Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp

Chương 53: Đêm nay, yêu khí tràn ngập



   Giọng Thời Sở Yêu có chút khàn, lại mềm mại, trong đêm tối im ắng lại càng thêm rõ ràng. Âm Mật Vi không đành lòng đụng vào vết thương của Thời Sở Yêu, không có động đậy, chỉ thuận theo Thời Sở Yêu lôi kéo, ngồi xuống mép giường.

   Trong phòng một màu đen kịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mép giường cùng dụng cụ khám bệnh còn sót lại, khiến Âm Mật Vi có thể cảm nhận được ánh mắt của Thời Sở Yêu.

   Ánh mắt đó dường như đang mai phục nàng trong bóng đêm, xuyên qua không gian và khoảng cách tiến đến thân thể nàng.

   Giống như Thời Sở Yêu mặc dù không có động đậy, nhưng nhiệt độ cơ thể cô, hơi thở của cô, tuy chưa từng phát ra tiếng động, lại hoàn hảo truyền tới từ khoảng cách nửa thước bên cạnh.

   Như một loại mạng nhện chiếu trên cơ thể Âm Mật Vi, xen kẽ tỉ mỉ mà mềm mại nhưng lại im ắng đến ảm đạm, bao bọc xung quanh nàng, nhưng mà muốn xé rách, lại không thể xuống tay.


   Âm Mật Vi mất tự nhiên vuốt ve cái cổ, Thời Sở Yêu liền thả tay khỏi sợi dây chuyền nàng đang đeo. Đây là sợi dây chuyền nàng thích nhất, cả thiết kế và kiểu dáng đều đơn giản tinh tế mà lại thanh lịch.

   Âm Mật Vi cảm giác sợi dây chuyền bị Thời Sở Yêu chạm vào dường như cũng bị nhiễm ma lực của cô, hiện tại càng tới gần Thời Sở Yêu càng bị hấp thu loại ma lực này. Mạng nhện trên người kia lại càng thu nhỏ, giữ chặt nàng lại, khiến cho nàng không thể hít thở bình thường, tước đi năng lực suy nghĩ và hoạt động của nàng.

   Không thể tiếp tục ở gần, tiếp xúc thân mật với Thời Sở Yêu, nếu không sẽ bị cô hút mất linh hồn.

   "Chỗ bị thương của chị thế nào rồi? Bây giờ có thể đi lại ăn uống bình thường phải không?” Âm Mật Vi không chút biến sắc rút lại bàn tay đang bị Thời Sở Yêu nắm lấy.


   Thời Sở Yêu tất nhiên sẽ không bỏ qua hành động xa cách của Âm Mật Vi, cô một lần nữa bắt lại bàn tay Âm Mật Vi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Em với nó quan tâm tôi một chút không được sao, còn nữa, nói tới tôi không bằng nói tới em, tại sao nhiệt độ cơ thể em lại thấp đến như vậy?”

   Âm Mật Vi cởi bao tay ra, nhẹ nhàng trả lời: “Nhiệt độ cơ thể tôi từ trước đến giờ vẫn luôn rất thấp.”

   So với cơ thể lạnh buốt của mình, thân nhiệt của Thời Sở Yêu lại nóng hổi dị thường, khiến cho Âm Mật Vi vô thức né tránh loại nhiệt độ này.

   “Trước khi đến đây em đã ở đâu, tại sao lại...” Thời Sở Yêu ngồi thẳng lên, ấn chặt Âm Mật Vi xuống, thoáng ngửi được mùi cồn ẩn trong mái tóc nàng.

   Âm Mật Vi còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy âm thanh của giày cao gót ngoài hành lang, loáng thoánh ánh đèn điện thoại nơi cửa vào. Một thân thể mơ hồ xuất hiện, thăm dò bên trong, nhỏ giọng hỏi: “Âm tiểu thư, cô có ở đây không?”


   Âm Mật Vi nhận ra là giọng nói của Bạch Anh Lạc, cảm thấy vô cùng khó hiểu tại sao Bạch Anh Lạc lại tìm đến tận bệnh viện. Căn phòng đột nhiên sáng lên, các thiết bị y tế một lần nữa vận hành, cô y tá thở hồng hộc chạy đến nói: “Tốt rồi, nguồn điện dự phòng đã kết nối lại...”

   Đột nhiên lại nhìn thấy trước cửa phòng bệnh Thời Sở Yêu lại xuất hiện một cô gái, nhan sắc xinh đẹp, nụ cười ấm áp, toàn thân toát ra vẻ quý phái sang trọng như nàng công chúa Dubai.

   Bạch Anh Lạc mỉm cười dùng ánh mắt trấn an sự kinh ngạc của Tống tiểu thư, giơ tay lên với Âm Mật Vi nói: “Tôi tìm thấy trên ghế ngồi của cô có một tờ danh thϊếp, đoán có lẽ là của cô đánh rơi, không biết rốt cuộc cô có cần đến nó hay không, vẫn nên trả lại cho cô thì tốt hơn.”
   Âm Mật Vi đứng dậy nhận lấy, nhìn một chút, cười nhạt một tiếng: “Cảm ơn. Cô tại sao còn chưa có quay trở về nhà?”

   Bạch Anh Lạc nói: “Tôi lái xe của cô về nhà, vậy lát nữa cô phải làm sao đây?”

   Âm Mật Vi nói: “Tôi có thể gọi xe về.”

   Bạch Anh Lạc đang định trả lời, bỗng nghe thấy trong phòng bệnh phát ra tiếng thở dốc, Tống tiểu thư lập tức chạy tới, đỡ lấy Thời Sở Yêu, nói: “Thời tiểu thư, cô có chỗ nào không khỏe sao?”

   Thời Sở Yêu cắn chặt răng, mặt xanh lét, một tay che ngực, ghé vào tai Tống tiểu thư nói nhỏ vài câu.

   Tống tiểu thư gật đầu, đi tới cửa nói: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, hai vị nếu như cần nói chuyện có thể ra ngoài kia nói, tôi bây giờ phải lập tức đi thông báo cho bác sĩ đến làm kiểm tra cho Thời tiểu thư.”
   Âm Mật Vi và Bạch Anh Lạc đồng thời nhìn nhau, rốt cuộc cũng chịu đi ra ngoài. Tống tiểu thư liền đuổi theo Âm Mật Vi nói nhỏ vào tai nàng.

   Âm Mật Vi nhíu mày, nói với Bạch Anh Lạc nói: “Tôi còn có chuyện cần ở lại, cô cứ lái xe về giúp tôi.” Nói xong liền quay qua y tá: “Làm phiền cô đưa Bạch tiểu thư xuống.”

   Bạch Anh Lạc gật gật đầu: “Vậy ngày mai gặp.”

   Âm Mật Vi đã đi mấy bước, nghe thế liền quay lại lịch sự tạm biệt Bạch Anh Lạc, tiếp tục đi đến phòng bệnh.

   Hành lang mặc dù đã khôi phục ánh sáng nhưng bên trong căn phòng của Thời Sở Yêu cũng chỉ mở một chiếc đèn bàn nhỏ, ánh sáng mông lung giúp cải thiện giấc ngủ, chỉ có điều hiện giờ Thời Sở Yêu lại không ở trên giường ngủ.

   "Thời tiểu thư...” Âm Mật Vi đi tới, nhìn trái nhìn phải.
   Lời còn chưa dứt, Âm Mật Vi liền cảm thấy đằng sau có người, vừa quay người thì phát hiện đó là Thời Sở Yêu. Thời Sở Yêu dùng một tay ấn Âm Mật Vi lên tường, một bên tiện tay khóa cửa lại.

   “Chị làm gì?” Âm Mật Vi trừng mắt nhìn Thời Sở Yêu, mu bàn tay phải của nàng bị cô nắm đến phát đau.

   Thời Sở Yêu mỉm cười, ánh mắt quét qua người Âm Mật Vi: “Cô gái đó là ai?”

   Âm Mật Vi quay đầu: “Chuyện này không liên quan đến chị.”

   “Đúng là ban đầu không liên quan đến tôi, chẳng qua tôi bất mãn em trong thời gian nghệ sĩ của mình bị bệnh đến nhập viện mà vẫn còn thời gian liếc mắt đưa tình với người khác, để tôi không thể yên tâm mà dưỡng bệnh, vậy em nói xem tôi có liên quan gì trong chuyện này không?” Thời Sở Yêu gằn từng chữ một. Cô gái tên Bạch Anh Lạc kia không phải nghệ sĩ của Anh Lan, cũng không giống bạn bè của Âm Mật Vi, vậy mà hai người họ ban nãy còn ngồi chung xe mà đến. Âm Mật Vi từ khi nào lại lợi hại như vậy, có thể hấp dẫn người lạ qua đường dễ như trở bàn tay thế?
   Không, không đúng.

   Âm Mật Vi vốn dĩ là mỹ nhân xinh đẹp người gặp người thích, chỉ cần nàng không từ chối, bên ngoài tuyệt đối không thiếu người muốn tiếp cận.

   Cô gái Bạch Anh Lạc dáng dấp trông như Đát Kỷ chuyển thế kia, chính là một trong những người Âm Mật Vi không từ chối.

   Thời Sở Yêu không biết tại sao chỉ cần nghĩ đến Âm Mật Vi cùng Bạch Anh Lạc ngủ cùng một đêm, nội tâm liền trở nên buồn bã không thể tả.

   Còn có thái độ ôn hòa của Âm Mật Vi đối với Bạch Anh Lạc, tại sao trước giờ cô chưa từng được nàng đối xử như vậy?

   Càng nghĩ càng tức giận.

   Đều là lỗi của Âm Mật Vi.

   “Thời tiểu thư, nếu như chị không ngủ được tôi có thể gọi Tống tiểu thư đến đấy, đó là chức trách của cô ấy, không cần phải lo lắng.”
   Nhiệt độ cơ thể của Thời Sở Yêu so với ban nãy nóng hơn rất nhiều, khiến cho Âm Mật Vi ý thức được nguy hiểm.

   Thời Sở Yêu nheo mắt lại, nhìn gương mặt xinh đẹp ửng đỏ vì cồn của Âm Mật Vi, nói: “Tôi không có lo lắng, chỉ là tôi đang nghĩ, em đã để tôi suy nghĩ nhiều, làm thế nào để em có thể đền bù tổn thất tinh thần cho tôi.”

   Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu một chút: “Làm thế nào?”

   Thời Sở Yêu buông tay Âm Mật Vi, quay người lấy ra từ trong tủ một chai rượu đỏ, lại lấy hai cái chai đế cao, đổ đầy ly đưa cho Âm Mật Vi: “Em đã uống rượu với Bạch tiểu thư, vậy em cũng phải uống với tôi mới công bằng.”

   Âm Mật Vi nhíu mày: “Thời Sở Yêu, chị bây giờ đang ở bệnh viện.”

   Thời Sở Yêu mỉm cười, từ từ ngồi xuống: "Vậy cho nên ly rượu này tôi cũng muốn em uống.”
   Thời Sở Yêu nói xong liền nhấp môi vào ly rượu tượng trưng, in lên đó dấu son môi rồi đưa cho Âm Mật Vi.

   Âm Mật Vi nhìn dấu son môi trên thành ly, bỗng nhiên nhớ đến lúc ở quán bar, nàng cũng là nhìn thấy dấu son môi mới nhớ đến Thời Sở Yêu, gương mặt lập tức đỏ lên.

   Ở cùng Thời Sở Yêu trong khoảng thời gian dài, bản thân đều sẽ nhiễm phải ma lực.

   Âm Mật Vi nghĩ vậy liền muốn nhanh nhanh rời đi, không chần chừ cầm ly rượu uống cạn sạch.

   “Còn ly này nữa.” Thời Sở Yêu không bỏ lỡ cơ hội đến gần Âm Mật Vi, đưa lên một ly rượu khác: “Đây chính là ly của em.”

   Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, ngồi xuống từ từ uống hết ly rượu.

   Ánh mắt Thời Sở Yêu từ đầu đến cuối đều dán trên người Âm Mật Vi, cái cổ nàng xinh đẹp như vậy, tư thế uống rượu cũng thật đẹp đẽ, Âm Mật Vi bất kể là lúc nào cũng luôn có thể tạo ra những đường cong hoàn mỹ như điêu khắc, mỗi nét khắc đều tinh xảo, sinh động như thật.
   Thời Sở Yêu liếm môi, Âm Mật Vi ở trước mặt cô hoàn mỹ như vậy, quả thực là hoàn mỹ sao?

   Âm Mật Vi có thể cùng Bạch Anh Lạc uống rượu tại quán bar, còn có thể đối với người khác làm ra chuyện như vậy, nói vậy đối với Âm Mật Vi mà nói thì cô cũng không coi là thứ gì đặc biệt.

   Có lẽ trong mắt Âm Mật Vi, cô và Yến Tuyết Trì là cùng một loại người, thậm chí còn không gần gũi bằng Triển Nhan.

   Cô làm sao có thể tha thứ cho loại địa vị này của bản thân trong lòng Âm Mật Vi?

   Thời Sở Yêu từ sofa chậm rãi bò lên người Âm Mật Vi, nhếch miệng nhìn cơ thể nàng, thấp giọng nói: “Mới chỉ uống có hai ly mà mặt em đã đỏ vậy sao?”

   Âm Mật Vi cũng cảm thấy hơi choáng váng, đưa tay xoa đầu, nhìn Thời Sở Yêu một chút: “Chị hài lòng rồi, vậy tôi có thể đi chưa?”
   Thời Sở Yêu không nói gì, Âm Mật Vi liền đứng dậy muốn rời đi.

   Thời Sở Yêu bỗng nhiên đưa tay kéo Âm Mật Vi lại, mà Âm Mật Vi dưới tác dụng của cồn cơ thể vốn đã lảo đảo không vững liền ngã nằm lên sofa, Thời Sở Yêu chớp cơ hội đè lên, áp cơ thể Âm Mật Vi dưới thân.

   "Buông ra.” Âm Mật Vi một tay bị ấn xuống ghế sofa, một tay giơ ra ngoài không khí, không có điểm tựa. Quan trọng nhất là rượu đỏ dường như lại đúng lúc mà xông lên não, khiến cho đầu nàng choáng váng nặng nề.

   Thời Sở Yêu ngược lại không để ý Âm Mật Vi giãy giụa, cô từ trên cao nhìn xuống đôi môi Âm Mật Vi bị rượu đỏ làm cho mềm mại nhuận nước, đưa tay vén mái tóc rối của Âm Mật Vi, nhẹ giọng hỏi: “Em tại sao lại đi quán bar, hẹn gặp Bạch tiểu thư ở đó sao?”
   Âm Mật Vi cố gắng di chuyển cơ thể nhích lên một chút, hơi thở yếu ớt trầm giọng nói: “Tôi nói rồi, đây là chuyện riêng của tôi.”

   Làm sao có thể để cho Thời Sở Yêu biết lý do nàng đi bar?

   “Em nói trước giờ em không bao giờ đi đến những chỗ như thế, tôi là người đầu tiên rủ em đi, làm sao, bây giờ cái đặc thù chỉ có một mình tôi rủ em đi đó cũng bị Bạch tiểu thư phá vỡ rồi sao?” Thời Sở Yêu duỗi đầu ngón tay, nhẹ nhàng thổi vào gương mặt xinh đẹp của Âm Mật Vi, Âm Mật Vi lại bởi vì sự đụng chạm của cô mà tránh đi ánh mắt. Thời Sở Yêu rất thích bộ dạng của nàng lúc tránh đi ánh mắt cô.

   “Thời tiểu thư, chị cho rằng không có chị trái đất không thể quay tròn sao?” Âm Mật Vi mặc dù choáng váng đầu óc nhưng vẫn có thể tỉnh táo đối thoại.
   Thời Sở Yêu híp mắt: “Em tốt nhất nên suy nghĩ kĩ trước khi nói tiếp, nếu không đêm nay tôi sẽ không để em thoát ra khỏi căn phòng này đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.