Lúc giảng phim, Đường Nhược Dao vô tình cố ý đứng trước Tần Ý Nùng nửa thân người, bản thân chắn trước mặt Hàn Ngọc Bình, Tần Ý Nùng yên tâm trốn sau lưng bạn nhỏ, kẻ thức thời mới là trang hào kiệt, bây giờ cô ấy không muốn tiếp tục đối mặt với lửa giận của Hàn Ngọc Bình.
Hàn Ngọc Bình bực mình liếc Tần Ý Nùng một cái, thu bực tức về, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng nói: "Thẩm Mộ Thanh lặng lẽ thức dậy, ở trong phòng bếp quay lưng về phía cửa nấu cơm, Hàn Tử Phi tỉnh dậy không thấy Thẩm Mộ Thanh, gấp gáp xuống giường tìm người, nhìn thấy bóng lưng bận bịu trong phòng bếp của đối phương liền thở phào một tiếng, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, ôm lấy cô ấy từ phía sau. Thẩm Mộ Thanh khựng người, giữa thanh thiên bạch nhật, muốn bảo cô ra ngoài. Lúc này Hàn Tử Phi giống như cố ý gây khó dễ cho cô ấy, ôm càng chặt hơn, hôn lên mặt cô ấy, Thẩm Mộ Thanh tránh đi, nụ hôn đó của cô lại vừa vặn rơi lên tai cô ấy, hai người cùng ngây ra."
Hàn Ngọc Bình lão luyện nói: "Cảm giác giật điện."
Vì cảnh phim này là cảnh nối tiếp của cảnh tối qua, tối qua Thẩm Mộ Thanh khó khăn ổn định hô hấp trong cái ôm của Hàn Tử Phi, lại giãy giụa rất lâu mới có thể ngủ được. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Hàn Tử Phi lại đang ngủ rất ngon trêи giường cô ấy, cánh tay ôm lấy eo cô ấy, hô hấp nóng hổi phả lên vành tai cô ấy.
Thẩm Mộ Thanh cũng không phải thánh nhân, cô ấy có ɖu͙ƈ vọng, đối diện với người yêu trẻ tuổi nhiệt tình cũng sẽ cầm lòng chẳng đặng. Chỉ là cô ấy lớn tuổi hơn, biết cách che giấu hơn Hàn Tử Phi.
Kí ức tối qua còn chưa bay xa, nụ hôn của Hàn Tử Phi rơi trêи vành tai cô ấy rõ ràng gợi nhớ lại kí ức của cô ấy. Hàn Tử Phi mơ màng lại gần cô ấy theo suy nghĩ bản năng, tình yêu thuần khiết càng khiến người ta rung động hơn ɖu͙ƈ vọng đơn thuần.
Tần Ý Nùng vẫy tay, ngẩng đầu để thợ hóa trang trước mặt dặm trang, nhìn về phía Đường Nhược Dao một cái, trong lòng lại lần nữa trào lên suy nghĩ tiếc nuối, tại sao không phải cô ấy diễn Hàn Tử Phi chứ, để Đường Nhược Dao lợi dụng triệt để, lần này vành tai cũng không bảo vệ được nữa rồi.
Trẻ tuổi thật tốt. Tần Ý Nùng ngưỡng mộ nghĩ.
"Bản Sắc, phân đoạn 19, cảnh 1, lần 1, diễn!"
Trời vừa tờ mờ sáng, trong phòng bếp liền xuất hiện bóng dáng người phụ nữ mảnh khảnh thướt tha, chân tay nhanh nhẹn chuẩn bị bữa sáng hôm nay. Hàn Tử Phi thích ăn mì, cô ấy nhanh nhẹn đổ nước vào nồi, nấu cho mì nhũn ra, lại rửa qua một lượt nước lạnh.
Còn chưa đến cảnh quay của Đường Nhược Dao, tạm thời cô tách biệt với phim trường yên lặng, chăm chú quan sát Tần Ý Nùng giống như đạo diễn, đạo diễn xem cảm giác toàn bộ của cảnh quay, còn cô nhìn tay của Tần Ý Nùng cùng động tác thành thục trêи tay cô ấy.
Chị ấy biết nấu cơm, hơn nữa có lẽ kĩ năng nấu nướng cũng không tệ. Đường Nhược Dao nghĩ.
Ánh mắt Hàn Ngọc Bình nhìn chằm chằm vào màn hình máy quay, giơ một tay lên.
Đường Nhược Dao vội vàng thu lại cảm xúc, nhập vai chuẩn bị.
Máy móc chuyển tới cầu thang.
Đường Nhược Dao hoang mang xuống tầng, nhưng âm thanh từ bước chân của cô không nặng, hiển nhiên là chú ý đến những người còn chưa tỉnh ngủ ở đây. Phòng bếp không đối diện với cầu thang, nhưng cũng đủ khiến cho Đường Nhược Dao vừa nhìn là thấy được người bên trong.
Sau khi cô đi đến cửa xác nhận xong, thở phào một tiếng.
Máy quay cho Tần Ý Nùng một cảnh đặc tả.
Quay phim không phải đơn giản chỉ quay bối cảnh là được, những thứ ống kính có thể biểu đạt phong phú hơn nhiều.
Đây không phải là một cảnh đặc tả đơn thuần, mà là nhìn từ góc độ người yêu của Hàn Tử Phi. Cô ấy đang chăm chú cắt mì trêи thớt, khẽ cúi đầu, hai lọn tóc rủ xuống trước trán, lộn xộn nhưng không mất cảm giác đẹp đẽ, góc nghiêng lộ ra vẻ dịu dàng, một ánh sáng vô hình trùm lên cơ thể cô ấy, cả người vô cùng dịu dàng.
Ống kính khẽ di chuyển xuống, xương quai xanh lộ ra dưới cổ váy dài xanh nhạt, vô cùng gợi cảm.
Lại chuyển tới chiếc môi nhỏ hoàn mĩ, khẽ hiện màu đỏ nhạt, giống như quả đào mật căng mọng, thu hút người ta đến hái.
Chỉ là một ống kính đặc tả, nhưng có thể cảm nhận được vô số tâm trạng của Hàn Tử Phi ngoài ống kính, cùng với biết bao tình yêu mà cô dành cho người trước mặt, còn tuyệt vời hơn nhiều so với để diễn viên diễn trực tiếp.
Âm thanh máy hút mùi trong phòng bếp rất lớn, Thẩm Mộ Thanh không phát hiện trong phòng bếp có thêm một người, bước chân của Hàn Tử Phi hòa với nhịp tim, từng bước từng bước tiến lại gần, đưa tay ôm lấy cô ấy từ phía sau.
Cơ thể Thẩm Mộ Thanh co quắp lại theo bản năng, nhưng sau khi phát hiện người tới là ai, dần dần thả lỏng, nhưng cô ấy không dựa vào phía sau, mượn thế dựa vào người Hàn Tử Phi mà là lấy tay vỗ nhẹ lên tay đang ôm lấy eo cô ấy của Hàn Tử Phi.
"Ra ngoài đợi đi, một lát nữa là xong rồi."
"Không thích." Hàn Tử Phi mơ màng lẩm nhẩm một tiếng. Cô không nghe theo, khó khăn lắm hai người mới có thể đi du lịch chung, hôm qua nắm tay trêи phố cũng bị Thẩm Mộ Thanh lấy cớ đẩy ra, bây giờ ngay cả ôm cũng không cho ôm.
Chiều cao của Đường Nhược Dao thấp hơn Tần Ý Nùng một chút, nhưng cũng không đến mức quá nhiều, cằm liền thuận tiện gác lên vai Tần Ý Nùng.
Thẩm Mộ Thanh phát giác được sự bất mãn của người yêu, nghiêng đầu cọ cọ lên má cô vỗ về.
Da thịt mềm mịn tiếp xúc.
Hàn Tử Phi giống như nếm được mật ngọt, cọ lại.
Ở trước mặt Thẩm Mộ Thanh, cô làm chuyện lớn rất thành thục, nhưng chuyện nhỏ không nhịn được lộ ra tâm tư trẻ con. Thẩm Mộ Thanh bị cô ôm càng chặt, gò má dính lại với nhau. Bên ngoài yên tĩnh, cô ấy căng thẳng liếc mắt ra cửa một cái, chỉ sợ bị người ta nhìn thấy hành động của hai người, thế là nhỏ tiếng nói: "Đừng làm loạn."
Hàn Tử Phi hiểu rõ vẻ mặt của cô ấy, cười nói: "Chị sợ bị người ta nhìn thấy à?"
Thẩm Mộ Thanh mím môi không nói.
"Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, chúng ta yêu thương lẫn nhau, cũng chẳng làm chuyện hại tới ai." Hàn Tử Phi không quan tâm, nói.
Thẩm Mộ Thanh rũ mắt, đầu ngón tay co lại.
Cô ấy không nói chuyện, nhưng người phụ nữ trong lòng dần cứng người lại. Ánh mắt Hàn Tử Phi lộ ra một tia buồn bã, sức lực ôm lấy đối phương buông lỏng, sắp muốn lùi đi.
Thẩm Mộ Thanh bắt lấy tay cô, cố định ở vị trí ban đầu.
Hàn Tử Phi mừng rỡ ngẩng mắt.
Thẩm Mộ Thanh cúi đầu xuống, vẫn không nói gì, nhưng hành động của cô ấy đã đại diện cho tất cả.
Đầu óc Hàn Tử Phi nóng lên, trực tiếp hôn lên má cô ấy. Không may Thẩm Mộ Thanh nghiêng đầu, cái hôn này vừa đúng lúc rơi lên vành tai cô ấy.
Thẩm Mộ Thanh cứng người lại, tay phải cũng theo đó run lên, thiếu chút nữa không giữ được đôi đũa trong tay.
Trái tim Hàn Tử Phi càng run lên mãnh liệt, ngây ra tại chỗ.
Khát.
Rung động lan tràn.
Thẩm Mộ Thanh quay đầu nhìn vào mắt cô, nhìn thấy động tác ɭϊếʍ môi theo bản năng của cô, vệt hồng trêи mặt cũng theo đó lan tràn.
...
"Cắt."
Hàn Ngọc Bình hô cắt xong, hai vị diễn viên chính vẫn ôm lấy nhau như trong dự tính.
Hàn Ngọc Bình không quan tâm, cúi đầu xem phát lại.
Không thể không nói đôi tình nhân thật diễn cặp với nhau đúng là làm chơi ăn thật, tình ý không cần cố ý lên men. Một ánh mắt trào lên, là có thể lột tả toàn bộ. Hàn Ngọc Bình xoa cằm, vô cùng hài lòng với trạng thái này.
Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn đôi tay trắng như ngọc đang giữ chặt lấy eo mình, trong lòng đếm giờ.
Khi đếm giây thứ hai mươi, Đường Nhược Dao giả vờ thoát vai buông ra, xin lỗi nói: "Mạo phạm rồi ạ."
"Em mạo phạm còn ít sao?" Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói, sắc mặt không biết đang vui hay đang buồn.
Đột nhiên cô ấy nói trắng ra như thế, khiến trái tim Đường Nhược Dao hoảng hốt.
Đường Nhược Dao biết bị trêu, lập tức giậm chân, khẽ nói: "Cô Tần ~" Âm đuôi chữ "Tần" còn kéo dài, lặp đi lặp lại, tuy đã qua rất lâu nhưng vẫng còn vang vọng.
Nếu để Tần Ý Nùng chủ quan cho điểm tất cả những cảnh đã quay tới hiện tại của Đường Nhược Dao, chắc chắn là cảnh đợi Thẩm Mộ Thanh đi tới nắm tay sẽ đạt điểm cao nhất, Hàn Ngọc Bình cũng không tiếc lời khen ngợi.
Lồng ngực Tần Ý Nùng cùng ngón tay đều tê dại.
Không chịu được em ấy nữa.
Tần Ý Nùng đợi da gà da vịt dần dần tan đi, mới giả bộ ghét bỏ nói một tiếng: "Làm màu."
Tâm trạng Đường Nhược Dao không tệ: "Ha ha ha."
Từ lần trước cô đã phát hiện, không, là từ rất lâu về trước, Tần Ý Nùng chắc chắn sẽ trúng chiêu làm nũng này, Đường Nhược Dao đương nhiên sẽ thỉnh thoảng lợi dụng ưu thế của bản thân.
Hai người em một câu chị một câu đấu miệng, Hàn Ngọc Bình đi tới, che miệng ho một tiếng nhắc nhở.
Sắc mặt hai người nghiêm túc lại.
Hàn Ngọc Bình bày mặt lạnh, vạch lông bới vết một số chi tiết nhỏ, bảo hai người quay lại, lần này không dừng giữa chừng, trực tiếp quay đến cảnh tiếp theo.
Nhân viên đập bảng: "Bản Sắc, phân đoạn 9, cảnh 1, lần 1, diễn!"
...
Hàn Tử Phi không hiểu cảm giác đang dâng trào kì lạ ấy là gì, rất giống cảm giác khi cô nghe thấy những âm thanh tối qua. Trong khoảnh khắc ban nãy, dường như cô tìm được phương pháp làm dịu, nhưng ngọn lửa ấy lại lan tràn lớn hơn gấp mấy lần.
Cô muốn... gần Thẩm Mộ Thanh thêm một chút, lại gần thêm một chút, gần gũi đến mức không có khoảng cách.
Ánh mắt Đường Nhược Dao tối lại, trực tiếp nhích lại gần.
Tần Ý Nùng không phản ứng kịp, bên tai đã truyền tới cảm giác ấm áp.
Cô ấy khẽ hừ một tiếng, cơ thể không vững, ngã vào lòng người phụ nữ trẻ tuổi.
Đường Nhược Dao giữ chặt lấy cô ấy.
Tần Ý Nùng không thích ứng nghiêng đầu đi, muốn thoát ra, nhưng cô ấy lùi một bước, Đường Nhược Dao lại đi theo cô ấy quấn lấy không buông.
Người yêu trẻ tuổi non nớt nhanh chóng nắm được bí quyết, mạnh mẽ chủ động, quấn lấy cô ấy trong đôi vai mềm mại có lực, chầm chậm khơi gợi thần kinh mẫn cảm yếu ớt.
Tần Ý Nùng ngửa chiếc cổ trắng thon lên, không khí trong phổi như bị rút đi, đại não dần dần trở nên trống rỗng.
Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Tần Ý Nùng đột nhiên hoàn hồn, đẩy người trước mặt đang tự tung tự tác ra.
Đường Nhược Do lùi sau đụng phải bàn bếp, bị đau xuýt xoa một tiếng.
"Cắt."
Câu cắt của Hàn Ngọc Bình hô rất nhanh, giống như ông hô muộn, hai người này ở phim trường, dưới con mắt của đám đông, dám công khai thêm nếm động tác.
Không chỉ có Tần Ý Nùng có cảm giác này, ngay cả Đường Nhược Dao cũng phát giác ra.
Hai người nhìn nhau, tâm trạng ai nấy đều kì quái.
Quan Hạm xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng Tần Ý Nùng, cầm một tờ giấy sạch trong tay, bình thản nói: "Chị Tần, lau tai."
Tần Ý Nùng tự nhiên cúi đầu, nhích tai lại gần bên tay Quan Hạm.
Đường Nhược Dao to gan chặn lại tay Quan Hạm, rồi rút tờ giấy đi, vẻ mặt tự nhiên như không, nói: "Để em đi, cô Tần. Dù sao cũng là em làm, em có trách nhiệm."
Tần Ý Nùng bị một tiếng "trách nhiệm" của cô chấn động khiến lỗ tai ù ù, thiếu chút nữa bị điếc ngay tại chỗ.
Em ấy dùng đạo lí ʍôиɠ chó gì thế? Chuyên gia chém gió thành bão giật cấp 10 sao?
Tần Ý Nùng không đáp, Đường Nhược Dao liền tự tiện lấy giấy đè lên tai cô ấy.
Lỗ tai Tần Ý Nùng rất nhỏ, vành tai như ngọc, chỉ riêng đôi tai cũng có thể nổi bật hơn đám đông, gọi là "nhĩ mĩ nhân". Nhưng Đường Nhược Dao hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức, bởi vì lúc này đôi tai của Tần Ý Nùng đã đỏ bừng, hơn nữa còn hiện lên cả ánh nước ướt át lóng lánh.
Nước này là gì? Đương nhiên là vết tích từ đầu lưỡi của Đường Nhược Dao lưu lại khi quay phim ban nãy.
Đường Nhược Dao mất tự nhiên theo đó nhớ tới kí ức ban nãy.
Từ lạnh, tới nóng.
Dáng vẻ Tần Ý Nùng vô lực phản kháng trong vòng tay cô, đôi mắt mê li của cô ấy, muốn nắm chặt lấy thứ gì đó nhưng cái gì cũng không nắm được, cuối cùng chỉ có thể bất lực nắm lấy áo cô.
Nếu Tần Ý Nùng của hiện thực cũng...
Trái tim Đường Nhược Dao nặng nề nhảy lên một nhịp.
Tần Ý Nùng đợi rất lâu không có phản ứng, quay đầu mất kiên nhẫn nói: "Ngây ra làm gì?"
Đường Nhược Dao ngẩn ngơ nhìn cô ấy, vẻ mặt lúng túng.
Tần Ý Nùng nhíu mày: "Quan Hạm."
Quan Hạm nhanh chân tiến lên phía trước, biến một tờ giấy mới ra tay, thay Tần Ý Nùng lau tai.
Đường Nhược Dao hận đến nỗi xanh ruột.
Mất hồn lúc nào chẳng được, sao lại là lúc này!
Dáng vẻ Đường Nhược Dao như hồn rời khỏi xác, Tần Ý Nùng vừa suy nghĩ liền đoán được đầu óc của cô đã quay cuồng đến đâu, vì để tránh bản thân bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, buổi tối khó ngủ, Tần Ý Nùng đứng đậy đi đến chỗ Hàn Ngọc Bình.
Hàn Ngọc Bình xem phát lại, con ngươi trợn tròn, xem rất chăm chú.
Tần Ý Nùng giơ tay sờ vành tai vẫn còn đang nóng, hỏi: "Cảnh này đạt chưa ạ?"
Hàn Ngọc Bình không đáp.
Đường Nhược Dao đứng bên cạnh ông cùng xem, rất lâu sau, đợi được hai chữ của Hàn Ngọc Bình: "Đạt rồi."
Tần Ý Nùng thở phào một tiếng.
Cảnh quay ngọt ngào như hôm nay quay một cảnh liền ít một cảnh, đối với Tần Ý Nùng mà nói chính là chiều hướng tốt. Cùng quay phim với Đường Nhược Dao, cùng sinh hoạt ở trong đoàn làm phim, là một trong những kí ức đẹp đẽ hiếm hoi trong sinh mệnh của cô ấy, nhưng giấc mộng có đẹp đẽ đến đâu, cũng có một ngày phải tỉnh lại.
Cô ấy vẫn giữ lí trí, giống như lạnh lùng chờ đợi đến ngày đó.
Cách ngày đóng máy còn hơn một tháng nữa, chớp mắt lịch trình liền trôi quá nửa.
Đến lúc đó phải làm thế nào đây?
Ánh mắt của Tần Ý Nùng lộ ra một tia mơ màng cùng buồn bã hiếm thấy.
Cô ấy dự đoán được kết cục, nhưng đời người không phải một quyển sách, không có một kết thúc thực sự.
Hàn Ngọc Bình liếc cô ấy một cái: "Tâm tình cháu không tốt à?"
Tần Ý Nùng phấn chấn tinh thần: "Không ạ."
Hàn Ngọc Bình suy luận nói: "Cãi nhau với... à?"
Ông không nói rõ, nhưng Tần Ý Nùng hiểu được ông nói tới ai, lập tức bật cười: "Chú thấy em ấy dám cãi nhau với cháu sao?"
Hàn Ngọc Bình nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Cũng đúng." Ngừng một lúc, lại nói, "Đừng chăm chăm bắt nạt người ta."
Tần Ý Nùng biết tiếp tục giải thích với Hàn Ngọc Bình cũng không có tác dụng gì, lập tức từ bỏ biện luận, thuận theo: "Đương nhiên, cháu yêu thương em ấy còn không kịp nữa là."
Hàn Ngọc Bình lập tức lộ ra ánh mắt rất phức tạp.
Rất lâu sau, ông nói: "Buổi tối nghỉ sớm đi." Đem lời bàn giao cho Đường Nhược Dao chuyển giao y nguyên cho Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng: "..."
Tần Ý Nùng đè giọng nói: "Tâm tư mấy người đàn ông cao tuổi các chú có thể đơn thuần chút không?"
Biểu cảm của Hàn Ngọc Bình hờ hững, mở miệng phản bác: "Tôi cũng từng là người trẻ tuổi, tôi còn không hiểu chắc?" Ông nghiêng mắt nhìn Tần Ý Nùng một cái, không nể mặt nói, "Nếu không thì là cháu có vấn đề."
Tần Ý Nùng không nhịn được nói một câu thô tục.
Hàn Ngọc Bình rất lâu không đấu miệng thắng cô ấy, thừa thắng xông lên, nhẹ bẫng châm chọc: "Thẹn quá hoá giận rồi?"
Tần Ý Nùng tức thành hồ lô.
...
Đường Nhược Dao từ phía xa nhìn đến, không nghe rõ hai người nói gì, nhưng có thể thấy "tình hình chiến tranh" kịch liệt, chốc lát, sắc mặt Hàn Ngọc Bình tái xanh, Tần Ý Nùng giống như Tướng quân đại thắng, phong thái bay cao, thắng trận về trời.
Đường Nhược Dao kịp thời dâng rượu ngon cho Tướng quân Tần – nước khoáng.
Quan Hạm lặng lẽ lùi ra sau một bước lớn, bây giờ Đường Nhược Dang đang có ý định cướp việc bát cơm manh áo của cô rồi.
Tần Ý Nùng luôn kiểm tra chai nước khoáng rồi mới uống, nước của Đường Nhược Dao đưa tới cũng không ngoại lệ.
Nhưng thời gian không giống tình hình cũng đã khác, Đường Nhược Dao thẳng thắn mở miệng nói: "Hình như cô Tần rất cẩn thận với đồ uống ạ?"
Tần Ý Nùng ngẩn ra.
Một khoảnh khắc ngây người, không đủ để Đường Nhược Dao phán đoán cảm xúc của cô ấy. Cô quyết định đánh cược một ván, nhưng âm thanh không mạnh mẽ, được coi là dịu dàng, nói: "Em từng đọc được một tin tức rất lâu về trước, nói lúc cô ghi hình cho chương trình giải trí, sữa bị trộn lẫn với sơn trắng..."
Cô nhìn chằm chằm vào khoảnh khắc mất hồn của Tần Ý Nùng, chờ đợi có thể bắt được thứ gì đó.
Khiến người ta thất vọng là Tần Ý Nùng không có phản ứng gì đặc biệt.
Ngược lại Quan Hạm ở một bên mắt sáng lên, ánh mặt ngập tràn tính công kϊƈɦ và địch ý với Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao không nhìn Quan Hạm, nhưng đột nhiên cô bị hơi lạnh trùm lên, mới phát giác sự khác thường của Quan Hạm, nhưng Quan Hạm thu lại rất nhanh, đợi cô phát giác quay lại nhìn, đã không còn dấu vết gì nữa.
Đường Nhược Dao chỉ chầm chậm bổ sung nửa câu sau: "Cô uống nhầm, cho nên mới cẩn thận như vậy sao ạ?"
Vấn đề này mạo phạm sao? Đương nhiên mạo phạm, nhưng không giống với câu hỏi chất vấn tại sao cô ấy không thanh minh ngày trước, Đường Nhược Dao nắm chắc chín phần, Tần Ý Nùng sẽ không tức giận, nhưng không chắc cô ấy sẽ nói sự thật với cô.
Không ngoài dự đoán của cô, Tần Ý Nùng quả thật không tức giận, chỉ khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại, nhàn nhạt nói: "Tin đồn mà thôi."
"Không có chuyện đó sao ạ?"
"Không." Tần Ý Nùng trả lời quyết đoán.
"Vậy tại sao cô..."
"Tôi uống nước em cũng quản?" Tần Ý Nùng nói.
Đường Nhược Dao nghe được tín hiệu cảnh báo, khuyên cô thức thời dừng lại, liền lập tức ngậm miệng.
Tần Ý Nùng xua tay.
Quan Hạm chặn tầm nhìn lên người Tần Ý Nùng của Đường Nhược Dao, lại lộ ra vẻ mặt phòng bị.
Đường Nhược Dao biết ý lùi về sau, cười khổ.
Thời gian này quả nhiên cô bị mật ngọt làm cho ngây thơ, sự phòng bị trêи người Tần Ý Nùng thâm căn cố đế như vậy, không dễ dàng để bất kì người nào nhìn được nội tâm của cô ấy, chỉ là tăng cảm giác tồn tại vẫn không đủ để cô ấy mở lòng.
Nhưng chí ít, cũng có tiến bộ, tuy là rất yếu ớt. Tần Ý Nùng không lập tức tức giận, còn ân cần cho cô một nhắc nhở.
Đường Nhược Dao tìm niềm vui trong nỗi khổ nghĩ.
Một tháng, Đường Nhược Dao nắm tay thành quyền, cô bắt đầu cảm nhận được sự cấp bách của thời gian.
Bây giờ là cơ hội trăm năm khó có lại một lần, trong khoảng thời gian này cô có thể hiểu về cô ấy bao nhiêu, làm bao nhiêu việc, trực tiếp ảnh hưởng đến kết cục sau khi đóng máy. Là mỗi người một ngả, hay là cùng hội cùng thuyền?
Đột phá từ đâu mới được?
Còn phản ứng bình tĩnh không gợn sóng ban nãy của Tần Ý Nùng rốt cuộc đại diện cho điều gì? Là do kĩ năng diễn xuất cao siêu của cô ấy che giấu đến giọt nước không lọt sao? Hay là thật sự có chuyện gì khác, chuyện đó mới là gốc rễ?
Đầu óc hỗn loạn tê dại, Đường Nhược Dao từ đầu đến cuối giữ vẻ lạnh lùng, không nhanh không chậm, một mình yên lặng chải tóc.
Tần Ý Nùng bóp lấy chai nước khoáng trong tay, ngón tay trắng bệch.
Quan Hạm canh giữ ở một bên, chú ý đến động tĩnh bốn phía, nhưng lực chú ý phần nhiều đương nhiên là ở trêи người Tần Ý Nùng.
Thực tế Quan Hạm quen biết Tần Ý Nùng muộn hơn An Linh, lúc cô quen biết Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng đã mang trêи người danh hiệu Ảnh hậu quốc tế, theo lí mà nói đương nhiên là tiền đồ vô hạn, nhưng tình hình ở trong nước của cô ấy thật sự không tốt, không nhắc tới bình luận ngoài giới, ngay cả trong giới cũng không nhận được đãi ngộ đáng có, có thể nói là bị ghẻ lạnh. Nếu không phải Tần Ý Nùng có quan hệ hoà hợp với với đạo diễn Hàn, trung tâm của giới giải trí, chỉ sợ đã sớm bị đè đầu cưỡi cổ không ngóc đầu lên được. Nhưng Hàn Ngọc Bình không thể bảo vệ cô ấy mãi, trêи thực tế Hàn Ngọc Bình chỉ cho cô ấy một cơ hội, nắm bắt được hay không đều dựa vào bản thân cô ấy. Cho nên cô ấy liên tục phải tham gia các loại tiệc rượu, dối lòng chiều theo kẻ khác, cẩn thận duy trì mối quan hệ kinh doanh khó khăn lắm mới có được, sau đó mới có thể giãy giụa tiếp tục sinh tồn trong giới giải trí.
Đúng thế, sinh tồn, không phải vì danh lợi, chỉ là vì để sống sót.
Trong giới có một nhân vật lớn luôn chèn ép cô ấy, hơn nữa có thể là nhân vật lớn trêи cơ Hàn Ngọc Bình. Quan Hạm mơ hồ biết chuyện đó, nhưng không biết cụ thể là ai, là vì chuyện gì.
Mãi đến khi Kỷ Thư Lan, mẹ cô ấy cùng cô ấy được nhà họ Kỷ nhận lại, Tần Ý Nùng có nền móng, tình hình mới thật sự chuyển biến tốt, có thể ngẩng đầu làm người.
Đây đều là chuyện sau khi Quan Hạm quen biết cô ấy, những chuyện trước đây Quan Hạm cũng không rõ. Nhưng thân là trợ lí, kiêm người tín nhiệm nhất của Tần Ý Nùng, bản thân Quan Hạm cũng tự thu thập tài liệu, Tần Ý Nùng thỉnh thoảng cũng sẽ tiết lộ một chút.
Chuyện sơn trắng đương nhiên là thật, thật tới mức không thể thật hơn, Tần Ý Nùng chính miệng xác nhận với cô. Những chuyện trong ba năm cô ấy ra mắt cùng với sơn trắng, đều là cô ấy không thể không nhớ, cũng không thể nhớ, cho nên Tần Ý Nùng nhớ rất rõ chuyện này, dẫn đến phản ứng dây chuyền, nên mới vì một lần bị rắn cắn mà mười năm sợ dây thừng.
Trước nay, quả thực mà nói, là trước khi Đường Nhược Dao hỏi Tần Ý Nùng, Quan Hạm luôn cho rằng như thế.
Nhưng sau khi Đường Nhược Dao hỏi,
Quan Hạm cảm thấy có lẽ phán đoán của bản thân trước giờ có lẽ đã sai rồi.
"Chị Tần."
Tần Ý Nùng buông lỏng ngón tay, nâng mí mắt nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh khác thường: "Sao thế?"
"Vấn đề của cô Dao..."
"Em cũng muốn vượt quá giới hạn sao?" Tần Ý Nùng lạnh lùng nói, "Nhớ kĩ trách nhiệm của em."
Lời của cô ấy không chừa chỗ để xoay chuyển, Quan Hạm sửng sốt xong liền sợ hãi, rũ mắt lùi ra sau, không dám tiếp tục nói lung tung.
Đường Nhược Dao thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt.
Tiếc là không nghe được nội dung, Đường Nhược Dao nghĩ.
Bây giờ là thời gian nghỉ, Đường Nhược Dao vỗ vỗ tay đứng đậy, không đi về phía Tần Ý Nùng, mà đi tìm Hàn Ngọc Bình.
Đường Nhược Dao cảm thấy có lẽ cô có chút may mắn trời ban, Hàn Ngọc Bình giống như hiểu lầm, cho rằng cô và Tần Ý Nùng đang yêu nhau, không biết vì nguyên nhân gì mà Tần Ý Nùng không làm sáng tỏ, nhưng đây là cơ hội của cô.
"Tin đồn hẹn hò" của cặp đôi nhìn không đăng đối hoang đường Tần Ý Nùng và Hàn Ngọc Bình đã bị đồn đại đến mức độ này, hai người cũng không giấu giếm biểu đạt sự thưởng thức đối phương trước mặt truyền thông, thái độ tùy tiện của Tần Ý Nùng với Hàn Ngọc Bình ở phim trường, đều chứng minh quan hệ của hai người rất tốt. Có ai hiểu Tần Ý Nùng hơn Hàn Ngọc Bình không? Có lẽ có nhưng trêи phim trường này, trong số những người Đường Nhược Dao có thể tiếp xúc, không có.
Đường Nhược Dao đã quyết định, hơn nữa không chút do dự, đột phá từ chỗ Hàn Ngọc Bình.
Nhưng trước tiên cô phải xác định trăm phần trăm, Hàn Ngọc Bình thật sự hiểu lầm, cẩn thận trêи hết.
Cô ngồi bên cạnh Hàn Ngọc Bình, Hàn Ngọc Bình đang có linh cảm mới cho phân cảnh tiếp theo liền nghiêng mắt nhìn cô: "Có chuyện gì?"
Đường Nhược Dao: "Có ạ."
"Nói." Hàn Ngọc Bình quay mặt về, nhàn nhạt nói.
Đường Nhược Dao nói: "Hình như cô Tần giận rồi ạ."
Hàn Ngọc Bình lạnh lùng nói: "Giận thì cháu đi dỗ đi, chạy đến chỗ tôi có tác dụng gì?" Coi ông là Nguyệt Lão sao, dây tơ hồng của Nguyệt Lão thắt xong cũng phải quan tâm dịch vụ sau bán hàng sao?
Đường Nhược Dao nói: "Nhưng cô ấy nói chuyện với cháu xong mới tức giận."
Tính tình thô lỗ cùa Hàn Ngọc Bình bị giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng của cô châm ngòi.
"Này, tôi bảo cháu này!" Hàn Ngọc Bình vỗ một cái rồi ném bút xuống, tức giận nói, "Cái miệng của hai đứa được đúc từ một khuôn ra hả? Có phải muốn tôi tức chết mới để yên không hả? Tức chết rồi có lợi gì cho hai đứa hả? Hả?"
Một người rồi lại một người đều lõi đời, lõi đời già kết hợp với lõi đời con! Người trẻ tuổi bây giờ có hiểu cái gì là ôn hoà, lương thiện, cung kính, tiết kiệm, nhường nhịn hay không? Sách vở đều nuốt vào bụng chó rồi sao!
Không lâu trước đây Hàn Ngọc Bình bị Tần Ý Nùng làm tức đến nghẹn lời, bây giờ bị Đường Nhược Dao làm tức đến mặt đó tía tai. Nhưng ông cũng không phải người dễ chọc, đấu không lại Tần Ý Nùng, chẳng lẽ lại không đấu lại Đường Nhược Dao sao?
Đường Nhược Dao coi như không nghe thấy những lời mắng mỏ của ông, ngập đầu chỉ có một câu "miệng hai đứa" mà Hàn Ngọc Bình buột miệng nói ra, trong lòng đánh dấu gạch chân.
Hàn Ngọc Bình mắng xong, uống ngụm nước, thở một hơi dài.
Lúc này Đường Nhược Dao bày ra tư thế tôn trọng người già, ngoan ngoãn nói: "Xin lỗi đạo diễn Hàn, cháu nhất thời nóng vội nên mới..."
Thái độ của cô nghiêm túc, nửa cơn giận sót lại của Hàn Ngọc Bình cũng tiêu tan gần hết, ý vị sâu xa nói: "Cháu còn có thuốc cứu, đừng gần mực thì đen."
"Vâng ạ." Đường Nhược Dao khẽ cười trả lời.
Hàn Ngọc Bình thoải mái, hỏi: "Tần Ý Nùng thật sự tức giận sao?"
"Vâng."
"Vậy cháu dỗ nó đi." Hàn Ngọc Bình bất cẩn lặp lại lần nữa, "Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, hai bên rộng lượng một chút, đừng có kì kèo tính toán, sau này mới có thể đi được lâu dài."
Vào đêm, cuồng phong nổi lên.
Bầu trời đen tối xuất hiện một tia sét dọa người, đột ngột xé rách bầu trời thành một đường đáng sợ, Tần Ý Nùng giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng.
Đường Nhược Dao giống như nghe được âm thanh đập cốc trong mộng, mẫn cảm, mở to mắt ra.
Cô ra khỏi phòng, dính tai lên cửa phòng Tần Ý Nùng, không phải ảo giác, là tiếng động từ bên trong.
Đường Nhược Dao quyết đoán kịp thời, giơ tay ra sức gõ cửa.