Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp

Chương 45: Thuần Phục



Thời Sở Yêu cảm thấy bộ dáng hiện tại của Âm Mật Vi chính là mẫu người mà nàng muốn. Nhìn tư thái cao cao tại thượng của nàng liền muốn đem nàng ném xuống đáy cốc sau đó từ từ mà thưởng thức bộ dạng khóc không thành tiếng của nàng.

Thời Sở Yêu nghiêng đầu kéo kéo khóe miệng nhìn Âm Mật Vi, nếu Âm Mật Vi muốn đứng dậy thì đúng là phải cần nàng kéo một tay mới được.

Âm Mật Vi phải cầu nàng a.

Nếu không ít nhất cũng phải cúi đầu nói, mời kéo tôi lên.

Đối với Thời Sở Yêu mà nói đây đúng là cơ hội hiếm có, nàng nhìn Âm Mật Vi, bức thiết muốn nghe điều mà mình đang nghĩ từ miệng nàng.

Âm Mật Vi vẫn giữ nguyên tư thế nữa nằm nữa ngồi trên đất, bình tĩnh mà vuốt vuốt tóc sau đó hướng Thời Sở Yêu vươn tay, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Giúp tôi kéo một chút."


Thanh âm Âm Mật Vi vẫn lạnh như vậy, ưu nhã mà cao quý như vậy. Nhưng cũng rất êm tai.

Thời Sở Yêu kềm không được nội tâm đang không ngừng kích động mà nhìn tay đang hướng về phía mình của nàng, vừa trắng vừa mịn lại phủ bởi một tầng bọt nước lại càng tinh xảo động lòng người

Đưa tay nắm lấy ngón tay nàng, lại nghĩ nên cứ vậy mà kéo nàng dậy hay nên đem tay nàng khi dễ một hồi. Không ngờ đến Âm Mật Vi lại đột nhiên lại kéo một cái khiến nàng nghiêng người té nhào lên người Âm Mật Vi, vừa ngẩng đầu lên đập vào mắt chính là bờ vai ai kia.

Quần áo Thời Sở Yêu hơi mở ra, liền có thể thấy rõ ràng đường cong xương quai xanh của nàng.

Thân thể Thời Sở Yêu rất gầy chẳng có một xíu thịt thừa nhưng chỗ nên có không thiếu xíu nào, theo hô hấp nàng mà mà phập phồng khe rãnh lúc ẩn lúc hiện.


Âm Mật Vi lúc phát hiện ánh mắt mình đang dừng ở đâu liền không nhịn được mà đỏ mặt.

Nàng thế nào lại nhìn ngực Thời Sở Yêu lâu như vậy?

Cho dù Thời Sở Yêu là yêu tinh rất câu người nhưng nói thế nào người ta cũng là con gái, mà nàng cũng là con gái nhưng lại nhìn chằm chằm ngực người ta như vậy. Hơn nữa người này lại chen vào gia đình nàng, Âm Mật Vi bỗng nhiên có cảm giác mình nhất định là bị Thời Sở Yêu mê hoặc.

Ở chung với Thời Sở Yêu càng lâu không chỉ hành vi càng ngày càng mất khống chế mà lí trí cũng bay mất.

Âm Mật Vi có cảm giác ban đầu vốn là muốn nhìn xem rốt cuộc Thời Sở Yêu là muốn làm gì nhưng hiện tại đều loạn lên hết rồi. Thời Sở Yêu, cái nữ nhân giống yêu tinh này xưa nay đều làm theo ý mình đương nhiên cho rằng mọi chuyện đều nắm rõ trong lòng bàn tay mình. Vốn muốn xem nhẹ chuyện nàng là người thứ ba, để tùy ý nàng xem cuối cùng Thời Sở Yêu có thể làm đến mức nào, ở trong phạm vi chấp nhận của mình có thể gây nên bao nhiêu sóng gió.


Cho nên thời điểm Thời Sở Yêu bị nàng kéo xuống trong lòng Âm Mật Vi vô cùng thoải mái. Nhưng mà nàng cũng không dám buông lỏng cảnh giác bởi Thời Sở Yêu lúc nào cũng có thể vươn vuốt về phía mình, chỉ có thể ở thời điểm Thời Sở không phòng bị mà hưởng thụ ấm áp của nàng ấy, như thế mới có thể có sức lực mà đối kháng với Thời Sở Yêu.

"Rất là đau a, em hài lòng chưa?" Thời Sở Yêu bỗng nhiên mở miệng, nghiêng đầu nhìn chầm chầm Âm Mật Vi khẽ nhếch, vốn bộ dạng tàn sát tứ phía liền biến mất vô dạng.

Âm Mật Vi hơi sửng sờ, còn chưa kịp phản ứng liền thấy mắt Thời Sở Yêu đỏ bừng.

Thời Sở Yêu khóc?

Âm Mật Vi ngạc nhiên, vốn cho rằng thái độ Thời Sơ Yêu càng cường ngạnh mà phản bác không nghĩ đến cô ấy thế nhưng lại khóc.

Đôi mắt Thời Sở Yêu vốn rất sáng lại không biết là bởi nước mắt hay hơi nước mà càng trở mờ mịt.
Tuy rằng dựa theo phán đoán của Âm Mật Vi, Thời Sở Yêu tuyệt đối sẽ không khóc nhưng giờ phút này bộ dáng của nàng thật sự rất đáng yêu, rất động lòng người.

Âm Mật Vi ngập ngừng hỏi: "Đau ở đâu?" Cho dù không muốn đối tốt với Thời Sở Yêu nhưng với tu dưỡng của nàng không thể nào mặc kệ được.

Thời Sở Yêu không nói tiếng nào chỉ co người lại ngồi tại chỗ đem cầm gối lên đầu gối không nói thêm gì.

Âm Mật Vi giương mắt nhìn đầu gối Thời Sở Yêu bị đỏ lên một mảng lớn, nghĩ nghĩ một chút liền hướng về phía Thời Sở Yêu nhích sang rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị đỏ kia.

Thời Sở Yêu phát hiện bộ dạng Âm mật Vi chăm chú nhìn mình rất xinh đẹp. Âm Mật Vi rõ ràng vẫn là Âm Mật Vi nhưng giờ khắc, lúc nàng dồn toàn bộ lực chú ý lên người mình tuy chỉ là trong nháy mắt nhưng Thời Sở Yêu liền cảm giác được ở nơi nào đó trong nội tâm đang dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn lông mi cùng bên tai nàng nhiễm một tầng bọt nước ThỜi Sở Yêu kìm lòng không được liền vươn tay muốn vuốt ve

Âm Mật Vi liền dừng lại động tác trên tay giương mắt muốn nhìn xem Thời Sở Yêu muốn làm gì. Ánh mắt nàng vẫn trong trẻo lạnh lùng như vậy, không nhìn ra chút xao động nào.

Thời Sở Yêu chau mày, rõ ràng hành vi của Âm Mật Vi không hề đồng nhất với ánh mắt của nàng, nhưng mà vì cái gì nàng có thể lãnh tĩnh như vậy, không một chút xao động như vậy?

Nếu như hiện tại người đang ở trước mặt nàng là nam nhân, bất luận là nam nhân như thế nào thì cũng đã sớm quỳ rạp dưới chân nàng, cúi đầu phục tùng nàng, hỏi han ân cần chăm sóc rồi.

Nhưng mà Âm Mật Vi tuyệt đối sẽ không như vậy.

Rốt cuộc là vì cái gì mà Âm mật Vi càng đối xử với nàng càng lạnh nhạt, nàng lại càng muốn đến gần Âm Mật Vi?
Thời Sở Yêu cúi người giữ chặt cằm Âm Mật Vi, chậm rãi tiến đến gần rồi vươn đầu lưỡi từng chút từng chút nuốt liếm sạch hơi nước đọng trên mi nàng.

Cơ thể Âm Mật Vi hơi lạnh Thời Sở Yêu không kìm được muốn ôm nàng, muốn dùng thân nhiệt của bản thân mà ủ ấm cho nàng.

Giờ phút này nàng cùng Âm Mật Vi cách gần như vậy, gần đến mức có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của nàng. Âm Mật Vi đối vớ hành động của nàng không những không quẫn bách muốn tránh thoát mà thậm chí ngay cả hô hấp cũng vững vàng như vậy.

Thời Sở Yêu nhìn thẳng vào mắt Âm Mật Vi liền phát hiện nàng cũng đang chăm chú nhìn mình.

"Thời tiểu thư đây là đối với người nào cũng như vậy sao?" Âm Mật Vi quét qua mặt Thời Sở Yêu, nhàn nhạt nói.

"Có ý gì?" Thời Sở Yêu cảm thấy nàng là ý tại ngôn ngoại, cũng không muốn truy ra ý tứ trong đó,...
Âm Mật Vi đưa tay mơn trớn gương mặt Thời Sở Yêu: "Có phải hay không chị thích người khác phải thuần phục mình, vì chị mà khuynh đảo, thậm chí... vì chị mà điên cuồng?"

Không đợi Thời Sở Yêu trả lời, Âm mật Vi mỉm cười nói tiếp: " Còn nữa... chị càng thích chiếm đoạt thứ không thuộc về mình?"

"Tôi..." Thời Sở Yêu cảm thấy Âm Mật Vi có ẩn ý, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Âm Mật Vi nhân lúc Thời Sở Yêu thất thần liền đứng dậy khoác thêm áo choàng tắm rời đi.

Một lát sau Thời Sở Yêu liền nghe được thanh âm đóng cửa.

Không sai, Âm Mật Vi biết rõ mật mã nhà nàng.

Thời Sở Yêu thoáng cái liền ngồi bệt xuống đất thở hắc ra, nàng lúc này mới phát hiện mặt mình nóng lên, sau khi Âm Mật Vi rời đi cũng không tốt hơn xíu nào.

Khi Âm Mật Vi về đến nhà phòng khách đã một mảnh đen nhánh, ấn mở đèn liền thấy Quý Nguyên Tu đang ngồi trên ghế salon giữa phòng nhìn đồ vật trong tay.
Quý Nguyên Tu vốn đang ở Anh quốc công tác mới đúng, cũng không có thông báo nàng là về sớm hơn dự định.

Bất quá nàng cũng không có hứng thú.

Từ sau khi kết hôn cùng Quý Nguyên Tu nàng cũng không hỏi hành tung của hắn lại càng không quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của hắn, giữa hai người luôn tồn tại một loại cân bằng không thể lí giải.

Cho đến hôm nay Âm Mật Vi mới phát hiện giữa nàng cùng Quý Nguyên Tu căn bản không hề tồn tại sự cân bằng gì đó.

"Xử lí xong mọi việc anh liền sớm trở về, có phải rất kinh hỉ hay không?"Quý Nguyên Tu cầm hộp quà tinh xảo đứng lên hướng Âm Mật Vi mỉm cười.

Nội tâm Âm Mật Vi thầm cười lạnh: “Có lẽ đi.”

Quý Nguyên Tu xấu hổ cười cười lại phát hiện tóc Âm Mật Vi ướt liền cảm thấy kỳ quái: “Em đi đâu? Sao lại…”

“Đi nhà bạn thôi!” Âm Mật Vi liếc nhìn Quý Nguyên Tu lạnh lùng nói, “Mã Lệ chắc ngủ rồi, anh muốn gì thì sáng mai lại gọi nàng.”
Âm Mật Vi nói xong liền đi lên lầu trở lại phòng mình. Đợi sáy khô tóc thu thập xong trở lại giường nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.

Nàng cầm qua điện thoại tuỳ ý mở ra lại phát hiện có thông báo mới, mở ra vừa nhìn đến là tin nhắn gửi đến Anh Lan.

Bình thường những tin nhắn này đều sẽ có chuyên viên phản hồi lại, chỉ là hiện tại đã khuya người kia cũng đã tan tầm từ lâu.

Nhưng mà người gửi đến cũng không giống như là đang nói với Anh Lan. “Ngươi bỏ quên dây chuyền rồi.”

Người gửi đến là một chuỗi tiếng anh.

Âm mật Vi cảm thấy đầu dây bên kia chính là Thời Sở Yêu vừa tách ra không lâu.

------

review xíu là mình mới up thêm 1 truyện nữa bên trang kìa mọi người ơi ❤


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.