Làm Chú Khó Lắm

Chương 61: Người Trong Cuộc Mới Mê Man





Ngón tay lướt từ mái tóc mềm mại của thiếu niên xuống, phớt qua đầu mày đuôi mắt, rồi đến chóp mũi, lại đến cái cằm góc cạnh, sau đó lần nữa quay trở về trên đôi mắt như biết nói kia.

Thuận theo sự tiếp xúc của Dương Quang, mọi tâm tình trong mắt cậu dần ngưng tụ lại.
Dây dưa lâu như vậy, cũng nên hạ quyết định rồi!
“Chú hai?” Âm thanh của Dương Hi Ngôn run rẩy, đôi tay cậu tựa như lúc nhỏ, bất an nắm lấy tay áo của Dương Quang.
Dương Quang cười với cậu, ôm người ngồi lên đùi mình.
Dương Quang nói: “Nghe tôi nói xong đã được không?” Mặc dù biết rằng sẽ không thay đổi được bất kì điều gì, nhưng những lời nên nói, làm một vị phụ huynh, hắn vẫn cần phải nói cho rõ ràng.
Dương Hi Ngôn thấy thái độ của hắn thay đổi thì vẫn luôn trầm mặc nhìn hắn không dời, cuối cùng cậu chọn yên tĩnh làm ổ trong lòng hắn, nhẹ đáp: “Dạ.” Cậu vẫn hơi căng thẳng, nhưng lồng ngực của người này rất ấm, khiến cậu quyến luyến không thôi.
Dương Quang vỗ lưng cậu, tiếp tục lời nói vẫn chưa hoàn thành khi nãy: “Nhóc là một đứa trẻ tốt, vẫn luôn là như thế.

Lúc đầu tôi đưa nhóc về từ nhà họ Dương, đã từng do dự có nên để nhóc ở bên cạnh tôi hay không, một là không có ai thích hợp hơn, mấy người thân thích của cha nhóc, tôi chẳng an tâm một ai.

Hai là… nhóc ở bên tôi bao nhiêu năm như vậy, biết tôi là hạng người gì, cũng biết hoàn cảnh khi ngồi ở vị trí của tôi có bao nhiêu phức tạp và tàn khốc.

Lúc nhỏ nhóc luôn không thích nghe người khác nói tôi là kẻ xấu, nhưng chú hai của nhóc xác thực là một tên xấu xa, những gì tôi làm, bắn chết mười lần cũng không đủ.”
“Chú hai không phải người xấu.” Bao nhiêu năm qua, Dương Hi Ngôn đã không còn là đứa trẻ ngây thơ vô tri như trước, nhưng cậu vẫn kiên trì với quan điểm của mình.
Dương Quang chỉ cười, cũng không phản bác cậu, vì hắn biết cho dù bản thân có phạm phải tội ác tày trời hơn nữa, trong lòng đứa nhỏ này hắn vẫn không phải người xấu.
Không thể không nói, sự kiên trì ngây thơ này khiến tâm tình có chút nặng nề của Dương Quang trở nên thư thái hơn.

Khóe môi khẽ cong, hắn lại ôm chặt đứa nhỏ trong lòng hơn một chút, nói: “Hi Ngôn, nhất định nhóc cũng hiểu rõ bản thân nhóc không hề thích ở bên tôi làm những việc này.”

“Không.” Dương Hi Ngôn siết chặt tay áo của Dương Quang, vầng trán của cậu đặt trên cổ hắn, nói: “Con cũng không chán ghét.”
“Nhưng tôi vốn không hi vọng nhóc sẽ sống một cuộc đời như vậy.” Nếu không phải đứa nhỏ này kiên trì nói muốn giúp hắn, nếu không phải vì vết xe đổ khi trước, Dương Quang sao lại có thể đồng ý dứt khoát như vậy.
Ngừng một chút, Dương Quang nói tiếp: “Về chuyện từng đưa nhóc đi, tôi không hề hối hận.

Nhóc nên hiểu , là phụ huynh của nhóc, tôi hi vọng nhóc có thể trải qua một cuộc sống thế nào.”
“Chú không đón con về.” Được Dương Quang ôm vào lòng, sự căng thẳng và bất an của Dương Hi Ngôn chậm rãi bình ổn lại, cậu nhỏ giọng nói ra sự tủi thân của mình.
“Ừ, tôi rất xin lỗi.”
Dương Hi Ngôn lắc đầu, nói: “Chú Tư Đồ nói với con, chú không có không cần con.”
Cơ thể Dương Quang cứng đờ, sau đó bất đắc dĩ, hỏi: “Chú ấy còn nói gì nữa?”
Dương Hi Ngôn ngẩng đầu, thế nhưng lại hỏi một câu khác: “Chú hai, con khiến chú rất khó xử phải không?”
Dương Quang suy tư một lúc vẫn là gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhóc khiến tôi cảm thấy rất khó xử.” Hắn xoa đầu Dương Hi Ngôn nói: “Tôi hi vọng nhóc có thể vui vẻ hơn, có cuộc sống của mình, có người mình thích, vì thế mới đưa nhóc đi.

Tôi không biết nhóc ôm tâm tư như vậy với tôi từ lúc nào, nhưng nếu tình cảm này bị người khác biết được, những tất cả lời nhục mạ khó nghe trong quán bar đều dành cho chúng ta.”
“Chúng ta?”
“Đúng, chúng ta, bởi vì nhóc chỉ là một đứa trẻ.

Trẻ nhỏ sai phạm, tội ở người lớn, người khác sẽ cảm thấy do tôi dạy nhóc, dẫn nhóc đi vào con đường lầm lạc.”
“Không phải mà.”
“Nhưng người khác sẽ không hiểu.”
“Vậy…còn chú hai?”
“Tôi?” Dương Quang cười khổ nói: “Tôi đang thử hiểu.”
Nhìn ra sự khổ sở trong ánh mắt của Dương Hi Ngôn, Dương Quang trấn an cậu: “Đừng sợ, tôi không có ý trách cứ nhóc, tôi chỉ muốn nhóc hiểu, chuyện này quả thật là sai lầm.”
Ngạc nhiên là Dương Hi Ngôn lại gật đầu, cậu nói: “Con biết.” Cậu chợt lớn gan, cẩn thận vươn tay về phía gương mặt anh tuấn kia
Dương Quang không ngăn cản, thậm chí trong ánh mắt không hề có ý từ chối, hắn cảm nhận được đầu ngón tay mảnh khảnh của Dương Hi Ngôn chạm vào mình, mà ánh mắt của đứa nhỏ này lại mang theo một chút bi thương.
Nhẹ nhàng chạm vào, sau đó Dương Hi Ngôn nâng mặt hắn nói: “Con biết là sai, con không nghe lời, con tùy hứng, chú hai vẫn luôn dạy bảo con, nhưng con không thay đổi được, làm sao đây?”
Cũng không đợi Dương Quang trả lời, cậu thu tay về, tựa như mệt mỏi đến cực điểm, chẳng còn chút sức lực nào dựa vào vai Dương Quang, “Lúc ấy chú Thiệu Phong nói với con, không thể nói bản thân có bệnh trước mặt chú, bởi vì chú hai sẽ không vui.

Nhưng mà…”
“Hi Ngôn?”
Âm thanh Dương Hi Ngôn thật khẽ khàng, “Lúc còn nhỏ, mẹ nói con có bệnh, liên lụy đến mẹ, cha sẽ la mắng, sẽ phạt quỳ, rất dữ, con sợ lắm.”
“Hi Ngôn.” Vỗ nhẹ lưng cậu, Dương Quang nói: “Chuyện trước đây qua rồi cứ để nó qua đi, đừng nhớ đến nữa.”
Đứa nhỏ trong lòng lắc đầu, vẫn nói tiếp: “Chú hai rất tốt, đối với con rất tốt rất tốt, nếu như chú hai không cần con nữa, con không biết nên làm thế nào.” Cậu ôm chặt cổ Dương Quang, hít vào hơi thở ấm áp của người đàn ông này, nhỏ giọng cầu xin: “Chú hai, tha thứ cho con có được không, con chỉ làm sai chuyện này thôi, sau này sẽ không làm sai nữa, đừng không cần con, con…sợ lắm.”
“Hi Ngôn!” Ôm chặt lấy cậu, cảm nhận sự yếu ớt và thân thể run rẩy kia, Dương Quang nghĩ, đứa nhỏ này bị bức ép đến nóng ruột rồi, nếu không cũng sẽ không dám nói ra những lời này dễ dàng đến thế.
Dương Quang chợt dừng một lúc, lại hỏi: “Hi Ngôn, ở bên tôi, nhóc sẽ vui vẻ sao?”
“Dạ.” Người trong lòng gật đầu thật mạnh.
“Vậy sao?” Một tiếng thở dài, Dương Quang khép nửa mắt, sự kiên trì cuối cùng rốt cuộc cũng tan thành mây khói.
Lại nói, đứa nhỏ này đi theo hắn thật sự chưa từng trải qua những ngày tháng vui vẻ, đời trước là lơ là, đời này dù rằng không giống, nhưng lúc bé phần lớn cảm xúc đứa nhỏ này dành cho hắn vẫn là sợ sệt, hiện tại cũng như vậy.

Cần hay không cần, một chữ đơn giản như thế, lại dễ dàng chi phối tất cả niềm vui nỗi buồn của cậu.
Nếu vận mệnh của bọn họ đã cột lại với nhau, vậy sao hắn không nhân thời gian còn lại, khiến đứa nhỏ này trải qua những ngày hạnh phúc hơn một chút?
Những gì hắn có thể trao cho cậu, có lẽ cũng chỉ có bao nhiêu thế thôi nhỉ?

Có yêu không?
Đương nhiên là yêu rồi, không yêu sao lại có thể dốc hết sức lực như vậy.

Mặc dù tình thân chiếm nhiều hơn, nhưng cuối cùng tình yêu không phải cũng sẽ trở thành tình thân hay sao.
Dương Quang nghĩ, có lẽ tình cảm của hắn vẫn luôn bị đả động bởi khung cảnh thiếu niên chết trong ngực hắn.

Nếu không hắn cũng sẽ không sống lại thêm một đời, tất cả thời gian đều dành cho cậu, đến cả sự phát triển của Diệm Bang cũng chỉ vì đứa nhỏ này.
Tình cảm giữa bọn họ khi trước quá mức phức tạp, không thể chỉ phân biệt đơn giản bằng yêu hay không yêu.
Tình thân tình yêu, có lẽ bọn họ nói không sai, có phân rõ hay không thì liên quan gì?
Thỉnh thoảng, hắn cũng muốn tự dung túng cho bản thân mình, vì sự dây dưa cả hai đời này.
.
Dương Quang nói: “Cứ vậy thôi!”
“Cứ vậy thôi, là ý gì?” Âm thanh của Kỷ Mặc Ưu truyền đến từ đầu kia điện thoại, dường như mang theo ý cười nói: “Tôi vẫn luôn cho rằng là anh cả Diệm Bang, dám nghĩ dám làm, cầm lên được đặt xuống được mới là nét đặc sắc của cậu.”
“Giám đốc Kỷ coi trọng rồi.” Dương Quang bĩu môi nói: “Thật ngại quá, khiến giám đốc Kỷ thất vọng.”
“Không đến mức thất vọng.” Kỷ Mặc Ưu nói: “Chỉ là không ngờ cậu lại không thành thật như vậy.”
“Hình như giám đốc Kỷ nói ngược rồi?” So với tiết mục bắt cóc kia, ai mới là người không thành thật?
Nhớ đến Ngũ Nhược Hạo và ông chủ Giải, sắc mặc Dương Quang lập tức lạnh xuống, hắn hỏi Kỷ Mặc Ưu: “Giám đốc Kỷ đặc biệt gọi đến chỉ vì kết cục của vở kịch thôi sao?”
“Xem như vậy đi, mãi không thấy điện thoại của cậu, tôi chỉ đành tự mình gọi đến hỏi thăm.” Nhưng rõ ràng giám đốc Kỷ không hài lòng lắm với kết quả này.
Y nói: “Tôi nghe được sự thỏa hiệp trong giọng nói của cậu, cậu vì loại tình cảm kia mà thỏa hiệp sao?”
Dương Quang khựng lại, có chút cứng ngắc nói: “Đây là chuyện nhà của tôi nhỉ, giám đốc Kỷ không cảm thấy mình quản hơi nhiều rồi sao?”
Đối với lời cự tuyệt của hắn, Kỷ Mặc Ưu cũng không để ý, vẫn tự nghĩ tự nói: “Nếu cậu thỏa hiệp vì tình thân, vậy thì tôi cảm thấy đứa nhỏ kia rất đáng thương.

Còn nếu vì tình yêu, vậy thì cậu rất đáng thương.”
Dương Quang hiểu rõ ý của y, lần này hắn không trả lời dứt khoát được nữa, hơn nữa còn có chút mờ mịt: “Tôi cũng không biết, có lẽ cả tôi và nhóc đều rất đáng thương.”
“Nếu là như thế, vậy cũng là kết cục tốt rồi.” Nghe được một đáp án không nghĩ sẽ nghe được, Kỷ Mặc Ưu bật cười, giọng điệu rất vui vẻ: “Thật ra Dương Quang à, nếu kết cục giữa hai người là bi kịch, tôi nghĩ mình sẽ không thích con người cậu rồi.”
Kỷ Mặc Ưu không nói với Dương Quang, y đã từng gặp Dương Hi Ngôn ở chỗ Thiệu Phong.
Đó là một đứa nhỏ rất đặc biệt, không thích nói chuyện, có chút gầy yếu, sở hữu đôi mắt vô cùng u buồn.

Thế nhưng đứa nhỏ nhìn có vẻ nho nhã yếu đuối này, chiêu thức công kích lại vô cùng hiểm ác, kĩ năng bắn súng cũng rất tốt.
Mặc dù chỉ gặp mặt một lần, nhưng ấn tượng về Dương Hi Ngôn lại khắc sâu vào lòng Kỷ Mặc Ưu.
Em họ nhà mình từ trước đến nay không quan tâm đến chuyện người khác, mà đứa nhỏ kia ở cùng nó vài năm lại dễ dàng được nó tiếp nhận.

Hơn nữa loại tình cảm nên bị ghét bỏ kia cũng được nó ủng hộ.
Đây là lí do Kỷ Mặc Ưu đồng ý giúp Thiệu Phong.
Khi nhìn thấy Dương Quang, Kỷ Mặc Ưu đã biết tình cảm cấm kỵ này không phải không có kết quả, Dương Quang là người đàn ông nhìn thì cường thế, nhưng trong mắt hắn lại có sự giãy dụa.
Nếu kết cục giữa bọn họ là bi kịch, vậy Kỷ Mặc Ưu sẽ cảm thấy người này quá giả tạo rồi, không thành thật với bản thân, cũng không thành thật với đứa nhỏ.
Người như vậy, không đáng để Thiệu Phong kết giao.
“Tôi có nên cảm ơn giám đốc Kỷ xem trọng tôi không?” Dương Quang hừ lạnh một tiếng, nói: “Mặc dù đã làm phiền giám đốc Kỷ, nhưng anh cũng được xem kịch hay miễn phí, tôi nghĩ không cần nói lời cảm tạ thêm nữa!” mặc dù hắn rất hiếu kỳ với thân phận của Kỷ Mặc Ưu, nhưng đối phương là người nhà của Thiệu Phong, vì vậy Dương Quang sẽ không cố ý điều tra thân phận của người này, dù sao không phải kẻ địch là được rồi.
“Đương nhiên không cần.” Nghe thấy ý chế giễu trong lời nói lạnh nhạt của hắn, Kỷ Mặc Ưu cười cười, người này đã bao che khuyết điểm đến mức như thế, vẫn còn không chịu tự giác.
Y nói với Dương Quang: “Nếu vì đứa nhỏ nhà cậu bị khi dễ mà oán khí không tiêu tan được như thế…” Y dừng một lúc rồi nói: “A Hạo nhờ tôi chuyển lời với cậu, có chuyện gì cần giúp cứ liên hệ trực tiếp, phương thức liên lạc một lát tôi gửi cho cậu.”
“Anh cả Ngũ?” Dương Quang kinh ngạc, Ngũ Nhược Hạo có tiếng là một khối băng, người có thể lay động được y vốn đã ít lại càng ít hơn.


Vậy mà hiện giờ y lại chủ động nói nếu cần giúp gì có thể tìm y?
Dương Quang nhíu mày hỏi: “Đây xem như lời xin lỗi?”
“Nếu cậu cho là như thế.” Còn có một câu Kỷ Mặc Ưu không nói, Ngũ Nhược Hạo người này cũng rất bao che khuyết điểm.
“Được rồi, tôi nhận.” Nếu thật sự đối đầu với Ngũ Nhược Hạo cũng quá mạo hiểm
Nhiều hơn một kẻ địch còn không bằng nhiều hơn một người bạn.

Mặc dù trong lòng Dương Quang vẫn có chút rối rắm.
Nếu ông chủ Giải không ôm hắn diễn một màn như vậy, Dương Hi Ngôn sao lại khóc được?
Cúp điện thoại, Dương Quang xuống lầu, Dương Hi Ngôn đang đợi hắn trong phòng khách, nhìn thấy hắn xuống thì đứng lên.
Dương Quang nói: “Đi thôi.” Dương Hi Ngôn bèn theo sau hắn.
Cậu cúi đầu, dẫm lên dấu chân của người đàn ông phía trước, tầm mắt chỉ nhìn mỗi đôi chân dài đang mặc một chiếc quần thoải mái, từng bước chân đều thật kiên định… Đột nhiên người trước mặt dừng lại, Dương Hi Ngôn cũng lập tức dừng bước, cảm giác tầm mắt của hắn rơi trên đầu cậu, Dương Hi Ngôn ngẩng lên, trong con ngươi có chút hoài nghi, sao vậy?
Dương Quang cũng không biết vì sao lại dừng bước, tầm mắt rơi trên người đứa nhỏ đi sau mình vài bước kia, dáng vẻ trầm mặc cúi đầu vẫn khiến Dương Quang cảm thấy không thoải mái.
Từ khi nào, hắn và đứa nhỏ này đã cách nhau thật xa, rõ ràng là…trong mắt chợt ảm đạm, đúng rồi, đứa nhỏ thích nhắm mắt theo đuôi hắn, lại bị chính hắn đẩy ra.
“Chú hai?”
Dương Hi Ngôn thấy hắn mãi không nói lời nào bèn gọi một tiếng, thấy sự buồn bã trong đôi mắt hắn, cậu lập tức sửng sốt, vào lúc Dương Quang vờ như không có việc gì thu hồi tầm mắt chuẩn bị cất bước, đột nhiên cậu tiến lên phía trước.

Con ngươi đen như mực vẫn luôn nhìn Dương Quang, một lúc sau nhẹ nhàng nâng tay.
Dương Quang không nhúc nhích, cũng không ngăn cản, vẻ mặt không hề thay đổi nhưng mắt hắn lại mở to nhìn từng ngón tay mảnh khảnh trắng bệch của thiếu niên vươn đến gần tay áo mình.

Lúc đầu cậu chỉ dám chạm nhẹ một chút, thấy Dương Quang không từ chối mới dám chậm rãi nắm lấy miếng vải vào lòng bàn tay, sau đó siết chặt không buông.
Nhìn dáng vẻ đứa nhỏ cẩn thận hành động rồi lại thở phào một hơi, Dương Quang mỉm cười, nhưng trong ý cười lại mang theo chút cảm giác chua xót.
Đứa nhỏ này đang học cách tin tưởng hắn thêm một lần nữa.
Hôm đó nói chuyện, Dương Quang kết thúc cuộc đối thoại bằng một câu nói mơ hồ, hắn không giải thích, Dương Hi Ngôn cũng không hỏi.

Nhưng giữa hai người bọn họ rõ ràng đã có điều gì đó chậm rãi thay đổi.
Nhìn thấy trong mắt Dương Hi Ngôn đã có thêm chút ánh sáng, Dương Quang cười cười, cứ như vậy bỏ qua cả quá trình thăm dò.

Năm đó hắn nói với Thiệu Phong người trong cuộc mới mê man, nhưng hôm nay đổi lại là hắn, mới biết được sự do dự này mang theo bao nhiêu đấu tranh.
Hắn xoay người, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Hi Ngôn, tay cậu bị kéo mạnh khỏi ra khỏi quần áo hắn, sau đó lại rơi vào lòng bàn tay ấm áp.
Lớn vậy rồi còn nắm tay áo thì giống cái gì!
Một chút trách cứ của người đàn ông truyền đi trong không trung, được bàn tay ấm áp kia dẫn đi, trong mắt Dương Hi Ngôn tràn ngập sự khó tin.
Mãi đến khi lên xe, cậu vẫn chưa lấy lại tinh thần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.