Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp

Chương 8: Tu dưỡng đều bị phá hư



Chương 8: Tu dưỡng đều bị phá hư

Mái tóc dài của Âm Mật Vi được thoả đáng búi lên cao, bên tóc mai được cài lên theo hắc thủy tinh Hồ Điệp, lễ phục hở lưng bằng màu đen dài đến đầu gối, trang dung thanh lệ ưu nhã, càng làm cả người nổi bật lên sự siêu phàm thoát tục, thanh cao thuần khiết.

"Cảm ơn cô giúp tôi giải vây." Sau khi Thời Sở Yêu đi vào hội trường liền cười nói cám ơn Âm Mật Vi. Son môi của Âm Mật Vi quả nhiên là hoa anh túc – màu đỏ trến áo sơmi của Quý Nguyên Tu, loại màu sắc này làm cho khuôn mặt nàng thêm tinh xảo càng hiện ra cao quý động lồng người.

"Không cần khách sáo, Thời tiểu thư, không nghĩ tới có thể gặp cô ở đây. Vết thương ở chân cô thế nào rồi?" Âm Mật Vi hỏi, ánh mắt rơi vào trên giày cao gót Thời Sở Yêu.

"Đã không sao rồi." Hôm nay Thời Sở Yêu mang giày gót cao hở mũi 15cm, mắt cá chân của cô rất đẹp, lộ ra ngón chân đặc biệt mê người.


Thời Sở Yêu thầm nghĩ, nếu như Âm Mật Vi còn nhớ rõ chân của cô bị thương, như vậy Âm Mật Vi có phải hay không đã từ chỗ Yến Tuyết Trì nghe được đủ loại lời đồn đãi về mình, từ trước đến nay Yến Tuyết Trì là kẻ tù không đội trời chun với cô, cho dù đem cô nói thành cỏ dại đê tiện nhất cũng không phải là không có khả năng.

Nghĩ như vậy, nội tâm Thời Sở Yêu hơi rùng mình. Cô cũng không muốn ngay từ đầu liền đã lưu lại cho Âm Mật Vi loại ấn tượng xấu này.

Nhưng mà sau khi Âm Mật Vi vào bàn liền mỉm cười, trước ngồi cùng Thời Sở Yêu lễ phép nói tạm biệt.

Có lẽ là thói quen Âm Mật Vi, nàng dù sao vẫn thích trong lúc lơ đãng quấy nhiễu lòng của ngươi , ngay lúc ngươi cho rằng có thể tới gần nàng, nàng lại nhanh nhẹn rời đi, vào lúc ngươi cho rằng đã thân thiết, lại phát hiện trước mặt nhưng có giống như tường băng trong cung điện lạnh lẽo.


Ngươi không có cách nào trách nàng xa cách, hay là lãnh đạm, bởi vì nàng trước sau đều tỏ ra nho nhã lễ độ như vậy, luôn có chừng mực.

Thời Sở Yêu cảm thấy nội tâm có chút ngứa ngáy.

Vị trí Âm Mật Vi ngồi ở sau Thời Sở Yêu, từ chỗ này của Thời Sở Yêu vừa vặn có thể thấy được một bên mặt Âm Mật Vi. Sau khi Âm Mật Vi ngồi xuống liền cúi đầu chăm chú xem sách tuyên truyền của buổi đấu giá.

Hôm nay Âm Mật Vi đeo khuyên tai kim diệp hình tháp dài, lúc cúi đầu nó như có như không mà khẽ chạm vào cái cổ ưu mỹ như thiên nga trắng của nàng, nhìn qua đặc biệt xinh đẹp mê người.

Thời Sở Yêu không kìm chế được mà cắn môi, Âm Mật Vi cực kỳ mỹ vị, phảng phất giống như hoa sen mạnh mẽ mà trong lành từ bên cạnh ao, chỉ cần động động nhẹ đầu ngón tay là bóc đi lớp vỏ xanh nhạt bên ngoài, liền có thể thưởng thức đến vị ngọt lành mọng nước của thịt quả.


Mỹ vị thưởng đẳng như vậy, không chỉ được hưởng thụ trên đầu lưỡi, ngay cả quá tình động thủ bóc lột nàng, cũng là thể nghiệm tuyệt vời nhất.

Thời Sở Yêu giương lên khóe miệng, cùng lúc đó, Âm Mật Vi cũng lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, vừa vặn cùng Thời Sở Yêu hai mắt nhìn nhau, Thời Sở Yêu cũng không lảng tránh, chỉ mang theo nghiền ngẫm ý cười đón ánh mắt Âm Mật Vi, ánh mắt Âm Mật Vi dừng lại một lát, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra mỉm cười

khéo léo vừa phải. Thời Sở Yêu suy nghĩ, nếu như Âm Mật Vi biết được suy nghĩ của cô lúc này, có phải hay không vẫn bảo trì như vậy cứ thấy biến không sợ hãi, vân đạm phong khinh.

Tới tham gia buổi đấu giá cũng không ít các giới danh viện (quý bà, cô), phần lớn đều dẫn theo trợ lý, trợ lý mang theo túi xách, dù những vật phẩm này cung kính mà đứng cách chủ nhân không xa, trong lúc các phu nhân tiểu thư đứng lên ngồi xuống thời có thể kịp thời đi đến hầu hạ.
Thời Sở Yêu âm thầm khinh thường, bất quá chỉ là kẻ có tiền thích phô trương mà thôi.

Cô nhìn về phía vị trí Âm Mật Vi, phát hiện bên cạnh Âm Mật Vi cũng không có bất kỳ người nào đi theo. Bất luận là đứng dậy hay gọi đồ uống, Âm Mật Vi đều rất tự nhiên tự mình đi làm.

Âm Mật Vi so với những người ngu ngốc thích phô trương giá trị con người, đến tột cùng là không giống nhau như vậy.

Người phụ nữ có nội hàm, hệ số khó khăn càng cao hứng thú tiến công sẽ càng lớn.

Tối nay cạnh tranh Dom Pérignon Champagne mà khiến người đáng chú ý nhất chính là loại 98 năm, nửa phần đầu Âm Mật Vi không có tham dự đấu giá, nhưng đến khi hương tân vương (cũng là loại Dom Pérignon nhưng quý nhất) lên sàn, Âm Mật Vi là người đầu tiên giơ lên biển giá.

"300 vạn."

"400 vạn."

"500 vạn."
Không chỉ có Âm Mật Vi, mà còn có không ít người đều nhao nhao cạnh tranh. Âm Mật Vi một chút cúng không thèm để ý đến giá cả, liên tục dồn ép ba người kia về phía sau, giá trị Champagne đã sắp đến tám chữ số rồi.

Ngoại trừ Âm Mật Vi, hội trường đã không còn ai lại giơ lên biển giá.

Đấu giá sư hô: "600 vạn lần thứ nhất, 600 vạn lần..."

"700 vạn." Đúng lúc này Thời Sở Yêu lên tiếng, giơ lên biển giá trong tay.

"800 vạn." thanh âm Âm Mật Vi vẫn bình tĩnh như cũ.

"900 vạn." Thời Sở Yêu không chút nào dừng lại.

"1000 vạn." Âm Mật Vi theo sát phía sau.

Hai người qua lại mấy lượt, giá rượu đã muốn hơn giá gốc gấp bốn lần, hiển nhiên Thời Sở Yêu biết mình không có nhiều tiền như vậy để lấy ra mua chai rượu này rồi, nhưng mà cô tuyệt đối không lo lắng, bởi vì Âm Mật Vi lấy ra được .
Âm Mật Vi có tiền, cho dù là 10 chai, nàng cũng sẽ không chút do dự mua về.

Hiện tại là cô đang muốn thử, Âm Mật Vi đến cuối cùng yêu thích loại rượu này bao nhiêu.

Thời Sở Yêu nín thở tập trung suy nghĩ, thở ra một hơi, lần nữa giơ lên biển giá: "1200 vạn."

Lúc Thời Sở Yêu hô lên con số này, toàn hội trường đều yên tĩnh trở lại, cho đến lúc này 1200 vạn là con số hô lên cao nhất toàn hội trường rồi.

Thời Sở Yêu không chút nào để ý thanh âm ồn ào hỗn loạn chung quanh, cô chỉ chuyên tâm mà quan sát bóng lưng Âm Mật Vi, nhưng mà khi Âm Mật Vi nghe được con số này vẫn không có quay đầu lại, chỉ dừng lại chốc lát rồi lần nữa nâng biển giá.

"1500 vạn." âm thanh Âm Mật Vi nhẹ nhàng mà lại rất có khí phách.

Thời Sở Yêu giương lên khóe miệng, buông biển giá xuống, Âm Mật Vi nâng lên giá cả gấp bội, rất rõ ràng là muốn vứt bỏ cô cái này người cạnh tranh này a. Tuy rằng Âm Mật Vi vẫn là bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng, nhưng mà Thời Sở Yêu đã nghe thấy hơi thở vô cùng lo lắng tuy rất nhỏ trên người nàng.
Tuy là một chuyện rất nhỏ, lại khiến cho tinh thần Thời Sở Yêu phấn khởi đến cực điểm.

Thì ra, nhiễu loạn tâm trang Âm Mật Vi lại sảng khoái như thế này, như vậy thật là muốn ngừng mà không được a.

Thời Sở Yêu nhịn xuống nội tâm đang hưng phấn, hạ xuống biển giá, không bao lâu sau liền nghe đấu giá sư tuyên bố người thắng là Âm Mật Vi.

Mọi người đều đứng dậy vỗ tay, Thời Sở Yêu tự nhiên cũng thể hiện tâm ý, lúc Âm Mật Vi đi lên nhận lấy tương tân vương (Dom Pérignon Champagne vương), rất tự nhiên hướng trên đài hôn gió một cái.

Sắc mặt Âm Mật Vi thoáng trì trệ, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại mỉm cười ôn hoà, dời đi ánh mắt.

Lúc chạng vạng tối, mặt trời ngã về tây, khắp ven biển được làm nổi bật lên bởi thanh đạm quất sắc (màu cam quả quýt), Thời Sở Yêu đứng ở trên boong thuyền, dựa vào chiều tà đánh giá đám người tới lui.
Âm Mật Vi đứng cách đó không xa cùng mấy vị tiểu thư đang nói gì đó, nàng một tay nâng chén rượu, nhẹ nhàng thẳng tắp như một viên thúy trúc (viên ngọc màu xanh trúc).

Thời Sở Yêu uống lấy rượu trong chén, trực tiếp đi đến bên cạnh Âm Mật Vi, chạm vào ly rượu của Âm Mật Vi nói: "Chúc mừng cô."

Âm Mật Vi xoay người, thấy Thời Sở Yêu, lễ phép trả lời: "Cảm ơn cô, Thời tiểu thư."

Thời Sở Yêu thiếu chút nữa bật cười, bộ dáng Âm Mật Vi chỗ nào là muốn cám ơn, nếu không phải cô một mực làm ra vẻ đem giá cả nâng lên, thì Âm Mật Vi đã có thể dùng một nửa giá cả mua được Dom Pérignon.

Có ai sẽ đối với người hại nàng mua giá gấp bội mà nói cám ơn?

Chỉ sợ cũng chỉ có đại tiểu thư Âm Mật Vi có tu dưỡng như vậy mới làm được.

Mấy vị tiểu thư bên cạnh Âm Mật Vi đưa mắt qua sát Thời Sở Yêu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vị Thời tiểu thư này thấy rất lạ, thế nào trước kia chưa từng gặp qua. A Vi, là bạn cô sao?"
Âm Mật Vi nhấp một ngụm nhỏ rượu cam, bình tĩnh nói: "Thời tiểu thư là bạn của tôi, hôm nay lần đầu tiên đến."

Âm Mật Vi nói chuyện không hề thiên lệch ai, nhưng lại làm cho người chung quanh đều biết giới hạn mà thu lại thanh âm, đợi mọi người tản ra, Thời Sở Yêu hướng Âm Mật Vi cười sáng lạn:

"Có phải hay không quấy rầy các cô?"

Âm Mật Vi cũng không trả lời, ngược lại nhìn Thời Sở Yêu ý vị thâm trường, dừng một chút, hơi nghiêng thân đến bên cạnh người Thời Sở Yêu, lạnh giọng nói: "Thời tiểu thư, kỳ thật cô cũng không phải muốn chai Champagne kia a."

............................................

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cường cường, không sai, chính là loại cảm giác này, (*^__^*) hì hì...

Thiên: mọi người tối hảo a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.