Làm Chú Khó Lắm

Chương 54: Nghiêm Phong Cố Chấp





Mặc dù nói là đem người về, nhưng Dương Quang lại không biết nên xử lý thế nào.

Hắn còn bận đối phó với mọi thứ phiền phức có liên quan đến người này, vì vậy chỉ đành giao người cho Dương Hi Ngôn, bảo cậu trông chừng cho tốt, đừng để người chạy mất hay chết mất là được, những thứ khác không cần quan tâm.
Cũng không biết Dương Hi Ngôn giải quyết thế nào, vào một hôm nào đó mười ngày sau, khi Dương Quang trở về nhà đã thấy người kia đứng ở chân cầu thang nói: “Tôi muốn gặp Nghiêm Phong.”
Dương Quang lãnh đạm liếc y một cái, “Nó bị cha nhốt trong nhà, tôi cũng muốn gặp đây.”
Người kia trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Cậu nói chân của cậu ấy bị đánh gãy rồi, là thật sao?”
“Thật hay giả với anh có gì khác nhau sao?” Dương Quang có chút trào phúng nói: “Không phải anh ước gì nó chết mới tốt sao?”
Sắc mặt người kia trắng thêm vài phần, thấy Dương Quang muốn tránh khỏi y trở về phòng, đột nhiên y vươn tay giữ quần áo của hắn lại, chỉ thoáng qua rồi vội buông tay dưới ánh mắt có chút lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, y cầu xin nói với Dương Quang: “Xin cậu, dẫn tôi đi gặp Nghiêm Phong đi.”
Làm sao gặp? Bây giờ đến nhà họ Nghiêm chỉ có tìm chết.

Nhưng nhìn thấy sự lo lắng trong mắt người kia, Dương Quang biết y cũng không phải thờ ơ với tình cảm của Nghiêm Phong, hắn cân nhắc một chút rồi nói: “Yên tâm ở đây trước đi, có tin tức sẽ thông báo cho anh.”
“Cảm ơn.”
Bước ngang qua y, chưa đi được hai bước đã thấy Dương Hi Ngôn tựa vào tường nhìn hắn, Dương Quang hỏi: “Nhóc nói gì với chú ấy?”
Con ngươi của Dương Hi Ngôn nhẹ cong, ánh mắt lại vô cùng bi thương, cậu nói: “Cho dù tình yêu có sai lầm, nhưng tình yêu thật sự tồn tại.”
Ánh mắt Dương Quang không gợn sóng nhìn cậu một lúc lâu, sau đó thu lại, thản nhiên nói: “Cho dù có tồn tại, nhưng không đúng vẫn là không đúng!”
Trở lại phòng mình, khóa lại ánh mắt ngập tràn đau xót của thiếu niên bên ngoài, Dương Quang hít một hơi thật sâu, rồi lại nặng nề thở ra.
Có đôi khi, hắn nhìn đứa nhỏ sẽ thấy đau lòng.


Đau lòng, nhưng tuyệt đối không thể mềm lòng.
Nghiêm Phong bị cha mình nhốt hai tháng, người hắn thích cũng ở Tất Viên hai tháng rồi.
Trong thời gian này, Dương Quang giúp y hoàn tất chuyện ly hôn với vợ, nhưng đối với yêu cầu muốn ra ngoài của y, Dương Quang lại không để ý đến.
Mặc kệ y nghĩ thông thật hay giả, trước khi giao cho Nghiêm Phong một người hoàn chỉnh, Dương Quang sẽ không để y rời khỏi Tất Viên.
“Cậu… có biết Hi Ngôn…”
Ở chung với Dương Quang lâu rồi, lá gan người kia cũng lớn hơn một chút, y đứng ở cửa phòng, hơi lưỡng lự mở miệng.
Dương Quang nhìn y một cái, hất cằm về phía sô pha đối diện nói: “Ngồi đi.”
Người kia có chút mất tự nhiên ngồi xuống, hỏi Dương Quang: “Tôi quấy rầy cậu sao?”
“Không có.” Dương Quang tựa lưng vào ghế, nhìn y hỏi: “Anh quan hệ tốt với Hi Ngôn lắm sao?”
Người kia lắc đầu, “Không tính là tốt lắm, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện một chút, nhóc là đứa nhỏ rất ngoan.” Y nhìn Dương Quang nói: “Tôi cũng mới phát hiện gần đây, nhóc thích cậu, cậu…”
“Tôi làm sao?”
“Cậu không định chấp nhận nhóc đúng không?”
Dương Quang nhíu mày, kinh ngạc nhìn y, “Anh cảm thấy tôi nên chấp nhận sao?”Người này là thầy giáo đó, tuân thủ tam cương ngũ thường quen rồi, nếu không Nghiêm Phong cũng không phải vất vả vì yêu đến như thế.
Dương Quang cho rằng sau khi biết chuyện của Dương Hi Ngôn, y phải bài xích mới đúng, sao lại?
“Không, không phải vậy.” Người kia liên tục lắc đầu, có chút bối rối nói: “Tôi không nói Tiểu Ngôn làm vậy là đúng, tôi chỉ cảm thấy xảy ra chuyện như vậy, phụ huynh nên chịu phần lớn trách nhiệm, cậu…có nói chuyện đàng hoàng với nhóc bao giờ chưa?”
Sắc mặt của Dương Quang lập tức lạnh xuống, không ai có tư cách chỉ trích hắn.
Dương Quang nhìn y, lạnh nhạt nói: “Tôi tự nhận không hề làm gì sai khiến nhóc ngộ nhận.

Khi Hi Ngôn mười hai tuổi tôi đã đưa nhóc ra ngoài ở ba bốn năm, sau đó nhóc lén chạy về.

Trong lúc đưa nhóc đi tôi chưa từng liên lạc với nhóc lần nào.”
“Không không, tôi không có ý này…” Người kia càng bối rối hơn, lập tức xua tay nói: “Tôi không có ý chỉ trích cậu… ý tôi là, có lẽ nhóc vẫn chưa hiểu…”
“Đừng nói nữa.” Dương Quang nhíu mày nói: “Những gì nên nói tôi đã nói rồi, nếu không phải lo cho thân thể của nhóc, tôi đã đưa nhóc đi nơi khác từ sớm rồi.

Anh có thời gian trách cứ tôi, còn không bằng làm thêm chút chuyện một nhà giáo nhân dân nên làm, hướng dẫn nhóc đi về con đường đúng đắn, tôi vô cùng cảm tạ anh!”
“Tôi…tôi…” Người kia sốt ruột, càng gấp gáp càng không giải thích được gì, cuối cùng nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Dương Quang, y có chút uể oải rũ vai xuống: “Tôi lại làm hỏng việc rồi, xin lỗi…”
Dương Quang nhìn theo bóng lưng của y, bĩu môi, không hiểu lắm Nghiêm Phong thích người đàn ông yếu đuối này chỗ nào.
Buổi tối, Dương Hi Ngôn gõ cửa phòng sách.
“Vào đi.”
“Chú hai, con thay thầy xin lỗi, buổi sáng thầy nói sai chọc giận đến chú.”
“Không có gì.” Dương Quang khoát tay, không ngẩng đầu nói: “Nói chú ta yên phận, quản tốt bản thân mình là được rồi, ít quan tâm đến chuyện của người khác đi.”
Qua một lúc lâu vẫn không thấy âm thanh của Dương Hi Ngôn, Dương Quang ngẩng đầu, lại thấy cậu cúi đầu rũ mắt đứng yên, hỏi: “Sao vậy?”
“Chú hai.” Dương Hi Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi trong trẻo đã sớm trở nên hờ hững tĩnh lặng, Dương Hi Ngôn hỏi: “Trong mắt chú, con thật sự làm sai sao?”
“Đúng!” Dương Quang nhìn cậu, đáy mắt có chút xa cách thản nhiên, “Tôi vẫn luôn xem nhóc như con mình, nhóc có thể gần gũi với tôi, có thể kính trọng, ngưỡng mộ, nhưng tuyệt đối không được phép có cảm tình khác.”
“Con biết rồi.” Dương Hi Ngôn nói: “Chú để ý đến con, nhưng lại mong con thích người khác.”

“Đúng!” Dương Quang gật đầu, giải thích: “Cái này là sự khác nhau của tình thân và tình yêu.”
Không ngờ Dương Hi Ngôn lại lắc đầu, cậu nói: “Chú hai, người không hiểu là chú.” Tình thân và tình yêu, với con mà nói chưa từng có khác biệt, tất cả tình cảm của con đều chỉ trao cho một mình chú mà thôi.
.
Lúc Dương Quang gặp lại Nghiêm Phong suýt nữa đã không nhận ra hắn.
Tóc tai đối phương hỗn độn, hai gò má lõm sâu xuống, gương mặt tiều tụy như người mắc bệnh nan y.

Người theo hắn đến vậy mà lại là thằng nhóc Nghiêm Huy ngày trước học chung với Dương Hi Ngôn.
Đứa nhỏ kháu khỉnh năm đó đã trưởng thành rồi, trở thành thằng nhóc lớn xác tràn ngập chính trực.

Cậu dìu Nghiêm Phong, gật đầu với Dương Quang nói: “Con đến đón người với chú, ông nội đã đồng ý không quản đến chuyện của chú nữa.”
Dương Quang còn chưa mở miệng, cái người Nghiêm Phong thích ở trong nhà hắn nửa năm đã lớn tiếng gọi.
“Nghiêm Phong?” Y trừng mắt nhìn Nghiêm Phong, có chút không dám tin che lấy miệng mình.
“Ừ, là em.” Âm thanh của Nghiêm Phong khàn khàn, lại cố gắng cười với y nói: “Em đến đón anh.”
“Được!” Nước mắt của thầy Tạ rơi đầy mặt, vội chạy đến bên cạnh cẩn thận đỡ lấy hắn, “Tôi về nhà với cậu.”
Nghiêm Phong nắm lấy tay y nhìn về phía Dương Quang, còn chưa đợi hắn mở miệng, vẻ mặt của Dương Quang đã ghét bỏ khoát tay, “Đi nhanh đi, coi bộ dáng hiện giờ của mày kìa, thật chướng mắt.”
Đối với lời đuổi người không lưu tình chút nào, Nghiêm Phong vẫn thản nhiên cười, khàn khàn nói: “Không sao, lần sau gặp lại là tao ổn rồi.”
Nghiêm Huy giúp thầy Tạ đỡ Nghiêm Phong vào xe rồi xoay người lại nhìn Dương Hi Ngôn đứng sau Dương Quang, cười cười nói: “Nghe nói cậu bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn của chú cậu rồi.”
“Ừ.” Vẻ mặt Dương Hi Ngôn vẫn không có quá nhiều cảm xúc, cậu đánh giá bộ quân phục của Nghiêm Huy, hỏi: “Học trường cảnh sát?”
“Không phải, là đi bộ đội.” Nghiêm Huy nhếch miệng cười, “Ba mình nói trường cảnh sát dạy ôn hòa lắm, đi bộ đội ngốc vài năm đi.”
“Ờ.”
Đối với sự lạnh nhạt của Dương Hi Ngôn, Nghiêm Huy không hề để ý, hoặc là nói cậu ta đã quen rồi, nói với Dương Hi Ngôn: “Lần sau trở về đánh với mình một trận đi, lần đó thua cậu mình vẫn canh cánh trong lòng.”
“Cưng đánh không thắng nhóc đâu.” Dương Quang giội nước, hất cằm về phía chiếc xe nói: “Trở về chăm sóc chú mình cho tốt.”
“Con biết, nhưng không cam tâm!” Nghiêm Huy nhìn người trên xe, xoay đầu nói với Dương Quang: “Ông nội nói với con, nếu chú không phải là bạn của chú con, chú nhất định vào tù từ sớm rồi.”
Từ nhỏ cậu đã không thích Dương Quang, lớn lên vẫn như thế.
Đối với khiêu khích của nhóc ta, Dương Quang chỉ bĩu môi nói với Dương Hi Ngôn bên cạnh: “Lần sau đánh với nó thì đập cho một trận!”
“Dạ.” Dương Hi Ngôn đáp lời thật rõ ràng.
Đối diện với tầm mắt lạnh lùng của cậu, Nghiêm Huy xoa mũi, ngại ngùng ho khan một tiếng, nói câu: “Tạm biệt.” Rồi nhanh như chớp trở về xe.
Mà vị thầy Tạ kia sau khi trấn an Nghiêm Phong xong lại đẩy cửa xuống xe.
Y cúi người trước Dương Quang nói: “Làm phiền lâu quá rồi, thật ngại, cảm ơn sự chăm sóc của mọi người.” Nếu khi ấy không phải Dương Quang dẫn y về trông coi, nói không chừng y đã thật sự có chuyện, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy thật may mắn.
“Được rồi, mau đi đi, trở về chăm sóc nó cho tốt, đừng ầm ĩ nữa là được.” Đối với y, Dương Quang vẫn không gọi là thích, nhưng tốt xấu gì cũng là người Nghiêm Phong thích, hắn sẽ không chán ghét ra mặt.
“Tôi biết rồi, yên tâm đi, bây giờ tôi chỉ có mình cậu ấy thôi, sẽ hết sức quý trọng.” Không để ý đến thái độ của hắn, thầy Tạ cười rồi xoay đầu nhìn về phía người đang tựa trên cửa sổ nhìn y, sau đó lại xoay đầu nhìn về Dương Hi Ngôn, ý cười trên mặt chợt nhạt đi.
Y đứng thẳng người, có chút nghiêm túc nhìn Dương Quang nói: “Tôi không biết cậu định đối với Tiểu Ngôn thế nào, tôi là người ngoài cũng không có tư cách xen mồm vào.

Nhưng là bạn bè của Tiểu Hi, tôi vẫn muốn nói một câu, nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Nghiêm Phong, tôi vô cùng hối hận lúc ban đầu kiên trì như đứa ngốc, nếu có một ngày Tiểu Hi trở nên như vậy, cậu có thấy hối hận không?”
Cũng không đợi Dương Quang tức giận, y khom lưng cười với Dương Hi Ngôn, nói một câu “Tạm biệt Tiểu Ngôn, và cảm ơn.” Rồi xoay người lên xe.
Xe đi rồi, lưu lại vài người trầm mặc.

Dương Hi Ngôn nhìn Dương Quang, mà vẻ mặt Dương Quang từ đầu đến cuối vẫn u tối.
.
“Nghe nói cái vị nhà Nghiêm Phong chọc mày xù lông?” Tư Đồ Lỗi gọi điện đến, tiếng cười mơ hồ có thể nghe ra được vị này căn bản không quan tâm, chỉ vui vẻ khi người ta gặp họa thôi.
Hắn nói: “Nghiêm Phong nói, vị kia nhà nó vẫn nhắc mãi, muốn nhận lỗi này kia.

Chân của Nghiêm Phong đang trong quá trình hồi phục, sắp tới không đi đâu được, vì vậy nói tao gọi điện cho mày thăm dò ý tứ.”
Dương Quang bĩu môi, “Không có gì, nhìn mặt mũi Nghiêm Phong, tao cũng không tính toán với anh ta.”
“Tao hiếu kỳ mà.” Tư Đồ Lỗi nói: “Rốt cuộc anh ta nói gì làm gì mà có thể chọc mày xù lông?”
Dương Quang hừ lạnh một tiếng, “Đầu tiên nói tao dẫn Hi Ngôn đi sai đường, sau đó lại nói nếu một ngày Hi Ngôn trở nên như Nghiêm Phong, tao sẽ hối hận.”
“Thì ra là như thế…” Tư Đồ Lỗi nén cười nói: “Tao thấy anh ta nói không sai đâu, nếu như có ngày Hi Ngôn biến thành bộ dáng như Nghiêm Phong, mày có hối hận không?”
“Vì sao nhóc lại trở nên giống Nghiêm Phong?”
“Trong lòng mày tự rõ, đương nhiên có liên quan đến mày rồi!”
Biểu tình của Dương Quang chợt đông cứng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía xa, giọng nói không chút gợn sóng: “Nếu có lúc nhóc trở nên như vậy, tao cũng không thấy được nữa, vì vậy chẳng quan tâm có hối hận hay không.” Dương Hi Ngôn trở nên như thế chỉ có một khả năng, đó là hắn chết rồi.
“Ê ê mày đừng có nghĩ quẩn!” Tư Đồ Lỗi hiểu lầm, lớn tiếng hét lên: “Không chấp nhận thì không chấp nhận, muốn chết muốn sống vậy là sao?”
Dương Quang cũng lười giải thích, đổi đề tài: “Mày với vị nhà mày sao rồi?”
“Không tồi.” Tư Đồ Lỗi đắc ý dạt dào: “May mà tao không đặt mình trên người Nghiêm Phong mãi, vị nhà tao cho dù có chút chậm chạp, nhưng người ông đây đã coi trọng sao có thể để thoát được?”
Lăn qua lăn lại vài năm, hắn và Mạc Tĩnh Thành xem nhưng định xong rồi.
“Anh với Nghiêm Phong có chuyện gì? Còn nữa, anh nói ai chậm chạp?”
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến âm thanh của Mạc Tĩnh Thành, trong điện thoại truyền ra một loạt âm thanh hỗn tạp, nghĩ cũng biết Tư Đồ Lỗi luống cuống tay chân không cầm chắc điện thoại.
Lần này người vui sướng khi kẻ khác gặp họa biến thành Dương Quang, điện thoại cũng chưa ngắt, chợt nghe Tư Đồ Lỗi bên kia nói: “Anh với Nghiêm Phong có thể có chuyện gì chứ? Anh đùa thôi, đừng ầm ĩ, anh còn đang nói chuyện với Dương Quang nè!” Hắn áp sát vào loa hỏi: “Alo, Dương Quang, còn đó không?”
“Còn.” Dương Quang cười hỏi: “Mày định giải thích thế nào đây?”
“Giải thích cái gì? Em ấy…đừng có giành điện thoại của anh!”
“Cút sang một bên!” Đẩy người ra, người nói chuyện với Dương Quang đổi thành Mạc Tĩnh Thành, “Dương Quang.”
“Ờ?”
“Anh ấy có chuyện gì với Nghiêm Phong? Mày cũng biết đúng không?”
“Nó với Nghiêm Phong…” Dương Quang cố ý kéo dài giọng, lại nghe một loạt âm thanh ầm ĩ bên kia, dường như hai người đang giành điện thoại, sau đó Mạc Tĩnh Thành chất vấn, Tư Đồ Lỗi giải thích, cuối cùng, điện thoại bị ngắt.
Dương Quang vuốt cằm nghĩ có thể đợi trễ chút nữa lại gọi điện sang hỏi tình tiết phát triển sau đó của câu chuyện.
Nhưng nghĩ đến thủ đoạn dỗ người của Tư Đồ Lỗi và sự trì độn của Mạc Tĩnh Thành, Dương Quang cảm thấy chuyện này có lẽ không có gì để phát triển tiếp được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.