Tết âm lịch là một ngày lễ phiền toái.
trước khi Dương Quang trở thành bang chủ, ấn tượng của hắn về ngày lễ này là ăn cơm cùng nhau gì gì đó, sau khi hắn làm bang chủ Diệm Bang, ngày lễ lại trở thành thời gian phải tặng quà.
Những cán bộ hắn muốn lôi kéo, đối tượng hợp tác, và cả những người như ông hai Hồng, ông ba Hồng nữa.
Tặng quà cho người lớn tuổi, nên tặng gì, tặng thế nào, nhiều hay ít cũng trở thành một phần công việc.
Dương Quang mệt mỏi tựa lưng vào ghế, lắng nghe Tuần Thành báo cáo, không còn chút hứng thú nào.
Mặc dù những việc thế này cũng như ngựa quen đường cũ, nhưng hay làm không đồng nghĩa với yêu thích nó.
Nhưng cho dù không thích, những thứ này đều sẽ ảnh hưởng đến số phận của hắn và Diệm Bang sau này.
Vì thế hắn dằn lòng xuống nghiêm túc nghe cho xong.
“Quà của ông ba Hồng để tôi đi tặng.
Còn về ông hai Hồng…” Dương Quang suy tư một lúc, nói: “Giảm bớt hai phần đi.” Dương Quang không có chút cảm tình tốt đẹp nào với hai cha con Hồng Vân Bằng.
Dù sao hắn cũng không có xung đột buôn bán gì với đối phương, không cần nịnh nọt.
Việc tặng quà này cũng chỉ là truyền thống ông Kỳ lưu lại thôi.
“Cái này…” Tuần Thành do dự một lúc nói: “Mấy năm trước đều tặng như vậy, bên phía ông ba năm nay đã thêm một phần rồi, nếu đột nhiên giảm bên ông hai đi, liệu ông ấy có gây chuyện với chúng ta không?”
“Ông ta gây chuyện còn ít sao?” Dương Quang nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “Bên phía ông hai Hồng anh đi tặng, nói với ông ta, năm nay kiếm lời không ít ở địa bàn của tôi, Diệm Bang nhỏ bé, năng lực có hạn chỉ có thể tặng bao nhiêu đây.”
Mặc dù Dương Quang đã giết một người trong đám đường chủ, dọa bọn họ thu bớt tính tình lại không ít, nhưng người chết vì tiền, mấy hành động mờ ám bọn họ lén lút làm mấy tháng nay, Dương Quang đâu phải không biết.
Cứ để bọn họ ăn Tết yên ổn đã, đợi sang năm…trong mắt Dương Quang lóe lên ánh sáng lạnh.
“Dạ.” Tuần Thành biết hắn sẽ không thay đổi ý kiến nên anh cũng không khuyên nữa, sửa lại danh sách quà tặng định đưa Dương Quang xem thêm lần nữa, nhưng hắn đã phất tay ngăn cản.
Dương Quang nói: “Chuyện tặng quà dời đến sau mùng ba đi.” Bận rộn lâu như vậy, ai cũng muốn ăn Tết yên ổn.
Mấy năm trước, trong Tất Viên chỉ có một mình hắn, ăn Tết hay không cũng chẳng có gì quan trọng, nhưng năm nay…nhớ đến đứa nhỏ luôn chẳng buồn nói chuyện kia, biểu cảm của hắn chợt trở nên dịu dàng hơn.
Trong ấn tượng của Dương Quang, khi còn nhỏ hắn vẫn luôn mong chờ đến năm mới, vì thế hắn nghĩ dù Dương Hi Ngôn không nói ra, nhưng người làm chú như mình vẫn nên rút thời gian ở bên cạnh đứa nhỏ qua cái Tết đầu tiên.
Dù ngày thường cả hai cũng ít khi nói chuyện, nhưng từ khi đứa nhỏ được Tyson huấn luyện, đến cả nghỉ đông cũng vô cùng bận rộn.
Dương Quang lại có quá nhiều việc cần xử lý, vì vậy trừ lúc đi công tác không gặp mặt, mỗi ngày dù gặp nhau cũng không có nhiều thời gian ngồi xuống nói chuyện tử tế.
Thế nhưng năm mới cũng xem như ngày mọi nhà đoàn tụ.
Dương Quang nghĩ ngợi, nói với Tuần Thành: “Nếu ngày mai anh với Triệu Đông không có chuyện gì bận thì đến ăn cơm với nhau đi.”
Cả hai người đều độc thân, mấy năm trước Dương Quang không biết bọn họ ăn Tết thế nào, nhưng ngày lễ thế này đối với người sống một thân một mình dù sao vẫn sẽ mang lại cảm giác ‘tức cảnh sinh tình’.
Dù sao cũng chỉ nhiều thêm hai đôi đũa thôi.
Tuần Thành không nghĩ đến hắn sẽ nói vậy, anh ngây ngẩn một lúc mới kịp phản ứng lại, nét tươi cười hiện trên mặt, “Được.” Hiếm khi bang chủ nhà mình có tình người như vậy, sao anh có thể từ chối chứ? Triệu Đông có lẽ cũng nghĩ thế đi!
Ánh mắt Tuần Thành mang theo ý cười rời khỏi phòng sách, lại nhìn thấy Dương Hi Ngôn đang đứng không xa bên ngoài, “Cậu Ngôn?” Tuần Thành nhìn cậu, lại nhìn về hướng phòng sách, hỏi: “Cậu muốn tìm bang chủ hả?”
Dương Hi Ngôn ngập ngừng gật đầu.
Cậu hỏi: “Chú hai đang bận?”
“Chắc là không bận nữa, vừa xong việc rồi.” Nghĩ cũng biết có lẽ Dương Hi Ngôn thấy bọn họ đang bàn công việc nên mới không đến cửa làm phiền, chỉ đứng đợi bên ngoài.
Tuần Thành nói: “Bang chủ không còn chuyện gì quan trọng đâu, nếu cậu muốn tìm bang chủ thì cứ vào đi, không sao.”
Số lần Tuần Thành đến Tất Viên không ít, anh cũng có chút hiểu biết với Dương Hi Ngôn.
Lúc nghe Triệu Đông nói đứa nhỏ mắc chứng tự kỷ anh còn vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù Tuần Thành thấy đứa nhỏ khá ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mà tự kỷ sao? Chắc là không nghiêm trọng đến vậy đâu nhỉ?
Dương Hi Ngôn nhìn Tuần Thành rời đi rồi mới bước khập khiễng đến vươn tay gõ nhẹ cửa phòng sách.
“Vào đi.”
“Không nằm yên còn chạy loạn gì đó?” Dương Quang ngẩng đầu lên thấy là đứa nhỏ thì nhíu mày.
Hai hôm trước đứa nhỏ huấn luyện bị thương ở chân, vừa lúc năm mới cũng đến, Tyson dứt khoát thả cho cậu một kì nghỉ để nghỉ ngơi hồi phục lại.
Trong lúc huấn luyện, chuyện bị thương dù sao cũng không ít, thuốc xoa vết thương té ngã trong nhà cũng được chuẩn bị đầy đủ, thường xuyên dùng đến, cũng may đứa nhỏ chịu đựng tốt, chưa từng than đau một lời.
Thấy sắc mặt Dương Quang lạnh xuống, Dương Hi Ngôn chớp chớp mắt, cũng không sợ hãi như lúc đầu nữa.
Ở chung lâu rồi, cậu hiểu được chú hai mình giống như má Kỳ nói lúc đầu, nhìn thì hung dữ nhưng lại rất tốt.
Phía sau lời răn dạy nghiêm khắc là sự quan tâm ngập tràn.
Cậu nhích từng bước đến bên cạnh Dương Quang, ngắm nhìn thế giới ngoài ô cửa sổ, nói với hắn: “Chú hai, tuyết rơi rồi.” Tính tình đứa nhỏ vẫn luôn điềm đạm, lời nói ra cũng thật bình thản.
Dương Quang nghiêng đầu tùy ý liếc ra bên ngoài, quả thật thấy từng đóa hoa tuyết lớn đang rơi xuống.
Thành phố S nằm ở phía Nam, vì vậy số lần tuyết rơi cực ít, mặc dù phong cảnh trước mắt không đáng kể gì với Dương Quang, nhưng trong mắt đứa nhỏ hẳn là sẽ cảm thấy rất mới mẻ.
Hắn nghĩ ngợi một chốc, vẫn nuốt ngược lời răn dạy sắp ra khỏi miệng lại.
Dương Quang nhẹ giọng “Ồ” một tiếng, quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống người Dương Hi Ngôn.
Trẻ em rồi sẽ trưởng thành rất nhanh, tựa như chồi non gieo vào lòng đất, vào lúc không hay không biết đã lặng lẽ đâm chồi lớn lên.
Mặc dù trong phòng có mở điều hòa, nhưng nhìn đứa nhỏ như sợ lạnh rụt cổ lại, Dương Quang xoa xoa đôi tay có hơi lạnh lẽo của cậu, không vui nói: “Sao không chịu mặc áo dày một chút?” Thân thể đứa nhỏ đã tốt hơn không ít so với lúc trước, rèn luyện thường xuyên nên số lần đổ bệnh cũng không nhiều.
Thế nhưng không biết vì sao tay chân trong ngày đông vẫn luôn lạnh lẽo.
Thuốc bổ, đồ ăn bổ dưỡng má Kỳ nấu chưa từng ngừng lại, nhưng vẫn không có chút chuyển biến tốt nào, có lẽ do thân thể lúc trước quá yếu mà lưu lại mầm bệnh.
Dương Quang nhíu mày, bế đứa nhỏ về phòng cậu, lấy áo khoác lông mặc vào cho đứa nhỏ, lại lấy túi sưởi điện nhét tay cậu vào.
Dương Quang lạnh mặt nói: “Không phải đã nói nhóc không được coi nhẹ thân thể mình sao? Trời lạnh thì mặc thêm quần áo vào, cái này còn cần chú dạy hả?”
Sự ấm áp truyền đến từ lớp vải mềm mại xua tan cái lạnh trên đầu ngón tay, Dương Hi Ngôn nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Con không lạnh, chú hai đừng giận.”
“Chú không giận.” Mới là lạ.
Nhưng Dương Quang cũng biết tính tình của đứa nhỏ ngày một ngày hai chưa thể sửa được.
Thấy vẻ mặt sợ sệt của cậu, cảm xúc trên mặt Dương Quang dịu xuống, vò tóc đứa nhỏ, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Lần sau chú ý một chút, đừng để bị bệnh nữa, đừng quên chuyện nhóc đã đáp ứng chú!”
Nửa tháng trước, đứa nhỏ bị cảm phát sốt lại không có ai phát hiện ra, qua cả đêm dài, đến sáng hôm sau Dương Quang thức dậy không thấy đứa nhỏ mới cảm thấy không ổn.
Lúc đưa đến bệnh viện, Dương Hi Ngôn đã bắt đầu nôn mửa, người cũng đã rơi vào mê man.
Hắn bị Tư Đồ Lỗi phê bình một trận.
Bởi vì chuyện này, suốt khoảng thời gian dài Dương Quang không ngủ yên ổn được, cứ đến nửa đêm lại phải qua phòng đứa nhỏ nhìn một cái.
“Dạ.” Tựa hồ nhớ đến sắc mặt khó coi của Dương Quang lúc cậu sinh bệnh lần trước, Dương Hi Ngôn rụt người lại, cam đoan: “Con nhớ rồi, lúc không thoải mái nhất định phải nói với chú hai.”
“Tốt lắm.” Lúc này Dương Quang mới vừa lòng, hắn liếc mắt thấy Dương Hi Ngôn nắm chặt cổ tay áo của mình, vẻ mặt hắn không có chút cảm xúc nào phủi ra.
Dương Quang là một phụ huynh nghiêm khắc, không chấp nhận sự ỷ lại của cậu.
Thỉnh thoảng đứa nhỏ to gan cẩn thận đến gần, hắn cũng lập tức đẩy ra.
Có khi đứa nhỏ sẽ cảm thấy vô cùng tủi thân, đôi mắt đen láy mở to nhìn hắn lên án.
Nhưng cũng không thay đổi được gì.
Dương Hi Ngôn sợ hắn cũng được, hận hắn cũng tốt, đối với Dương Quang mà nói đây không phải chuyện xấu.
Một đêm tuyết rơi, ngày hôm sau, cả thành phố S được bao phủ dưới sắc trắng tinh khiết.
Sáng sớm đã có người không đợi được mà đốt pháo, từng tiếng nổ giòn giã vang lên liên tiếp.
Hôm nay là ngày ba mươi Tết, cả nhà đoàn tụ.
Kết thúc luyện tập buổi sáng, Dương Quang vừa xuống lầu đã thấy Tuần Thành và Triệu Đông đang bày biện đồ ăn sáng, nhìn thấy hắn thì đồng loạt chào một tiếng.
“Anh cả.”
“Bang chủ.” Tuần Thành cười cười, nói: “Tôi với Đông Tử cũng không bận gì nên qua sớm một chút phụ giúp.”
“Ừ.” Hắn đáp một tiếng, rồi nhìn sang Dương Hi Ngôn đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn nhìn hắn.
Đối diện với ánh mắt của Dương Quang, đứa nhỏ nhẹ giọng gọi một tiếng: “Chú hai.”
Dương Quang hỏi: “Thoa thuốc chưa?”
Đứa nhỏ gật đầu, trả lời: “Má Kỳ thoa cho con rồi.”
“Cậu chủ yên tâm đi, má không quên đâu.” Má Kỳ đem chén đũa ra cũng nở nụ cười.
Ăn sáng xong, Triệu Đông và Tuần Thành cùng giăng đèn dán câu đối.
“Lệch rồi, sang bên trái một chút.”
“Thế này?”
“Quá rồi, qua bên phải chút.”
“Còn thế này?”
“Lại quá nữa, qua trái.”
“Được chưa?”
“Mày lăn xuống đi, để đó cho anh.” Tuần Thành nhìn không nổi đữa, gọi Triệu Đông xuống, tự mình mang câu đối leo lên thang.
Anh không thèm hỏi Triệu Đông, tự mình làm rồi nhìn qua Dương Quang.
“Được rồi.”
Một lần là xong.
“Dán mỗi câu đối mà mày cũng giày vò nó gần chết cho được.” Tuần Thành liếc Triệu Đông một cái rồi di chuyển thang sang phía bên kia dán tiếp.
Dương Hi Ngôn đứng cạnh Dương Quang, vẫn luôn ngửa đầu nhìn.
Dương Quang cúi người kéo lại hai tà áo trước của cậu, nói: “Bên ngoài lạnh, vào nhà đi.”
Dương Hi Ngôn lắc đầu, nắm lấy góc áo của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm lồng đèn đỏ thắm.
Cái mũi nhỏ còn ngửi được hương vị mê người trong nhà bếp.
Cậu nhìn nhìn, tầm mắt lại chuyển đến Dương Quang.
“Sao vậy?” Dương Quang cảm giác được, nghiêng đầu hỏi.
“Chú hai…”
“Ừ?”
“Sau này mình vẫn cùng đón năm mới với nhau sao?”
Im lặng thật lâu, Dương Quang trả lời: “Chắc là như thế.”
Đây là cái Tết đầu tiên Dương Quang trải qua với Dương Hi Ngôn, có thể nhìn thấy, có thể lắng nghe, có thể cảm nhận được bầu không khí đậm đà chỉ thuộc về ngày lễ.
Dường như mỗi người đều rất vui vẻ, có lẽ mọi người đều sẽ vui vẻ.