Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp

Chương 4: Đừng không biết kiềm chế như vậy!



Chương 4: Đừng không biết kiềm chế như vậy!

Cao ốc Anh Lan hôm nay dị thường bận rộn, 9h sáng sẽ tổ chức đại hội đổng sự, toàn thể công nhân viên phải đi làm sớm hơn một tiếng so với bình thường, những nghệ sĩ đang làm việc bên ngoài cũng bị gọi về công ty tham dự vì vài vị trong quốc hội đưa ra thông báo.

Âm Mật Vi cũng vì hội nghị này mà thức suốt cả đêm, đến rạng sáng sáu giờ mới uống một ly cà phê.

Thư ký Triển Nhan một bên bày kết quả ppt cho Âm Mật Vi, một bên gọi điện phân phó tất cả các nghành làm tốt công tác chuẩn bị cuối cùng.

"Đây là thành tích gần đây của ba nữ minh tinh Yến Tuyết Trì, Đỗ Uyển và Trần Lan Lan. Yến Tuyết Trì tiểu thư tham gia ứng cử giải thưởng lớn năm nay, đề cử tác phẩm của chúng ta đưa ra nước ngoài để tổ chức cố vấn đánh giá, tin chắc sẽ nhanh chóng có thể đạt được kết quả đã dự đoán."


Triển Nhan rành mạch nói xong, tranh thủ quan sát sắc mặt của Âm Mật Vi một chút.

Âm Mật Vi chăm chú nhìn màn hình lớn, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, dừng một chút, cầm lấy bảng chỉ thị chỉ vào một chỗ trong đó hỏi: "Người đại diện của Yến Tuyết Trì đang ở đâu?"

Triển Nhan đảo pad: "Đang nghĩ phép ở Mỹ."

Âm Mật Vi đưa ra một xấp tài liệu cho Triển Nhan: "Đem những tài liệu này chuyển fax cho hắn, yêu cầu hắn tham gia hội nghị qua video."

Triển Nhan gật đầu ghi nhớ, dừng một chút lại nói: "Tối hôm qua quản lý hoạt động Operations nói có việc nhất định phải báo cáo trước khi hội nghị diễn ra, tôi sắp xếp cho hắn lúc bảy giờ." Nói xong nhìn ra bên ngoài: "Bây giờ chắc đang đợi rồi."

Âm Mật Vi gật đầu: "Để cho hắn vào đi."

Liễu Thành cung kính hướng Âm Mật Vi chào buổi sáng tốt lành, xong mới nói: "Hoạt động mới đưa vào gần đây xảy ra một ít tình huống, vốn nghĩ đến Âm tổng đang bận thương nghị cùng ban giám đốc không tiện quấy rầy, nhưng mà càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, cho nên..."


"Liễu quản lý, đi thẳng vào vấn đề là tốt rồi" Âm Mật Vi cười nhạt một tiếng, tiếp nhận tư liệu của Liễu Thành chậm rãi lật xem, "Anh cảm thấy có gì không ổn?"

Liễu Thành nói: "Gần đây bộ phận của tôi đưa bộ phim này ra rạp, nghe nói có mấy chế tác lớn, nhất thời có hứng thú liền hỏi hướng đầu tư mới. Không nghĩ tới lại là Vương tổng Của tập đoàn Đông Dương, nhưng mà nữa năm trước Vương tổng mới cùng chúng ta ký hợp đồng, theo tôi được biết, tập đoàn Đông Dương không có thói quen trong một năm mà liên tục đầu tư hai tác phẩm."

Âm Mật Vi liếc Liễu Thành một cái: "Chỉ bằng vào điểm này, sẽ không đến mức anh tự mình đến báo cáo với tôi."

Liễu Thành vội nói: "Đúng, Âm tổng, nếu như chỉ có điểm này thì quả thực không thể nói rõ vấn đề. Nhưng mà có người phản ánh với công ty mấy vị đầu tư chủ yếu trong năm nay đều có kế hoạch đầu tư khác, cái này rất không bình thường, tôi lo lắng một khi xảy ra vi phạm hợp đồng, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sáu tháng cuối năm của chúng ta."


Âm Mật Vi yên lặng khép tư liệu mà lại Liễu Thành đưa, đứng lên đi đến bên cạnh bàn, hỏi:"Đầu tư của tập đoàn Đông Dương, ký với ai rồi sao?"

Liễu Thành sững sờ: "Còn chưa nắm được."

Âm Mật Vi nhìn Liễu Thành liếc một cái: "Trước khi hợp đồng còn chưa xác định, đầu tư mới có thay đổi chủ ý cũng rất bình thường. Nếu như anh nghi ngờ thì phải đi tra xem đầu tư của bọn họ đổ vào đâu, đầu tư cho ai, chỉ một biến động nhỏ đã ở công ty mà thần hồn nát thần tính (sợ bóng sợ gió). Anh thân là quản lý, ngay cả điểm ấy mà cũng không ý thức được sao?"

Liễu Thành lau mồ hôi trên trán: "Tôi đi tra ngay."

Sau khi Liễu Thành rời đi, Âm Mật Vi đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời sáng dần , cảm thấy có hơi nhức đầu.

Gần đây việc đầu tư thay đổi, coi như là Liễu Thành không báo cáo, trong nội tâm nàng cũng sớm đã có cân nhắc.
"Âm tổng, Quý tiên sinh đang ở phòng chờ." Triển Nhan đẩy cửa tiến vào, lộ ra nửa người.

Âm Mật Vi một lần nữa vùi đầu xấp tài liệu trong tay: "Hôm nay tôi không xử lý việc riêng."

Triển Nhan hiểu ý, nhẹ gật đầu lặng lẽ đóng cửa rời khỏi.

Nghe được âm thanh két tháp rất nhỏ, Âm Mật Vi hơi chút ngừng một chút, lơ đãng thoáng nhìn nhẫn cưới trên tay trái.

Chính mình có được 7. 9 caratt kim cương hạng nhất, coi như là ở nơi ánh sáng hơi yếu như lúc rạng sáng cũng có thể phát ra ánh sáng rực rỡ.

Âm Mật Vi đưa thay sờ sờ mặt ngoài kim cương, vẫn là lạnh như băng a.

Nàng kỳ thật không thích kim cương, thực tế cũng không thích đeo nhẫn cưới có kim cương. Nhưng mà lúc cùng Quý Nguyên Tu kết hôn lại không thể không đeo nhẫn cưới mà hai đại gia tộc đều nhận thức.

Ở Âm gia cùng Quý Gia, thứ không thiếu nhất chính là vinh quang cùng cao quý. Lớn là hôn lễ của nàng cùng Quý Nguyên Tu, nhỏ là ăn uống đi lại, không cái nào là không biểu hiện khí chất cùng gia tộc cao quý. Nàng với tư cách là Âm gia đại tiểu thư, phải có khí chất thích hợp với gia tộc.
Giống như thói quen sinh hoạt tinh tế từ nhỏ, nàng cũng thói quen cao quý ưu nhã, cái loại khí chất nhẹ nhàng tự nhiên giống như đã sớm lặng yên không một tiếng động mà sáp nhập vào bên trong xương tuỷ, vô luận là nàng thích hay không thích thì vẫn luôn như hình với bóng.

Quý Nguyên Tu, tựa hồ cũng vậy như hình với bóng.

Nàng từ nhỏ đã cùng Quý Nguyên Tu đính hôn, cùng nhau học ngôn ngữ Âu Châu từ gia sư, cùng nhau tham gia tiệc sinh nhật, cùng nhau ở Disney du ngoạn, cùng nhau đánh Golf, cùng đi xem Kim Tự Tháp, mãi cho đến khi, cùng đi vào cung điện hôn nhân.

Vô cùng thuận theo tự nhiên, nhưng lần đầu tiên làm cho Âm Mật Vi cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Theo lý thuyết, Quý Nguyên Tu cùng nàng rất xứng a, bất kể là gia thế, địa vị, nhân phẩm, học thức, phàm là những điều bình thường, trên tất cả tiêu chuẩn của mỗi người mà cân nhắc, Quý Nguyên Tu đều là A+.
Nhưng mà Âm Mật Vi cảm thấy cuộc sống không nên đều thuận tự nhiên như vậy, là chuyện phải làm.

Quý Nguyên Tu không có gì không tốt, nhưng lại là cái không tốt lớn nhất của hắn.

Nàng cũng thế.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Quý Nguyên Tu dẫm phải cái đinh mềm Âm Mật Vi, Âm Mật Vi bình thường giống nư thần Athen cao cao tại thượng, xinh đẹp trang nhã, tính tình bình thường cũng giống như nữ thần bình tỉnh cao thượng, siêu phàm thoát tục.

Quý Nguyên Tu còn nhớ rõ bộ dáng khi Âm Mật Vi còn bé, khuôn mặt vừa trắng lại xinh đẹp, con ngươi trong suốt sáng ngời, mà ánh mắt kia ưu nhã lại lãnh đạm, cũng là đầu sỏ khiến cho Quý Nguyên Tu rơi vào tay giặc.

Còn có ai có thể có được ánh mắt so với Âm Mật Vi đẹp hơn?

Quý Nguyên Tu yêu Âm Mật Vi, từ khi còn bé đã một mực yêu đến bây giờ.
Mặc dù Quý Nguyên Tu biết mình và Âm Mật Vi đã sớm đính hôn, nhưng mà thẳng cho đến lúc trước kết hôn, hắn đều là cẩn thận từng li từng tí nơm nớp lo sợ đấy, sợ một khi không chú ý Âm Mật Vi sẽ đột nhiên bay mất.

Nhưng mà cảm giác này cho đến sau khi kết hôn cũng không có mất đi, Âm Mật Vi vẫn xinh đẹp ưu nhã lại trong trẻo nhưng lạnh lùng, chưa bao giờ bởi vì là vợ của hắn mà thay đổi một chút nào.

Có thể Âm Mật Vi không thương hắn, cũng có thể là tính cách của Âm Mật Vi vốn là như vậy.

Quý Nguyên Tu thà rằng là ý thứ hai, nếu không làm sao giải thích việc Âm Mật Vi đáp ứng lời cầu hôn của hắn a?

Nghĩ như vậy, nội tâm của Quý Nguyên Tu thoải mái chút ít, bất tri bất giác liền lái xe đến dưới lầu nhà Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu cùng Âm Mật Vi là hoàn toàn bất đồng, Thời Sở Yêu cũng xinh đẹp ưu nhã, nhưng thật ra bên trong lại là mềm mại đáng yêu mà phong tình đấy, ở chỗ cô ta, Quý Nguyên Tu cảm thấy có thể hưởng thụ được khói lửa của nhân gian.
Quả nhiên, sau khi ấn chuông, Thời Sở Yêu mặc đồ ngủ mở cửa cho hắn, trên mặt có chút kinh ngạc, cũng rất nhanh lộ ra mỉm cười hạnh phúc.

Nữ nhân này là cần hắn a, điểm này làm cho hắn cảm thấy rất thỏa mãn.

Thời Sở Yêu ở trong phòng bếp chuẩn bị nước trà, đầu tiên dĩ nhiên là cô liếc một cái liền thấy được vẻ cô đơn không dễ gì phát hiện trên mặt Quý Nguyên Tu rồi, đè xuống lòng hiếu kỳ, Thời Sở Yêu đem trà Hoa Lài đến trước mặt Quý Nguyên Tu, ngửa mặt cười nói: "Dây chuyền của em bị hư rồi, anh có thể cùng em đi sửa sao?"

Quý Nguyên Tu nói: "Hư mất thì lại mua là được."

Thời Sở Yêu cười nói: "Sợi dây chuyền này dù sao cũng là sợi dây đầu tiên anh tặng em, rất có ý nghĩa kỷ niệm."

Là có ý nghĩa kỷ niệm, mà không phải là thích cái này sao, về phần có cái gì ý nghĩa kỷ niệm, toàn bộ đều dựa vào Quý Nguyên Tu phỏng đoán rồi.
Thời Sở Yêu hiểu rõ lúc nào nên an phận thủ thường, lúc nào nên cùng kim chủ chơi một chút trò chơi tình ái, chỉ cần làm cho kim chủ biết rõ cô hiểu được tiến thoái, như vậy hai người ở chung sẽ hài hòa lại vui vẻ.

Quả nhiên Quý Nguyên Tu rất nhanh liền đáp ứng cùng nàng đi ra ngoài sửa dây chuyền.

Cửa hàng đồ trang sức ở bên cạnh trung tâm mua sắm Ginza, lúc Thời Sở Yêu xuống xe cũng đồng thời nghĩ đến tập đoàn Anh Lan cũng ở gần đây, không biết như thế nào mà Thời Sở Yêu đột nhiên nghĩ đến Âm Mật Vi.

Thậm chí có một chút...

Lúc Thời Sở Yêu đang nhìn sư phụ sửa cái chốt bị hư mất, nghĩ đến một từ để hình dung cảm giác hiện tại có lẽ, là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Biết rõ là Âm Mật Vi rất có thể đang ở gần đây, nhưng mà lại hoàn toàn Thời Sở Yêu không muốn tránh, ngược lại, cô còn rất chờ mong không hẹn mà gặp với Âm Mật Vi.
Thời Sở Yêu quay đầu lại nhìn Quý Nguyên Tu đang ngồi ở chỗ nghĩ ngơi, hắn biểu tình tự nhiên ngay thẳng mà xem tạp chí ô tô, nhưng mà Thời Sở Yêu biết rõ tâm tình Quý Nguyên Tu nhất định không giống như bề ngoài của hắn bình thản như vậy.

Quý Nguyên Tu chưa bao giờ nghĩ đến sẽ làm hỏng hôn nhân của hắn, cũng tuyệt đối không cho phép xuất hiện một chút sơ suất nào, cho nên tuy rằng Quý Nguyên Tu trong lúc nhất thời cao hứng mà đáp ứng cùng cô vào buổi trưa đến đây trung tâm sửa chữa dây chuyền, nhưng mà hiện tại nhất định là ngồi như bàn chông. (chắc giống ngồi trên đống lửa)

Thời Sở Yêu giơ lên khóe miệng cười nhạt, cảm thấy trong nội tâm cực kỳ thoải mái.

"Tiểu thư, dây chuyền của cô đã sửa xong." Nhân viên thái độ ôn hòa cung kính, đem dây chuyền để vào bên trong cái hộp nhỏ, một lần nữa đưa cho Thời Sở Yêu.
"Cảm ơn ngươi, làm vô cùng xinh đẹp." Thời Sở Yêu ung dung lấy dây chuyền, Quý Nguyên Tu đi đến bên cạnh cô.

Thời Sở Yêu đưa tay đem dây chuyền đưa cho Quý Nguyên Tu, cười nói: "Anh thấy thế nào, có phải hay không rất giống so với lúc trước?"

Quý Nguyên Tu đang muốn nói chuyện, sắc mặt lại đột nhiên cứng đờ, Thời Sở Yêu theo ánh mắt Quý Nguyên Tu nhìn sang, cạnh cánh cửa cách đó không xa, cô vậy mà thấy được Âm Mật Vi.

Làm sao lại như vậy?

Thời Sở Yêu chỉ cảm thấy tim đập mạnh một nhịp, cũng rất nhanh khôi phục trấn tĩnh, mỉm cười hỏi Quý Nguyên Tu: "Làm sao vậy?"

Quý Nguyên Tu nơi nới lỏng cà vạt, nhỏ giọng nói: "Vợ anh cũng đang ở đây."

.....

Mọi người buổi tối vui vẻ a! (*^__^*)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.