Tôi tình cờ phát hiện có người nặc danh nào đó mua...tất của giáo thảo.
Có lẽ là đã dùng qua rồi.
Nó bốc mùi quá, tôi quyết định đóng giả thành người đi mua để tóm lấy cái tên bi3n thái bán đồ kia.
Nhưng mà...
Tình huống hình như có gì đó không đúng thì phải, vì sao tôi lại lặng lẽ đồng ý tới địa điểm đã hẹn, không gặp được người bán, ngược lại còn bị người ta chụp trộm?
Những tấm ảnh chụp lén tôi đang đứng đợi cùng với nội dung cuộc trò chuyện bị tung lên mạng, tôi nổi tiếng ở trong trường rồi, tất cả mọi người đều biết, tôi chính là lsp* ra giá cao để mua đôi tất có hương vị của giáo thảo.
*lsp: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, có nghĩa là lão d@m tặc
Tôi khóc không ra nước mắt, nếu tôi nói chỉ là tinh thần trọng nghĩa của mình đột nhiên bùng nổ, muốn đi bắt tên bi3n thái, vậy có ai tin không...
Đáng xấu hổ nhất chính là, ngay tối hôm đó, giáo thảo Lâm Chí add wechat của tôi.
Không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề「Nghe nói, cậu muốn mua...tất của tôi」
"..."
Tôi lưỡng lự, không biết có nên thêm bạn tốt hay không, cuối cùng lựa chọn bỏ qua yêu cầu thêm bạn tốt.
Lúc trước chủ yếu là muốn tóm được tên bi3n thái kia, trong lịch sử cuộc trò chuyện, tôi cố tỏ ra vô cùng thành khẩn, nói tôi đã yêu thầm Lâm Chí từ rất lâu, vì tình yêu mà bi3n thái...
Hiện tại nghĩ lại đều là nước mắt.
Đêm tối đằng đẵng, tôi nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, lật qua lật lại, nhịn không được mà nghĩ tới khuôn mặt tràn đầy tức giận của Lâm Chí, phát hiện yêu cầu thêm bạn tốt như đá chìm đáy biển, cậu ấy sẽ có phản ứng như thế nào?
Tức giận? Thất vọng? Hoặc là vô cùng bình tĩnh? Tôi không đoán được, chỉ biết rằng...
Ban đêm tôi mơ thấy Lâm Chí, giấc mơ này có chút đặc biệt, tôi túm lấy góc áo của cậu, thành khẩn giải thích mình không phải tiểu sắc nữ, kéo tới kéo lui lỡ làm quần áo bị rách, tôi liền ôm lấy cậu mà khóc lóc kể lể, sau đó...
Tôi tự tay làm nam thần khóc rồi.
Buổi sáng tỉnh giấc, tôi ôm gối ôm ngỗng khổng lồ, hiểu ra vô vàn mọi thứ.
Giáo thảo trong mơ...cảm giác rất chân thực.
Hôm nay là thứ bảy, tôi bị bạn cùng phòng lôi kéo đi tới thư viện, người khác tới là vì học tập, mà hai chúng tôi...
Là đi tới tìm một chỗ yên tĩnh nào đó để ngắm mấy chàng trai.
Gần đây các cô gái tới thư viện rất nhiều, bởi vì nghe nói dạo này có một tiểu học đệ năm nhất vô cùng đẹp trai ngày ngày đều ngâm mình ở đây, nên mọi người đều là nghe danh mà tới.
Nhưng mà, hôm nay tiểu học đệ không có tới.
Chúng tôi có hơi thất vọng, tôi chọn ngẫu nhiên một cuốn sách nghiên cứu về sử thi, nằm bò trên bàn đọc từng chữ, đột nhiên, cánh tay trái bị một người nào đó đụng trúng, thì thầm nói nhỏ:
"Lại đây, ngắm mấy anh mẫu nam."
Người mẫu nam?
Trong nháy mắt tinh thần tôi liền tỉnh táo, cùng cô ấy ở trong góc ngắm nhìn những tấm ảnh của các mẫu nam vô cùng đẹp trai trên màn hình máy tính.
Trắng, mềm, đẹp, lộ ra khuôn mặt đẹp trai thanh tú như tiểu nãi cẩu*, còn có cơ bụng tám múi nữa, tràn đầy dục cảm tinh khiết
*ngôn ngữ mạng, chỉ những chàng trai trẻ, hay ăn bám, dễ thương và có nụ cười toả nắng
Nhưng mà, đúng lúc hai chúng tôi nằm bò trên mặt bàn, khi nhìn thấy cơ bụng trong mấy tấm ảnh thì điên cuồng li3m màn hình*, phía sau đột nhiên xuất hiện một người.
*ngôn ngữ mạng, chỉ sự yêu thích không kiềm chế nổi
Tôi quay đầu lại liếc mắt một cái, liền sửng sốt không nói lên lời.
Con moé nó....Lâm Chí?
....
Lâm Chí cúi người, còn vô cùng nghiêm túc mà đánh giá một chút cơ bụng bị zoom lớn trên mà hình máy tính, sau đó cười khẽ: