Làm Càn

Chương 76: Nói chuyện yêu đương



Chương 76: Nói chuyện yêu đương

Đường Nhược Dao quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó của Hàn Ngọc Bình.

Không lẽ Hàn Ngọc Bình nhìn ra điều gì?

Đường Nhược Dao bỗng dưng kϊƈɦ động, ép xuống đường cong thấp thoáng trêи miệng, nghi hoặc nói: "Đạo diễn Hàn?"

"Ừ." Hàn Ngọc Bình qua loa đáp lời, tiếp tục xem đoạn phát lại.

"Đạt rồi."

Hàn Ngọc Bình nói một câu, ngay cả Tần Ý Nùng đã đi xa cũng nhìn thấy động tác tay của ông, không chờ đợi ở địa điểm quay phim nữa, theo vòng vây của đám trợ lí quay về phòng nghỉ.

Tần Ý Nùng nhớ tới một màn "ngoài ý muốn" ban nãy cùng vành tai nóng rực chưa nguôi, rất kì lạ, rõ ràng cô ấy và Đường Nhược Dao đã từng làm những chuyện thân mật, theo lí mà nói chỉ là không cẩn thận hôn lên tai mà thôi, không đến mức phản ứng mạnh như thế, nhưng cảm giác tiếp xúc dịu dàng đột ngột cùng nhịp tim đập nhanh khi đó, vô cùng rõ ràng, mãi không rời đi.

Cảm giác này còn đơn thuần kϊƈɦ động hơn cả ɖu͙ƈ vọng.

Tần Ý Nùng nghĩ: Lẽ nào Thẩm Mộ Thanh ảnh hưởng đến mình? Chỉ vì một nụ hôn bất cẩn lên tai cũng sợ hãi thành dáng vẻ này? Cho dù thế nào, nhất định không phải là mày, Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng thuyết phục bản thân.

Phòng nghỉ lớn, nhét thêm mấy người vào cũng không chen chúc, đừng nói đến nóng nực. Nhưng Tần Ý Nùng đã giơ tay phanh cổ áo tới hai lần, Quan Hạm nghe nhạc hiệu đoán chương trình, bảo đám trợ lí đang nhỏ tiếng đùa giỡn ra ngoài, kịp thời đưa chai nước khoáng cho Tần Ý Nùng.

Đám trợ lí thu hết cảnh này vào mắt, bà chủ muốn theo đuổi người ta, còn cùng người theo đuổi gặp nhau sớm chiều ở phim trường, mọi người lập một nhóm chat ngầm thảo luận biểu hiện hôm nay của Tần Ý Nùng, đạt được hai kết luận: Một, chị Tần quá thảm đi, bị trêu đến mặt đỏ tim đập nhanh còn không thể trêu lại; hai, rốt cuộc lúc nào mới có thể chính thức gióng trống khua chiêng phát động tiến công.

Tần Ý Nùng còn chưa lên bọn họ đã tính lên rồi.

Tần Ý Nùng cuộn trong vỏ ốc ở phòng nghỉ, Đường Nhược Dao ở bên ngoài như núi bất động, thỉnh thoảng ánh mắt lướt qua cánh cửa phòng nghỉ đang đóng chặt. Công việc quay phim buổi chiều đã kết thúc, Tân Tinh không có dự định khuyên Đường Nhược Dao về phòng nghỉ, cô đã quen rồi.

Vì để tiện quan sát Tần Ý Nùng, phòng nghỉ của Đường Nhược Dao ngoài dùng để trang điểm, căn bản chỉ bày ra cho đẹp.

Tân Tinh có đần độn hơn cũng thoáng cảm giác được Đường Nhược Dao có một sự quan tâm khác thường với Tần Ý Nùng. Cô nàng đã theo Đường Nhược Dao từ khi mới ra mắt, cùng nhau ở trong mấy đoàn làm phim, chưa từng thấy Đường Nhược Dao để tâm tới ai như vậy. Những đạo diễn mà Đường Nhược Dao từng hợp tác trước kia, trong đoàn làm phim cũng không thiếu minh tinh, tuy không đến mức như Tần Ý Nùng, nhưng Đường Nhược Dao đều đối đãi như nhau.

Chỉ là khi Tân Tinh tiếp cận được chân tướng sự việc, còn mất một khoảng thời gian tương đối dài nữa, nhưng cũng không trở ngại đến việc cô nàng chú ý Tần Ý Nùng nhiều hơn.

Sắc trời tối dần, phim trường cũng đã lên đèn, sắp đến giờ cơm tối, Đường Nhược Dao đang chuyên tâm nghiên cứu kịch bản, Tân Tinh rảnh rỗi không có việc gì, nhìn thấy Tần Ý Nùng ra khỏi phòng nghỉ, khẽ vỗ vỗ vai Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao ngẩng đầu nhìn thấy đối phương, không đứng lên, đợi đối phương sắp đi đến gần, mới giả vờ như vừa nhìn thấy, lễ phép gọi một câu: "Cô Tần."

Tần Ý Nùng dịu dàng gật đầu với cô, toả ra mùi nước hoa mê người, thong dong lướt qua cô.

Tần Ý Nùng tìm Hàn Ngọc Bình thảo luận cảnh quay tối nay.

"Bản Sắc", ban đầu lấy một cái tên khác là "Thanh Hồng", "Thanh" (Xanh) trong tên của Thẩm Mộ Thanh, "Hồng" (Đỏ) trong tên của Hàn Tử Phi, là hai loại màu sắc rạch ròi tương phản để kí hiệu cho giới nữ. Thẩm Mộ Thanh là đại diện của thế hệ phụ nữ hiền lương thục đức truyền thuyết, bị nam quyền và thói đời áp bức, Hàn Tử Phi lại là một tầng lớp thanh niên mới đại diện cho xã hội tiến bộ mở cửa, tiếp nhận quan điểm to gan, dũng cảm làm chính mình. Tình yêu cấm kị là đoạn dạo đầu liên kết hai người, thông qua câu chuyện này để thể hiện sự so sánh rõ ràng về cuộc sống của hai bên.

Cuộc sống của Hàn Tử Phi là đại học náo nhiệt mở cửa, phòng học sáng sủa, xã hội đẹp đẽ biến chuyển từng ngày. Mà con ngõ Dương Tây nơi Thẩm Mộ Thanh ở lại như ánh chiều lúc hoàng hôn, cũ kĩ, người và vật, mãi vẫn như vậy, tuy là như thế, nhưng tốt xấu gì cũng thỏa mãn thứ hạnh phúc mà thế tục định nghĩa cho phụ nữ, được sao hay vậy cũng hết một đời, bao nhiêu người phụ nữ cứ mơ hồ sống trọn một đời như thế.

Tính tình của người chồng Hứa Thế Minh thay đổi chóng mặt khiến cuộc sống bình thường của một người phụ nữ giúp chồng dạy con như Thẩm Mộ Thanh bị rạch ra một khe hở, còn tình yêu cùng sự dịu dàng lặng lẽ làm tươi tốt vạn vật hết mực của Hàn Tử Phi dành cho cô ấy khiến khe hở này càng rách càng to, sinh sôi động lực phản kháng.

Đoạn phim này giống như một hạt giống được gieo xuống.

Hàn Ngọc Bình không lo biểu hiện của Tần Ý Nùng, nhưng đoạn phim này, ông phải tỉ mỉ nghiên cứu. Ông, Tần Ý Nùng, biên kịch hiện trường, bao gồm cả Đới Vĩnh Thanh diễn viên diễn vai Hứa Thế Minh, bốn người ngồi thảo luận cùng nhau.

Đường Nhược Dao ăn cơm xong, lấy giấy bút, tự xách ghế xếp sang một bên yên tĩnh lắng nghe, học tập kinh nghiệm, không lên tiếng làm phiền.

Tần Ý Nùng đột nhiên nhìn cô, đưa cho cô một tờ giấy.

Đường Nhược Dao: "???"

Tần Ý Nùng nhích tới, nhỏ tiếng nói: "Ăn cơm chưa lau sạch miệng, còn có hạt cơm."

Mặt Đường Nhược Dao đỏ bừng.

"Ngại quá." Cô vô cùng lúng túng, vội vàng lấy giấy lau đi, nhưng không cảm nhận được bên miệng có gì khác thường, lấy giấy xuống, coi như đã sạch. Lại ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười trêи nỗi khổ của người khác từ Tần Ý Nùng, đột nhiên hiểu ra.

Tần Ý Nùng đang trêu cô.

Đường Nhược Dao vừa tức, trong lòng vừa không kìm được hương vị ngọt ngào, chưa từng thấy Tần Ý Nùng đùa người khác như thế trêи phim trường.

Hàn Ngọc Bình dùng ngón tay gõ lên kịch bản, tiếng bộp bộp vang lên, trầm giọng biểu đạt ý tứ: "Mời diễn viên nào đó tập trung chú ý, đừng chỉ chăm chăm nói chuyện yêu đương."

Hai người Tần Đường nhìn nhau, đồng thời lúng túng dịch chuyển tầm mắt.

Tần Ý Nùng trấn tĩnh rất nhanh, lật tay cầm kịch bản đánh một cái không nhẹ lên tay Hàn Ngọc Bình, nghiêm túc nói: "Đạo diễn Hàn, chú trêu cháu thì thôi, bạn nhỏ da mặt mỏng, đừng đùa giỡn lung tung."

Hàn Ngọc Bình không hề tức giận: "Vậy cháu nghiêm túc thảo luận, Đường Nhược Dao vừa nhìn, hồn phách cháu liền bị bắt đi mất."

Tần Ý Nùng xì một tiếng, đau răng nói: "Lúc nào thì cháu..."

Hàn Ngọc Bình trầm mặt ngắt lời cô ấy: "Nói kịch bản! Cháu còn phí lời nữa thử xem?"

Tần Ý Nùng giận hờn ngậm miệng, gõ gõ lên má.

Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn.

Đường Nhược Dao cúi đầu cười cười.

Cô nghĩ: Tần Ý Nùng thật sự vừa nhìn thấy cô, hồn phách liền bị bắt đi sao?

Tối nay Đường Nhược Dao không có cảnh quay, chỉ đến làm khán giả theo dõi.

Bốn người thảo luận xong, Tần Ý Nùng về phòng trang điểm tiếp tục trang điểm, phim trường bắt đầu bố trí cảnh, điều chỉnh ánh sáng, sắp xếp vị trí. Ánh đèn được chỉnh rất tối, đến mức âm u cổ quái, không khí đột nhiên trở nên trầm lặng.

Đường Nhược Dao đã thuộc làu làu kịch bản, bao gồm cả những vai diễn khác. Cô biết lát nữa phải quay cảnh Hứa Thế Minh say khướt đẩy cửa vào nhà, Thẩm Mộ Thanh đang ở trong phòng với con, nghe thấy tiến động liền đi ra, cởi áo khoác giúp Hứa Thế Minh, sau đó tận chức tận trách của một người vợ khuyên bảo, dịu dàng cổ vũ đối phương, phấn chấn lại, anh ta là chủ một gia đình đầu đội trời chân đạp đất, chỉ cần chăm chỉ làm việc, tự nhiên sẽ có thu hoạch.

Một người vợ được coi là hoàn hảo, không ai có thể làm tốt hơn cô ấy.

Cô ấy đã nấu trà giải rượu cho Hứa Thế Minh từ trước, bưng lên, bị hất đổ xuống sàn.

Sau đó là một trận quyền cước bất ngờ ngoài dự đoán.

Trái tim Đường Nhược Dao thắt lại, chỉ cần tưởng tượng Tần Ý Nùng phải diễn cảnh này đều cảm thấy ngạt thở, càng không nói đến việc lát nữa phải tận mắt chứng kiến. Cô sợ cô sẽ không khống chế được lao tới đánh cho Đới Vĩnh Thanh một trận.

Phó đạo diễn xác nhận ánh sáng và máy quay đã xong, làm động tác "OK", Hàn Ngọc Bình cầm loa phóng thanh, ngồi thẳng sau màn hình máy quay, biểu cảm nghiêm túc: "Các bộ phận, diễn viên vào chỗ."

Nhân viên đập bảng: "Bản Sắc... lần 1, diễn!"

Cửa nhà bị đập uỳnh một tiếng.

Thẩm Mộ Thanh quay đầu, hoảng hốt sợ hãi, dịu dàng dỗ dành con trai bị giật mình tỉnh giấc mấy câu, nhanh chân bước khỏi phòng ngủ.

Bóng đèn sợi đốt màu trắng ngoài phòng khách đã dùng mấy năm, ánh sáng không sáng như ban đầu, dưới ánh sáng lờ mờ, một người đàn ông trưởng thành liêu xiêu đi từ cửa vào. Râu ria hắn xồm xoàm, vành mắt thâm đen, mang theo mùi rượu nồng nặc.

Thẩm Mộ Thanh bước tới, đỡ lấy tay người đàn ông kia. Phụ nữ yếu ớt, cô ấy gắng sức dìu chồng đến sô-pha, cởi chiếc áo khoác nhăn nhúm xuống, đặt sang một bên, định để sáng mai giặt sạch.

Cả cơ thể người đàn ông kia đều là mùi rượu, Thẩm Mộ Thanh gọn gàng sạch sẽ không thích ứng được, khẽ nhíu mày.

Hứa Thế Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn vợ một cái, sự hung ác trong mắt lướt nhanh qua.

Thẩm Mộ Thanh không hề phát giác, bóp lấy bờ vai tê mỏi đi vào bếp.

...

Kịch bản đã được xử lí lại, ít lời thoại hơn ban đầu, nhưng Tần Ý Nùng và Đới Vĩnh Thanh đều là những diễn viên lão làng diễn xuất nhiều năm, có lúc không cần lên tiếng, ngược lại càng khiến cảnh phim căng thẳng hơn.

Đường Nhược Dao cắn môi dưới, bóp chặt lấy chai nước khoáng trong tay.

Thẩm Mộ Thanh cẩn thận bưng chén trà giải rượu ra ngoài, thổi hơi nóng trêи mặt chén, dịu dàng nhắc nhở chồng: "Uống từ từ, có chút nóng."

Hứa Thế Minh không nhận lấy, anh ta cúi đầu, trêи mặt ẩn giấu âm u, không nhìn rõ biểu cảm, khóe miệng đột nhiên trào phúng cong lên, lạnh lùng hỏi: "Chiều hôm nay, cô đi làm gì hả?"

Thẩm Mộ Thanh khẽ nhíu mày, nhớ lại rồi trả lời: "Em ở nhà."

"Ở nhà?" Hứa Thế Minh cười lạnh, đột nhiên lấy chân đá bên bàn trà, pằng một tiếng rất lớn vang lên.

Thẩm Mộ Thanh căng thẳng quay đầu nhìn về phòng ngủ.

Đừng ồn ào khiến con trai thức dậy.

Hứa Thế Minh điên lên, nắm lấy cổ áo Thẩm Mộ Thanh, khiến chén trà giải rượu trêи tay cô ấy đổ ra theo, Thẩm Mộ Thanh sợ hãi kêu lên một tiếng theo bản năng, nhanh chóng tránh đi mới không để nước trà nóng đổ lên tay.

"Có phải cô giấu đàn ông trong nhà không hả?" Năm ngón tay của Hứa Thế Minh co chặt, Thẩm Mộ Thanh bị ép ngẩng đầu lên.

"Anh nói gì thế em không hiểu, bên trong là Tiểu Địch."

Hai mắt Hứa Thế Minh tập trung trong giây lát, lại bị men rượu cùng tức giận điều khiển, hồi phục nét đục ngầu, tức giận nói: "Bớt giả vờ với ông đây, buổi chiều cô ở nhà Lão Mã làm gì? Có phải cô nhìn trúng hắn ta rồi không?"

Thẩm Mộ Thanh ngây ra, nhỏ nhẹ giải thích: "Em đến mượn thím Mã ít đồ, nhưng thím ấy không ở nhà, em..."

Cô ấy còn chưa nói xong, đã bị sức lực mạnh mẽ của người đàn ông đẩy ngã ra đất, đầu đụng phải bàn trà, đầu óc quay cuồng. Cô ấy lắc lắc đầu, thử đứng dậy, người đàn ông kia đột nhiên tiến lại gần, bàn tay như gọng kìm sắt đè chặt vào yết hầu cô ấy.

Hai mắt người đàn ông kia ngập tràn tia máu, đè giọng gằn lên:

"Không phải cô nói cô vẫn luôn ở nhà sao?"

Thẩm Mộ Thanh hít thở khó khăn, nói không ra tiếng, vỗ vỗ lên vai anh ta, giãy giụa phản kháng.

...

Diễn viên ra tay có tính toán, không thể bóp chết, có thể diễn như thật phải xem bản lĩnh của chính diễn viên đó.

Diễn viên bình thường sẽ nín thở, đỏ mặt, còn có lực vỗ kịch liệt từ bàn tay, kϊƈɦ thích kịch liệt thị giác thính giác của người xem, để biểu đạt quá trình ngạt thở. Rất nhiều người đều có thể diễn, nhưng khi Tần Ý Nùng diễn, tất cả mọi người trêи phim trường đều cảm thấy tê liệt da đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng.

Tần Ý Nùng dựa theo "màn biểu diễn đỉnh cao nhất là chân thực",cô ấy đã chuẩn bị thấu đáo, biểu hiện gần như chân thực.

Cô ấy thực hiện một quá trình từ từ, hoàn mĩ thể hiện hiện tượng bị bóp chết. Khi bắt đầu hô hấp khó khăn gian nan, đến lúc thật sự ngừng thở, cả khuôn mặt Tần Ý Nùng tím đi vì thiếu ô-xy, ngũ quan xinh đẹp vặn vẹo, gân xanh trêи trán trêи cổ trắng bóc đột nhiên nổi lên, rất rõ ràng, giống như con cá mắc cạn trêи bãi cát, một khoảnh khắc trước khi chết, há to miệng, nhưng lại không hít được không khí mới, thế là gân xanh trêи cổ cũng theo đó khẽ cử động không theo quy luật.

Trong mắt cô ấy dường như không còn nhìn thấy thứ gì, trợn ngược lên, yết hầu phát ra những tiếng "hà hà" mà chỉ những người sắp chết mới có.

Đới Vĩnh Thanh biết bản thân mình không dùng nhiều sức, nhưng Tần Ý Nùng giãy giụa trong tay anh, cảm giác áp bức dần dần tước đi sinh mạng rõ ràng như thế, lòng bàn chân trỗi dậy một trận lạnh lẽo, lông tơ sau gáy dựng đứng lên, dường như anh vô thức buông lỏng chiếc cổ trắng mịn yếu ớt của Tần Ý Nùng ra.

Sau màn hình máy quay, Hàn Ngọc Bình nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: "Cắt, NG."

Tất cả mọi người ở hiện trường đều hoa mắt chóng mặt, một bóng người nhanh hơn tất cả mọi người xông lên trước.

Đường Nhược Dao còn chưa kịp đưa tay ra đỡ lấy Tần Ý Nùng ngồi trêи mặt đất dậy, một tay Tần Ý Nùng cản cô lại, giọng nói khàn khàn: "Náo loạn gì thế?"

Quan Hạm đưa nước tới, Tần Ý Nùng làm nhuận họng, sắc mặt dần dần hồi phục vẻ hồng hào bình thường, gân xanh dữ tợn cũng bình thường lại, nhìn sang Đường Nhược Dao chân tay lóng ngóng ở một bên, như cười như không nói: "Làm gì thế? Cũng nghĩ là tôi sắp chết sao?"

Đường Nhược Dao lúng túng đứng nguyên tại chỗ, sắc môi trắng bệch.

Tần Ý Nùng: "Đưa tay ra."

Đường Nhược Dao vội vàng đưa tay ra.

Tần Ý Nùng mượn sức tay của cô đứng lên.

Đới Vĩnh Thanh vì chuyện bản thân mất tập trung mà xin lỗi Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng rộng lượng xua tay.

Hàn Ngọc Bình không hiền hoà, đi tới liền mắng, Đới Vĩnh Thanh thiếu chút nữa không ngẩng đầu lên được, Tần Ý Nùng đứng ra làm dịu tình hình nói: "Tranh thủ thời gian quay lại."

Hàn Ngọc Bình quát tháo ầm ĩ rồi rời đi.

Chuẩn bị quay lại.

Tần Ý Nùng tốt bụng khuyên Đường Nhược Dao một câu: "Sau đây em đừng xem nữa." Cô ấy sợ trái tim yếu đuối của Đường Nhược Dao không chịu đựng được.

Đường Nhược Dao mím môi, sắc mặt cố chấp.

Tần Ý Nùng bất đắc dĩ: "... Được rồi, nhưng em nhớ những thứ này đều là diễn, đừng quá nhập vai."

Đường Nhược Dao gật đầu, có chút đáng thương.

Tần Ý Nùng nghiêng đầu, đáy lòng chua xót.

Đợi khi Tần Ý Nùng phản ứng lại, tay cô ấy đã đặt lên đầu Đường Nhược Dao, tiến thoái lưỡng nan, dứt khoát tiện tay xoa đầu cô, dịu giọng dỗ dành: "Ngoan."

Cảm giác tay cũng không tệ.

Tần Ý Nùng nghĩ.

"Bản Sắc... lần 2, diễn!"

Thẩm Mộ Thanh bị người đàn ông kia buông ra một giây trước khi ngạt thở, quỳ trêи mặt đất ho kịch liệt.

Người đàn ông kia xông đến, nắm lấy tóc cô ấy nâng đầu cô lên, phổi Thẩm Mộ Thanh đau đớn như bị xé rách, ngẩng mặt hít thở hổn hển.

Người đàn ông kia giơ tay, tát xuống một bạt tai vang dội.

Đầu Thẩm Mộ Thanh bị đánh nghiêng sang một bên, bị người đàn ông kia hung hăng kéo lại, ép buộc cô ấy nhìn thằng vào đôi mắt đang nổi cơn thịnh nộ của anh ta.

"Chê ông đây vô dụng đúng không?"

"Cắm sừng ông đây đúng không?"

"Có phải mày bị nó xơi rồi không? Nói đi!"

Khóe miệng Thẩm Mộ Thanh rách ra, máu tươi tràn ra, gò má sưng lên, dấu tay chói mắt kinh khủng, giống như một cái xác đã mất linh hồn, ánh mắt đờ đẫn, im lặng đối mặt với nghi vấn của anh ta.

Mà đón tiếp cô ấy, là những hành động càng ngày càng bạo lực, quyền cước như mưa không ngừng rơi xuống.

Cô ấy không hiểu, tại sao người chồng lịch thiệp, yêu vợ thương con trước giờ đột nhiên lại trở thành dáng vẻ xa lạ như hiện tại.

Thứ mà mọi người nói, cũng là thế này sao?

...

Hứa Thế Minh trút giận xong, đạp lên người phụ nữ trêи sàn một cái, ngã xuống sô-pha che mặt ngủ say.

Thẩm Mộ Thanh cuộn tròn trêи mặt đất rất lâu mới từ từ bò dậy, toàn thân cô ấy đau đớn, không biết bị thương chỗ nào, hoặc là chỗ nào cũng bị thương, động đậy một chút cũng khiến cô ấy thở hổn hển. Sàn nhà bừa bãi, cô ấy im lặng đứng dậy thu dọn, nâng chiếc ghế đã đổ lên, thu dọn xong bàn trà hỗn loạn, đắp chăn cho chồng.

Tiếng ngáy nặng nề của người đàn ông kia vang lên bên tai, rõ ràng cách rất xa, nhưng cô ấy lại sợ hãi run lên một cái, tránh xa thêm một chút. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi từ ngoài cửa vào, cô ấy đứng ngoài phòng khách trống rỗng, bỗng dưng nhớ tới cô gái đã từng dịu dàng hôn lấy cô ấy, không khống chế được đỏ vành mắt.

...

Hàn Ngọc Bình: "Cắt."

Một đám người vây quanh Tần Ý Nùng, lau đi vệt máu được trang điểm, kiểm tra miệng vết thương cho cô ấy, trợ lí và nhân viên quay vòng vòng, Đới Vĩnh Thanh vội vàng khom người xin lỗi: "Xin lỗi cô Tần, ra tay nặng quá, cô không sao chứ?"

Tần Ý

Nùng xua tay: "Không sao."

Cái tát này đã được điều chỉnh, nếu không dựa theo sức lực trong kịch bản, một cái tát xuống không biết bao lâu mới có thể tiêu sưng, nếu quay không đạt phải quay lại lần nữa cũng không tiện. Nhưng vì cần hiệu quả chân thật, Tần Ý Nùng không thể tránh khỏi một cái tát sượt qua, những nốt tay nhàn nhạt đọng lại trêи mặt, có chút đau đớn.

Hàn Ngọc Bình đi tới, quan tâm Tần Ý Nùng một câu hiếm thấy: "Không sao chứ?"

"Không sao ạ." Tần Ý Nùng bình tĩnh trả lời ông.

Cô ấy có chút mất tập trung, quay đầu nhìn một lượt, phát hiện người nên xuất hiện nhất lại không ở đây.

Đường Nhược Dao đâu?

Hàn Ngọc Bình quay bù một đoạn, tuyên bố đã đạt.

Tần Ý Nùng tạm thời không tẩy trang, chỉ xử lí đơn giản, xuyên qua đám người, đi về hướng Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao ngồi ở chỗ của cô, cúi đầu bất động.

Bây giờ chân tay cô đều tê dại, khớp hàm nghiến chặt, dường như không thể đứng dậy được.

Cô biết bản thân nhập vai quá sâu, cho nên vẫn không dám động đậy, không dám đi tới giống như những người khác, sợ không khống chế được khóc trước mặt Tần Ý Nùng. Cô nắm tay thành quyền, tự mình điều chỉnh trạng thái.

"Bạn nhỏ." Trêи đầu đột nhiên truyền đều một tiếng cười khẽ uể oải.

Đường Nhược Dao căng cứng lại, vẫn không ngẩng đầu.

Trong lòng Tần Ý Nùng cảm thấy ngạc nhiên, ngón tay đưa xuống xoa cằm Đường Nhược Dao, muốn nâng mặt cô lên, kết quả gặp phải sự phản kháng trước nay chưa từng xuất hiện.

Cằm Đường Nhược Dao không có bao nhiêu thịt, nhòn nhọn chọc vào lòng bàn tay Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng vừa diễn xong cảnh kia, tuy đã chỉnh góc độ nhưng vẫn bị đánh thật, thần kinh đau đớn vô cùng mẫn cảm, không nhịn được thở hổn hển nói: "Đau, buông... cằm."

Đường Nhược Dao nghe lời thả lỏng, Tần Ý Nùng thuận lợi nâng mặt cô lên, vừa nhìn liền ngây ra.

Đường Nhược Dao giơ tay lau đôi mắt đỏ ửng, buồn rầu nói: "Đừng nhìn."

Tần Ý Nùng quay phim, cô ở dưới khóc, mất mặt quá đi.

"Còn nữa, cô mau đi tẩy trang đi." Đường Nhược Dao được đằng chân lân đằng đầu, lại nói, "Nếu không em lại muốn khóc nữa."

Tần Ý Nùng dở khóc dở cười.

"Được rồi, em nhìn tôi tẩy trang." Cô ấy giơ tay gọi thợ trang điểm, thợ trang điểm ôm túi to túi nhỏ đi đến, tẩy trang cho cô ấy tại chỗ. Những vết máu, nốt tay đều biến mất, lại là một gương mặt sạch sẽ.

"Thế này được chưa?" Tần Ý Nùng không phát hiện, giọng điệu của cô ấy dung túng chưa từng có.

Đường Nhược Dao nhìn cô ấy qua kẽ tay: "Được rồi." Mới buông tay xuống.

Tần Ý Nùng trêu đùa cô: "Ban nãy nên để đạo diễn Hàn chuẩn bị máy quay, quay lại cảnh em khóc, sau này đỡ phải quay thêm."

Sau khi Hàn Tử Phi biết Thẩm Mộ Thanh bị bạo lực gia đình, có một tối còn chính tai nghe thấy động tĩnh nhà bên, cô dẫn theo bố ngăn cản Hứa Thế Minh lại, sau đó một mình ở trong phòng, ôm đầu gối nghẹn ngào khóc lên.

Đường Nhược Dao điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng tâm trạng vẫn nặng nề, không quan tâm đến trò đùa của cô ấy, rũ mắt không nói.

"Năng lực tâm lí tiếp nhận của bạn nhỏ này quá yếu ớt chăng?" Tần Ý Nùng cố ý châm biếm.

Đường Nhược Dao phản bác theo bản năng: "Chỉ là em..."

"Chỉ là gì?"

Không muốn nhìn chị bị oan ức, cho dù là trong phim hay ngoài đời. Đường Nhược Dao nuốt lại những lời trong lòng, quanh co chuyển chủ đề: "Phong kiến tàn độc hại vô số người, thế mà cô còn không li hôn."

"Đa phần mọi người đều như thế." Tần Ý Nùng chà ngón tay lạnh lẽo, phim trường lại nổi gió.

Trái tim Đường Nhược Dao đột nhiên động đậy, nghiêng mắt nhìn Tần Ý Nùng một cái.

Ánh mắt cô ấy đang nhìn xa xăm, giọng điệu mang theo chút trào phúng nhàn nhạt, giống như đích thân trải nghiệm.

Phim trường đột nhiên truyền đến tiếng khóc lóc của trẻ con.

Hai người cùng nhìn tới, thì ra là diễn viên nhí đóng vai con trai Hứa Địch của Thẩm Mộ Thanh, cậu bé cũng quay phim đêm với Tần Ý Nùng, lúc này không biết tại sao lại khóc lóc.

Đường Nhược Dao thu tầm mắt lại, như cảm nhận được thở dài: "Sống trong gia đình như thế, trẻ con mới là người đáng thương nhất."

Sắc mặt Tần Ý Nùng khựng lại, đút tay vào túi áo, đứng thẳng người, nhàn nhạt nói: "Tôi có chút chuyện."

Đường Nhược Dao: "Dạ?"

Tần Ý Nùng không quay đầu rời đi.

Đường Nhược Dao chớp mắt, chầm chậm nhíu mày lại.

Cô nói điều gì không thích hợp sao?

Gia đình?

Tần Ý Nùng lên xe chuyên dụng, nhắm mắt nghỉ ngơi về khách sạn, trong đầu hết lần này đến lần khác hiện lên gương mặt dữ tợn mơ hồ của Tần Hồng Tiêm kết hợp cùng với khuôn mặt rõ ràng của Đới Vĩnh Thanh trêи phim trường, giống như để ngược đãi bản thân, rất lâu sau, cô ấy mới nặng nề thở ra một hơi, mở to mắt.

Quả nhiên vẫn không được.

Suy cho cùng phim vẫn là phim, không dễ dàng thay thế bóng ma trong kí ức hiện thực đến thế.

Cứ từ từ vậy.

Tần Ý Nùng lắc đầu.

Đêm đó Đường Nhược Dao đến mượn máy sấy như thường lệ, quả thật đến cái cớ mới cũng lười nghĩ. Nhưng tâm trạng Tần Ý Nùng không quá tốt, vô thức nổi nóng với cô, lạnh lùng nói: "Không cho mượn."

Đường Nhược Dao sững sờ.

Tần Ý Nùng đóng cửa lại, một lát sau lại chủ động gõ cửa phòng đưa máy sấy cho cô.

Đường Nhược Dao: "???"

Đêm nay tâm trạng cô như ngồi xe vượt đèo, lúc lên lúc xuống.

Tần Ý Nùng nhớ lại biểu cảm muôn màu muôn vẻ của Đường Nhược Dao ban nãy, cúi đầu nhấp ngụm rượu, khẽ cười.

Nhưng tâm trạng chỉ tốt lên lúc ấy, cô ấy khó khăn tiến vào giấc ngủ, quả nhiên không ngoài dự đoán lại bị ác mộng làm giật mình thức giấc, chân tay lạnh lẽo toàn thân đổ mồ hôi trộm, tim đập kịch liệt, giống như lồng ngực bị đè nát.

Trong phòng khách sạn giữa đêm khuya tĩnh lặng, Tần Ý Nùng chống người dựa vào đầu giường, giữ lấy lồng ngực đau đớn, nhất thời chỉ nghe được âm thanh thở dốc của bản thân. Tần Ý Nùng trượt mở màn hình điện thoại, ánh sáng huỳnh quang chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của cô ấy.

Bốn giờ sáng, cô ấy ngủ chưa nổi hai tiếng đồng hồ.

Tần Ý Nùng nhắm mắt, bật đèn, lê đôi chân mềm nhũn đi rót nước.

Cô ấy dựa vào tường một lúc, ánh mắt nhìn về phía cửa, con ngươi thờ thẫn vô thần khẽ động, rũ mí mắt xuống. Đối diện với cánh cửa kia, là Đường Nhược Dao.

Cô ấy đột nhiên có cảm giác giống với Thẩm Mộ Thanh.

Nếu cô ấy gặp cô sớm hơn một chút, không cần sớm ba năm, cho dù chỉ một năm, cô ấy sẽ có dũng khí chủ động gõ cánh cửa kia.

Nhưng nếu thật sự sớm một năm, cô ấy và Đường Nhược Dao chưa hẳn sẽ buộc chặt với nhau như bây giờ.

Ồ, cũng coi như duyên phận.

Tần Ý Nùng nhấc khóe môi cười cười, đưa tay xoa xoa chiếc trán lạnh lẽo của mình, chui lại vào trong chăn, lật qua lật lại một lúc, ngón tay tự chủ trương nhấp vào Wechat, gửi lì xì cho Đường Nhược Dao.

Muộn như vậy rồi, đối phương chắc chắn đã ngủ rồi.

Trong giây lát sau khi gửi lì xì đi, hiện lên tin nhắn từ hệ thống: [Đường Nhược Dao đã nhận được lì xì của bạn]

...

Có thể bạn quan tâm:

半天 /bàntiān/: "Nửa ngày" nhưng không phải "nửa ngày".

Trêи thực tế từ này thường được dùng với nghĩa là "rất lâu", và tất nhiên cũng có nghĩa là "nửa ngày", tùy theo ngữ cảnh của câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.