít một hơi, chạm vào mũi cô, nói, "Bình thường tôi ghét nhất, chính là diễn viên không tin tưởng vào vai diễn của mình, tôi có thể nói cháu diễn như phân chó thối, nhưng bản thân cháu thì không thể nghĩ thế."
Vành mắt Tần Ý Nùng đỏ lên, thiếu chút nữa bị ông làm khóc.
"Cháu sắp đuổi kịp nữ diễn viên một ngày đúng giờ khóc ba lượt rồi đấy, tôi còn chưa mắng cháu nhiều bằng cô ấy đâu." Hàn Ngọc Bình cười nhạo cô ấy.
Hàn Ngọc Bình gạt tàn thuốc, nhàn nhã nói: "Người khác bị tôi mắng còn có thể khiêm tốn tiếp nhận, học hành cải thiện, cháu bị tôi mắng ngoài việc ngồi ở đây khóc lóc, không biết tự mình nghĩ cách sao? Trêи cổ treo bô nước tiểu sao?" Ông liếc Tần Ý Nùng một cái, chỉ thiếu nước lấy mặt mình đè lên tay cô ấy, hận rèn sắt không thành thép nói, "Đạo diễn ngồi ở trước mặt, cũng không biết hỏi!"
Tần Ý Nùng mẫn cảm, như đại hạn gặp mưa rào nắm lấy cọng rơm cứu mạng này.
Hàn Ngọc Bình hút điếu thuốc đến tận đầu thuốc, hai ngón tay thả ra, vứt trêи mặt đất, dùng mũi giày da dập tàn lửa, đứng dậy, từ trêи cao nhìn xuống nói với Tần Ý Nùng: "Ở phim trường của tôi, chỉ có vai diễn, không có những chuyện khác, diễn tốt phim, là việc duy nhất cháu phải làm. Bây giờ nói với tôi, cháu có làm được hay không?"
Chân trần không sợ đi dép, kiên định đi trêи con đường này, cho dù đụng phải tường chắn cũng sẽ xé rách bức tường ấy ra.
"Nếu cháu nói không được, bây giờ tôi sẽ đá cháu khỏi đoàn làm phim." Hàn Ngọc Bình hừ lạnh nói.
...
Sắc mặt Tần Ý Nùng hoang mang một lúc, chống cằm tự nhiên cười cười.
Gương mặt Hàn Ngọc Bình bình tĩnh: "Cháu cười cái gì? Tôi nói cho cháu biết, đừng cho rằng cháu an toàn qua ải rồi, nếu bị tôi phát hiện cháu đem cảm xúc cá nhân vào đoàn làm phim, tôi vẫn theo lệ cũ đá cháu đi."
"Biết rồi." Giọng điệu Tần Ý Nùng khoan thai.
Mỗi lần đều nói sẽ đá mình đi, nhưng chỉ cần mình có chuyện không phải vẫn vội vàng, chạy nhanh hơn tất cả người khác sao.
Hàn Ngọc Bình đã có tuổi, qua sinh nhật năm nay là 61, tính cách ông cầu toàn, quay phim luôn tận tâm tận lực. Ông đã có dự định muốn nghỉ hưu, tần suất sản xuất phim những năm gần đây cũng không cao như những năm trước, theo lí mà nói, ông quay xong bộ phim trước ít nhất phải nghỉ ngơi sáu tháng một năm, lần này nhận luôn phim mới, nhanh chóng tiến vào đoàn làm phim như ngựa không dừng vó, đều là nể mặt Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng không phải không cảm động.
Gần mười năm đã qua đi, những nếp nhăn trêи khuôn mặt Hàn Ngọc Bình ngày càng sâu, một đường kéo dài xuống cằm, lộ rõ ra những vết tích năm tháng vô tình.
Hàn Ngọc Bình xoa cằm, bị ánh mắt dịu dàng của cô ấy làm sởn tóc gáy: "Sao lại nhìn tôi như thế? Tôi kết hôn rồi!"
Hai tay ông chú ôm trước ngực.
Tần Ý Nùng: "..."
Cô ấy không nên hi vọng viển vông rằng có thể nói chuyện đoàng hoàng với ông già này, nghe xem đây là tiếng người sao?
Tần Ý Nùng nói: "Nhìn khuôn mặt già nua của chú đi, cháu muốn tìm cũng phải tìm tiểu thịt... người xinh đẹp."
Hàn Ngọc Bình không nghe ra điểm bất thường khi cô ấy đột nhiên thay đổi từ ngữ, gãi cổ, bàn giao: "Phim dự kiến khởi quay vào cuối năm, cháu chuẩn bị đi."
Ván đã đóng thuyền, Tần Ý Nùng chỉ có thể gật đầu.
Nghĩ theo chiều hướng tích cực, chỉ cần Đường Nhược Dao còn phát triển trong giới này, chắc chắn sẽ có ngày cô ấy phải đối mặt với đối phương, coi như là rèn luyện trước. Có thể vượt qua con sóng này, sau này cũng sẽ không còn nguy hiểm gì nữa.
Hàn Ngọc Bình: "Đúng rồi, thím cháu hỏi cháu bao giờ có thời gian đến ăn cơm, gần đây bà ấy mới học được mấy món mới.
Tần Ý Nùng không tập trung, nói: "Cháu lúc nào cũng được."
...
Đường Nhược Dao ngồi lên xe, sắc mặt rầu rĩ không vui.
Lúc ăn cơm không dẫn theo trợ lí và người quản lí, Mục Thanh Ngô vừa nhìn dáng vẻ của cô như thế,
trong lòng thấp thỏm, hỏi: "Không thuận lợi?"
Đường Nhược Dao gật đầu.
Mục Thanh Ngô vội vã: "Vì sao thế?"
Đường Nhược Dao nhìn sâu vào mắt cô ấy một cái.
"Em gặp được diễn viên chính còn lại rồi."
"Là ai?" Mục Thanh Ngô hỏi.
"Tần Ý Nùng."
"Hả?" Đầu tiên Mục Thanh Ngô vui mừng, sau đó lại u sầu, phát tác căn bệnh mẹ già, "Lần này nhất định tôi phải cùng em vào đoàn làm phim." Tần Ý Nùng, đại ma vương này, cô ấy không theo, sợ là Đường Nhược Dao bị ăn tới không còn lại xương trắng.
Không cần Đường Nhược Dao giải thích thêm, Mục Thanh Ngô đã tự động tìm lí do thay cô, trong lòng đã tính toán đối sách.
Đường Nhược Dao gặp Tần Ý Nùng xong, liền nhận được kịch bản hoàn chỉnh của đoàn phim gửi tới, tên phim là "Bản Sắc", Đường Nhược Dao nhướng mày, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc.
Cô ngồi trong phòng sách, việc đầu tiên là đọc hết kịch bản, cuối cùng hiểu được hàm ý của cái tên này. Cuộc đời mỗi người đều có màu sắc cho riêng mình, bị hoàn cảnh và xã hội tùy ý nhuộm màu, nhiều thêm một tầng màu sắc, dần dần khuôn mặt trở nên mơ hồ. Mãi đến khi một ngày, chúng ta gặp được một người, có thể lần nữa làm bùng lên màu sắc của cuộc đời.
Đường Nhược Dao vẫn vê trang cuối cùng của kịch bản, những trang giấy vừa được in ra vẫn còn thơm mùi mực, rất lâu không thể tỉnh táo.
Cô không ngờ được, sẽ có kết thúc như thế.
Nằm ngoài tính toán của con người, nhưng lại nằm trong tình cảm, giữa chừng cô còn cho rằng...
...
"Cuốn kịch bản này, Sài Tử Thu đã chỉnh sửa rất nhiều lần." Tần Ý Nùng nói với Hàn Ngọc Bình ở đầu dây bên kia, "Bản này bắt đầu từ phần giữa, anh ấy đã sửa lại một lần, dường như đã thay đổi toàn bộ so với lúc trước."
Hàn Ngọc Bình: "Tôi bảo người gửi cho Đường Nhược Dao, cô ấy nhắc tới một số vấn đề, tôi đang nghĩ có nên mở một cuộc thảo luận kịch bản nho nhỏ hay không."
Đối với một đạo diễn nghiêm túc có trách nhiệm mà nói, cuộc họp nghiên cứu kịch bản là công việc bắt buộc trước khi quay phim, từ diễn viên chính đến phụ cùng nhau đưa ra thắc mắc, cùng nhau thảo luận, cuối cùng để biên kịch thống nhất ý kiến tiến hành chỉnh sửa.
"Cháu thế nào cũng được." Về cơ bản trạng thái của Tần Ý Nùng giống như cá chết lưới rách, "Nhưng cô ấy không nhất định có thời gian."
Hàn Ngọc Bình nhíu mày: "Sao cháu biết?"
Tần Ý Nùng không chút bối rối, lạnh lùng nói: "Đoán thôi, chú nghĩ ai cũng nhàn như cháu thế này sao."
"Vào đoàn làm phim rồi sẽ không nhàn nữa." Hàn Ngọc Bình không đôi co với cô ấy, "Tôi bảo phó đạo diễn đi hỏi."
Ngắn ngủi trong một tuần, Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng gặp nhau hai lần.
Lần một là ăn cơm, lần hai là nghiên cứu thảo luận kịch bản. Tần Ý Nùng cũng rất khác lần trước, lần này là một Tần Ý Nùng mà cô quen thuộc trước kia. Trong tay cô ấy cầm chiếc bút chì, tư thế nắm bút rất xinh đẹp, Đường Nhược Dao ngồi đối diện cô ấy, nhân lúc cô ấy cúi đầu, hiếu kì thò chiếc cổ dài nhìn chữ cô ấy viết.
Vừa nhìn thấy liền hết căng thẳng... xấu đến mức ma chê quỷ hờn.
Đường Nhược Dao không để lại vết tích quay mặt đi, khóe môi cong lên.
Chẳng trách trước giờ Tần Ý Nùng không bao giờ viết chữ trước mặt cô, đoán chừng chỉ có chữ kí tên mới ra hình ra dạng.
Tần Ý Nùng ngẩng đầu nhìn cô một cái, sắc mặt bình tĩnh, không phân biệt vui buồn. Đường Nhược Dao vội vàng tự nhiên tiếp lời cô ấy: "Tôi cảm thấy thông minh không đại diện cho việc không kϊƈɦ động, tình cảm luôn cần một chất xúc tác, đặc biệt cô ấy là một người trẻ chỉ mới đôi mươi, ý kiến cá nhân của tôi, xung đột bùng nổ trong kịch bản vẫn chưa đủ."
Tần Ý Nùng phụ họa: "Tôi cũng cảm thấy như thế, đứng trêи góc độ nhân vật "tôi" mà nói, tôi nên khiến cô ấy bùng nổ."
Sài Tử Thu, anh chàng trạch nam phát ngôn đơn giản mà thô bạo: "Đổi cảnh hôn thành cảnh giường chiếu?"
Đường Nhược Dao: "..."
Tần Ý Nùng: "..."
Hàn Ngọc Bình như có suy nghĩ: "Tôi cảm thấy có thể, hai người có ý kiến gì không?"
Đường Nhược Dao ấp úng.
Khi cô đọc kịch bản, vô tình cố ý chú ý đến những cảnh thân mật bên trong, ngoài cảnh vai diễn của Tần Ý Nùng chính thức đáp ứng bản thân, những nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, ngoài ra đều là bản thân chủ động.
Cô không dám trả lời, nếu cảnh giường chiếu được thêm vào, hiển nhiên bản thân... giống cái gì đó.
Tần Ý Nùng tự nhiên hơn cô rất nhiều, lật ngược đầu bút chấm vào trang kịch bản tiếp theo, nghiêm túc nói: "Tôi không có ý kiến."
Đường Nhược Dao nhất thời tự thẹn với lòng, nhìn Tần Ý Nùng, đây mới là không chút do dự hiến thân vì nghệ thuật.
Tần Ý Nùng nói xong, lại bày ra thân phận nhà sản xuất, kiên cường lẫm liệt nói: "Nhưng sửa cảnh quay, phải xem có cần thiết không đã, nếu chỉ để bày trò, như thế thì sẽ xa rời ý định ban đầu của chúng ta. Đạo diễn Hàn, chú thấy thế nào?"
Đạo diễn Hàn ừ một tiếng.
Đường Nhược Dao: "..."
Sài Tử Thu: "Còn có thể thế này, hai người..."
Anh ấy nói đến hưng phấn, thấy hai vị diễn viên chính đều ở đây, dứt khoát đưa tay kéo một người, cưỡng chế ấn ngồi cạnh nhau, bảo bọn họ diễn thử. Anh ấy không phải diễn viên chuyên nghiệp, chỉnh sửa người thật hết lần này tới lần khác, hai người "dây dưa" rất lâu mới tách ra, tim gan Tần Ý Nùng rất mệt, vô tình cúi đầu nhìn thấy biểu cảm trống rỗng tương tự của Đường Nhược Dao, khóe môi khẽ cong lên.
Ban nãy Đường Nhược Dao nhìn ra cửa sổ, bất ngờ quay đầu, đúng lúc bắt gặp ý cười trêи khóe miệng của Tần Ý Nùng.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau giống như chạm vào vô số kí ức, vô số ngôn từ không thể nói thành lời, sâu đậm khó dứt.
Hai người đồng thời tỉnh táo, Đường Nhược Dao rũ mi dài xuống, ngón tay Tần Ý Nùng vô thức run lên, thu hồi ánh mắt, cười hỏi Sài Tử Thu: "Đúng cái gì?"
"Ánh mắt ban nãy, đúng rồi!" Sài Tử Thu liên tục cảm thán, "Quá hoàn hảo! Tuyệt vời! Đến phim trường cứ quay như thế!"
Hàn Ngọc Bình nghiêm giọng quát tỉnh Sài Tử Thu đang điên điên khùng khùng: "Cậu lo kịch bản của cậu là được rồi, còn muốn cướp nghề của tôi à? Tôi có suy nghĩ khác, đoạn này cũng không vội sửa, đến phim trường rồi tính sau."
Hàn Ngọc Bình đă ra quyết định sau cùng.
Ông phát hiện phản ứng hóa học của Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao có chút thú vị, hai người chỉ ngồi kia không nói gì, cũng có thể khiến người ta phát hiện ra một chút liên hệ quẩn quanh trong đó.
Hàn Ngọc Bình là một người đàn ông đích thực, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện hai người vốn có chút gì đó, chỉ cảm thấy hai diễn viên được lựa chọn này rất thích hợp, ông có lòng tin sẽ quay được một bộ phim xuất sắc.
Bởi vì có buổi nghiên cứu thảo luận kịch bản, mấy vị chủ chốt lập một nhóm chat, thuận tiện liên lạc mọi lúc. Ngày lập nhóm hôm ấy, Đường Nhược Dao nhìn hình đại diện của một tài khoản Wechat bên trong, ngây người mười phút đồng hồ.
Hình đại diện là một mảng trắng, không người, không vật, không cảnh, ID là một dãy hỗn loạn, có lẽ là một dãy chữ cái trêи bàn phím.
Wechat của Tần Ý Nùng, hóa ra là thế này.
Đường Nhược Dao nhấp vào hình đại diện của cô ấy, trang cá nhân trống rỗng, cài đặt quyền hạn chế người xem.
Không biết có phải vì nguyên nhân cô ở trong nhóm hay không, Tần Ý Nùng ngoại trừ có người @ cô ấy, bình thường sẽ không xuất hiện, yên tĩnh như mạch nước ngầm, không nhất thiết mỗi ngày phải sủi bọt một lần.
Không phải là tài khoản phụ chứ?
Đường Nhược Dao cắn môi dưới, lại nghĩ.
...
Cảm giác lúc này của Tần Ý Nùng chính là hối hận, vô cùng hối hận. Tại sao khi Sài Tử Thu đề nghị cô ấy, cô ấy lại không nhanh nhẹn từ chối, kết quả bị Sài Tử Thu kéo vào nhóm thảo luận, thành viên trong nhóm còn một Đường Nhược Dao sống sờ sờ.
Mới mấy ngày, điện thoại của cô ấy đã mọc trêи tay cô ấy một cách lạ lùng, làm thế nào cũng không lấy xuống được.
Cô ấy nhịn suốt ba năm không thêm phương thức liên lạc của đối phương, kết quả còn chưa khởi quay đã rơi vào hoàn cảnh thế này.
Cô ấy có cả suy nghĩ muốn bóp chết Sài Tử Thu!
[@Sài Sài Sài Tử Thu Ra đây chịu đòn]
Điện thoại rung lên, Đường Nhược Dao nhanh chóng cầm lên, cô cũng không muốn, nhưng cô không khống chế được, cô vất vả xây dựng phòng tuyến, nhưng chỉ sau hai lần gặp mặt Tần Ý Nùng, đã bắt đầu lộ ra vết nứt.
Nếu chỉ giống như kim chủ và nhân tình gặp mặt như ngày trước, có lẽ cô còn có thể bình tĩnh, hiện tại Tần Ý Nùng lại là đồng nghiệp của cô, sinh ra điểm giao cắt với công việc và cuộc sống của cô.
Dù sao Tần Ý Nùng cũng sẽ không phát hiện, cô dè dặt phóng túng một chút. Mấy ngày nữa cảm giác mới mẻ qua đi rồi sẽ ổn thôi.
Nhận được @ của Tần Ý Nùng, Sài Tử Thu ʍôиɠ lung xuất hiện: [Hả? Sao lại đánh tôi?]
Tần Ý Nùng: [Tôi muốn đánh anh thì đánh anh, còn cần chọn ngày sao.jpg]
Đường Nhược Dao phì cười thành tiếng.
Tần Ý Nùng gửi ảnh chế xong thì biến mất, không biết cách màn hình bên kia, có một Đường Nhược Dao ngồi trêи sô-pha vui vẻ mấy phút đồng hồ chưa dừng lại, hơn nữa còn tiện tay trộm mất tấm ảnh chế của cô ấy.
Thời gian vừa nhanh vừa chậm, năm mới cũng sắp đến gần, kì nghỉ của Đường Nhược Dao cũng đến rồi. Cuối năm phải vào đoàn làm phim quay phim mới, Mục Thanh Ngô bỗng nhân từ cho cô nghỉ phép năm, một tuần.
Đường Nhược Dao về quê ăn Tết, Đường Phỉ đã cao hơn rất nhiều so với nửa năm trước, mặc bộ quần áo màu đỏ ngập tràn không khí, càng lớn dáng vẻ càng tuấn tú, môi đỏ răng trắng. Giang Tuyết Trân cũng hiếm thấy bày ra bộ mặt vui vẻ với cô, ân cần hỏi công việc bên ngoài của cô có vất vả hay không, vân vân, ánh mắt Đường Nhược Dao sâu thẳm, nhìn bà ta chằm chằm.
Giang Tuyết Trân chột dạ quay mặt đi.
Khóe môi Đường Nhược Dao cong lên nụ cười lạnh, nhìn sang Đường Phỉ đang ngồi bóc quà ở một bên, ánh mắt lại lộ tia một tia đau lòng.
Đêm 30 Tết, Đường Nhược Dao phát lì xì cho Đường Phỉ, Giang Tuyết Trân mặt dày cũng muốn lì xì, Đường Nhược Dao nghĩ nghĩ, cũng cho bà ta một cái. Bây giờ thành phố có lệnh "cấm đốt pháo", muốn đốt pháo phải đến địa điểm cho phép mới có thể đốt, Đường Phỉ vẫn là một đứa trẻ tính tình trẻ con, ngứa ngáy muốn chơi, Đường Nhược Dao liền dẫn cậu bé ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, cô cố tình gọi Giang Tuyết Trân: "Dì, có muốn đi cùng không?"
Giang Tuyết Trân ở phòng khách xem Xuân Vãn, mở âm thanh lớn, cũng không ngẩng đầu: "Tôi không đi, hai đứa đi di."
"Vậy chúng tôi đi đây." Đường Nhược Dao đóng cửa lại, đứng nguyên tại chỗ không động đậy.
Đường Phỉ kéo tay cô, Đường Nhược Dao làm tư thế tay suỵt với cậu bé, móc ra chìa khóa trong túi, lại mở cửa ra. Giang Tuyết Trân nghe được tiếng động, chân tay luống cuống nhét điện thoại xuống dưới gối, tim đập thình thịch, nuốt nước bọt: "Quên... quên đồ sao?"
"Lấy khăn quàng cổ." Đường Nhược Dao giơ đồ trong tay lên, "Đi đây."
Lần này Giang Tuyết Trân thông minh hơn, đợi một lúc lâu, vỗ vỗ lồng ngực ổn định trạng thái của bản thân, lại lấy điện thoại ra.
Nếu bị Đường Nhược Dao phát hiện... bà ta liền xong đời rồi.
Rõ ràng chỉ có đèn đường chiếu sáng trong đêm, Đường Nhược Dao vẫn đeo khẩu trang, đội chiếc mũ của áo phao lên, sống lưng vốn thẳng tắp cũng khẽ cong xuống, ngay cả Đường Phỉ muốn nhận ra cô cũng rất tốn sức, huống chi là những người đi đường khác.
Hai người thuận lợi đến được địa điểm đốt pháo, Đường Phỉ lấy pháo tự mang đến trêи tay ra đốt, Đường Nhược Dao nhét hai tay vào túi, cảm nhận sự mất mát trong đêm tối giữa dải ngân hà.
Điện thoại trong túi rung lên liên tục, cuộc trò chuyện náo nhiệt của phòng 405 lại khởi động rồi, Đường Nhược Dao cảm thấy bàn tay trong túi của mình sắp bị rung tê mới lấy ra nhìn một cái.
Trước khi vào nhóm chat, ánh mắt vô tình lướt qua nhóm thảo luận kịch bản bên dưới nhóm 405, không có tin tức mới.
...
Có thể bạn chưa biết:
99% người Việt Nam nghĩ rằng, Tí nghĩa là chuột, Tuất nghĩa là chó, Hợi nghĩa là lợn, Mão nghĩa là mèo...
12 địa chi: 子、丑、寅、卯、辰、巳、午、未、申、酉、戌、亥
Phiên âm Hán Việt: Tí, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi (Có sự đọc chệch âm khi phát âm)
Trêи thực tế, 12 con giáp tương ứng với 12 con vật và 12 địa chi, 12 con vật là hình ảnh tượng trưng cho 12 địa chi. Vì thế mà ở Trung Quốc hay Hàn Quốc, năm Mão được được sử dụng hình ảnh tượng trưng là con thỏ.
Chúng ta có thể nói " Tôi tuổi dậu" hoặc "Tôi tuổi gà", nhưng Dậu không phải là con gà đâu nhé, hihi.