Chỉ là buổi tụ tập nên nội dung tán gẫu cũng không có gì đặc biệt, anh một câu tôi một câu nói về mấy chủ đề có hứng thú.
Mạc Tĩnh Thần để ý tầm mắt của đứa nhỏ vẫn luôn yên lặng phần lớn thời gian đều đặt trên người Dương Quang.
Y huých huých tay với Tư Đồ Lỗi, nhỏ giọng hỏi: “Nhóc con kia không phải là yêu chú mình chứ?” Ánh mắt nhìn Dương Quang chăm chú như vậy.
“Biến!” Tư Đồ Lỗi đập rớt móng vuốt của y, châm biếm nói: “Đừng nghĩ ai cũng như anh mày, đứa nhỏ này có chút tự kỷ.”
“Đừng có nhắc đến anh tao!” Mạc Tĩnh Thần hơi ngượng ngùng, cúi đầu uống rượu giải tỏa phiền muộn.
“Được rồi, tại tao nói bậy được chưa!” Tư Đồ Lỗi vỗ bờ vai y hỏi: “Gần đây anh mày không quản nữa sao? Tối khuya như vậy còn chạy đến đây, anh ta chịu thả người hả?”
“Anh ta không quản được tao.” Mạc Tĩnh Thần nói, lại liếc hắn một cái.
“Đã nói đừng nhắc nữa mà.” Y cầm ly rượu trên tay Tư Đồ Lỗi đẩy vào miệng hắn, “Lo uống rượu của mày đi!”
Dương Quang ngồi cạnh Nghiêm Phong, nhìn Dương Hi Ngôn yên tĩnh trên sô pha, hỏi: “Nhóc đi học sao rồi?”
Nghiêm Phong nói: “Không tồi, giáo viên nói nhóc rất nghe lời, chỉ là không thích nói chuyện với người khác.” Hắn phụ đạo cho Dương Hi Ngôn vài ngày, cảm thấy đứa nhỏ này mặc dù không thích nói chuyện, nhưng khả năng lĩnh ngộ rất mạnh mẽ, hơn nữa còn có thể nhìn ra được mấy chi tiết nhỏ nhặt, tuyệt đối không phải là đứa nhỏ không hiểu gì.
Dương Quang nói: “Sắp tới tao hơi bận, có lẽ không chăm sóc nhóc được, giúp tao để ý nhóc thêm một chút.”
Nghiêm Phong liếc hắn, vô cùng bất mãn với hành động buông tay mặc kệ này của Dương Quang.
Nghiêm Phong nói: “Tao là hiệu trưởng, không phải bảo mẫu.”
“Tốt xấu gì cũng gọi mày một tiếng chú Nghiêm, đâu thể gọi công cốc như vậy!” Dương Quang cười nói: “Hai ngày nữa tao phải ra nước ngoài một chuyến.”
Thiệu Phong hỏi: “Đi đâu?”
“Trung Đông, không cùng chuyến với mày.”
Dương Hi Ngôn ở đây không cần Dương Quang phải quan tâm nhiều nữa, ngược lại Diệm Bang cần phát triển, cần tẩy trắng.
Ít nhất hắn phải chắc chắn đến lúc giao Diệm Bang vào tay Dương Hi Ngôn, đó sẽ là nơi đảm bảo cho cậu chứ không phải nơi rước thêm phiền toái.
“Như vậy không tốt lắm đâu!” Tư Đồ Lỗi sáp lại gần, hỏi: “Đứa nhỏ nhà mày phải làm sao?”
“Cái gì làm sao?”
“Hai hôm trước vừa ầm ĩ một trận, lần này mày đi như vậy không phải sẽ lật trời luôn sao?”
“Không đâu.” Dương Quang nghĩ nghĩ, đặt ly rượu xuống, vẫy tay với đứa nhỏ ngồi trên sô pha, “Qua đây.” Hắn vẫn chưa nói với đứa nhỏ, cũng không cho rằng việc này có gì quá quan trọng với cậu, hắn không thể ở mãi tại Tất Viên, đứa nhỏ phải làm quen thôi.
Dương Hi Ngôn tựa hồ lập tức đặt ly nước trái cây còn hơn phân nửa lên bàn rồi bước qua.
Dương Quang nhìn vào mắt cậu nói: “Hai ngày nữa chú ra nước ngoài, nhóc ở nhà nghe lời má Kỳ, ăn cơm đúng bữa đi ngủ đúng giờ biết chưa?” Ánh mắt của đứa nhỏ trở nên hoảng loạn, theo bản năng vươn tay nắm chặt quần áo hắn, lại bị Dương Quang nắm lấy.
Dương Quang hỏi: “Có gì muốn nói không?”
Đứa nhỏ nhìn hắn gắt gao, trong đôi mắt đen láy có chút vội vàng và bất an, tay Dương Quang nắm lấy tay đứa nhỏ lại bị cậu siết thật chặt, một lúc lâu sau, đứa nhỏ yếu ớt mở miệng hỏi: “Còn…quay về không?”
“Đương nhiên về chứ.” Câu trả lời khẳng định khiến đứa nhỏ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đứa nhỏ cúi đầu nhích đến gần Dương Quang, hắn vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Tư Đồ Lỗi.
Thế nào?
“Ừm.” Tư Đồ Lỗi nhìn Dương Hi Ngôn, trầm tư một chốc rồi cười nói với Dương Quang: “Tốt hơn tao nghĩ.” Nhìn cách Dương Quang hướng dẫn Dương Hi Ngôn nói chuyện, hắn biết Dương Quang nhất định đã nghiên cứu qua mấy quyển sách đó.
Hắn lấy chân đá đá Nghiêm Phong đang ngồi trên ghế, nói: “Phụ huynh người ta đã làm rất tốt rồi, phần còn lại là trách nhiệm của thầy giáo mấy người nha.”
Nghiêm Phong đẩy mắt kính, híp mắt cười nói: “Chẳng phải mày nói tao hay dẫn người ta đi sai đường sai lối sao?”
“Mau xem đi, hai người bọn họ lại bắt đầu ‘tương thân tương ái’ rồi.” Mạc Tĩnh Thần ngồi bên cạnh sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lại bị Dương Quang vỗ một cái không nặng không nhẹ.
“Lúc xem phim phải giữ im lặng.”
“Nhàm chán hết sức.” Thiệu Phong vẫn không hiểu cãi nhau thì có gì hay.
Mấy chuyện xích mích giữa Tư Đồ Lỗi và Nghiêm Phong Dương Quang cũng không định quan tâm, thế nhưng nhìn hai người đối chọi ngày càng gay gắt, sắc mặt càng lúc càng lạnh xuống, lời nói càng lúc càng không lưu tình, một tên vẫn luôn cười chợt nheo mắt lại, ý cười dần biến mất, ánh mắt Dương Quang chợt lóe, bỗng nhiên ôm Dương Hi Ngôn đặt lên ghế cao bên cạnh, giáo dục cậu: “Những lời trong lòng nhất định phải nói ra người khác mới biết được, có hiểu không?”
Đứa nhỏ chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu, “Hiểu rồi.”
Hai người đang tranh cãi kịch liệt đều dừng lại phóng tầm mắt sang bên này.
Tư Đồ Lỗi hỏi: “Dương Quang, mày có ý gì?”
“Hả?” Dương Quang nhìn hắn, vẻ mặt không hiểu, “Ý gì là ý gì?”
Tầm mắt sau tròng kính khóa chặt mặt Dương Quang, Nghiêm Phong hỏi: “Sao đột nhiên lại dạy cháu mày mấy thứ này?” Hơn nữa nghe cứ như có ý ám chỉ là thế nào.
Dương Quang vô tội nói: “Tao sắp ra nước ngoài, đứa nhỏ này lại không thích nói chuyện, tao sợ nhóc nghẹn trong lòng đến lúc tao đi lại ầm ĩ lên.”
“Vậy mày ở nhà luôn đi.” Tư Đồ Lỗi nói, uống một hơi sạch ly rượu, trong mắt hiện lên nét ảm đạm không ai phát hiện ra.
“Không được.” Dương Quang cười cười, rũ mắt né tránh cái nhìn tra hỏi của Nghiêm Phong, “Không mau tìm đường đi thì tao với mấy anh em hít không khí mà sống mất.”
“Ai tin?” Mạc Tĩnh Thần bĩu môi, liếc mắt nhìn hắn, “Xã hội đen còn thiếu tiền? Thu phí bảo kê thêm vài lần là được rồi?”
Dương Quang cười nhạo sự “ngây thơ” của tên ‘ngồi mát ăn bát vàng’ này: “Tao có muốn thu tiền bảo kê thì cũng cần có vũ khí, vũ khí không tốn tiền mua hả?” Thật ra Mạc Tĩnh Thần cũng không phải thật sự ngây thơ, nhà y làm kinh doanh, không tiếp xúc nhiều với các thế lực xã hội đen, hơn nữa anh của y còn bảo vệ quá kĩ càng.
“A hèm.” Nghiêm Phong ho khan, liếc Dương Quang một cái: “Đừng nói mấy chuyện vũ khí trước mặt tao chứ.”
“Đâu phải tao nói trước.” Dương Quang nhìn hắn, hất cằm về phía Mạc Tĩnh Thần, nói: “Mày nên phổ cập một chút kiến thức cho cậu hai Mạc về sự khác biệt giữa xã hội đen và lưu manh.”
“Có khác biệt sao?” Mạc Tĩnh Thần mơ màng, nhìn Dương Quang rồi lại nhìn Nghiêm Phong.
“Không có gì khác biệt.” Nghiêm Phong đáp, hắn nhìn Dương Quang vẫn luôn đăm chiêu.
“Ừ, không có gì khác biệt.” Trong mắt Nghiêm Phong, thật sự không có gì khác biệt.
Không rảnh tranh luận đề tài này với bọn họn, Dương Quang ôm Dương Hi Ngôn trên ghế cao xuống, nói với cậu: “Chào tạm biệt mấy chú đi.”
Thiệu Phong hỏi: “Phải về sao?”
“Ừ, trễ rồi, trẻ con phải đi ngủ, dù sao tụi mày cũng không có việc gì lớn.”
Dương Hi Ngôn nhìn mọi người một cái, nhỏ giọng nói: “Tạm biệt mấy chú.”
“Tạm biệt.” Mạc Tĩnh Thần đang vẫy tay, đột nhiên Tư Đồ Lỗi đè vai hắn xuống, “Muốn nhanh chóng đuổi người đi hả? Quà gặp mặt đâu?” hắn vươn tay lục lọi trong người Mạc Tĩnh Thần.
“Nè, Dương Quang đâu có nói trước, quà gặp mặt tao lấy đâu ra! Buông tay, lần sau bổ sung được chưa?” Y ôm ngực bày ra dáng vẻ bị người khác đùa giỡn.
“Không được!” Cuối cùng cũng lôi được ví tiền ra, Tư Đồ Lỗi rút cái thẻ vàng vứt sang cho Dương Hi Ngôn, “Mua kẹo ăn!” Hào phóng như thể do hắn tặng.
Đứa nhỏ giật mình né tránh, Dương Quang vươn tay chụp lấy, nhíu mày hỏi: “Mật mã bao nhiêu?”
“Nè, chơi vậy không vui nha!” Mạc Tĩnh Thần nhảy dựng lên muốn giật lại, Tư Đồ Lỗi đè y xuống, y khóc không ra nước mắt nói: “Lần sau tặng bù, lần sau nhất định bù! Anh tao mới đóng băng tài khoản của tao, không còn nhiều tiền đâu!”
“Không phải mày nói anh mày không quản được sao?”
“Quà gặp mặt?” Thiệu Phong hoài nghi nhìn Dương Quang một cái rồi cũng bắt đầu lấy ví tiền.
Dương Quang vội ngăn cản, “Đùa thôi.” Nói rồi ném lại cái thẻ vàng trong tay, Dương Quang vẫy vẫy tay với mấy người kia, “Đi trước đây, lần sau gặp.”
Nghiêm Phong đứng dậy tiễn hắn ra tận cửa, trước khi đóng cửa lại nhìn hắn, hoài nghi nói: “Mày…”
“Hả?”
“Không có gì, trên đường cẩn thận.”
Dương Quang khoát tay rồi dẫn đứa nhỏ ra ngoài.
Hắn biết Nghiêm Phong muốn hỏi gì, hắn cũng biết cả câu trả lời.
Là một người đến từ mười năm sau, hắn biết tất cả câu chuyện của bọn họ.
Nhưng mà hắn không thể nhúng tay vào, ít nhất bây giờ không thể.
Mỗi con người đều phải trải qua câu chuyện của riêng mình, lúc này đây hắn chỉ là người ngoài cuộc, có những tình tiết câu chuyện hắn cần phải tham dự cũng như cuộc đời bản thân cần phải gánh vác.
.
Dương Quang chỉ ra nước ngoài ba ngày, có ba ngày thôi, vậy mà trở về đã thấy đứa nhỏ gầy đi thấy rõ.
Vừa nhìn thấy hắn, đứa nhỏ không nói lời nào lập tức nhào đến, ôm chặt lấy cổ hắn, Dương Quang có đẩy thế nào cũng không đẩy ra được.
Hắn thấy đứa nhỏ nhất quyết không chịu buông tay, lại sợ mình mạnh bạo quá sẽ khiến đứa nhỏ bị thương, Dương Quang chỉ đành cúi người bế cậu đặt lên đùi mình.
Cái cằm nhọn nhọn đè lên vai rất không thoải mái, đứa nhỏ lại còn nhích tới nhích lui không ngừng, liều mạng cuộn tròn người lại trong lòng hắn, Dương Quang vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, hỏi Triệu Đông: “Lúc anh đi dặn dò thế nào? Mày không coi chừng nhóc ăn cơm hả?”
Triệu Đông gãi gãi đầu, bị ánh mắt nghiêm khắc của Dương Quang nhìn đến mức mồ hôi ướt đẫm, vẻ mặt cậu vô tội nói: “Ba bữa ăn đúng giờ, mỗi ngày má Kỳ đều nấu canh cho cậu ấy ăn, cũng không biết vì sao càng tẩm bổ lại càng gầy đi.” Triệu Đông không dám nói với Dương Quang cậu ta đã nhờ Tư Đồ Lỗi đến xem qua, sau khi kiểm tra hắn chỉ nói bốn chữ: nguyên nhân tâm lý.
Triệu Đông không hiểu nổi vì sao một đứa bé có gia đình tròn vẹn lại tự kỷ, lại mắc bệnh tâm lý.
Sau khi biết được nguyên nhân xuất phát từ đứa nhỏ, sắc mặt Dương Quang lạnh xuống.
Hắn nói: “Buông tay.” Cánh tay đứa nhỏ vừa buông lỏng, Dương Quang lập tức đào cậu trong lòng mình ra.
“Đứng ngay ngắn!”
Dương Hi Ngôn cảm giác được hắn tức giận bèn im lặng rụt người lại, bàn tay định vươn ra cũng thu lại, sợ hãi nhìn Dương Quang.
Dương Quang hỏi: “Có ăn cơm đàng hoàng không?”
Đứa nhỏ gật gật đầu.
Dương Quang lại hỏi: “Có đi ngủ đúng giờ không?”
Đứa nhỏ lại gật đầu.
Dương Quang nhếch khóe môi, lạnh nhạt nói: “Mấy ngày không gặp, quên cách nói chuyện nữa rồi hả?”
“Chú hai…” Dương Hi Ngôn nhỏ giọng gọi, cậu muốn đến gần hắn nhưng lại không dám, chỉ đành đứng cứng ngắc một bên, bất an nhìn Dương Quang.
Dương Quang nói: “Còn nhớ những gì chú nói không? Không được phép xem nhẹ cơ thể của mình.”
“Con không có…” Ngừng một chốc, cậu nhỏ giọng nói: “Con sợ…”
“Sợ gì?”
Đứa nhỏ lắc đầu, là nó không biết, hay không nói ra được, hay không dám nói ra, Dương Quang không hiểu đứa nhỏ lắc đầu là có ý gì.
Hắn thấy đứa nhỏ nhìn hắn, dưới cái nhìn nghiêm khắc của Dương Quang, ánh mắt đứa nhỏ chợt dâng lên hơi nước mỏng manh, “Chú hai, đừng không cần con…”
Chú hai, đừng không cần con…
Gương mặt của thiếu niên mười tám tuổi trong khoảnh khắc ấy chồng lên dáng hình đứa nhỏ tám tuổi này.
Dương Quang đột ngột quay đầu đi, vẻ mặt thêm phần bối rối.
Hắn thật sự không biết nên làm thế nào với đứa nhỏ này! Không được thân thiết quá, cũng không được xa cách quá.
Đứa nhỏ gần như không có cảm giác an toàn, từng cử chỉ hành động của Dương Quang đều khiến cậu suy nghĩ nhiều thêm.
Nhưng đối tốt với cậu quá, Dương Quang cũng không dám!
Tay áo hắn khẽ nhúc nhích, trong tầm mắt xuất hiện đôi mắt đen láy dịu dàng ướt át muốn rơi nước mắt của đứa nhỏ.
Cuối cùng, Dương Quang thở dài một tiếng, hắn nhìn đứa nhỏ, vươn tay xoa mái tóc mềm mại của cậu, trách cứ: “Suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn gì đâu? Chú là chú hai của nhóc, cả đời này là như thế, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.”